Chương 15: Xâm nhập tương giao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc cô đến nhà hàng thì Chaeyoung đã chờ sẵn ở đấy, Lisa lấy lại vẻ mặt hữu hảo, khóe môi nhếch lên độ cong nhàn nhạt hướng Chaeyoung đi đến. Chaeyoung đang ngồi bên bàn, trên tay cầm một quyển tạp chí, tay nàng giữ mấy sợi tóc rơi xuống bên tai, tay kia lật tạp chí, khí tức lạnh nhạt tiêu sái kia là trải qua bao năm tháng mà thành, không phải lúc làm việc nhưng tính tình cương trực vẫn có thể khiến Lisa cảm nhận rõ ràng.

"Thực có lỗi, tôi đến trễ". Lisa đi đến cạnh bàn, cười nói với Chaeyoung. Chaeyoung nghe xong, buông tạp chí trong tay, đứng lên, trên mặt cũng tràn đầy ý cười: "Không sao, tôi cũng vừa đến thôi".

"Xin hỏi hai vị dùng gì?". Nhân viên phục vụ rất lễ phép trưng cầu ý kiến hai người, Lisa nghe chỉ gật đầu.

Nơi này là nhà hàng Tây tao nhã, muốn tiếp cận Chaeyoung không phải là chuyện dễ dàng. Cô từng bước đi theo kế hoạch, từ từ xâm nhập, việc lấy kết quả vụ án viên mãn để mời người này ăn cơm cũng nằm trong kế hoạch của cô. Cô nhớ rõ Chung Jihun từng nói, vì tránh bị nghi ngờ, Chaeyoung chưa bao giờ cùng luật sư hay nhân viên tòa án làm bạn, càng không có quan hệ cá nhân. Nhưng lần này cô biết chắc chắn Chaeyoung sẽ không từ chối mình, bởi vì biết được đối với chuyện của Hwang Yunseo, cô đã cho Chaeyoung một cái công đạo tốt nhất.

"Lúc nãy xem gì vậy?". Lisa nhìn thoáng qua tạp chí Chaeyoung vừa buông xuống, cố ý hỏi, Chaeyoung chỉ cười thong dong, nói: "Không có gì, tùy tiện xem một chút thôi". Nói xong nâng ly nước nhấp một ngụm. Lisa cũng không có biểu tình gì lớn, chỉ cố tình ngồi vào chỗ đặt cuốn tạp chí.

"Dân ý hướng về pháp viện, tiếng nói của thẩm phán Park rất có trọng lượng". Cô cầm tạp chí nhìn Chaeyoung nói một câu, Chaeyoung chỉ cười không nói, giống như mọi chuyện không liên quan đến mình, trước sau bảo trì phần thong dong đạm bạc kia. Lisa cũng cảm thấy hơi khó tin, một người có thân phận như vậy như thế nào một chút tính cạnh tranh cũng không có?

Nàng đem chuyện của Hwang Yunseo mở ra, hướng về dân chúng lấy ý kiến, khiến cho toàn dân đều hoan hô vị thẩm phán Chaeyoung này. Mỗi hành động của Lisa đều có mục đích, cô biết Chaeyoung nhất định sẽ nhận vụ án này, bản thân cô cũng muốn lấy vụ án này để buộc mình và Chaeyoung cùng một chỗ. Mọi người bên ngoài cứ nghĩ là Hwang Yunseo đắc tội Lisa mới có kết cục này, cứ như vậy không chỉ tạo ra uy hiếp vô hình với người khác mà còn khiến một số người rục rịch ý định, đem cô cùng Chaeyoung thành cái gai trong mắt. Đến lúc đó mặc dù hai người là hai bên hắc bạch nhưng cùng nhau đối mặt sẽ có rất nhiều chuyện phát sinh.

"Nói đến công việc tất nhiên tôi sẽ làm tốt, những người ác như thế này sẽ bị pháp luật trừng trị". Tầm mắt Chaeyoung phiêu đến cuốn tạp chí rất nhanh liền thu hồi, ngữ khí sắc bén cũng dịu đi, tỏa ra vẫn là cỗ khiêm tốn như trước nay. "Không nói chuyện công việc nữa".

Lisa gật đầu, nhìn qua nhân viên phục vụ vừa mới đưa rượu lên, nói: "Lafite năm 82, có muốn thử hay không?"

"Không được, lát còn phải lái xe". Chaeyoung khoát tay, Lisa gật đầu tự rót rượu cho mình, giơ lên, nói: "Chính thức cảm ơn cô, thẩm phán Park". Chaeyoung cũng nâng ly nước lên. "Thật ra không cần gọi tôi là thẩm phán Park đâu, bây giờ không phải lúc làm việc".

Lisa cười khẽ, đưa ly rượu đến bên môi, hôm nay cô mặc một thân quần áo màu trắng, tóc rối tung sau lưng, tuy rằng vẫn lạnh lùng như trước nhưng đã thu liễm rất nhiều, ít nhất là Chaeyoung cảm thấy như vậy. Nếu ngũ quan tinh mỹ của cô ấy rút đi tầng lạnh nhạt này, sẽ cho mình cảm giác như thế nào đây? Chaeyoung nhìn Lisa mà có chút thất thần.

"Không gọi là thẩm phán Park thì nên gọi là gì?". Lisa thả ly rượu xuống, ánh mắt chuyển đến người Chaeyoung, Chaeyoung cũng thả ly nước, cúi đầu cười cười, nói: "Gì cũng được". Một khắc ấy, trong lòng Lisa vang lên hai tiếng "Chaeyoung", chỉ là cô không có thốt ra thì đã thấy Chaeyoung đưa tay đỡ trán, liền hỏi: "Cô làm sao vậy? Không thoải mái sao?".

"Không có gì, chắc là gần đây nghỉ ngơi không tốt". Chaeyoung trả lời, Lisa chỉ gật gật đầu, có chút lo lắng nhìn Chaeyoung, trên mặt không có biểu tình gì nhưng ánh mắt gắt gao khóa chặt trên bàn tay đang đỡ trán của người kia.

"Có phải là đau đầu không?". Lisa có chút lo lắng hỏi, Chaeyoung gật đầu, nói: "Đau nửa đầu, bệnh cũ thôi, không có việc gì đâu". Nói xong hướng Lisa nở nụ cười trấn an.

Hai người vẫn không nói gì nhiều, mỗi lần hai người ở cùng nhau đều là im lặng nhưng tốt đẹp, có lẽ là do tính cách giống nhau. Sắc trời bắt đầu chuyển tối, xuyên qua cửa kính nhà hàng có thể nhìn thấy cảnh đêm của thành phố, đèn đường bắt đầu sáng lên, ánh vào mi mắt không hề ồn ào náo nhiệt, mà là phủ trên bóng đêm một vầng sáng nhạt, lóe lên từng góc thành phố, vì những người đi trong đêm mà ban phát ánh sáng.

"Dì xinh đẹp!". Ngay lúc trên bàn ăn có chút trầm mặc thì thanh âm trẻ con vang lên bên cạnh, Lisa vội xoay đầu, trong mắt xuất hiện quang mang, cô vội đứng dậy khỏi ghế, đón lấy đứa nhỏ đang chạy về phía mình.

"Thật trùng hợp a, chúng ta thật là hữu duyên". Yerin từ xa xa liếc mắt một cái đã nhận ra Lisa, Lisa ngồi xổm xuống để tầm mắt mình ngang với Yerin, cô sủng nịch vươn tay xoa đầu con bé, lộ ra ý cười ôn hòa: "Dì gặp con cũng rất vui nha". Nói xong ánh mắt dời đến Myungbak, bên cạnh hắn còn xuất hiện một nữ nhân khác.

"Trùng hợp như vậy, thẩm phán Park". Thanh âm Myungbak vang lên, Chaeyoung đứng lên, lễ phép gật đầu tiếp đón, nhìn đến Irene bên cạnh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Irene nhìn Chaeyoung gật đầu chào hỏi, Chaeyoung cũng gật đầu đáp lễ.

Bước chân Yerin không tự giác đến gần Lisa, đưa mũi hít lấy mùi hương trên tóc cô, nói: "Dì xinh đẹp, tóc dì thật là thơm". Bàn tay nhỏ bé đặt trên vai Lisa, ý cười Lisa càng nồng đậm, tùy ý để Yerin nghịch tóc mình, hay tay vòng quanh người con bé. Cô thật sự rất muốn ôm lấy con bé, nói với nó rằng dì xinh đẹp chính là mẹ nó, là người mẹ nhiều năm không thể ở bên nó. Nhưng là, cô không thể. Bất kỳ lúc nào đối mặt với con gái cô đều muốn thể hiện tình cảm trong lòng, nhưng bây giờ ở đây còn có Myungbak, cô không muốn để mình thất thố. Việc nhận lại Yerin, cô không vội, bây giờ đã có quyền thăm hỏi rồi, cô lúc nào cũng có thể đến gặp con bé, đối với cô như vậy là đủ.

"Tốt lắm, Yerin, trễ rồi, chúng ta nên về thôi". Thanh âm của Irene cũng rất đúng lúc vang lên, Yerin quay đầu nhìn, mân mê miệng, có chút luyến tiếc trả lời: "Trễ như vậy rồi a, vậy, về nhà cũng được". Lại một dạng tiểu nhân quay đầu nhìn Lisa, nói: "Dì xinh đẹp, lần sau chúng ta gặp lại a".

"Ừm, lần sau gặp lại". Ngữ khí Lisa vô cùng ôn nhu, từ đầu đến cuối không nói một từ nào với Myungbak. Một màn như vậy lại khiến trong lòng hắn hiện lên nhu hòa, muốn để cho đứa nhỏ ở cùng Lisa một lúc nữa, nhưng lại bị thanh âm Irene kéo lại suy nghĩ, hắn là không nên để tình cũ lấn chiếm, bởi vì áy náy với đứa nhỏ mà bị Lisa làm mềm lòng.

Cần phải nhớ rằng Lisa hận mình và Song gia rất nhiều, hắn nếu vì một phút mềm lòng mà rước họa vào thân, như vậy thì thật không đáng. Hắn dắt tay Yerin, nói: "Đi thôi, về nhà". Nói xong liếc mắt nhìn Lisa một cái. Yerin một tay nắm tay Irene, một tay nắm tay Myungbak, đi được vài bước thì quay đầu nhìn Lisa, con bé không hiểu vì sao mỗi lần nhìn thấy dì ấy đều rất hưng phấn, mỗi lần tạm biệt lại có chút lưu luyến không tha.

"Nắm tay của dì nhưng nghĩ đến người khác như vậy, dì Irene sẽ rất mất hứng nha". Irene bỗng nhiên nhìn Yerin nói. Yerin ngẩng đầu nhìn Irene, bỗng nhiên bật cười khúc khích: "Irene, trong lòng bản cung chỉ có ngươi, ngươi cứ yên tâm".

"Con đúng là tiểu quỷ". Irene vươn tay chọt chọt mũi Yerin, Myungbak nhìn thấy thì cười cười, nói: "Thật là kì lạ, Yerin mới chỉ gặp cô ba lần, thế nhưng lại thích cô như vậy".

"Cha, lời này của cha không đúng rồi, gặp nhau không phân biệt sớm hay muộn, cảm tình không cần biết trước hay sau". Yerin một bộ tiểu nhân nói làm Myungbak bật cười một trận. Nhìn thấy ý cười dạt dào trên mặt Myungbak, Yerin liền chỉ chỉ hắn, nói: "Cha đừng có cười, nhìn thấy dì xinh đẹp liền nói không ra lời, khiến dì Irene mất hứng, còn giận chó đánh mèo lên người con, con thật vô tội a".

"Được được, là cha sai, được chưa, tiểu chủ nhân bớt giận, bớt giận a". Myungbak thở dài cười cười, lại nhìn thoáng qua Irene, Irene tránh đi tầm mắt của hắn, nhìn thẳng phía trước, không hề đáp lại ánh mắt của Myungbak, nhưng khóe miệng thủy chung vẫn kéo lên mặt cười ý vị thâm trường.

Thẳng cho đến lúc mấy người Yerin rời đi Lisa mới quay đầu, lại nhìn thấy Chaeyoung vẫn cúi đầu đỡ trán như cũ, cô có chút lo lắng hỏi: "Cô thật là không có việc gì chứ? Có muốn tôi đưa đến bệnh viện không?"

"Không sao, tôi đến toilet một chút". Chaeyoung dứt lời liền đứng dậy đi thẳng đế phòng vệ sinh, Lisa thấy vậy, cảm giác không đúng cũng buông ly rượu trong tay, đi theo.

Mới vừa đến cửa phòng vệ sinh thì nghe được thanh âm nôn khan truyền đến, động tác đẩy cửa của Lisa hơi dừng lại, sau đó lập tức đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Chaeyoung hai tay chống lấy bồn rửa mặt.

"Tôi đưa cô đến bệnh viện". Lisa đến bên người Chaeyoung, dùng ngữ khí thân thiết nói. Chaeyoung ngẩng đầu, nhìn vào gương thấy được Lisa đứng bên cạnh mình, Lisa cũng nhìn gương mặt của nàng trong gương, có chút tái nhợt, trong mắt còn ẩn ẩn hiện ra tơ máu nhàn nhạt.

"Không cần đâu, có thể là bị cảm chút thôi". Ngữ khí Chaeyoung có chút suy yếu nói, cúi đầu mở vòi nước, dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt mình. Lisa vẫn đứng bên người nàng, nàng sửa sang lại quần áo, quay đầu nhìn cô cười cười: "Thật là có lỗi quá". Lisa lắc đầu, nhìn thấy chân mày Chaeyoung vẫn cau chặt lại, Lisa bỗng nhiên tiến lên đỡ lấy nàng nói: "Tôi đưa cô về, cô không cần lái xe đâu". Nói xong lấy di động ra gọi người đem xe chạy đến cửa nhà hàng, tay chống đỡ cả người Chaeyoung đi ra ngoài.

Cơn đau đầu của Chaeyoung không hề nhẹ, lại bị Lisa ôm vào trong ngực, một chút khí lực giãy dụa cũng không có, lúc đi đến bên cửa xe thì Chaeyoung bỗng nắm lấy cổ tay cô, hơi hơi khởi động thân mình trong lòng cô, nói: "Tôi không sao, có thể tự mình trở về". Lisa quay đầu nhìn nàng, không hề buông tay, vươn tay kéo sát nàng vào lòng mình, chậm rãi phun ra hai chữ: "Không thể".

"Tôi thật sự có thể~". Ngữ khí Chaeyoung có chút vô lực nói một câu, cũng không có tác dụng gì, cả người đã bị Lisa kéo vào trong xe, hỏi: "Địa chỉ?". Chaeyoung rất không muốn trả lời câu hỏi của cô nhưng bất đắc dĩ nhìn thấy quan tâm của Lisa, vả lại thân thể mình có chút chống đỡ không được, đành phải nói cho cô địa chỉ nhà mình. Lisa nghe được chỉ nhìn Ahn Jeong một cái, để hắn hướng nhà Chaeyoung mà đi.

Trong xe, trán Chaeyoung đã thấm ra một lớp mồ hôi lạnh, Lisa lấy khăn tay giúp Chaeyoung lau đi. Động tác của cô vô cùng mềm nhẹ, trong mắt lộ ra cỗ nhu hòa mà Chaeyoung chưa bao giờ thấy. Ánh mắt Ahn Jeong nhìn đến gương chiếu hậu có chút kinh ngạc, nhìn động tác cùng thần thái của Lisa với Chaeyoung mà không thể tin vào mắt mình. Hắn chưa bao giờ gặp qua một Lisa như vậy.

Chaeyoung cảm thấy trong lòng như có chút bối rối lướt qua, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của Lisa, nàng vội vàng nghiêng đầu, tránh đi động tác của Lisa, nâng tay nhận lấy khăn tay của cô, nói: "Để tôi tự làm". Lisa cũng nhận thấy hành động của mình có chút thân mật, cô đem khăn giao cho Chaeyoung, không nói gì thêm.

Thân thể hai người lập tức có khoảng cách, Chaeyoung tựa mình vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần, trong tay vẫn nắm chặt khăn tay của người kia. Lisa thâm sâu liếc nhìn Chaeyoung, sau đó dời đi tầm mắt, mê man nhìn bên ngoài cửa xe.

Cơn đau đầu khiến Chaeyoung không thể tập trung nhắm mắt được, bàn tay nhịn không được đưa lên đè lại huyệt Thái Dương, cố sức mở mắt ra nhìn về phía Lisa. Sườn mặt của cô tựa như nằm trên cánh tay nàng, mái tóc đón gió tung bay, có lẽ là ở khoảng cách quá gần khiến cỗ lãnh ý quanh thân người kia làm lòng Chaeyoung nhen lên tia đau đớn.

Xe rất nhanh đã đến tiểu khu nhà Chaeyoung, đây là tiểu khu cao cấp, bảo an kiểm tra vô cùng cẩn thận, nhìn đến có xe lạ tiến vào thì ánh mắt liền nhìn thẳng tắp, mãi cho đến lúc nhìn thấy Chaeyoung trong xe, nhận ra nàng thì bảo an mới lơi lỏng cảnh giác.

"Cám ơn cô đưa tôi về, tôi có thể tự đi lên được". Giọng nói của Chaeyoung vẫn có chút vô lực, bước đi cũng không vững vàng, Lisa nhìn như vậy thì nhấc chân đuổi theo, kiên trì muốn đưa nàng lên lầu. Chaeyoung cũng thật sự lo lắng mình ngã xuống, đành phải tùy ý cô.

Đi vào tiểu khu, lúc nhìn thấy thang máy thì sắc mặt Lisa khẽ biến, bước chân cũng bất giác chậm lại, Chaeyoung phát hiện biểu tình Lisa có chút không đúng, mở miệng đùa một câu: "Làm sao vậy, không phải là cô cũng lây bệnh của tôi rồi đi?".

"Không có chuyện gì, cô.... ở tầng mấy?". Lisa hỏi.

"Mười bảy". Chaeyoung trả lời, Lisa chỉ là gật đầu, biểu tình trên mặt không thay đổi. Nhưng đến khi cửa thang máy mở ra, Lisa nhìn vào bên trong, bàn tay vốn đang đặt trên vai Chaeyoung không tự giác gia tăng lực đạo, Chaeyoung thậm chí có thể cảm giác được thân thể Lisa có chút run rẩy nhè nhẹ.

"Cô thật không sao chứ?". Chaeyoung chịu đựng cơn đau hoành hành hỏi, Lisa lắc đầu, ánh mắt bình thản nhìn bên trong thang máy, cùng Chaeyoung một bước đi vào.

Tay Chaeyoung nhấn lên số 17, lại phát hiện động tác chống đỡ mình của Lisa dừng lại, hai mắt cô khép hờ, bên trong thang máy yên tĩnh trầm mặc. Giống như qua rất lâu, Lisa cũng không lên tiếng nói gì, biểu tình vẫn không hề biến hóa, khiến Chaeyoung ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng.

Thang máy rốt cuộc dừng ở tầng 17, Lisa bây giờ mới mở mắt, rất nhanh liền kéo Chaeyoung ra ngoài, lúc này mới cảm giác được không khí ấm áp, Chaeyoung thật sâu liếc mắt nhìn Lisa, chỉ là cô vẫn trầm mặc không nói gì.

Vốn dĩ Chaeyoung cũng không muốn để Lisa tiến vào nhà mình, mấy năm nay nàng luôn có thói quen một mình, trừ em gái ra thì không có bất kỳ ai đặt chân vào nơi này. Thế mà hôm nay lúc mình cảm thấy không khỏe, người chăm sóc mình, người đặt chân vào đây lại là người ở vị trí đối lập với mình, ngay cả gọi là bạn bè cũng không phải.

"Trong nhà có thuốc không?". Lisa quan tâm hỏi, Chaeyoung đứng dậy: "Tôi tự mình lấy". Lại bị Lisa ấn xuống ghế, nói: "Cô ngồi đi, tôi giúp cô lấy, ở chỗ nào?". Chaeyoung nhìn Lisa, đành phải trả lời: "Bên trong ngăn tủ cạnh đầu giường". Lisa nghe xong liền hướng về phía phòng ngủ, Chaeyoung có chút vô lực dựa vào sofa, cơn đau vẫn không hề giảm bớt, một chút khí lực cũng không có.

Phòng ngủ của Chaeyoung trang trí tương đối đơn giản, một giường, một cái tủ nhỏ, Lisa rất nhanh liền tìm được thuốc, là thuốc giảm đau. Đuôi lông mày Lisa có chút nhếch lên, ánh mắt phát hiện trong ngăn tủ có một khung ảnh. Ảnh chụp hai người, cười rất vui vẻ, một cô gái xinh đẹp như ánh mặt trời ngồi tựa lưng với Chaeyoung, cả hai ngồi trên cỏ, gương mặt tràn đầy tươi cười khoái hoạt, ánh mặt trời chiếu sáng cả hai, trong mắt tràn ngập hạnh phúc.

Nhìn ảnh chụp một lúc, trong lòng Lisa nảy lên cảm giác kỳ quái, nói không rõ, nhìn cũng không rõ. Cô cầm thuốc rời khỏi phòng, rót cho Chaeyoung ly nước, nhìn thấy nàng uống thuốc xong mới yên tâm.

"Cô về trước đi, tôi nghỉ ngơi một chút sẽ không sao". Chaeyoung nói, Lisa nghĩ nghĩ một chút lại đáp lời: "Hay là cô gọi Park tổng đến chăm sóc cô đi". Vì muốn để Lisa yên tâm Chaeyoung đành phải đồng ý, Lisa giúp nàng gọi cho Jennie rồi mới yên lòng rời khỏi.

Ra khỏi nhà Chaeyoung, nhìn thấy thang máy, Lisa siết chặt hai tay, xoay người hướng cầu thang bộ đi xuống, trong đầu không tự giác hiện lên hình ảnh hai người trong ảnh, đuổi mãi cũng không đi.

"La tỷ, cô.... Đi thang máy?". Ahn Jeong phát hiện vẻ mặt Lisa có chút trắng bệt liền hỏi, Lisa gật gật đầu, Ahn Jeong liền hít một ngụm khí lạnh, có chút lo lắng nhìn Lisa.

"Không có chuyện gì, chỉ chớp mắt thôi, gọi cho Seulgi đi, để cô ấy điều tra xem có bệnh án của Chaeyoung không". Lisa dặn dò một câu, sau đó ôm tay trước ngực, nhắm lại hai mắt, có chút hoảng loạn, cố gắng bình phục tâm tình của mình.

- ----

Có ai để ý Lili có chút kỳ lạ không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC