Hồi 04: Vớt xác.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Gia Mẫn theo chân oan hồn Nguyễn Thương Nga đến một hồ nước nằm giữa rừng thông.

Trong đêm, mặt hồ phẳng lặng đến vô cùng, nó như là một tấm gương lớn phản chiếu ánh trăng vằng vặc ở trên cao.

Nhìn xuống mặt hồ lãng đãng sương khuya, Trương Gia Mẫn cảm giác dòng máu đang luân chảy trong huyết mạch của mình đang dần dần bị đông cứng lại.

Đột nhiên, một câu hỏi hiện ra trong đầu cô, không phải thân xác của Nguyễn Thương Nga đã được chôn cất ở ngôi mộ đằng sau dinh thự ư? Sao bây giờ nàng ta lại bảo cô ra hồ này vớt xác?

"Tiếp theo phải làm thế nào đây?" Trương Gia Mẫn co rúm người lại nhìn xuống mặt hồ đen kịt.

Nguyễn Thương Nga chìa tay ra, ý bảo cô hãy đặt tay mình lên.

Trương Gia Mẫn chần chừ hồi lâu, thật sự cô không muốn động chạm vào làn da nhớp nháp như bị phủ rêu đó một chút nào.

Nhưng Nguyễn Thương Nga thì không có kiên nhẫn chờ đợi, nàng thô bạo kéo tay cô rồi dùng ngón trỏ viết viết lên lòng bàn tay câu "Xuống nước, cắt dây thừng buộc vào xác của tôi và đưa tôi lên bờ".

"Cái gì!? Xuống nước và cắt dây thừng? Cô nghĩ tôi là ai vậy hả? Tôi không thể làm như vậy được." Trương Gia Mẫn cố gắng rút tay về.

Nguyễn Thương Nga lại viết "Không làm thì chết."

"Chết thì chết! Cô giết tôi luôn đi, chứ bây giờ tôi lặn xuống hồ này thì cũng sẽ chết đuối thôi. Tại sao? Tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi chứ? Tại sao..." Trương Gia Mẫn chịu đựng không nổi nữa mà khụy chân xuống ôm mặt khóc nức nở.

Trước tình cảnh đáng thương như vậy nhưng Nguyễn Thương Nga nào có động lòng. Nàng lôi Trương Gia Mẫn đến một chiếc thuyền nhỏ neo ở gần đó, sức lực mạnh đến mức cô không tài nào phản kháng nổi.

Sau khi lên thuyền, nhờ vào ma lực của mình mà Nguyễn Thương Nga đã điều khiển chiếc thuyền trôi ra giữa hồ.

Trong cái rét giá của đêm cao nguyên, nàng lạnh lùng xô cô xuống nước!

...

Trương Gia Mẫn ngụp lặn trong dòng nước lạnh cắt da cắt thịt, cô cố gắng vươn mình lên để bám lấy chiếc thuyền nhưng cứ mỗi lần như vậy thì đều bị Nguyễn Thương Nga thẳng chân đạp lại xuống hồ.

Cho đến khi cô vì quá đuối sức mà dần dần chìm xuống...

Ở giữa lòng hồ, cơ thể Trương Gia Mẫn từ từ chìm xuống đáy. Xung quanh cô là một màu đen như cái hố sâu hun hút đang nuốt chửng lấy sinh mạng nhỏ bé này.

Trương Gia Mẫn dùng chút ý thức sau cùng cố gắng đè nén hơi thở, cảm tưởng như chỉ cần 1 giây đứt hơi thì ngay lập tức nước sẽ tràn vào khoang mũi và buồng phổi dìm cô xuống nơi này vĩnh viễn.

Mình...không thể chết...ở đây được...

Chợt, giữa không gian lạnh lẽo và tối đen như mực ấy, Trương Gia Mẫn đã quơ quào trúng một thứ gì đó đang trôi lềnh bềnh. Theo quán tính, cô bám vào nó, nhưng vào đúng khoảnh khắc ấy thì cô cũng chợt nhận ra "nó" là thứ gì.

Trương Gia Mẫn vùng vẫy cố đẩy thi thể của Nguyễn Thương Nga ra khỏi mình nhưng cứ như là có ma thuật, xác chết ấy càng lúc lại càng bám chặt vào cô, nhất quyết ép Trương Gia Mẫn phải hoàn thành cho xong cái nhiệm vụ chết người này.

Giữa ranh giới của sự sống và cái chết, Trương Gia Mẫn mơ mơ hồ hồ rút con dao cùn ra khỏi túi quần và cắt bừa vào một thứ mà cô đoán là sợi dây thừng. Khi mấu nối cuối cùng được cắt phăng thì cũng chính là lúc cả Trương Gia Mẫn cùng thi thể của Nguyễn Thương Nga trồi lên mặt nước.

Phải mất thêm một lúc để cô đẩy được nó vào bờ rồi ngã vật trên thảm cỏ sặc sụa từng ngụm nước. Suốt quá trình này Trương Gia Mẫn cứ như là đang đấu tranh với tử thần để giành giật chính mạng sống của mình, căng thẳng đến mức khiến cô vô thức quên đi nỗi sợ về một cái xác chết rục rã đang nằm ngay bên cạnh mình.

Đợi đến khi cô vô tình nhìn sang thì mới kinh hoàng hét lên một tiếng thất thanh trước khi lết được ra chỗ khác.

Trước mặt cô, thi thể trương sình và rục rã đến mức dị dạng của Nguyễn Thương Nga nằm đó, một Nguyễn Thương Nga thực sự...

"Cô, cô hài lòng rồi chứ?...Bây giờ tôi có thể đi chưa?" Toàn thân Trương Gia Mẫn ướt sũng nên không còn biết đâu là nước hồ và đâu là nước mắt nữa, cô khẩn khoản van nài ma nữ tha cho mình một lối thoát.

Chỉ thấy oan hồn Nguyễn Thương Nga lặng lẽ đứng đó hướng về phía thân xác của mình, không biết nàng đang nghĩ suy điều gì nhưng hẳn là xót xa lắm. Xót xa cho chính bản thân vì 64 năm dài phải trầm mình xuống đáy sâu hoang vu lạnh lẽo này.

Song, nàng bèn cất bước tiến tới bên cạnh Trương Gia Mẫn, lại ngồi xuống cầm lấy bàn tay cô, lần này đã nhẹ nhàng hơn hẳn, nàng viết "Rút sợi chỉ đỏ khâu mắt và miệng của tôi ra, lấy thứ nằm trong miệng của tôi và rồi cô có thể rời đi".

Biết xong điều này, Trương Gia Mẫn chỉ muốn ngay lập tức cắn lưỡi chết toi cho rồi. Ma nữ có phải đã quá đề cao cô hay không? Nghĩ rằng cô không biết sợ à?

"Tôi không dám, thật tình không dám. Trăm lạy cô, ngàn lạy cô xin hãy tha cho tôi đi mà..." Trương Gia Mẫn chấp tay vái lạy Nguyễn Thương Nga.

Lại thêm một dòng chữ nữa "Không làm thì tôi sẽ đẩy cô xuống hồ".

Đoạn, nàng chỉ tay xuống mặt nước như để chứng minh cho lời của mình là hoàn toàn có khả năng xảy ra nếu Trương Gia Mẫn cãi bướng.

Cô biết nàng không phải chỉ đe doạ suông, bằng chứng là vừa nãy Nguyễn Thương Nga đã thật sự xô cô xuống hồ khiến cho cô suýt chút nữa thì đã chết đuối. Nhưng Trương Gia Mẫn cũng thật lòng không có cái gan chạm vào xác chết, thứ mà cô cho rằng đời này kiếp này tuyệt đối không hề có cơ hội tiếp xúc gần gũi như vậy.

"Tôi không t..h..ể!..." Lời còn chưa kịp thốt ra trọn vẹn thì Nguyễn Thương Nga đã lại lôi cô đến gần bờ hồ rồi.

"Khoan, khoan đã! Tôi làm, tôi làm mà, xin cô đừng xô tôi xuống đó!!!"

Nghe vậy, Nguyễn Thương Nga bèn thả tay cô ra.

Trương Gia Mẫn run rẩy từng cơn, cố nuốt xuống cảm giác buồn nôn đang chực trào tuôn như thác lũ mà lê chân đến bên xác chết.

Thi thể này vì bị ngâm nước quá nhiều năm tháng nên nó đã bước vào giai đoạn trương sình đến mức không rõ nhân dạng, chỉ thấy như một đống thịt to tướng oi thiu màu xám ngắt nằm trơ ra đó với lớp da bóng nhờn bám đầy rong rêu và bong tróc một số mảng thịt để lộ ra khúc xương ố vàng bên trong.

Xin được phép rút lại lời nhận xét về mùi hương như cá ương của thi thể. Bởi vì trên thực tế nó còn kinh tởm hơn cả một hay rất nhiều con cá bị chết ương! Đó là thứ mùi hương hăng nồng và đậm ngậy, một sự kết hợp "hoàn hảo" giữa sự phân hủy và bị ngâm trong hồ nước một thời gian dài.

Nhưng cũng không quá khó khăn để Trương Gia Mẫn trông thấy hai đường chỉ đỏ đang khâu kín mắt và miệng của thi thể. Có điều cô phải dùng hết toàn bộ can đảm của đời mình mới có thể rút được nó ra.

Mà khi vừa rút hết đường chỉ khâu mí mắt thì ngay lập tức đôi mắt kia liền bật mở trừng trừng, đôi con ngươi trắng dã lồ lộ trồi ra rớt xuống thảm cỏ khiến cho Trương Gia Mẫn phải chạy ù qua một chỗ khác cắm đầu cắm cổ nôn mửa.

Đợi khi cô nôn hết mật xanh mật vàng xong thì vẫn phải tiếp tục "công việc" khốn khổ này của mình là rút đi đường chỉ cuối cùng trên miệng của thi thể...

Sau một động tác dứt khoát nhưng hãi hùng, Trương Gia Mẫn rốt cuộc cũng đã rút ra được đường chỉ cuối cùng.

Oan hồn của Nguyễn Thương Nga đứng ở kế bên dường như cũng cảm nhận được, nàng sốt ruột vung tay ra hiệu cho cô thực hiện bước sau chót đó là cạy miệng thi thể và lấy thứ bị nhét ở trong đó ra!

"Có nhất thiết phải làm vậy không?..." Trương Gia Mẫn nghẹn ngào hỏi.

Nguyễn Thương Nga gật đầu lia lịa.

Dù sao cũng đã đến bước này rồi...

Trương Gia Mẫn thật sự rất muốn hít sâu vào một hơi để lấy thêm can đảm nhưng cô không thể vì nếu hít vào sẽ lại nôn tiếp cho mà xem. Vậy nên cô chỉ đành dựa vào ý chí, dùng tay không cạy miệng thi thể Nguyễn Thương Nga ra một cách khó nhọc.

Hàm răng của xác chết tất nhiên nghiến lại rất cứng, cô muốn dùng dao để cạy nhưng đáng tiếc là đã đánh rơi nó xuống hồ mất rồi. Không ngờ bước sau cùng này lại tốn nhiều thời gian như thế, cô càng cố gắng thì hai bàn tay lại càng trở nên tê dại.

Cho đến khi khuôn miệng ấy được cạy ra hé mở hoàn toàn thì cũng là lúc mười đầu ngón tay của Trương Gia Mẫn tứa máu. Cô đau đớn khẽ kêu lên một tiếng, vô ý để cho mấy giọt máu của mình rơi vào trong miệng của thi thể Nguyễn Thương Nga!

"Chết rồi, phải làm sao đây!? Dính máu của mình rồi..."

Trương Gia Mẫn bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn oan hồn Nguyễn Thương Nga và hình như nàng cũng đang nhìn lại cô. Sau vài giây nhìn nhau, chỉ nghe nàng hắng giọng mấy tiếng, lại ra hiệu cho cô tiếp tục.

Trương Gia Mẫn cũng rất muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này vậy nên liền cho tay vào miệng thi thể lấy ra mẩu giấy màu vàng bị vò nát bí ẩn ở bên trong.

Vào đúng khoảnh khắc mẩu giấy màu vàng ấy được lấy ra khỏi khoang miệng thi thể thì cũng là khi oan hồn của Nguyễn Thương Nga có một sự chấn động không hề nhẹ! Nàng run lên bần bật từng cơn rồi dưới ánh trăng tròn lộng gió ngửa cổ hét lên một tiếng chói tai trước khi hoàn toàn tan biến vào sương đêm mờ mịt.

Trương Gia Mẫn kinh hoàng ôm lấy đầu mình không dám nhìn thêm, cho đến khi cô len lén mở mắt ra thì chỉ thấy bản thân đang quỳ một mình bên bờ hồ vắng vẻ.

Không có oan hồn và cũng không có xác chết, cứ như toàn bộ sự việc vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Trương Gia Mẫn ngơ ngác nhìn quanh, rốt cuộc cô đang tỉnh hay là đang mơ đây?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC