Chương 59: Xuất Viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạp Lệ Sa luôn bên cạnh Kim Trí Tú cho đến khi Kim Trân NI được đẩy ra. Đây là lần đầu tiên Lạp Lệ Sa gặp Kim Trân NI, không phải là kiểu xinh đẹp kinh thiên động địa như Phác Thái Anh, mà là kiểu mỹ nhân cành vàng lá ngọc.

Lạp Lệ Sa trở lại phòng bệnh là chuyện của ba tiếng sau. Phác Thái Anh tức giận ngồi trên giường hai tay khoanh trước ngực hầm hầm nhìn Lạp Lệ Sa, tiễn một người ra cửa hết ba tiếng, là đưa Jane về đến nhà luôn sao? Điện thoại cũng không mang theo.

- Tôi đưa Jane ra cửa xong, lúc chuẩn bị quay lại thì gặp Kim Trí Tú, cô ấy đưa một người phụ nữ mang thai người đầy máu đến bệnh viện, cô ấy chỉ có một mình cho nên tôi ở lại với cô ấy.

Lạp Lệ Sa vội vàng nhân lúc Phác Thái Anh còn chưa phát giận ra giải thích trước.

- Kim Trí Tú?
Quả nhiên thành công phân tán sự chú ý của Phác Thái Anh. Người có thể khiến Kim Trí Tú lo lắng căng thẳng như vậy ngoại trừ tảng băng siêu to khổng lồ Kim Trân NI kia ra thì còn ai vào đây nữa.

Phác Thái Anh vẫn luôn tò mò, hình dáng của Kim Trân NI sau khi đầu thai như thế nào. Kim Trân NI, cô và cả Kim Trí Tú không giống nhau. Cô ấy là đầu thai lịch kiếp sẳn tiện trị thương hồn phách, cho nên trong ba hồn bảy phách của Kim Trân NI thì có một hồn năm phách ngủ đông dưỡng thương trong cơ thể loài người của cô ấy. Có thể hiểu là, thân thể người phàm của Kim Trân NI chính là người bình thường, cùng với Kim Trân NI không có liên hệ nhiều lắm, chống đỡ sinh mạng của cô ấy chính là một hồn hai phách còn lại.

Kiếp trước Phác Thái Anh trải qua tình kiếp cũng là vì dưỡng thương, khác ở chỗ, những hồn phách ngủ đông của Phác Thái Anh đã thức tỉnh sau khi Lạp Lệ Sa mất. Cho nên, cô vẫn nhớ Lạp Lệ Sa. Còn Kim Trân NI, nếu không có gì thay đổi, ngày hồn phách cô ấy về địa phủ, những chuyện trải qua ở kiếp này đều sẽ quên hết không còn lại chút gì. Cho dù như vậy, Kim Trí Tú cũng sẵn lòng mang theo trí nhớ dùng hồn phách của mình đi đầu thai, chỉ vì muốn bảo vệ Kim Trân NI. Có thể thấy tình yêu của Kim Trí Tú đối với Kim Trân NI có bao nhiêu sâu đậm.

- Ừm, cô gái được cô ấy đưa đến không còn nguy hiểm tính mạng, nhưng mà đã bị mất tử cung, cô gái ấy cũng đã sinh được một đứa bé trai rất khỏe mạnh.

Phác Thái Anh gật đầu không nói gì, thầm nghĩ tìm cơ hội đi thăm Kim Trí Tú một chút.
Cuối cùng Phác Thái Anh cũng có thể xuất viện rồi. Trước đó một ngày Phác Thái An được Bùi Trụ Hiền quang minh chính đại bế đi ra khỏi bệnh viện trước mặt một bầy chó săn, rồi quang minh chính đại bế đứa nhỏ lên xe về nhà. Đám chó săn này không biết Bùi Trụ Hiền, đương nhiên không biết đứa nhỏ trong lòng Bùi Trụ Hiền chính là con của Phác Thái Anh.

Trước khi xuất viện Phác Thái Anh đi thăm Kim Trí Tú. Kim Trân NI vẫn còn nằm trong phòng ICU (phòng chăm sóc đặc biệt). Kim Trí Tú thay một bộ quần áo khác, cũng khôi phục lại trạng thái bình thường.

- Em đi một mình được không vậy?
Lạp Lệ Sa đỡ Phác Thái Anh, lo lắng hỏi, Phác Thái Anh gật đầu một cái, cô không có yếu ớt như vậy.

-Trí Tú.
Phác Thái Anh đi đến trước mặt Kim Trí Tú, ngồi trên ghế bên cạnh Kim Trí Tú.

- Ừm, nhìn cô có vẻ là đang chuẩn bị xuất viện nhỉ, chúc mừng.
Kim Trí Tú quay đầu nhìn Phác Thái Anh trong ngày hè nóng bức lại bị quấn kín bưng. Nếu như là trước kia cô nhất định sẽ phải trêu chọc Phác Thái Anh một phen, nhưng mà bây giờ cô không có tâm trạng. Mặc dù biết Kim Trân NI sẽ không chết, nhưng vẫn rất đau lòng.

- Đừng lo lắng, người khác không biết thì thôi, cô còn không biết sao? Những chuyện này đều là quá trình lịch kiếp mà cô ấy phải trải qua.
Phác Thái Anh nói bóng gió những thứ này đều là những gì Kim Trân NI phải trải qua, Kim Trí Tú không nên đi theo, không giúp được gì còn khiến mình bị dằn vặt như vậy.

- Thái Anh, chúng ta như nhau, không ai có tư cách khuyên ai.
Ánh mắt Phác Thái Anh nhìn chăm chăm lên cửa kính phòng ICU, cách một tấm cửa bình thường chính là sự sống và cái chết. Mấy ngày nay không biết là cô đã gặp Bạch Minh bao nhiêu lần. Mỗi lần Bạch Minh đều đến hành lễ tiện thể nói với cô lần này anh ta đếm mang hồn phách của ai về địa phủ.

- Kim Trí Tú...

Phác Thái Anh nặng nề thở dài một cái, hỏi thế gian tình là gì.

- Không có gì thì đi chỗ khác chơi, đừng có phiền tôi.
Mỗi lần Kim Trí Tú nhìn thấy Phác Thái Anh cũng sẽ cảm thấy rất hâm mộ và ghen tị, nhưng cô quên mất là kiếp trước Phác Thái Anh đã chịu bao nhiêu đau khổ mới đổi lấy được hạnh phúc ngọt ngào hôm nay.

- Kim Trí Tú, ae!Y$&^*2!
Phác Thái Anh đứng lên mắng một câu, sau đó rời đi. Kim Trí Tú tựa vào vách tường nhắm mắt lại. Đạo lý Phác Thái Anh nói cô hiểu rõ hơn ai hết, nhưng mà biết là một chuyện, làm được lại là một chuyện khác.

- Phác Thái Anh.
Kim Trí Tú gọi Phác Thái Anh lại, Phác Thái Anh dừng bước quay đầu lại nhìn Kim Trí Tú. Kim Trí Tú đứng dậy đi đến trước mặt Phác Thái Anh. Tầm mắt vòng qua người Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa.

- Lạp Lệ Sa không thuộc về ma giới, cô ấy đã ở nhân gian ba kiếp. Kiếp này kết thúc, cô ấy phải quay về thiên giới. Ba ngàn năm trước ma giới và thiên giới trải qua trận đại chiến, mặc dù sau đó duy trì hòa bình, nhưng chỉ là ở ngoài mặt không phải là thật. Thiên Đế sẽ không đem đứa cháu gái từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, lớn lên bên cạnh mà ông ấy yêu thương nhất gả cho Tần Vương của ma giới đâu.
Kim Trí Tú nhỏ giọng nói, bất luận là thần, là tiên hay là yêu, đều phải lịch kiếp, đều phải đến nhân gian mấy chuyến. Cho nên Lạp Lệ Sa cũng không ngoài lệ, bị phong ấn ký ức nguyên thủy đưa đến ma giới đầu thai lịch kiếp, chờ kiếp nạn đủ rồi thì sẽ trở về nơi cô ấy thuộc về đồng thời khôi phục tất cả ký ức.

- Cùng lắm thì thu phục cả thiên giới, không phải cô cũng một mực nghĩ về những thiên hà ở thiên giới sao. Ma giới quá tối tăm còn thiên giới lại sáng rực rỡ.
Phác Thái Anh vừa cười vừa nói, nhưng mà nụ cười hết sức tàn nhẫn và khát máu, sau đó vỗ lên vai Kim Trí Tú một cái, nhướng mày xoay người đi đến chỗ Lạp Lệ Sa, trong một khắc xoay người kia biểu cảm trên mặt đã trở lại bình thường.

Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa được đội bảo vệ hộ tống lên xe rời đi. Về đến nhà Phác Thái Anh lại bị Lạp Lệ Sa buộc tịnh dưỡng trên giường, ép cô phải ở cử.

Cái gì cô cũng có thể nhịn nhưng mà nhịn không tắm không gội đầu cô nhịn không được, ầm ĩ mấy lần đều bị Lạp Lệ Sa cự tuyệt. Cuối cùng, Lạp Lệ Sa bị Phác Thái Anh nháo đến không còn cách nào, xả một bồn nước rồi nhanh chóng cho Phác Thái Anh tắm rửa gội đầu. Sau đó sấy thật khô tóc mới cho Phác Thái Anh về phòng.

Cả người Phác Thái Anh nhẹ nhàng khoan khoái ngủ một giấc thoải mái. Dưới đủ loại bồi bổ cuối cùng Phác Thái Anh cũng có sữa, Phác Thái An không cần phải uống sữa bột nữa, nhưng mà Lạp Lệ Sa không vui!

Mỗi lần Phác Thái An bú mẹ Lạp Lệ Sa đều tránh đi nơi khác, bởi vì cô sợ mình quá xúc động mà ném Phác Thái An trở lại giường em bé tiếp tục uống sữa bột.

Mỗi ngày Phác Thái An bú no sẽ ngủ, đói thì khóc bất kể ngày đêm. Khi con khóc Lạp Lệ Sa luôn là người thức dậy trước, kiểm tra xem có phải ị rồi hay không, xác định không có thì đến phòng bếp pha sữa cho Phác Thái An, chỉ muốn Phác Thái An không khóc nữa, không quấy rầy Phác Thái Anh tỉnh giấc.

Lạp Lệ Sa trở thành vú em, những việc như thay tả, đút sữa rồi vỗ lưng ợ hơi cho bé cô làm còn thành thục hơn Phác Thái Anh. Ông Phác ở đến lúc đầy tháng thì đi, còn Bùi Trụ Hiền thì quyết định ở lại trong nước không đi nước ngoài nữa. Bùi Trụ Hiền mua một căn hộ phía trên lầu của nhà Phác Thái Anh, sống an ổn ở đó.

Sau khi sinh Phác Thái Anh bình phục còn nhanh hơn người bình thường, nhất là tốc độ lành vết thương nhanh gấp đôi bình thường. Phác Thái Anh hồi phục sức khỏe lập tức chạy đến phòng gym tập luyện lấy lại vóc dáng. Xem như Lạp Lệ Sa không ngại mình mập ú thì tự mình cũng ngại.

Lạp Lệ Sa sắp xếp bác sĩ thẩm mỹ giỏi nhất tiến hành xử lý sẹo cho Phác Thái Anh. Trong một tháng, Phác Thái Anh khôi phục lại dáng vẻ trước đây.

Đầy tháng đứa nhỏ, Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh mở một bữa tiệc đặc biệt lớn, đồng thời cũng huy động lực lượng an ninh rất lớn, ai không có thiệp mời thì không được vào, loại trừ tất cả chó săn bên ngoài.

Người đến đều là bạn bè thân thiết, có người thì trực tiếp đưa bao lì xì, có người thì tặng những món quà rất giá trị.

- Đứa nhỏ này sau này không làm diễn viên thì thật đáng tiếc.
Jane nhìn Phác Thái An trong lòng Lạp Lệ Sa, nói có chút bệnh nghề nghiệp.

- Bệnh nghề nghiệp của cô tái phát có phải hay không? Con gái tôi sẽ không làm diễn viên đâu, muốn đào tạo sao nhí thì tự mình sinh một đứa đi, đừng dòm ngó đến bảo bối nhà chúng tôi, nó có cuộc sống của riêng nó.
Phác Thái Anh đẩy nhẹ Jane, đùa giỡn vừa nói.
-----------------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net