Chương 10: Vì Người Rửa Tay Nấu Canh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bận rộn suốt hai tiếng cuối cùng cũng làm xong bữa sáng.

Phác Thái Anh cầm điện thoại di dộng lên gởi Wechat cho Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc bày tỏ là mình biết rồi.
Mười phút sau, Lạp Lệ Sa ăn mặc chỉnh tề sang mở cửa nhà Phác Thái Anh.

Lúc này, Phác Thái Anh đang mặc một bộ đồ ngủ hình gấu, Lạp Lệ Sa nhìn thấy cười một tiếng.

- "Không nghĩ tới Phác tiểu thư đây còn có một mặt trẻ con như vậy."
Ai có thể nghĩ tới, Phác Thái Anh bình thường luôn mang bộ dáng thành thục chững chạc xuất hiện trước công chúng, lại âm thầm đáng yêu như vậy.

Làm Lạp Lệ Sa cũng muốn lại bóp bóp cái đuôi sau mông Phác Thái Anh.
Nhưng mà cũng chỉ giới hạn ở mức suy nghĩ, người như Lạp Lệ Sa sẽ không làm chuyện vô vị như vậy.

- "Mặc vào thoải mái và ấm áp không phải là được rồi sao?" Phác Thái Anh xem thường, sau đó kéo Lạp Lệ Sa ngồi vào ghế trong phòng ăn nhà mình.

Lạp Lệ Sa nhìn bàn ăn trước mắt có chút dở khóc dở cười.
Con bé này có phải là đối với khả năng ăn uống của cô có hiểu lầm gì?
- "Đây là cô làm cho hai người ăn sao?"
Lạp Lệ Sa chỉ chỉ vào bàn ăn, nếu như chỉ có hai người ăn không phải là quá lãng phí sao?

- "Đúng vậy."
Em không biết chị thích ăn món Trung hay là món Tây, cho nên món nào biết em điều làm hết, để xem chị thích ăn món gì.
Phác Thái Anh vừa nói vừa rót cho Lạp Lệ Sa một ly sữa bò đặt trên bàn.
Cô không đặt sẵn ở trước mặt Lạp Lệ Sa là muốn để cho Lạp Lệ Sa không cảm thấy cô đang ám chỉ mình ăn kiểu Tây.

- "Bữa sáng của tôi đều là cà phê và sandwich."
Không phải bởi vì thích mà là vì tiện lợi, tùy tiện tìm một tiệm cà phê là có thể mua được, năm ba phút có thể giải quyết xong bữa sáng.
Đối với người luôn lập kế hoạch quản lý thời gian như Lạp Lệ Sa thì cái này gọi là sử dụng tối ưu hóa thời gian.

- "Như vậy không tốt cho sức khỏe. Sau này em làm bữa sáng cho chị, bảo đảm vừa đầy đủ dinh dưỡng vừa không tốn quá nhiều thời gian của chị."
Phác Thái Anh nghe xong nhíu mày một cái, đảo mắt có chút đau lòng.
Nhưng cô quên là mình vì kịp giờ hợp báo mà cũng dùng cà phê và sandwich đối phó bữa sáng.

- "Tôi vẫn luôn không hiểu. Phác tiểu thư đây thông minh, xinh đẹp, gia thế cũng không tệ. Tại sao là phải dấn thân vào làng giải trí? Là muốn tìm một chàng rể vàng sao?"
Lạp Lệ Sa cầm lấy đĩa trứng chiên, thịt xông khói và xúc xích, vừa ăn vừa hỏi.

Phác Thái Anh nghe xong có chút sửng sốt, kiếp trước Lạp Lệ Sa cũng đã hỏi cô vấn đề tương tự.

Thời gian thay đổi nhưng câu trả lời vĩnh viễn không thay đổi.

- "Ai nói em vào làng giải trí để câu chàng rể vàng?"
Phác Thái Anh cầm lấy một miếng bánh mì nướng, xé một góc bỏ vào miệng chậm rãi nhai.

- "À, vậy cô là vì cái gì?"
Lạp Lệ Sa hiếm khi có lòng hiếu kỳ.
Trẻ tuổi, xinh đẹp như vậy, tiến vào làng giải trí không vì danh lợi cũng không vì chàng rể vàng, vậy là vì cái gì?

- "Thứ em muốn câu không phải là chàng rể vàng, mà là chị - phù thủy kinh doanh - Lạp Lệ Sa."
Phác Thái Anh nhướng mày, cười.

Lạp Lệ Sa mặt không cảm xúc nhìn Phác Thái Anh một cái, sau đó tiếp tục ưu nhã ăn bữa sáng.
- "Phải không? Vậy thật sự là để cho Cố tiểu thư hao tâm phí sức rồi."
Lạp Lệ Sa xem như Phác Thái Anh nói đùa, dẫu sao thời điểm Phác Thái Anh tiến vào làng giải trí, mình mới từ nước ngoài về, đang gầy dựng sự nghiệp, căn bản không phải là phù thủy kinh doanh gì đó.

- "Chị không có chút phản ứng gì sao? Không thú vị gì hết." Phác Thái Anh bĩu môi, có chút mất mát nói.
Cô còn tưởng là Lạp Lệ Sa ít nhất sẽ nói một cái gì đó.

- "Phác tiểu thư hi vọng tôi có phản ứng gì? Thụ sủng nhược kinh hay là kinh hoàng mà chạy?"
Lạp Lệ Sa bưng ly sữa bò lên vừa uống vừa nhìn Phác Thái Anh.
Càng quen biết Phác Thái Anh lâu càng phát giác con bé này không giống những người khác, não bộ cùng người mình thường không giống nhau.

- "Chị nếm thử cái này một chút, mùi vị cũng không tệ." Phác Thái Anh gắp một cái bánh bao nhỏ đặt vào trong đĩa của Lạp Lệ Sa, chuyển chủ đề.
Vốn định trêu đùa người ta, không nghĩ tới lại trêu trúng một người buồn tẻ, người ta căn bản không có phản ứng gì.

Lạp Lệ Sa ăn xong đi làm ngày, Phác Thái Anh nhìn bàn thức ăn phần lớn gần như chưa chạm qua có chút buồn rầu, bỏ đi thì lãng phí.

Cuối cùng Phác Thái Anh tìm mấy cái hộp, đem thức ăn chưa dùng đến bỏ vào.

Sau đó gọi điện cho trợ lý, bảo cô ấy đến lấy đi phân phát cho nhân viên trong đoàn.
Trừ đóng phim và hợp báo tuyên truyền phim, Phác Thái Anh không nhận bất kỳ chương trình giải trí và quảng cáo nào.

Cho nên lúc không quay phim, Phác Thái Anh chỉ ở nhà một mình nghe nhạc và vẽ tranh một chút.

Tâm tình tốt lập tức tự chụp hai tấm ảnh, không qua chỉnh sửa mà trực tiếp đăng lên Weibo, xem như là phúc lợi cho người hâm mộ.
Phác Thái Anh còn có một sở thích là đi dạo siêu thị.

Điểm khác biệt lớn nhất giữa cô và những ngôi sao khác là không làm ra vẻ.

Chỉ mặc một bộ quần áo bình thường đi siêu thị, quần áo giày dép chất liệu bình dân, cộng lại cũng chưa tới năm trăm tệ.

Đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang là có thể không coi ai ra gì mà đi lang thang trong siêu thị.

Bị người ta nhận ra lập tức nói dối là đối phương nhận nhầm.
Lúc này, Phác Thái Anh một mình đẩy xe chậm rãi đi dạo siêu thị, chọn mua một số nguyên liệu cho bữa tối.

Đối diện với ống kính điện thoại xung quanh cô thản nhiên như thường, nhắm mắt làm ngơ.

Cô mua cứ mua, người ta chụp cứ chụp.
-------
Lạp Lệ Sa kết thúc cuộc họp, ra khỏi phòng liền nghe thấy trong phòng nước (Pantry) có người tám chuyện.

Nội dung có liên quan đến Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa theo bản năng dừng bước lại tựa vào tường nghe.

- Cô nói xem, người này có phải là Phác Thái Anh không?
Bên trong phòng nữ nhân viên A cầm điện thoại di động xem video ngắn trên mạng quay cảnh Phác Thái Anh đi siêu thị, cùng nữ nhân viên B bên cạnh bắt đầu thảo luận xem trong video rốt cuộc là Phác Thái Anh thật hay người giả mạo.
- Tôi cảm thấy có chút không giống.

Phác Thái Anh là ai chứ? Diễn viên nổi tiếng nhất hiện nay, thù lao một bộ phim mấy chục triệu, có thể mặc quần áo tùy tiện như vậy sao?
Nhân viên B nhìn một lúc rồi đưa ra kết luận, cho rằng người trong video là người giả mạo.
- Nhưng mà thân hình này thật giống quá.
Nữ nhân viên A càng xem càng thấy người trong video thật sự là Phác Thái Anh.
- Cô nhìn xem, cô ấy là đi một mình.

Bây giờ cô ấy nhân khí cao như vậy làm sao có thể đi dạo siêu thị một mình, bên cạnh ngay cả trợ lý cũng không có.

Nếu như là thật, đó cũng là bản cường điệu của các blogger.
Lạp Lệ Sa không tiếp tục nghe, cô đi tới gõ cửa một cái, thành công thu hút sự chú ý của hai nhân viên kia.
- Công ty tuyển các cô tới đây không phải để uống cà phê xem video tám chuyện.

Nói xong, Lạp Lệ Sa cũng không để ý phản ứng của hai nhân viên đó như thế nào, xoay người đi đến phòng làm việc của mình.

Lạp Lệ Sa trở lại phòng làm việc mở ứng dụng xem video, ngay video đầu tiên là Phác Thái Anh.
Sau khi xem xong, hiếm khi Lạp Lệ Sa chủ động gởi Wechat cho Phác Thái Anh.
- "Không nghĩ tới nữ thần quốc dân của chúng ta lại có một mặt giản dị như vậy."

Lúc này Phác Thái Anh vừa mới đem đồ vừa mua bỏ vào cóp sau, lên xe chuẩn bị trở về.

Nghe âm báo Wechat, cô lấy điện thoại ra, phát hiện là của Lạp Lệ Sa gởi tới.

Mặc dù nội dung là chế nhạo cô, nhưng mà Phác Thái Anh lại vui vẻ, khóe miệng cũng sắp kéo đến tận mang tai.
- "Không còn cách nào, ai bảo em nghèo như vậy!"
Phác Thái Anh tạm thời bỏ ý nghĩ trở về nhà, ngồi trong xe gởi tin nhắn cho Lạp Lệ Sa.

-"Phác tiểu thư là đang than phiền phí đại ngôn tôi trả cho cô quá ít sao?"
Trong đầu Lạp Lệ Sa nghĩ, cô mà nghèo thì trên thế giới này còn ai giàu nữa.

- "Không dám, không dám. Chẳng qua là so với Lạp tổng, em đây không phải là người nghèo sao?"

Lạp Lệ Sa nhìn rồi cười một tiếng không tiếp tục trả lời.

Phác Thái Anh đợi năm phút, thấy Lạp Lệ Sa không trả lời liền khởi động xe rời khỏi bãi đậu xe siêu thị.

Trên đường đi phát hiện giống như mình bị theo dõi, khóe môi Phác Thái Anh lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, dám theo đuôi tôi sao?
Phác Thái Anh mang đám chó săn đi dạo hơn nửa trung tâm thành phố B.

Khi đèn giao thông hiện màu xanh còn mười lăm giây, Phác Thái Anh đột nhiên thắng gấp, xe phía sau không thể không dừng lại.

Từ sau lưng truyền tới âm thanh như sấm nổ, mà Phác Thái Anh làm như không nghe, trong đầu nghĩ, có bản lĩnh thì bay qua.

Phác Thái Anh nhìn chằm chằm đèn tín hiệu đang đếm ngược.

Khi còn một giây nữa đổi sang đèn vàng, trong nháy mắt, cô đạp lút chân ga, đám chó sản phía sau còn chưa kịp phải ứng, xe của Phác Thái Anh liền biến mất tăm.
Phác Thái Anh về đến nhà liền vào phòng bếp bắt đầu nấu bữa tối.

Cô dùng nồi đất hầm xương với lửa nhỏ để nấu canh bí.

Sau đó thái nhỏ thịt rồi bỏ gia vị vào ướp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net