Hồi 07: Tuyên bố của ma nữ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thu lại ánh mắt hình viên đạn đó của cô đi, nếu không tôi sẽ móc nó ra đấy." Nguyễn Thương Nga thản nhiên đe dọa.

Ngồi co ro một góc trên giường, bờ vai choàng khăn hứng những giọt nước đang nhỏ xuống từ mái tóc ướt sũng chưa kịp sấy khô, Trương Gia Mẫn không tình nguyện nhưng đành phải thu hồi ánh mắt của mình.

Cảm giác mềm mại nóng ẩm mà ban nãy chiếc lưỡi Nguyễn Thương Nga lướt trên hõm cổ vẫn còn nguyên vẹn, khiến cô có chút nhột nhạt, bèn đưa tay xoa xoa lên cổ.

"Cô thích nó à?"

"Hả?" Trương Gia Mẫn giật mình.

Bấy giờ, Nguyễn Thương Nga đang ngồi bên mép giường, toàn thân cô ướt sũng để lộ ra đường nét thân thể mềm mại ẩn hiện sau lớp áo dài trắng, nàng bắt chéo chân, cong môi lặp lại câu hỏi của mình: "Cô thích được liếm như vậy à?"

"Cô điên rồi hay sao mà hỏi câu kì cục thế!?" Trương Gia Mẫn mặt đỏ như gấc, lớn tiếng hòng che đi ngượng ngùng.

"Thế có thích hay không?" Nguyễn Thương Nga vẫn không chịu buông tha.

"Không!"

"Ài tiếc thật..." nàng ra chiều thất vọng.

"Tiếc cái quái gì?"

"Tiếc rằng cô không thích, bằng không tôi có thể liếm thêm vài chỗ, xem như trả nợ ân tình cô đã vớt xác tôi lên."

Dứt lời còn bày đặt làm ra vẻ ngây thơ vô số tội.

Trương Gia Mẫn nghe xong thì chỉ có thể thở hắt ra một hơi, hết sức kiềm chế để không bộc phát cơn mắng người...à không...là mắng ma mới phải!

Tuy nhiên lời nói này của Nguyễn Thương Nga cũng khiến cô nhớ lại cái thể xác gớm ghiếc mà mình đã tự tay vớt lên từ dưới lòng hồ. Sự kinh tởm ấy, mùi hương buồn nôn ấy, hễ nhớ tới là lại khiến Trương Gia Mẫn muốn ngất xỉu.

Nhưng bây giờ nhìn sang Nguyễn Thương Nga thì đã hoàn toàn không còn thấy đâu sự ghê tởm của cái chết, mà chỉ có thể cảm thán thốt lên một câu rằng Ôi sao mà trên đời lại có người đẹp đến thế nhỉ?

Đẹp đến mức khiến cho người ta phải gạt qua nỗi sợ mặc dù thừa biết nàng là một hồn ma.

Bởi vậy Trương Gia Mẫn thật tình thông cảm cho những chàng thư sinh trong mấy câu chuyện liêu trai nửa đêm gặp ma nữ mà lại cam tâm tình nguyện tương tư thương nhớ.

Với vẻ ngoài hiện tại và cái tính cách lẳng lơ của Nguyễn Thương Nga, giả sử Trương Gia Mẫn là một thanh niên thì cô không chắc mình có đủ định lực để không lập tức đè nàng xuống giường bất chấp rào cản âm dương.

Nhưng bây giờ Trương Gia Mẫn lại là con gái, vậy nên cô tự nhủ đối với thiếu nữ đã chết này ngoài cảm thán vẻ đẹp và thương tiếc cho số phận thì hoàn toàn không có ý niệm nào xa xôi hơn.

"Thẩn thờ như vậy là đang nghĩ cái gì?"

Đột nhiên Nguyễn Thương Nga xuất hiện ngay bên cạnh khiến Trương Gia Mẫn giật bắn mình, ú ớ không đáp được thành câu.

"Nhìn cưng kìa, không phải là đang nghĩ đến chuyện cởi đồ của tôi ra đó chứ? Ai cha nếu mà thật sự như vậy thì tôi cũng không ngại đâu nha!"

"Thôi đi, tôi không có nghĩ như vậy!..."

Chợt, Trương Gia Mẫn nhìn sang, đập vào mắt cô là dung nhan của Nguyễn Thương Nga gần gũi đến mức tưởng chừng như có thể chạm đến môi nàng trong gang tấc.

Đôi môi này...lúc đó đã bị khâu lại...nhưng, bây giờ chẳng còn vết tích nào cả...

Biết Trương Gia Mẫn đang nhìn vào thứ gì, vậy nên Nguyễn Thương Nga cũng thuận tình trợ hứng cho cô, nàng vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm lên vành môi son phớt hồng của mình.

Một màn này ngay lập tức khiến Trương Gia Mẫn ngẩn ra.

"Haha, nhìn cô kìa, biểu cảm đáng yêu quá đi mất!"

Nguyễn Thương Nga vòng tay qua ôm lấy Trương Gia Mẫn vào trong lòng, bàn tay còn đặt trên đỉnh đầu cô mà nhẹ nhàng ve vuốt, cử chỉ dịu dàng đến nỗi khiến bất cứ ai cũng có thể tan ra.

"L..làm gì vậy? Buông tôi ra đi..."

"Yên lặng mà tận hưởng đi, còn không phải trái tim của cưng đang đập loạn nhịp hay sao a?"

Tâm tư của Trương Gia Mẫn đều bị Nguyễn Thương Nga dễ dàng nắm bắt, nhưng ngược lại cô không thể hiểu được nàng rốt cuộc hỉ nộ thế nào, yêu hận ra sao. Vì sao lúc thì đe dọa rất đáng sợ, lúc lại phong tình cợt nhả nhưng cũng có lúc ân cần đến thế này? Đâu mà là Nguyễn Thương Nga thật sự đây?

Trương Gia Mẫn trầm mặc ngẫm nghĩ, vô thức lại không để ý rằng mình đang nằm gọn trong vòng tay của Nguyễn Thương Nga, ngoan ngoãn như một sủng vật thuộc về nàng ấy.

...

"Sao cô không về lại dinh thự đi, ở đây với tôi làm gì?"

"Tôi không biết đường về, đường xá Đà Lạt bây giờ chắc chắn thay đổi rất nhiều rồi."

"Vậy sao tự dưng cô xuất hiện ở chỗ tôi?"

"Tôi không biết, có lẽ nào do máu của cô đã nhỏ vào thể xác của tôi nên bây giờ chúng ta đã có sự liên kết, dù cô đi đâu thì tôi cũng phải đi theo hay không?"

"Cô, đang nói dối phải không? Tôi nghe sặc mùi mưu ma chước quỷ!"

"Oan quá, tôi thật sự không biết mà..."

Trương Gia Mẫn đen mặt, đầu cô lại nhức ong ong như là búa bổ, muốn day day vầng trán mấy cái, nhưng mà...

"Liên kết thì liên kết, nhưng có nhất thiết phải cởi hết quần áo rồi chui vào mền ôm tôi cứng ngắt như thế này không? Khó thở chết đi được..."

Nguyễn Thương Nga nhướn mày cười, tỏ ra vô tư lự, đáp: "Bởi vì bộ áo dài của tôi bị nước trong bồn tắm làm ướt hết rồi, lạnh quá nên chui vào đây cho ấm."

Trương Gia Mẫn nằm thẳng băng như là khúc gỗ, mắt híp lại nhìn lên trần nhà, để mặc cho Nguyễn Thương Nga quấn lấy mình như là con rắn.

Da thịt nàng mướt mát, tuy không có hơi ấm của cơ thể loài người nhưng sự trơn láng mịn màng và...đàn hồi thì không chê vào đâu được, càng khiến cho cô không dám thở mạnh chứ đừng nói là cử động.

Chợt, Nguyễn Thương Nga rướn người lên, thầm thì vào bên tai Trương Gia Mẫn: "Từ nay tôi theo cô nhé."

"Cái gì? Không được!!!"

"Tôi đâu có xin phép cô mà được với chả không." Nguyễn Thương Nga nhếch môi cười.

Sự vô tư của nàng càng muôn phần khiến cho cô rối loạn, muốn lập tức vùng dậy nhưng lại bị vòng tay của nàng bám chặt đè ép xuống giường.

Đoạn, Nguyễn Thương Nga dạng chân ngồi lên bụng Trương Gia Mẫn, một tay siết lấy chiếc cằm của cô mà ép buộc Trương Gia Mẫn phải mắt đối mắt với mình.

Thân thể nàng lúc này không một mảnh vải lại ngồi ở tư thế đáng xấu hổ như vậy, tuy nhiên với thái độ trầm mặc tựa hồ không hề có chút hòa hoãn khiến Trương Gia Mẫn chỉ có thể cảm thấy run sợ.

"Muốn bỏ chạy? Cô nghĩ mình có thể bỏ chạy khỏi một con ma hay sao?"

"Tha cho tôi đi, tôi đã làm gì sai với cô đâu chứ?..." Trương Gia Mẫn uất ức đến mức nghẹn ngào.

Chiếc cằm nhỏ của cô bị mấy đầu móng tay của Nguyễn Thương Nga bấu vào đau điếng nhưng không thể phản kháng khiến Trương Gia Mẫn lại rơi vào hoàn cảnh bất lực vô bờ.

"Tôi cần cô đưa tôi đi tìm kẻ đã giết mình." Nguyễn Thương Nga nghiêm túc nói với Trương Gia Mẫn.

"Không, không được đâu...tại sao lại là tôi chứ? Xin cô hãy tha cho tôi đi mà..."

"Vì chỉ có cô mới nhìn thấy được tôi, cô là người thích hợp nhất."

"Đừng mà..."

Nguyễn Thương Nga khẽ cười, nàng cúi xuống đặt lên môi Trương Gia Mẫn một nụ hôn.

"Tôi tuyên bố, từ nay cô đã chính thức trở thành đối tượng được tôi ám!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC