Chương 55: Mang Thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Phác Thái Anh không muốn nhắc lại chuyện trước đây, đổi chủ đề. Bùi Trụ Hiềnđể hai người nghỉ ngơi, một mình lên lầu ba. Phòng ở lầu ba là phòng nhiều ánh mặt trời nhất, bên trong toàn bộ đều là hình và di vật của  mẹ cô.

- Chị, Thái Anh và vợ nó đến, em bảo hai đứa nghỉ ngơi trước rồi lên thăm chị sau.

Bùi Trụ Hiềnđi đến trước bàn thờ, bên trên là di ảnh của  mẹ cô, còn có một cái lư hương và trái cây  mẹ cô thích ăn nhất. Bùi Trụ Hiềnthắp một nén nhang cắm vào lư hương, ánh mắt tràn đầy tình yêu và bi thương. Cho dù  mẹ cô đã mất nhiều năm như vậy, tình yêu của Bùi Trụ Hiềnđối với bà ấy chỉ có tăng không có giảm.

Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa ăn tối xong được Bùi Trụ Hiền dẫn đến phòng thờ  mẹ cô. Lần đầu tiên Bùi Trụ Hiềnnghiêm khắc yêu cầu Phác Thái Anh quỳ xuống dập đầu thắp nhang.

- Dì mặc kệ con đối với mẹ con có bao nhiêu tình cảm, nhưng chị ấy mạo hiểm tính mạng sinh con ra thì cũng nên được nhận mấy lạy này của con.

Bùi Trụ Hiền đốt hai nén nhang, một nén đưa cho Phác Thái Anh, cái kia đưa cho Lạp Lệ Sa. Phác Thái Anh do dự một chút cuối cùng vẫn quỳ xuống dập đầu ba cái rồi cắm nhang vào lư hương. Lạp Lệ Sa cũng quỳ theo Phác Thái Anh dập đầu dâng hương.

Phác Thái Anh nhìn di ảnh của  mẹ cô. Cho đến bây giờ Phác Thái Anh chưa từng thấy  mẹ cô cười như vậy. Trong trí nhớ của cô,  mẹ cô luôn chỉ cười nhàn nhạt nhu hòa, chưa bao giờ vui vẻ cười to. Phác Thái Anh cho rằng đó là tính cách của  mẹ cô. Nhưng hôm nay, những bức ảnh trong phòng này nói cho cô biết,  mẹ cô trước khi kết hôn có thể thoải mái cười lớn, cũng có thể là một cô gái ôn nhu như nước. Trong những năm kết hôn với ông Phác và sinh con, tất cả mọi người thậm chí bao gồm cả cô đều cho là cha mẹ mình rất yêu nhau.
Nhưng mà bây giờ xem ra, vẫn luôn là ông Phác yêu đơn phương  mẹ cô. Còn  mẹ cô chẳng qua chỉ giả vờ là mình rất yêu ông Phác. Bà ấy thật sự là một diễn viên giỏi, lừa gạt tất cả mọi người, mang bí mật trong lòng xuống mồ.

Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa rời khỏi phòng thờ, để lại không gian cho dì. Hai người đi đến phòng em bé xem. Đứa nhỏ này mặc dù có một phần tư huyết thống nước M, nhưng nét mặt càng ngày càng ra dáng người Á Đông.

- Vợ, chị nói xem con gái chúng ta sau này sẽ giống chị hay là giống em?

Phác Thái Anh nhìn con gái của Bùi Trụ Hiền bắt đầu tưởng tượng về dáng vẻ con gái của mình trong tương lai. Cô hi vọng con gái giống Lạp Lệ Sa nhiều một chút. Như vậy cô sẽ càng yêu thương nó. Nếu như giống mình nhiều hơn thì cô và vợ chắc sẽ rất mệt mỏi. Khẳng định mỗi ngày đều gây sự làm cho cô giáo mời phụ huynh liên tục.

Cho nên cuối cùng, Phác Thái Anh quyết định nhất định phải sinh một đứa đứa nhỏ, bất luận tướng mạo hay tính cách đặc biệt đặc biệt giống Lạp Lệ Sa mới được, ngàn vạn lần đừng giống tính của mình.

- Tôi hi vọng nó có thể giống em nhiều hơn. Thật ra thì bất luận giống ai cũng đều là con của chúng ta, chỉ cần nó mạnh khỏe bình an cho dù là một đứa vô tích sự cũng được.

Lạp Lệ Sa cảm thấy con của các cô không cần quá thông minh ưu tú, chỉ cần vui vẻ, khỏe mạnh, lương thiện và biết tự bảo vệ bản thân là được rồi.

- Thái Anh, em vẫn quyết định là em sinh sao? Thật ra tôi cũng có thể sinh.

Lạp Lệ Sa suy nghĩ kỹ nhiều ngày, sinh con vất vả cực khổ thế nào cô chưa trải qua nhưng cũng đã nhìn thấy. Từ lúc mới bắt đầu thai nghén đến cuối cùng đứng trước ranh giới sinh tử. Lạp Lệ Sa không muốn Phác Thái Anh chịu khổ. Nếu như hai người nhất định phải có một người sinh thì để cô sinh!

- Vợ, chị xem như em ích kỷ một lần đi! Nhìn chị đau đớn em còn đau đớn hơn. Huống chi, chị cũng chưa từng công khai cưng chiều em, vậy thì nhân cơ hội một năm này, ở bên cạnh chăm sóc cưng chiều em nha.

Phác Thái Anh ít nhiều có chút ấm ức nói. Lạp Lệ Sa cưng chiều cô đều là thể hiện qua nhưng chi tiết nhỏ. Mà cô muốn là Lạp Lệ Sa trắng trợn cưng chiều cô, chăm sóc cô, đối với hết thảy yêu cầu vô lý của cô cũng đáp ứng vô điều kiện. Giống như hiệp sỹ chiều chuộng nâng niu cô công chúa nhỏ trong lòng bàn tay vậy.
Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa ở nhà Bùi Trụ Hiền nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó đi đến bệnh viện phẫu thuật, một người chiết tế bào, một người lấy trứng.

Cuối ngày Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh sốt ruột nhưng không thể không kiên nhẫn mà thấp thỏm chờ đợi kết quả. Thật ra thì đến bây giờ Lạp Lệ Sa còn chưa muốn có con, đối với đứa nhỏ này cũng không có mong đợi mãnh liệt như vậy. Sở dĩ cô đồng ý là bởi vì Phác Thái Anh muốn.

Cuối cùng các cô nhận thông báo của bệnh viện, có thể tiến hành cấy ghép. Phác Thái Anh nằm ở phòng mổ tiến hành phẫu thuật cấy ghép. Lạp Lệ Sa đứng ở cửa phòng mổ mặt ủ mày ê.

- Chúng tôi đã thành công đặt phôi thai vào tử cung của cô Phác, khuyến nghị trong ba tháng đầu phải dưỡng thai trên giường.
Một bác sĩ tóc vàng mắt xanh đi ra dặn dò Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa nhớ kỹ lời bác sĩ dặn.

Sau đó những ngày tiếp theo, Phác Thái Anh trở thành tâm điểm chăm sóc của cả nhà. Lạp Lệ Sa chăm sóc Phác Thái Anh nửa bước không rời. Nếu như không phải Phác Thái Anh vững lòng, Lạp Lệ Sa cũng muốn để cô ấy giải quyết vấn đề sinh lý trên giường luôn. (Tác giả nói: Dừng nghĩ lung tung, là vấn đề không phải nhu cầu)
Bùi Trụ Hiền cũng thay đổi đa dạng món ăn cho Phác Thái Anh, cái gì có nhiều dinh dưỡng thì ăn cái đó, nhân sâm cháo gà gần như mỗi ngày đều có, mới một tuần mà Phác Thái Anh đã béo lên thấy rõ.

Cũng may kết quả kiểm tra đều tương đối tốt, tất cả chỉ số cũng thể hiện trứng trong tử cung Phác Thái Anh đã làm tổ thành công. Người khác thì một tháng mới bắt đầu có phản ứng, nhưng phản ứng của Phác Thái Anh sớm hơn người khác cũng mãnh liệt hơn. Lúc đỉnh điểm thì gần như Phác Thái Anh phải ôm chậu rửa mặt suốt.

Lạp Lệ Sa đau lòng hối hận, cô không nên đồng ý sinh đứa nhỏ này! Nhẫn cưới của Phác Thái Anh đã không còn đeo vừa ngón áp út của cô. Lạp Lệ Sa giúp Phác Thái Anh tháo ra, đeo vào dây chuyền trên cổ.

Vốn là Lạp Lệ Sa định chờ Phác Thái Anh tương đối ổn thì về nước, nhưng nhìn Phác Thái Anh như vậy cô từ bỏ ý nghĩ ngày đồng thời cũng nảy ra một ý định khác. Rút khỏi vị trí quản lý Tập đoàn Manoban, lui về tuyến hai, không đảm nhiệm chức vụ Tổng tài Manoban nữa, nhưng chức Chủ tịch vẫn vững vàng nắm trong tay cô.

Bây giờ đối với Lạp Lệ Sa mà nói không có gì quan trọng hơn Phác Thái Anh. Đến nổi cô nghĩ đến, nếu như có một ngày đứa bé trong bụng Phác Thái Anh uy hiếp sức khỏe hay thậm chí là tính mạng Phác Thái Anh, cô sẽ không chút do dự mà hi sinh đứa nhỏ. Con cái có thể có lại nhưng Phác Thái Anh chỉ có một.
Bây giờ cho dù Phác Thái Anh chỉ uống nước cũng có thể ói. Phác Thái Anh sau khi ói xong thì ngủ ngay trong lòng Lạp Lệ Sa.

- Bé con, mẹ không biết con có thể nghe mẹ nói hay không, nhưng tốt nhất là con nên an phận một chút cho mẹ, nếu không đừng trách mẹ để con biến mất.

Lạp Lệ Sa sờ lên bụng vẫn còn bằng phẳng của Phác Thái Anh, nhỏ giọng nhưng tuyệt tình cảnh cáo thai nhi trong bụng.

- Em muốn uống sữa đậu nành.
Hơn nửa đêm Phác Thái Anh đánh thức Lạp Lệ Sa. Mắt Lạp Lệ Sa còn chưa mở lên đã lập tức xuống giường đi đến phòng bếp làm sữa đậu nành cho Phác Thái Anh. Đến khi Lạp Lệ Sa hoàn toàn tỉnh ngủ bưng sữa đậu nành lên lầu thì Phác Thái Anh đã ngủ.

Lạp Lệ Sa để sữa sang một bên, kéo chăn lên đắp cho Phác Thái Anh, để cô ấy ngủ ngon hơn một chút. Mấy ngày nay gần như Phác Thái Anh chưa ngủ một giấc nào trọn vẹn.

- Em muốn về nhà.
- Được, chúng ta về nhà.
Phác Thái Anh nói, muốn phải về nhà. Lạp Lệ Sa không thể làm gì khác hơn là liên lạc máy bay tư nhân đưa Phác Thái Anh về thành phố B. Bùi Trụ Hiền không yên tâm Phác Thái Anh, mang theo con nhỏ cùng các cô về nước. Lạp Lệ Sa để Bùi Trụ Hiền ở tạm nhà mình.

Phác Thái Anh không còn nôn mửa thì bắt đầu ngủ, một ngày ngủ hết mười sáu tiếng, ngủ mãi cũng không thấy đủ. Lạp Lệ Sa sắp xếp bác sĩ sản khoa tư nhân đến kiểm tra định kỳ cho Phác Thái Anh, cũng may thai nhi phát triển rất tốt.

- Em muốn ăn dưa hấu.
Mùa đông giá rét, Phác Thái Anh đột nhiên đòi ăn dưa hấu. Lạp Lệ Sa lái xe đội tuyết đi khắp thành phố tìm dưa hấu, dưa hấu không khó tìm, khó tìm chính là Phác Thái Anh chỉ muốn ăn dưa hấu Kirin

Lạp Lệ Sa mang dưa hấu về nhưng Phác Thái Anh đã không còn hứng thú với dưa hấu, lại thèm sầu riêng. Lạp Lệ Sa cũng không có nửa câu oán hận, lái xe ra ngoài tìm mua sầu riêng cho cô.

- Rõ ràng là muốn ăn dưa hấu, lại bắt nó ra ngoài mua sầu riêng cho con, bây giờ không còn thương tiếc nữa à?
Bùi Trụ Hiền nhìn nhìn Phác Thái Anh đang ngồi trên giường xem tivi, ôm dưa hấu vào ngực, dùng muỗng múc từng miếng bỏ vào miệng ăn, bất đặc dĩ nói.

- Bình thường thì con đâu nỡ hành chị ấy chứ?
Phác Thái Anh nhổ hạt dưa hấu ra, có chút đắc ý nói. Trước kia đều là mình cưng chiều nhân nhượng chị ấy. Bây giờ cô muốn trải nghiệm cảm giác làm công chúa một chút.

- Bây giờ thì nỡ rồi?
Bùi Trụ Hiền rút khăn giấy đưa cho Phác Thái Anh lau một hạt dưa dính trên mép. Bất chợt có chút ngưỡng mộ Phác Thái Anh. Lúc bà ấy mang thai, mặc dù Hi cũng chăm sóc bà ấy từng li từng tí, nhưng mà đó không phải thứ bà muốn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net