Chương 51: Đến Tây Tạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời vừa sáng không bao lâu thì xe cứu hộ đến. Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh ngồi xe cứu hộ đi đến thành phố gần nhất, đặt phòng khách sạn nghỉ ngơi một ngày. Sau đó hai người sắp xếp hành lý đơn giản ngồi máy bay bay thẳng đến Lhasa.

Xuống máy bay, Phác Thái Anh cảm nhận được cái gì gọi là say độ cao, không quen thổ nhưỡng, thiếu ô-xy. Lạp Lệ Sa vội vàng lấy bình dưỡng khí tiện lợi ra cho Phác Thái Anh dùng, đồng thời đón xe đi đến khách sạn đã đặt trước nghỉ ngơi.

Phác Thái Anh nghỉ ngơi ba ngày ở khách sạn mới cơ bản thích ứng được với chứng say độ cao mà vùng đất Tây Tạng cao hơn mặt nước biển mang lại. Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh bôi kem chống nắng, đeo kính râm và đội mũ lưỡi trai, sau đó đi đến cung điện Potala. Vé vào cổng là do một người hâm mộ xếp hàng mua được, còn đặc biệt ở cửa cung điện Potala đợi Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa, tự tay đưa vé cho Phác Thái Anh.

Người này là một người đặc biệt trắng trẻo, không giống con gái Tây Tạng một chút nào.

- Em là Phó hội trưởng tiếp ứng hội của chị, cho nên chị yên tâm, em sẽ không tiết lộ hành trình của chị đâu.

Cô gái không có chút gì lo lắng, hồi hộp lại càng không phấn khích, chẳng qua chỉ là tự nhiên hào phóng đưa vé trên tay cho Phác Thái Anh. Đồng thời tự giới thiệu mình cho Phác Thái Anh yên tâm.

- Cám ơn. Tiền vé bao nhiều? Tôi chuyển cho em.

Vừa nói Phác Thái Anh vừa lấy điện thoại ra định quét mã chuyển tiền. Cô gái vội vàng lui về phía sau hai bước lắc đầu một cái.

- Em không lấy tiền đâu, mà... chúng ta có thể chụp chung một tấm ảnh không?

Cô gái có chút dè dặt nói. Phác Thái Anh gật đầu sau đó lại gần đứng bên cạnh cô gái, khoảng cách giữa hai người ước chừng năm centimet, nhìn qua không hời hợt cũng không quá gần sát, khoảng cách vừa đủ.

- Đây là phương thức liên lạc của em, nếu như hai chị cần có thể gọi cho em bất cứ lúc nào. Em sinh ra ở đây, có rất nhiều bạn bè, em nghĩ có thể giúp các chị.

Cô gái để lại thông tin liên lạc sau rời đi. Phác Thái Anh chỉ cần người hâm mộ như vậy, biết tiến thoái, không gây thêm phiền phức cho mình. Cô gái này để lại ấn tượng rất tốt với cô.

Bây giờ Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh đang ở quảng trường Cung điện Potala chụp hình lưu niệm, sau đó đi vào Cung điện. Phác Thái Anh hết sức thành kính vừa đi vừa quay bánh xe cầu nguyện. Cô không biết Phật tổ kia được người người cung phụng có rảnh rỗi che chở nhiều người như vậy. Cô chỉ mới đi Tây Thiên một lần, gặp Như Lai một lần. Ở trong mắt Phác Thái Anh Phật tổ cao cao tại thượng cũng chỉ là như vậy!

Chẳng qua là cô nhập gia tùy tục, cũng hi vọng Phật tổ kia trăm công nghìn việc có thể che chở Lạp Lệ Sa.

- Em tin không?

Lạp Lệ Sa đi bên cạnh Phác Thái Anh. Cô là một người theo chủ nghĩa vô thần. Cho đến bây giờ cô cũng không tin mấy chuyện quỷ thần gì đó. Phác Thái Anh nghe xong cười một tiếng, dắt tay Lạp Lệ Sa tiếp tục đi về phía trước. (Con ma chà bá kế bên chị đó chị)

- Tin hay không quan trọng như vậy sao? Chẳng qua là em nhập gia tùy tục thôi.

Cung điện Potala thật sự rất đẹp, nguy nga lộng lẫy. Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh cưỡi ngựa xe hoa một vòng rồi rời đi. Mặc dù Lạp Lệ Sa không bị say độ cao, nhưng mà trước đó leo một trăm bậc thang lại đi một vòng Cung điện Potala, đúng là không còn sức lực đi tiếp.

Phác Thái Anh ngồi xổm xuống, cho Lạp Lệ Sa leo lên lưng mình. Cô cõng Lạp Lệ Sa từ từ đi xuống. Hiện giờ Phác Thái Anh hết sức vui mừng vì bình thường có thói quen tập thể dục. Nếu không làm sao có sức cõng Lạp Lệ Sa xuống. (Phi thường vậy trời, chứ gặp tui là lăn xuống rồi)

Dọc theo đường đi rất nhiều người chụp hình quay phim các cô. Mặc dù Phác Thái Anh cảm thấy chán ghét nhưng cũng lười ngăn cản. Dù sao các cô là quang minh chính đại, đám người đi đường này muốn chụp thế nào thì cứ chụp thế đó.

-  Thái Anh, hay là để tôi tự đi đi!

Lạp Lệ Sa bị chụp hình có chút ngượng ngùng. Phác Thái Anh chỉ lắc đầu một cái, bước chân không ngừng lại. Thẳng đến bậc thang cuối cùng, Phác Thái Anh mới để Lạp Lệ Sa xuống. Lạp Lệ Sa lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa về khách sạn nghỉ ngơi. Hai người vừa đi vào đại sảnh khách sạn, Phác Thái Anh đã bị một cô gái đáng yêu tướng mạo hoạt bát xinh xắn ôm lấy. Phác Thái Anh nhíu mày một cái, vừa định đẩy người này ra.

- Anh Nhi, đã lâu không gặp!

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Mặc dù Phác Thái Anh vô cùng chán ghét cách xưng hô này, nhưng mà cũng không đẩy người phụ nữ này ra, đúng vậy, chính là một người phụ nữ. Một người có khuôn mặt trẻ con nhìn qua giống như cô gái hai lăm hai sáu tuổi, nhưng thực tế là một người phụ nữ bốn mươi tuổi. Dì của Phác Thái Anh...

- Dì, đàng hoàng chút đi.

Phác Thái Anh vỗ lưng người phụ nữ một cái, tỏ ý muốn bà ấy buông mình ra. Bùi Trụ Hiền buông Phác Thái Anh ra, sau đó đưa tay ra véo mặt Phác Thái Anh một cái.

- Khi còn nhỏ dáng dấp đã nghiêng nước nghiêng thành, lớn lên lại càng xinh đẹp nghen!

Bùi Trụ Hiền là dì ruột của Phác Thái Anh, con gái của bà ngoại Phác Thái Anh, lớn hơn Phác Thái Anh mười lăm tuổi. Năm mười ba tuổi cùng ông bà ngoại Phác Thái Anh di dân ra nước ngoài. Bởi vì ông ngoại Phác Thái Anh vẫn cho là cái chết của con gái mình có liên quan đến ông Phác, cho nên từ khi mẹ của Phác Thái Anh mất, hai nhà gần như không còn qua lại. Nhưng mà quan hệ của Bùi Trụ Hiền và Phác Thái Anh vẫn không rạn nứt. Tuy nói là quan hệ dì cháu, thực tế là đối với nhau như bạn bè vậy.

- Dì, con đã hai mươi bốn tuổi rồi...

Phác Thái Anh bất lực nói, tốt xấu gì mình cũng là một ngôi sao, mình cũng cần mặt mũi có được không?

- Cho dù con tám mươi lăm tuổi cũng là cháu gái của dì!

Bùi Trụ Hiền vừa nói vừa đưa mắt nhìn Lạp Lệ Sa. Mặc dù mấy năm nay cô ở nước ngoài nhưng mà cũng thường xuyên chú ý tin tức của Phác Thái Anh, đương nhiên biết bây giờ Phác Thái Anh đã kết hôn rồi, mà người đẹp mười phần phong thái ngự tỷ bên cạnh này chính là vợ của Phác Thái Anh.

- Lúc con và  Thái Anh kết hôn dì đang mang thai nên không đến được, đừng để bụng nghen.

Bùi Trụ Hiền nhìn Lạp Lệ Sa cười ha hả tùy tiện nói. Vốn là bà ấy định đi, nhưng làm sao đi được khi đang mang bầu tám tháng, chớp mắt là đến ngày sinh, đành không đi! Không nghĩ đến ở Lhasa này có thể gặp được hai người.

- Honey, chị bỏ rơi em sao?

Một người phụ nữ người lai tóc vàng, mắt đen, da trắng đi đến bên cạnh Bùi Trụ Hiền, đưa tay ôm eo Bùi Trụ Hiền, kéo vào lòng, trong mắt đầy địch ý nhìn Phác Thái Anh.

- Cô, đừng hiểu lầm, dì ấy là dì ruột của con. Cho nên con và dì ấy không phải loại quan hệ như cô nghĩ.

Mặc dù Phác Thái Anh và Bùi Trụ Hiền luôn giữ liên lạc, nhưng mà mấy năm nay cũng chưa từng gặp nhau.

- Tôi giới thiệu một chút, đây là con gái của người chị đã mất nhiều năm của tôi, cháu gái ruột của tôi, Phác Thái Anh, nữ diễn viên đỉnh lưu nước Z.

Lúc Bùi Trụ Hiền giới thiệu Phác Thái Anh, nửa câu đầu trong ánh mắt xẹt qua một tia bi thương và nhớ nhung nồng đậm, nửa câu sau lại tràn đầy trêu chọc và tự hào.

- Chào  Thái Anh, con có thể gọi cô là Hi.

Biết là mình hiểu lầm, trong mắt Hi cũng không còn địch ý, hữu nghị đưa tay tự giới thiệu mình.

- Chào cô, rất vui được gặp cô, đây là vợ con, Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh và Hi bắt tay nhau, sau đó giới thiệu Lạp Lệ Sa với Hi. Lạp Lệ Sa lễ phép bắt tay chào hỏi.

- Anh Nhi, các con ở phòng mấy? Lát nữa dì qua tìm con, chúng ta ôn lại chuyện xưa một chút.

Bùi Trụ Hiền bị Hi nhắc nhở mới nhớ mình còn đang làm thủ tục nhận phòng, chuẩn bị đến quầy làm thủ tục thì hỏi.

- 1508.

Hi lôi Bùi Trụ Hiền đi. Lạp Lệ Sa nhìn bóng lưng Hi tựa như có điều gì suy nghĩ. Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh trở về phòng. Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh có chút chăm chú thất thần.

- Vợ, chị đừng nhìn em như vậy được không?

Phác Thái Anh bị Lạp Lệ Sa đến sợ.

-  Thái Anh, Bùi Trụ Hiền thật sự là... ờm, là em ruột của mẹ em sao?

Không biết tại sao, từ đầu đến cuối Lạp Lệ Sa cảm thấy, lúc Bùi Trụ Hiền nói đến mẹ của Phác Thái Anh, ánh mắt đó không giống ánh mắt của một cô em gái hoài niệm người chị đã mất.

- Hai người là chị em ruột, lúc bà ngoại sinh dì thì đã gần bốn mươi tuổi, mạo hiểm tính mạng sinh ra dì. Từ nhỏ đến lớn dì ấy đều được tất cả mọi người trong nhà chiều chuộng, yêu thương. Dì ấy rất thích dính lấy mẹ em. Dì ấy còn tức giận vì khi còn nhỏ em bú sữa mẹ đấy! Khi đó dì ấy đã mười lăm tuổi.

Phác Thái Anh kể chuyện xấu hổ của Bùi Trụ Hiền, nhưng mà Lạp Lệ Sa lại càng thêm chắc chắn suy nghĩ của mình. Cảm tình của Bùi Trụ Hiền đối với mẹ Phác Thái Anh không đơn giản.

- Em không thấy người tên Hi đó và mẹ có bảy phần giống nhau sao? Mà nhìn dáng vẻ thì chắc cũng mới hai mươi tuổi thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net