Chương 20: Hiểu nhau yêu nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Pháo hoa lộng lẫy, đêm khuya ngoài cửa sổ vang lên âm thanh đùng đùng của pháo hoa, cách cánh cửa thủy tinh nhìn về phía trước, thành phố vẫn sáng rực như thế, bầu trời đêm mênh mông bát ngát. Sống một mình nhiều năm như vậy cô chưa bao giờ nhớ đến ngày này, mãi cho đến khi pháo hoa bên ngoài rực rỡ ánh vào mi mắt, mới nhớ đến lại thêm một giao thừa nữa đã qua đi.

Không biết bây giờ Yerin đang làm gì, hẳn là được người Song gia chăm sóc rất tốt, cũng rất vui vẻ đi? Lisa bưng ly rượu vang đỏ, một mình đứng bên cửa sổ sát đất, suy nghĩ trôi dạt xa xôi, nhớ đến Yerin liền cảm thấy ấm áp. Mở cửa thủy tinh đi ra ban công, nghênh đón trận gió mát lạnh sượt qua, cảm giác bóng đêm tịch liêu. Cô đã không còn giống như năm vừa rồi, một tâm phập phồng không có gì gửi gắm, bây giờ cô đã có con gái, con gái của cô đã bảy tuổi, chẳng những bộ dáng rất giống cô, cũng rất thông minh, được người khác yêu mến, đây chính là sự chờ đợi cùng hạnh phúc lớn nhất trong cuộc sống của cô bây giờ.

Tuyết không biết khi nào thì bắt đầu rơi, bông tuyết hạ xuống vẽ nên bức tranh xinh đẹp, dừng ở trên mặt thì cảm giác lạnh lẽo vô cùng thoải mái. Lisa vô thức vươn tay ra, lơ đãng liếc mắt lại nhìn thấy vết thương trong lòng bàn tay, vết thương đã mờ dần, nhưng dấu vết trong lòng vẫn không có cách nào biến mất. Chaeyoung đã đi được nửa tháng, không biết đối mặt với áp lực gia tộc khổng lồ như vậy thì cô ấy sẽ ứng phó như thế nào, có thuận lợi hay không? Khi nào thì trở lại thành phố A? Một loạt nghi vấn nảy lên trong lòng, cô nâng ly rượu đến bên môi, một hơi uống cạn, trong đầu không ngừng hiện lên từng thời từng khắc kể từ khi gặp mặt Chaeyoung.

Nụ hôn kia khiến cô tham luyến nhớ nhung mỗi ngày, tuy rằng cô đã quyết định, một khi đã ra quyết định thì sẽ dũng cảm tiến đến, cô muốn tiếp nhận Chaeyoung, chỉ là cô đây là làm sao vậy? Không phải đối với mình mà nói đây chẳng qua chỉ là ván cờ mình tỉ mỉ bố trí thôi sao, Chaeyoung cũng chỉ là quân cờ vô cùng quan trọng, tất cả mọi thứ một lần nữa lại quay về tầm tay của mình, bây giờ cô làm sao lại không thể khống chế nội tâm tham lam của mình đây?

Chaeyoung, tôi tuyệt đối sẽ không để cô cô nắm mũi dắt đi. Lisa nghĩ nghĩ như vậy, cố gắng thanh tỉnh đầu óc, rảo bước tiến vào mật thất.

Ở nơi này cô có thể thanh tỉnh đối mặt tất cả, nơi này cất giấu tư liệu và chứng cứ cô tìm kiếm nhiều năm cùng với ván cờ cô sắp xếp. Từ lúc biết được người đuổi giết mình là Song gia thì cô đã cảm thấy nghi ngờ, cô cùng Myungbak vốn đang yêu nhau vì cái gì lại bị phản đối, vì sao lại dẫn đến họa sát thân này, sợ rằng mọi chuyện không hề đơn giản. Nhớ đến cha mình trước đây cùng Song Myung "đồng hướng làm quan", khó tránh khỏi làm cho Lisa cảm thấy được sau lưng còn có âm mưu lớn hơn, cũng để cô kết luận được cái chết của cha mẹ không hề ngoài ý muốn, tuy rằng hiện trường được bày bố không chê vào đâu được.

Ánh mắt không tự giác liếc về phía ảnh chụp Chaeyoung, tầm mắt dừng lại thật lâu không có rời đi, tay không tự chủ được vuốt ve người trong hình, trong lòng dâng lên tình cảm nhớ nhung mãnh liệt. Cô nhắm mắt thật sâu, sau đó mặc đồ võ, bắt đầu luyện võ, thẳng cho đến khi sức cùng lực kiệt, cho đến khi không còn tia khí lực nào mới chịu bỏ qua.

*****

Mấy ngày qua đi, bầu không khí tết âm lịch cũng dần tan biến, trên đường lại đông đúc người qua lại, cùng lúc đó, Lisa nhận được lời mời của Cảnh cục. Bởi vì vụ án của Yunseo rất được coi trọng, Cảnh cục và Viện kiểm sát cần thu thập đầy đủ bằng chứng, cho nên hi vọng Lisa đến đây, một lần nữa khai khẩu cung cho lần bị ám sát này, Lisa tất nhiên vui vẻ đồng ý.

Mặc dù trước đây đã dặn dò bên dưới xử lý lưu loát, đừng để cảnh sát làm phiền mình, cho nên người bên cảnh sát cũng không dám chủ động liên hệ với cô, chỉ để lãnh đạo ra mặt. Lisa đồng ý đến ngoại trừ vì nguyên nhân quan hệ và thân phận của đối phương, càng là vì cô biết rõ chuyện lần này người bị thương là Chaeyoung, người kia cũng sẽ bị gọi đến cho lời khai. Mà một thẩm phán chính nghĩa như Chaeyoung thì làm sao lại cự tuyệt cơ hội mở rộng chính nghĩa của mình, Cảnh cục chắc chắn đã mời Chaeyoung rồi mới đến mình.

Một mình lái xe đến Cảnh cục, Lisa không để bất kỳ ai đi theo, cũng không biết Chaeyoung có ở đây hay không, trong lòng Lisa có chút hưng phấn chờ mong.

Lúc cô tiến vào Cảnh cục thì đã có phó cục trưởng tự mình nghênh đón, mặc dù chuyện này thì không cần nịnh hót nhưng vẫn cần có tôn trọng.

"Cảm ơn Manobal tổng đã đến đây phối hợp với chúng tôi". Vẻ mặt phó cục trưởng lộ ra mỉm cười nói.

"Là việc nên làm thôi". Lisa cùng phó cục trưởng ngồi xuống bàn ghi chép, cô nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy thân ảnh mình mong chờ, trong lòng dâng lên từng trận mất mát khó chịu.

Cô đã quên Chaeyoung ngoại trừ là một thẩm phán thì còn lại Đại tiểu thư Park gia, nếu người nhà họ Park không muốn để nàng trở về thì ai có thể mời nàng đến đây được? Thái độ của Lisa vô cùng vui vẻ phối hợp thuật lại chuyện ngày đó, với cô thì vụ án này không có can hệ gì với mình, xuất động giải quyết là cảnh sát, cũng dễ dàng khiến mình thoát thân, vừa có thể giúp cô vặt bớt râu ria tôm tép xung quanh, vừa giữ được hình tượng công dân bình thường trong mắt Chaeyoung. Nếu không với nguyên tắc của nàng thì làm sao có thể có quan hệ tốt với người trong truyền thuyết được gọi là "hắc đạo đại tỷ", "tâm ngoan thủ lạt", "phạm tội trái pháp luật" được?

"Tốt, cảm ơn Manobal tổng đã phối hợp, mời Manobal tổng chờ một chút, chờ thẩm phán Park ghi chép xong thì cả hai cùng ký tên".

"Thẩm phán Park?". Lisa có chút kinh ngạc hỏi, vừa xong thì nhìn thấy cửa bị mở ra, đi vào là Chaeyoung đang mặc áo khoác dài màu trắng.

Sắc mặt nàng hồng nhuận, không hề giống người vừa mới bị thương, trên mặt duy trì biểu tình lạnh nhạt thong dong. Nàng hào phóng khôn khéo, khiêm tốn có lễ với người ở Cảnh cục, khi nhìn đến ánh mắt của Lisa cũng không hề kinh ngạc, chỉ nhìn lại rồi gật đầu chào hỏi. Ánh mắt nàng bình thản như dòng suối, phản chiếu lại gương mặt xinh đẹp của Lisa, hai người chỉ im lặng nhìn nhau, trong lòng Lisa không nói nên lời vui mừng, nhưng Chaeyoung chỉ cười lạnh nhạt, sau đó tiến vào bắt đầu ghi chép khẩu cung.

Ngồi bên ngoài phòng chờ đợi, Lisa có chút thất thần nhìn chằm chằm cánh cửa, giống như nó là trong suốt, không chút cản trở khoảng cách của cô và Chaeyoung. Cô có thể nhìn thấy dáng vẻ lấy khẩu cung lúc này của Chaeyoung, cảm xúc nàng vững vàng, ngữ khí thân thiết, thái độ cung nghiêm, nho nhã lễ độ, tất cả lời lẽ tốt đẹp trên thế gian này cũng không đủ để hình dung người con gái tuyệt vời ấy.

Lisa lặng lẽ chờ đợi, có thể cảm nhận được ánh mắt của người trong cục đang đổ về phía mình, ánh mắt như vậy cô đã thấy rất nhiều. Bên ngoài đem cô biến hóa thành ma thành thần, cô luôn lấy tư thái khiến người ta tò mò sợ hãi mà xuất hiện, nhưng cô một chút cũng không để ý ánh mắt người khác, vậy mà bây giờ lại bất giác để tâm đến cái nhìn của ai kia.

Hai mươi phút sau Chaeyoung cũng từ phòng ghi chép đi ra, hai người theo hướng dẫn của nhân viên xác nhận lần cuối khẩu cung của mình, sau đó ký tên rồi rời đi.

Chaeyoung cũng không nói nhiều với Lisa, ra khỏi Cảnh cục thì liền thẳng chân rời đi, Lisa cũng nhất thời nghẹn lời, đối mặt với một Chaeyoung như vậy khiến cô không biết phải làm sao.

"Chaeyoung". Lisa vẫn gọi nàng lại, Chaeyoung quay đầu, biểu tình nhu hòa như trước, vẫn là một Chaeyoung mỉm cười ấm áp, khiến cô vĩnh viễn có cảm giác thoải mái và an tâm.

"Vết thương của chị còn chưa tốt, để tôi lái xe đưa chị về". Lisa phát hiện Chaeyoung không lái xe đến, cũng biết được Chaeyoung tất nhiên đã có người đi theo bảo hộ, thế nhưng cô vẫn mở miệng nói ra lời này.

"Không cần, tài xế còn ở phía trước chờ tôi". Giọng nói của nàng bình thản, cự tuyệt vô cùng quyết đoán, giống như trước đây cái gì cũng chưa phát sinh, điều này khiến Lisa có chút bối rối.

Nhìn biểu tình trên mặt Lisa đã sớm không còn lạnh lùng cao ngạo như trước đây, nàng làm sao không cảm giác được mỗi lần cùng mình ở chung, khí tràng lạnh như băng của cô luôn được thu hồi trở lại. Đó là biểu hiện vô ý thức chậm rãi gỡ xuống phòng bị, chỉ là Lisa không hề hay biết mà thôi. Nếu không làm như vậy thì Lisa làm sao nhìn rõ cảm giác trong lòng của mình, nếu bảo trì khoảng cách có thể khiến người kia nhìn thấu tình cảm của mình thì nàng tình nguyện làm một người lạnh lùng, cần gì phải đi khó xử cô ấy.

Đang muốn dứt khoát xoay người rời đi thì một trận đau đầu mãnh liệt đánh úp xuống, đau đến nỗi khiến nàng lảo đảo đứng không vững, sau đó liền ngã vào lồng ngực một người. Đó là hương vị nàng vô cùng quen thuộc, là từng trận mùi thơm từ thân thể của cô, cảm giác tốt đẹp cùng hạnh phúc của nụ hôn và cái ôm ngày đó, cũng chính là mùi thơm như vậy bao vây quanh nàng, len lỏi vào từng tế bào thân thể nàng.

"Có phải lại đau đầu không?". Lisa ôm lấy Chaeyoung, thanh âm mềm nhẹ, trong mắt tràn ngập lo lắng.

"Ừ, không có chuyện gì đâu". Chaeyoung vẫn cố gắng chống đỡ thân mình, có điểm buồn bực thân thể không chịu thua kém này, chỉ là đau đầu mà cũng có thể nghiêm trọng như thế.

"Chị thì cho dù có chuyện cũng sẽ nói là không có gì". Ngữ khí Lisa hơi trách cứ nhưng tràn ngập quan tâm, khiến cho Chaeyoung cảm thấy ấm áp.

"Không cần cậy mạnh, tôi đưa chị trở về". Cơ hồ là có chút bá đạo cùng nghiêm khắc kéo tay Chaeyoung đi về xe của mình, khóe miệng Chaeyoung chỉ nhẹ nhàng kéo lên, bàn tay bị cô nắm lấy không biết từ khi nào lại thành mười ngón đan xen.

Lòng bàn tay áp chặt, mười ngón tương khấu, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão, giờ phút này ánh nắng trời chiều chiếu lên thân ảnh hai người, hai bàn tay gắt gao cùng một chỗ như thỏa mãn tâm nguyện bản thân, chậm rãi đến gần nhau.

Lisa đưa Chaeyoung trở lại căn hộ nàng sống một mình, rất quen thuộc muốn giúp nàng lấy thuốc, lại bị Chaeyoung một phen giữ chặt, nàng hơi vỗ trán, mày nhíu lại, nói: "Không có việc gì, không cần uống thuốc". Lisa cầm tay nàng, vươn tay dò xét cái trán, nói: "Bệnh đau nửa đầu của chị sao lại nghiêm trọng như vậy, đã đến bác sĩ chưa?".

"Em quả thực rất quan tâm tôi có sinh bệnh hay không sao? Manobal tổng". Chaeyoung giương mắt nhìn Lisa, Lisa có chút yên lặng nhìn nàng, Chaeyoung chỉ đứng dậy đi đến phòng ngủ.

"Chaeyoung....". Lisa kéo dài âm cuối, thanh âm có chút bất đắc dĩ nhàn nhạt.

"Tôi mệt mỏi, em về trước đi". Một mình nàng đi vào phòng ngủ, Lisa vẫn lo lắng đuổi theo.

Chaeyoung mệt mỏi ngồi trên giường, nàng chậm rãi cởi áo khoác, vết thương đã khôi phục hơn nửa, nhìn thấy Lisa tiến vào thì nâng mắt nhìn cô, phát hiện Lisa đã đi đến tủ đầu giường, khung ảnh vốn dĩ đang nằm trên đó giờ này đã không còn nữa, Lisa thấy thì liền ngầm hiểu, Chaeyoung chỉ nhìn cô không nói một lời.

"Vết thương sau lưng chị....". Lisa chỉ chỉ sau lưng Chaeyoung, cô thật là lo lắng vết thương của nàng, cho nên một Lisa trước nay luôn nói là làm liền trực tiếp thốt ra: "Để tôi nhìn một chút xem có tốt hơn chưa, được không?".

Chaeyoung đột nhiên bật cười, gật đầu, nàng lập tức cởi xuống núi thắt trên áo mình, chậm rãi kéo áo xuống, lộ ra vết thương nằm một bên lưng, rõ ràng có thể nhìn thấy nơi đó đã kết vảy, khép lại rất tốt.

Một màn này quen thuộc biết bao nhiêu, Lisa đột nhiên nhớ đến cảnh tượng Chaeyoung ở nhà mình, bỗng vô tri vô giác hiểu được, nụ cười lúc nãy của Chaeyoung thật khiến cô hết đường chối cãi, ách.... Cô thật sự chỉ đơn thuần muốn nhìn vết thương của nàng mà thôi.

Lisa trước nay luôn che giấu nội tâm rất giỏi, cho nên tuy có xấu hổ nhưng vẫn mặt không đổi sắc làm như không có gì phát sinh, chậm rãi tiến đến gần Chaeyoung, cúi sát xuống nhìn vết thương. Ý nghĩ của cô chỉ muốn xem xét nó một chút mà thôi, chỉ là vết thương này của Chaeyoung đã lành rất tốt, vốn dĩ không cần Lisa cẩn thận như vậy. Mặt ngoài thì là Lisa đang cẩn thận đánh giá vết thương, thực tế thì trong lòng không yên nhưng cô đã phóng lao thì phải theo lao, thế nhưng nhìn một lát lại không tự chủ xuất hiện ý nghĩ muốn hôn lên người phụ nữ xinh đẹp khiến người ta đau lòng này. Chỉ là khoảng cách gần như thế khiến Chaeyoung cảm nhận được rõ ràng hơi thở của ai đó, cảm giác được hơi lạnh truyền đến, thanh âm Chaeyoung đột nhiên vang lên: "Có sao không".

Thật sự là giấu đầu lòi đuôi nha, Lisa làm ra vẻ mặt trấn định thay Chaeyoung kéo lại áo, nói: "Cố gắng nghỉ ngơi một lát đi".

Lisa nói xong cũng không có ý tứ rời khỏi phòng ngủ mà là giúp Chaeyoung đắp lại chăn, thân thể Chaeyoung thật sự không thoải mái cho nên liền trực tiếp nằm xuống, tùy ý để Lisa đắp chăn cho mình, mơ màng một chút liền rất nhanh tiến vào mộng.

Lúc thân thể cần nghỉ ngơi thì chỉ cần nghỉ ngơi một lát cũng khiến con người ta sinh long hoạt hổ trở lại, tất nhiên Chaeyoung cũng cảm thấy mình ngủ rất lâu, giống như một người đã lâu không có ngủ say, bây giờ tỉnh lại thấy vô cùng thỏa mãn. Sự thật thì nàng ngủ cũng không lâu lắm, ý thức đã bắt đầu mơ hồ trở lại, chậm rãi nhớ đến chuyện tình ngắt quãng trước khi ngủ, nàng nhớ đến Lisa đưa mình về nhà, còn có hơi thở của ai kia di động trên lưng mình, nhớ đến động tác lưu luyến đắp chăn của Lisa. Ý thức của Chaeyoung dần dần thanh tỉnh, hai mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn rõ ràng cảm nhận được hơi thở của Lisa, vẫn khiến nàng mê muội như thế, chỉ là.... hình như..... có chút không đúng. Chaeyoung mạnh mở mắt, ánh vào mi mắt là Lisa đang ngồi bên giường, ánh mắt nhu tình như nước đang không chớp nhìn thẳng vào mình.

Hai người phụ nữ quên mình, hai đôi mắt trong suốt như nước, đối diện nhau có nhu tình quấn quanh, im lặng không nói gì, chỉ có thể cảm nhận được nhiệt hỏa đang tản ra trong không khí, tâm tình cũng vì thế mà nhảy dựng lên. Chỉ vì phân nhu tình triền miên này mà không quan tâm đến thị phi đúng sai, không quan tâm đến mục đích ban đầu cùng kết quả. Không biết là lúc nào, không biết là ai chủ động trước, bốn cánh môi kiều diễm ướt át đã quấn lấy nhau, như tình nhân nỉ non kể ra vô tận tương tư, cùng nhau hãm sâu vào mùi hương độc hữu cùng mềm mại nhẵn nhụi của người phụ nữ trước mặt.

Quấn quýt si mê sau đó, Lisa khẽ hôn lên vầng trán ngạo nghễ của Chaeyoung, vén sợi tóc ra sau tai nàng, giờ khắc này hai người dựa sát vào nhau, cảm nhận lẫn nhau.

- ----

Cái này coi như đến với nhau rồi:)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net