Chương 20: Sinh Nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh mặc quần jean màu xanh nhạt và áo sơ mi trắng, đội mũ lưỡi trai trắng, chân mang một đôi giày vải bình thường, đeo kính râm. Lần này ngay cả khẩu trang cũng không mang, cứ như vậy lái xe đến công ty Lạp Lệ Sa.

Vốn định làm cho Lạp Lệ Sa bất ngờ, nhưng vừa mới đi vào công ty đã bị lễ tân ngăn lại.

- Xin hỏi, cô có hẹn trước không ạ?

Người phụ nữ ở quầy lễ tân lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn, giọng ôn hòa hỏi. Phác Thái Anh chỉ chỉ vào mặt mình, sau đó nhoài người về phía trước quầy nhỏ giọng hỏi lễ tân chẳng lẽ không biết mình sao?

Lễ tân nhìn Phác Thái Anh một cái, vẫn là lễ phép nở nụ cười tiêu chuẩn.

- Thật xin lỗi, tiểu thư, xin hỏi cô có hẹn trước không? (Quê!!!!!!!!!!!!!!)

Phác Thái Anh liếc mắt trong lòng, sau đó suy nghĩ một chút.

- Cô gọi điện cho thư ký Tổng tài, nói với cô ấy, Phác Thái Anh có chuyện muốn tìm Lạp tổng Lạp Lệ Sa.

- Phiền cô chờ một chút!

Lễ tân gọi điện cho thư ký của Lạp Lệ Sa, nói tình huống hiện tại, sau đó để điện thoại xuống đưa tay ra dấu mời. Lễ tân đưa Phác Thái Anh đi đến trước cửa thang máy nội bộ.

- Phòng làm việc của Tổng tài ở lầu hai mươi lăm.

Phác Thái Anh đi thang máy lên đến lầu hai mươi lăm, thư ký đã chờ sẵn ở cửa thang máy.

- Phác tiểu thư, Tổng tài đang tiếp khách, cô đến phòng khách chờ cô ấy một chút.

Thư ký đưa tay ra dấu mời, Phác Thái Anh không đi phòng khách mà là hỏi hướng đi phòng vệ sinh. Trước tiên Phác Thái Anh đi phòng vệ sinh giải quyết chuyện khẩn cấp. Phác Thái Anh đang đứng rửa tay trước bồn rửa, lúc này có một người đi ra từ bên trong buồng vệ sinh. Người này mặc áo sơ mi màu đen, cả người mặc quần áo công sở màu đen, tướng mạo tuyệt đẹp. Chẳng qua là toàn thân tản ra khí lạnh nồng nặc làm người ta không muốn đến gần, giống như một người đến từ Tu La địa ngục. Không, chính xác phải nói là Diêm Vương đến từ ma giới.

- Đã lâu không gặp, Phác Thái Anh. Không, có lẽ tôi nên gọi cô là Tần vương, Phác Anh.

Người này đi đến bên cạnh, mở vòi nước bắt đầu rửa tay.

- Đã lâu không gặp, Kim Trí Tú. Không nghĩ đến có thể gặp cô ở nhân gian.

Nếu đã bị nhận ra, Phác Thái Anh cũng không giả ngu nữa, cô biết trí thông minh vặt vãnh của mình lừa được Mạnh bà nhưng không thể lừa được Kim Trí Tú.

- Cô có biết không uống canh Mạnh bà mà lén đi đầu thai phải đối mặt với chuyện gì không?

Kim Trí Tú rửa tay xong cũng không rời đi, mà đứng ở đó thông qua gương nhìn Phác Thái Anh.

- Bất luận là gì, tôi cũng không hối hận.

Phác Thái Anh dừng hành động rửa tay lại, lưng thẳng tấp đứng tại chỗ nhìn Kim Trí Tú. Kim Trí Tú cười một tiếng, rút khăn giấy cạnh bồn rửa lau tay.

- Cô phải đối mặt với hình phạt gì trong Sổ sinh tử đã ghi rõ. Chờ linh hồn cô thuộc về ma giới một lần nữa, Kim Trân Ni sẽ cho cô một hình phạt thích đáng. Hãy quý trọng một đời duyên phận cuối cùng này của cô và Lạp Lệ Sa ở nhân gian đi. Còn nữa, nhân gian không dễ chơi đâu, kiếp này cô hẳn đã chơi đã rồi, lần này trở về thì chớ đến nữa. Về phần Lạp Lệ Sa, tôi tin cô sẽ có cách thuyết phục cô ấy không đầu thai nữa.

Kim Trí Tú mới vừa rồi mặt còn đầy nghiêm túc đột nhiên cười, xoay người ôm Phác Thái Anh, một cái ôm giữa những người bạn cũ.

- Không phải cô cũng không uống canh Mạnh bà mà đi đầu thai chứ! Kim Trân Ni cũng đầu thai rồi?

Phác Thái Anh và Kim Trí Tú ôm nhau một cái rồi buông ra, Phác Thái Anh nhìn Kim Trí Tú.

- Ừm, em ấy đầu thai rồi, không yên tâm nên đến đây cùng em ấy lịch kiếp.

Kim Trí Tú nói xong cười khổ một cái, tiếp theo hai người cũng không tiếp tục nói đề tài ma giới nữa.

- Nói với cô nhiều như vậy, tôi cũng không ngại tiết lộ cho cô biết một chuyện. Kiếp này cô và Lạp Lệ Sa mặc dù không thể cùng sinh nhưng mà các người có thể cùng chết. Đời người rất ngắn, bất quá chỉ có mấy chục năm, hãy biết quý trọng.

Kim Trí Tú vỗ vai Phác Thái Anh sau đó ra khỏi phòng vệ sinh. Phác Thái Anh thở dài một cái, sau đó cũng ra khỏi phòng vệ sinh. Phác Thái Anh ngồi ở phòng khách chờ Lạp Lệ Sa tiếp khách xong. Phác Thái Anh dựa vào ghế salon nhắm mắt lại.

Kiếp trước sau khi Lạp Lệ Sa chết, cô một mực sống theo tâm nguyện của Lạp Lệ Sa, thay cô ấy chứng kiến thời đại mà cô ấy muốn. Chờ đến sau khi qua đời quy hồn địa phủ, cô mới nhớ ra thân phận thật sự của mình, Tần vương ma giới, phụ trách trông coi trật tự địa ngục ma giới. Đầu thai làm người chỉ là vì lịch kiếp, tình kiếp! Không sai, Lạp Lệ Sa chính là tình kiếp của cô.

Trở về ma giới chuyện đầu tiên chính là tìm Lạp Lệ Sa. Từ chỗ Kim Trân Ni cô biết được Lạp Lệ Sa đã đầu thai. Phác Thái Anh gọi Mạnh bà ra uống rượu, chuốc say Mạnh bà sau đó lén đi đầu thai chỉ vì muốn tìm Lạp Lệ Sa.

------

Nghe tiếng bước chân và trò chuyện, Phác Thái Anh mở mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh. Lạp Lệ Sa và Kim Trí Tú từ phòng làm việc của Lạp Lệ Sa bước ra, hai người bắt tay từ giã.

Sau khi Kim Trí Tú vào thang máy có chút nghịch ngợm hướng về phía Phác Thái Anh nháy mắt một cái. Phác Thái Anh liếc một cái. Đã đến nhân gian mà vẫn còn gặp cô ta.

- Sao em lại đến đây? Không phải tôi bảo em ở nhà nghỉ ngơi sao?

Lạp Lệ Sa đi đến trước mặt Phác Thái Anh, trên mặt lộ nụ cười hỏi.

- Thức dậy muốn tìm chị ăn trưa, không biết Lạp tổng có thể bớt chút thời gian rảnh rỗi cùng em ăn cơm trưa không?

Phác Thái Anh kéo tay Lạp Lệ Sa hỏi, thư ký đứng một bên tự giác cúi đầu nhìn xuống sàn nhà.

- Tôi còn một cuộc họp nữa, em không ngại cùng tôi ăn cơm ở canteen chứ?

Lạp Lệ Sa do dự một chút, quyết định cùng Phác Thái Anh đi đến canteen. Phác Thái Anh gật đầu mạnh một cái, ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là ăn cùng ai! Cùng ăn với Lạp Lệ Sa thì dù là chỉ ăn rau cải cũng giống như món ngon.

Mặc dù là phòng ăn dành cho nhân viên nhưng mà thức ăn cũng không tệ. Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa gọi hai phần cùng ngồi một chỗ chậm rãi ăn.

- Buổi chiều em định làm gì?

Lạp Lệ Sa gắp thịt từ mâm cơm của mình bỏ qua cho Phác Thái Anh, Phác Thái Anh suy nghĩ.

- Em về nhà chuẩn bị cơm tối cho chị, hôm nay mấy giờ chị về?

- Họp xong tôi sẽ về. Hôm nay đừng nấu cơm, chúng ta ra ngoài ăn đi. Tôi biết một nhà hàng chuyên làm món kiểu Pháp chỉ dành cho thành viên cũng không tệ, chúng ta đến chỗ đó ăn, ăn xong chúng ta đi xem phim.

Lạp Lệ Sa muốn cùng Phác Thái Anh làm những chuyện mà tình nhân hay làm, hẹn hò xem phim hay tương tự vậy.

- Vậy thì em không về nữa, em ở trong phòng làm việc chờ chị.

- Em không thấy chán sao?

- Không chán!

Lạp Lệ Sa cười nhìn Phác Thái Anh một cái. Hai người ăn cơm trưa xong, Phác Thái Anh đi theo Lạp Lệ Sa đến phòng làm việc của Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa đi họp, Phác Thái Anh nằm ở trên ghế salon trong phòng làm việc chơi trò chơi.

- Tổng tài sợ cô buổi trưa ăn chưa no, cái này để cô lót dạ.

Giữa chừng thư ký đến, đưa một ly nước trái cây và hai cái bánh ngọt cho Phác Thái Anh.

Cuộc họp này kéo dài đến tận bốn giờ rưỡi. Lạp Lệ Sa trở lại phòng làm việc thu xếp một chút sau đó cùng Phác Thái Anh đi nhà hàng.

Bởi vì là nhà hàng chỉ dành cho thành viên nên cũng không sợ bị chó săn chụp lén. Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh ngồi trong phòng ăn ăn món Tây. Thật ra là Phác Thái Anh vẫn tương đối thích ăn món Trung hơn, nhưng mà Lạp Lệ Sa thích ăn nên cô cũng giả vờ tỏ ra mình rất thích. (Đáng khinh!!!)

Ăn xong, hai người đi rạp chiếu phim. Phác Thái Anh cũng không hỏi Lạp Lệ Sa là xem phim gì. Chờ đến khi phim bắt đầu chiếu, Phác Thái Anh mới phát hiện thì ra là phim của mình.

Đây là phần hai của một bộ phim, cho dù như vậy cũng vẫn không còn chỗ ngồi. Ngoài sức hút phòng vé mạnh mẽ của Phác Thái Anh, thì đây cũng là một bộ phim thật sự chất lượng.

Trong phim có một đoạn cảnh nóng, nam nữ chính từ cửa hôn đến giường, thậm chí còn hôn lên cổ.

- Aaa! Mẹ kiếp, vợ tao bị heo đè rồi.

Một tiếng hét thảm phát ra từ sau lưng không biết là của cô bé nào. Đầu Phác Thái Anh đầy hắc tuyến, trong đầu nghĩ, bọn trẻ bây giờ đều là như vậy sao?

- Người đóng thế sao?

Lạp Lệ Sa híp mắt nhỏ giọng hỏi Phác Thái Anh, Phác Thái Anh gật đầu một cái.

- Loại cảnh như vậy em chưa bao giờ quay.

- Như vậy diễn viên đóng thế cũng giống em tám phần.

Lạp Lệ Sa bắt đầu nghiên cứu tướng mạo của diễn viên đóng thế.

- Cảnh này đã được xử lý qua rồi, chị nhìn xem, cận cảnh khuôn mặt cũng lướt qua rất mơ hồ.

Người khác xem phim là xem tình tiết, Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa lại thảo luận tướng mạo diễn viên và kỹ thuật quay.

- Jane nói cảnh này thật là quay ở sân thượng, lúc đó em không sợ sao?

Phim phát đến đoạn nhân vật của Phác Thái Anh bởi vì thất tình mà ở trên sân thượng khiêu vũ. Phác Thái Anh đứng ngay trên mép sân thượng chiều rộng không tới nửa mét bắt đầu khiêu vũ. Giờ phút này rạp phim cực kỳ yên tĩnh, cảm giác tất cả mọi người đều nín thở.

- Em nói không sợ thì chính em cũng không tin. Nhưng mà sợ hãi không phải là lý do để không quay cảnh này, cầm tiền của người ta thì phải tận tụy với công việc.

Bây giờ Phác Thái Anh nhìn đoạn phim cũng còn cẩm thấy sợ, cũng may không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

- Thái Anh, em nói xem có bao nhiều người gọi em là vợ rồi? (Ấy chết, trong đó có tui nữa!!!)

Lạp Lệ Sa có chút trêu ghẹo cũng có chút ghen nói. Bạn gái mình bị người khác gọi là vợ, đổi lại là ai cũng không thể cảm thấy thoải mái phải không?

- Bọn họ gọi thế nào em không quản được. Điều em có thể làm là, làm vợ chị.

Phác Thái Anh kề sát lỗ tai Lạp Lệ Sa nói, cũng không quên thời cơ hội hôn Lạp Lệ Sa một cái.

Lạp Lệ Sa trợn mắt nhìn Phác Thái Anh, xung quanh họ toàn là người lạ, Phác Thái Anh quá lớn mật rồi. Cũng may không bị ai nhận ra. Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh chờ tất cả mọi người đều rời rạp mới bắt đầu đứng dậy ra về. Lạp Lệ Sa là muốn cùng Phác Thái Anh tay trong tay chầm chậm đi về nhà nhưng mà sợ tạo ra phiền phức không cần thiết nên vẫn lựa chọn lái xe chở Phác Thái Anh về.

-------

Trở lại tiểu khu, hai người nắm tay đi dạo trong vườn hoa một chút. Không thể quang minh chính đại ở ngoài đường vậy thì có thể ở trong tiểu khu nhà mình đi dạo một vòng!

- Chị là nghe Jane nói em quay cảnh như vậy nên mới đi xem bộ phim đó sao?

Phác Thái Anh tò mò hỏi, Lạp Lệ Sa gật đầu một cái, nắm tay Phác Thái Anh chặt hơn.

- Tôi muốn xem cô gái dũng cảm được nhiều người ca tụng như thế nào. Nhưng mà Thái Anh, tôi muốn nói là, về kỹ thuật chuyên môn có một số động tác rất nguy hiểm vẫn nên để cho người chuyên nghiệp thực hiện. Trước kia như thế nào tôi không biết, nhưng mà bây giờ xem như là vì tôi, tự bảo vệ chính mình thật tốt.

Lạp Lệ Sa dừng bước lại, đối mặt với Phác Thái Anh mặt hết sức nghiêm túc nói. Sau đó cúi đầu lần đầu tiên chủ động hôn lên môi Phác Thái Anh. Hai người không quan tâm xung quanh có người qua lại hay không, giờ phút này trong mắt họ chỉ có nhau.

Đối mặt với sự chủ động của Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh có chút không quen. Cô cho là với tính cách của Sa đời này sẽ không bao giờ chủ động. Phác Thái Anh khóc, khóc vì cái gì cũng không giải thích được. Chỉ là Lạp Lệ Sa chủ động ở nơi công cộng hôn cô.

- Đồ ngốc, em khóc gì vậy, ai không biết sẽ tưởng tôi ăn hiếp em!

Lạp Lệ Sa ôm Phác Thái Anh vào lòng an ủi, mình bất quá chỉ hôn em ấy thôi mà, có cần phản ứng lớn như vậy không, còn khóc, thật đúng là giống như con nít.

- Chẳng qua là em quá vui...

Đối với Phác Thái Anh đây không chỉ là một nụ hôn, mà là minh chứng rằng Lạp Lệ Sa không còn sợ đầu sợ đuôi như trước nữa.

- Ngoan, đừng khóc.

Lạp Lệ Sa sờ sờ đầu Phác Thái Anh. Phác Thái Anh đã ngừng khóc nhưng chính là không nỡ rời khỏi vòng tay Lạp Lệ Sa.

- Muốn ôm trở về nhà ôm có được không? Ở đây rất nóng.

Bây giờ đã là giữa tháng năm, nhiệt độ ở thành phố B đã lên đến hai mươi lăm độ. Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa về nhà. Hai người tắm xong ngồi trên ban công uống trà hóng gió.

- Thái Anh, sắp tới em có họp báo không?

Lạp Lệ Sa nhìn lịch trên điện thoại. Sắp đến sinh nhật Phác Thái Anh, cũng không biết hôm đó Phác Thái Anh có họp báo hay không.

- Một tháng tới đều không có.

- Ừm.

Lạp Lệ Sa trả lời một tiếng, trong lòng bắt đầu suy nghĩ kế hoạch làm thế nào cho Phác Thái Anh một sinh nhật ý nghĩa. Dẫu sao đây là sinh nhật đầu tiên hai người trải qua cùng nhau.

Phác Thái Anh cũng quên mất sinh nhật mình. Bởi vì không có Sa sinh nhật đối với cô là một loại hành hạ.

-------

- Cô nghĩ cái gì thích hợp làm quà sinh nhật?

Trên đường đi giám sát công trình, Lạp Lệ Sa hỏi thư ký, thư ký suy nghĩ một chút.

- Ngoài trừ đồng hồ thì hình như cái gì cũng có thể làm quà sinh nhật được.

Lạp Lệ Sa nghe xong chân mày nhíu chặt hơn. Sinh nhật đầu tiên của cô và Phác Thái Anh, cô muốn tặng Phác Thái Anh một món quà ý nghĩa.

- Vợ tôi nói tôi chính là món quà tốt nhất mà ông trời tặng cho cô ấy. Cho nên tôi và cô ấy kết hôn nhiều năm như vậy cũng đều chưa tặng quà cho nhau. Vợ tôi nói nếu như yêu đúng người thì mỗi ngày đều có thể là sinh nhật, là lễ tình nhân, là ngày kỷ niệm.

Tài xế trước nay không nói lời nào lần đầu tiên mở miệng nói một câu. Chỉ là một câu nói bình thường đến không thể bình thường hơn nhưng làm cho Lạp Lệ Sa đỏ mặt...

Suy nghĩ một chút. Cô và Phác Thái Anh bên nhau cũng đã được một thời gian rồi, nhưng hai người vẫn luôn dừng lại đúng lúc chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Trong chuyện tình cảm Lạp Lệ Sa giống như tờ giấy trắng nhưng cũng không phải là ngu ngốc. Cô biết đã rất nhiều lần Phác Thái Anh có dục vọng nhưng mà đều bị cô áp chế lại.

Trong đầu Lạp Lệ Sa nghĩ, có lẽ có chút chuyện cần phải làm. Còn như tương lai sau này sẽ như thế nào, ai có thể nói rõ được chứ?

--------

Ngày hai lăm tháng năm, sinh nhật Phác Thái Anh. Weibo chính thức hội người hâm mộ Phác Thái Anh, Weibo chính thức Công ty Thiên Tỷ, Weibo của Jane còn có Weibo của những nghệ sĩ khác đều chúc Phác Thái Anh sinh nhật hai mươi mốt tuổi vui vẻ, vào đúng không giờ đêm.

- Chị thật sự phải tăng ca sao?

Phác Thái Anh nằm trên ghế salon nhìn Lạp Lệ Sa đang sửa sang quần áo. Hôm nay là sinh nhật cô, bất quá trước kia bởi vì không có Sa, bây giờ tìm được chị ấy rồi, nhưng dường như là Sa căn bản không biết hôm nay là sinh nhật cô.

- Ừm, có một số việc phải xử lý.

Lạp Lệ Sa sửa sang quần áo ngay ngắn chuẩn bị đi. Phác Thái Anh trong lòng không vui nhưng cũng không nói gì. Nhiều năm rồi đều không có đón sinh nhật, thêm một năm cũng không sao.

Thật ra thì Lạp Lệ Sa căn bản không có lên Công ty. Cô ở nhà mình ở đối diện chuẩn bị sinh nhật cho Phác Thái Anh. Lạp Lệ Sa sợ Phác Thái Anh phát hiện còn kiếm cớ bảo Phác Thái Anh đi siêu thị mua ít đồ. Lạp Lệ Sa thừa dịp Phác Thái Anh không có ở nhà, tranh thủ nhờ thư ký mang bánh sinh nhật, một số nguyên liệu nấu ăn và đồ trang trí.

Lúc thư ký rời đi vừa vặn gặp phải Phác Thái Anh đang đợi thang máy chuẩn bị lên lầu, hai người nhìn thấy nhau đều sững sốt.

- Phác tiểu thư.

Thư ký lễ phép lên tiếng chào hỏi sau đó rời đi, không giải thích, bởi vì cô cảm thấy giải thích sẽ để cho Phác Thái Anh càng nghi ngờ.

- Thái Anh, em có thể sang nhà tôi giúp tôi lấy một tập tài liệu, sau đó mang đến công ty cho tôi không?

Bảy giờ tối, Lạp Lệ Sa gọi điện thoại cho Phác Thái Anh, nhờ Phác Thái Anh lấy tài liệu, Phác Thái Anh đồng ý. Ra khỏi nhà mình qua mở cửa nhà Lạp Lệ Sa. Mở cửa ra, đập vào mắt cô là một con đường thắp nến hai bên, Phác Thái Anh theo ánh nến đi về phía trước, phòng khách đã bị dọn trống, giữa phòng là một hình trái tim dùng nến xếp thành, khắp nơi đều là cánh hoa hồng.

- Sinh nhật vui vẻ, Thái Anh.

Thanh âm Lạp Lệ Sa từ phía sau truyền đến, Phác Thái Anh quay đầu lại, Lạp Lệ Sa mặc một bộ lễ phục màu đỏ, trên tay ôm một bó hoa hồng lớn, cười rạng rỡ nhìn cô.

Phác Thái Anh kinh ngạc lấy tay che miệng không để cho mình kêu thành tiếng. Phác Thái Anh không khống chế được nước mắt từ khóe mắt tràn xuống, tựa như trân châu rơi.

Phác Thái Anh nhận lấy bó hoa ôm thật chặt, đây là bó hoa đầu tiên Sa tặng cô.

Lạp Lệ Sa lấy từ trong bó hoa ra một sợi dây chuyền. Phác Thái Anh tuổi rồng, cho nên Lạp Lệ Sa đặc biệt đặt làm một mặt dây chuyền hình rồng, mặt dây chuyền nhỏ nhắn nhưng rất sống động.

- Thái Anh của tôi, sinh nhật hai mươi mốt tuổi vui vẻ.

Lạp Lệ Sa đeo lên giúp Phác Thái Anh, sau đó ở bên tai Phác Thái Anh thì thầm. Giờ phút này nước mắt Phác Thái Anh còn tuôn ra lợi hại hơn, trong này có vui vẻ, có kích động, càng nhiều hơn chính là hạnh phúc.

- Ngoan, tiểu thọ tinh của tôi, đừng khóc, mắt sưng lên sẽ không đẹp.

Hai tay Lạp Lệ Sa áp lên mặt Phác Thái Anh nhẹ giọng dỗ dành, đồng thời ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt Phác Thái Anh. Lạp Lệ Sa kéo Phác Thái Anh lên sân thượng. Từ nơi này có thể nhìn thấy tháp truyền hình lớn nhất thành phố B. Lúc này trên màn hình lớn của tháp truyền hình đang phát video chúc mừng sinh nhật Phác Thái Anh.

Trong video phát những hình ảnh đặc sắc trong tất cả phim Phác Thái Anh đã đóng trong hai năm qua. Cuối cùng xuất hiện một hàng chữ.

[CÔNG CHÚA CỦA TÔI, SINH NHẬT VUI VẺ, TÔI YÊU EM]

Đây là Lạp Lệ Sa đặc biệt chuẩn bị cho Phác Thái Anh. Video ngắn ngủi chỉ có một phút này nhưng chi phí là mấy trăm triệu. (Chắc tầm 1 tỷ)

Mà Lạp Lệ Sa căn bản cũng không coi vào đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net