Chương 12: Sinh Bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuối cùng, luật sư giao cho Phác Thái Anh bản hợp đồng.

Nội dung đại khái là, hợp đồng thời hạn ba năm, tỷ lệ chia tăng từ hai mươi phần trăm lên năm mươi phần trăm, nhưng mà Phác Thái Anh không phải chi trả lương cho thợ trang điểm và trợ lý. Công ty YG muốn nhận bộ phim nào phải hỏi ý kiến Phác Thái Anh, Phác Thái Anh có một phiếu phủ quyết. Đồng thời công ty YG cũng có quy định, mỗi năm Phác Thái Anh phải đóng ít nhất ba bộ phim.
Những điều khoản khác không thay đổi.

- "Anh giúp tôi chuyện quan trọng như vậy, tôi mời anh một bữa được không?"
Phác Thái Anh cùng luật sư ra khỏi văn phòng công ty YG, Phác Thái Anh đưa ra lời mời, luật sư nhìn đồng hồ, mặt đầy xin lỗi cười với Phác Thái Anh một tiếng.

- "Từ chối lời mời của một người đẹp thật là thất lễ. Nhưng mà, thật xin lỗi, tôi còn có việc, hôm nay không thể cùng Cố tiểu thư dùng cơm. Sau này có cơ hội tôi mời cô." Luật sư lễ phép khéo léo từ chối lời mời của Phác Thái Anh.

Đã như vậy, Phác Thái Anh cũng không nói nhiều.
- "Vậy được, sau này sẽ có cơ hội."

Phác Thái Anh bắt tay từ giả luật sư, mỗi người lên xe riêng của mình rời đi.

Trên đường trở về văn phòng, luật sư gọi điện cho Lạp Lệ Sa báo cáo kết quả.

Lạp Lệ Sa khách sáo đôi câu rồi cúp máy thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng giải quyết xong.
------
Nghỉ ngơi một thời gian ngắn, Phác Thái Anh bắt đầu bận rộn, tham gia các loại tuyên truyền, roadshow, chương trình truyền hình.

Mà làm cho Phác Thái Anh khó chịu là bởi vì phải cùng nhau tuyên truyền phim mà gần như mỗi ngày cô đều phải gặp Mark Tuan.

- "Thái Anh, chuyện lần trước tôi thật sự xin lỗi đã gây phiền phức cho cô." Mark Tuan nhìn thấy Phác Thái Anh lập tức đi đến, hoàn toàn không để ý xung quanh toàn bộ đều là phóng viên.

Phác Thái Anh nhìn Mark Tuan một cái, sau đó quay mặt đi tiếp tục mỉm cười để phóng viên chụp hình.

- "Anh muốn nổi tiếng tôi có thể hiểu được, nhưng mà anh dùng sai phương pháp rồi. Thay vì suy nghĩ làm thế nào để xào couple, chi bằng chuyên tâm nâng cao trình độ diễn xuất của mình."
Phác Thái Anh một bên phối hợp cùng phóng viên chụp ảnh, một bên nhỏ giọng nói với Mark Tuan.

Đây xem như là lần cuối cùng cô nhắc nhở Mark Tuan.

Còn hắn có thể hiểu được hay không, có thể nghe hiểu bao nhiêu, thì không liên quan cô.
- "Vâng, Cám ơn Thái Anh nhắc nhở."
- "Còn có, gọi tôi là Phác Thái Anh, Thái Anh không phải là để anh gọi."
Phác Thái Anh không nhìn Mark Tuan, nhưng Mark Tuan có thể từ trong giọng điệu của Phác Thái Anh nghe ra được sự cảnh cáo.

Ngoài mặt Mark Tuan vẫn là mỉm cười nghe phóng viên phỏng vấn, nhưng trong lòng đã sớm mắng Phác Thái Anh thậm tệ.

- "Liên quan đến scandal trước đây của hai người,Phác tiểu thư có muốn phản hồi gì không?"
Đến thời gian phòng viên đặt câu hỏi với hai nhân vật chính, một phóng viên trực tiếp nêu lên vấn đề mà rất nhiều phóng viên ở đó muốn hỏi.
Phác Thái Anh đã sớm chuẩn bị xong câu trả lời cho những câu hỏi này.

Phác Thái Anh cười một tiếng, đưa tay vén mái tóc bị rơi ra lên sau vành tai.

- "Anh cũng nói đó là scandal, nếu đã là scandal thì chính là hoàn toàn bịa đặt. Tôi cùng Mark Tuan chẳng qua là quan hệ hợp tác. Ngày đó chúng tôi chỉ nói lời chào tạm biệt bình thường, không có ôm hôn cũng không có mập mờ."
Phác Thái Anh vẫn còn cho Mark Tuan giữ lại mặt mũi.

Phóng viên còn muốn hỏi cái gì nhưng bị người chủ trì cắt đứt.

Người chủ trì tiếp tục chương trình, không để cho đề tài này tiếp tục nữa.
------
Lạp Lệ Sa tan làm về nhà, theo thói quen mở cửa nhà Phác Thái Anh.

Mở cửa ra phát hiện trong phòng lạnh tanh mới nhớ ra Phác Thái Anh đi họp báo.

Ngay khi Lạp Lệ Sa muốn rời đi, cô nhìn thấy một hộp cơm cách nhiệt trên tủ màu đen gần cửa ra vào.

Lạp Lệ Sa cầm hộp cơm lên, mặt trên còn có một tờ giấy ghi chú.
"Sa tỷ, đây là cơm tối của chị. Cho dù em không có ở nhà chị cũng phải ăn nhiều một chút, nghỉ ngơi cho khỏe, đừng để mình quá mệt mỏi."
Nét chữ của Phác Thái Anh phóng khoáng thanh tú, chữ giống như người.

Lạp Lệ Sa cầm hộp cơm Phác Thái Anh đã chuẩn bị sẵn cho cô về nhà.

Lạp Lệ Sa vốn định vứt tờ ghi chú đi, nhưng nhìn nhìn lại có chút không bỏ được.

Cuối cùng quyết định bỏ vào ngăn tủ, rồi đem hộp cơm mở ra, thức ăn bên trong vẫn còn ấm.
------
Đêm đã khuya, Phác Thái Anh giờ phút này vẫn đang hình cho chương trình truyền hình.

Rõ ràng rất mệt mỏi và buồn ngủ, nhưng Phác Thái Anh lại không thể không cố gắng phối hợp với người chủ trì.
Ghi hình kết thúc, Phác Thái Anh thở phào cùng người đại diện rời khỏi đài truyền hình.

Dù bây giờ đã là hai giờ đêm, như cũ vẫn có nhiều người hâm mộ chờ ở cửa đài truyền hình chỉ để có thể nhìn thấy mặt Phác Thái Anh một chút.
Gặp phải chuyện này, Phác Thái Anh trước khi lên xe cũng sẽ khom người thật sâu cúi chào người hâm mộ, cám ơn bọn họ ủng hộ và yêu thích mình.
------
Gần Tết, Phác Thái Anh càng ngày càng bận rộn, thời gian ở thành phố B càng ngày càng ít, gần như ngay cả ngủ cũng đều ở trên máy bay.

Mark Tuan hoàn toàn phớt lờ lời cảnh cáo của Phác Thái Anh, tiếp tục những động thái xào couple.

Bất chấp trên mạng có bao nhiêu người hâm mộ của Phác Thái Anh đang mắng chửi hắn.

Hắn cũng không để ý mỗi lần Phác Thái Anh gặp hắn đều tỏ ra chán ghét.

Hắn chỉ biết là mình muốn mau chóng nổi tiếng.
Phác Thái Anh bị cảm, nhưng cô cũng không quan tâm, từ nhỏ đến lớn cô rất ít khi bệnh, uống hai viên thuốc cảm liền bắt đầu một ngày làm việc.

- "Mặt cô sao lại đỏ như vậy? Không khỏe sao?"
Jane phát hiện mặt Phác Thái Anh đỏ khác thường, người cũng không có tinh thần, lo lắng hỏi thăm đồng thời đưa tay ra sờ lên trán Phác Thái Anh.
Trán nóng quá, bị sốt rồi.

- "Không sao đâu, chỉ là cảm lạnh thông thường, tôi uống thuốc rồi."
Phác Thái Anh xiết chặt áo khoác trên người, tựa vào ghế nhìn ra ngoài cửa xe, cô nhớ Lạp Lệ Sa rồi.

- "Chờ chương trình kết thúc, tôi đưa cô đi bệnh viện." Jane nhìn lịch trình, sau khi chương trình này kết thúc có một ngày nghỉ ngơi.

- "Ừm."Phác Thái Anh tùy tiện đáp một tiếng, sau đó không nói gì.

Jane bảo trợ lý đưa ly nước ấm cho Phác Thái Anh, uống chút nước ấm có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút.
Phác Thái Anh cố gắng hết sức lấy tinh thần bắt đầu cùng mọi người quay chương trình, đây là một chương trình ngoài trời.

Hiện tại nhiệt độ ở phương Bắc thấp nhất là khoảng dưới ba mươi độ.

Jane lo lắng nhìn Phác Thái Anh, chỉ sợ Phác Thái Anh có chuyện.

Đang phát sốt như vậy còn phải ở ngoài trời lạnh tham gia trò chơi, Jane sợ Phác Thái Anh không chịu nổi.
Phác Thái Anh đầu óc mình càng ngày càng không rõ, thân thể lúc nóng lúc lạnh không ngừng, cuối cùng trước mắt tối sầm lại không còn biết gì.

Phác Thái Anh ngất xỉu, người đầu tiên xông lên đến bên cạnh Phác Thái Anh là Jane, ôm nửa người trên của cô lên, không để cho lên thân thể cô không tiếp xúc với mặt đất quá nhiều.
Sau đó người trong tổ tiết mục bấm gọi 120.

Phác Thái Anh được đưa đến bệnh viện.

Rất nhanh tin tức Phác Thái Anh ngất xỉu trong khi quay hình đã tràn lan khắp các trang mạng.

Lạp Lệ Sa nhìn thấy những bức ảnh phóng viên chụp trên mạng, lúc Phác Thái Anh được mang lên xe cấp cứu là đang hôn mê.

Lạp Lệ Sa cầm điện thoại gọi cho Phác Thái Anh nhưng bên kia truyền đến thông báo đã tắt máy lạnh băng.

- "Alice, lập tức nghe ngóng tình hình hiện tại của Phác Thái Anh." Lạp Lệ Sa đi nhanh đến cửa phòng làm việc, mở cửa hướng đến cửa phòng thư ký nói lớn.

Thư ký đáp lại một tiếng lập tức đi làm.
Chờ đợi kết quả năm phút, Lạp Lệ Sa cảm giác như một năm.

Cô không biết Phác Thái Anh bây giờ thế nào, tại sao lại ngất xỉu.
Năm phút sau, thư ký đẩy cửa phòng, đi đến trước mặt Lạp Lệ Sa.

- "Phác Thái Anh bây giờ đang ở bệnh viện trung tâm thành phố J. Vé máy bay tôi đã giúp cô đặt xong, ba tiếng sau máy bay cất cánh, tài xế đã chờ dưới lầu." Dù sao cũng là thân tín đi theo Lạp Lệ Sa gầy dựng sự nghiệp, cô biết Lạp Lệ Sa muốn điều gì, cho nên khi cô biết Phác Thái Anh hiện đang thành phố J liền giúp Lạp Lệ Sa đặt vé máy bay đến đó.
Lạp Lệ Sa chỉ mang theo chứng minh và điện thoại lập tức đi ngay.

Thư ký có chút lo âu khi nhìn thấy bước chân Lạp Lệ Sa lộ ra vẻ cấp bách.

Mặc dù bây giờ xã hội cởi mở, hai người cùng giới yêu nhau cũng rất nhiều.

Nhưng mà Phác Thái Anh là người của công chúng, hai người họ nếu thật là cùng một chỗ, áp lực so với người bình thường lớn hơn gấp trăm lần.
Mấy tiếng sau đó, Lạp Lệ Sa lòng như lửa dốt, lần đầu tiên cô cảm thấy máy bay bay quá chậm.

Trên đường cô không ngừng nhìn đồng hồ, chỉ hi vọng có thể nhanh hơn một chút, mau hơn một chút.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net