Chương 27: Khó bề phân biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Di vật Sanghun lưu lại không nhiều lắm, một bộ quần áo, một hộp sắt, còn có một ít tiền lẻ và thuốc lá, mỗi thứ đều được đựng trong túi nhựa, nhìn qua không hề có dấu vết đã được mở.

Nhìn những thứ này, trong mắt Irene không hề có gợn sóng tình cảm nào, chỉ liếc mắt một cái, tầm mắt dừng lại phía trên hộp sắt. Nàng mở ra, nhìn thấy bên trong là vài thứ nhỏ lẻ, hé ra tấm ảnh cũ kỹ, là ảnh trắng đen mang theo dấu vết thời gian. Ảnh chụp một nhà bốn người, một đôi vợ chồng ngồi dưới tán cây, một cậu bé trai đứng bên cạnh người mẹ, tay khoác lên vai người đàn bà đó, trên tay người đàn ông ôm một đứa trẻ còn quấn tã. Ánh mặt trời le lói xuyên qua từng tầng tán cây, chiếu lên gương mặt từng người trong ảnh, trên mặt họ hiện rõ hai chữ hạnh phúc.

Tầm mắt Irene dừng trên tấm ảnh một lúc, sau đó vẫn buông bức ảnh xuống, cầm lấy một sợi dây chuyền, trên đó có một mặt dây chuyền được làm bằng bạc, mặt dây chuyền có thể mở ra, bên trong là một tấm ảnh rất nhỏ, là một cậu bé lôi kéo tay một đứa bé gái đứng bên bờ sông, cô bé kia có vẻ hơi lo sợ nhìn về phía máy ảnh, gương mặt khờ dại. Khóe môi nàng không tự giác kéo lên một vòng cung, lưu lại một mạt ý cười mang theo nửa phần phiền muộn, nửa phần cô đơn. Kia vốn dĩ một tâm không có chút gợn sóng, lại vì tấm ảnh mang theo mùi vị năm tháng này mà dấy lên chút máu mủ tình thân.

Thả dây chuyền xuống, Irene liếc mắt nhìn đến vài thứ đồ vật trong hộp, không cầm lên mà đóng hộp lại. Myungbak nhìn Irene, không hề nói nhiều, thu xếp ký giấy xác nhận, di chuyển thi thể từ nhà xác đến nơi hỏa táng, sau đó hỏa thiêu.

"Con người là loài động vật có thất tình lục dục, nhìn thấy người thân cận của mình chết, như thế nào lại không đau lòng?". Trên đường trở về, Myungbak lái xe, quay đầu nhìn Irene nói.

"Thật không? Vậy năm đó lúc Lisa chết anh là hoảng sợ hay cảm thấy vui mừng?". Irene khiêu mi hỏi lại, Myungbak cũng không bị những lời này của Irene làm thay đổi sắc mặt, hắn đã quá quen với ngôn từ sắc bén của nàng, chỉ hé miệng cười cười, nói: "Cô cảm thấy thế nào?".

"Hiện giờ anh thấy vui mừng nhiều hơn hoảng sợ, lúc trước lại thấy hoảng sợ nhiều hơn vui mừng".

"Hahaha, thông minh như cô a~. Cô vì cái gì lại mang tôi đến chỗ người anh trai hai mươi mấy năm không gặp này? Cô làm sao biết hắn ở trong này? Mười mấy năm trước cô chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương mà thôi.". Myungbak hỏi ra nghi ngờ trong lòng. Irene than nhẹ một tiếng, ngữ khí nghe không ra nuối tiếc, ánh mắt mê ly nhìn ngoài cửa sổ dừng một chút, nói: "Hai năm trước có người liên hệ với tôi nói hắn ở trong này, tôi đã đến đây nhìn qua một lần, ngay cả bản thân hắn cũng không biết năm đó vì sao lại bị đưa đến đây. Tôi với hắn không có tình cảm, thậm chí trong trí nhớ cũng không hề có người này, nên cũng không muốn quản quá khứ hay chuyện gì của hắn. Sau này trại cai nghiện liên lạc với tôi, nói tình trạng hắn không ổn, cảm xúc không ổn định, hắn ở nơi này chịu tra tấn cũng không khác gì ngồi tù, thế nhưng hằng năm vẫn có người chi tiền, để cho người ở đây chăm sóc hắn".

"Xem ra là có người âm thầm muốn gây bất lợi cho Song gia". Myungbak lái xe, ngón tay điểm nhẹ trên tay lái, ánh mắt có chút đăm chiêu.

"Song tổng, có vẻ người anh này của tôi biết không ít chuyện?". Irene bỗng nhiên hỏi lại như vậy khiến Myungbak nhận ra mình vừa không cẩn thận lỡ lời. Irene căn bản không biết chuyện kia của Sanghun, nhưng điểm mấu chốt ở đây là, Sanghun vừa tự sát, Irene lại mang mình đi gặp hắn, điều này không khỏi quá mức trùng hợp. Bề ngoài có vẻ đều được giải thích, mọi chuyện có vẻ tự nhiên, nhưng tổng cảm thấy có chút không đúng.

Việc này cũng không thể lừa gạt Irene thêm nữa, nếu không có Irene bày mưu tính kế, sau này xảy ra chuyện gì một mình hắn không thể đối phó nổi. Myungbak suy nghĩ một lúc, quyết định đem những chuyện này nói cho Irene biết. Irene nghe xong cũng không kinh ngạc, có lẽ nàng đã sớm đoán được vụ án năm đó không tầm thường, nàng nắm chiếc hộp cất chứa ảnh gia đình của Sanghun trong tay, ngón tay nhẹ nhàng dao động qua lại.

"Lão gia tử đã ác, anh so với hắn còn muốn độc hơn, hại chết cha mẹ người ta không nói, còn muốn diệt cỏ tận gốc. Lajiho chắc nắm trong tay nhiều chứng cứ bất lợi mới dẫn đến họa diệt môn này?". Irene nói xong thoáng nghiêng người, nhìn Myungbak cười khẽ, nói tiếp: "Chung tình với anh như vậy, đã thế còn sinh con cho anh, cuối cùng nhận lại kết cục thế này, khó trách cô ta oán hận anh đến thế".

"Tôi đã quá xem thường cô ta, trăm triệu không ngờ mạng cô ta lớn như vậy, đã thế lại rất có năng lực, ở thành phố A làm lớn, có thể lật lại vụ án năm xưa, rất nhanh sẽ liên hệ đến vụ án của cha mẹ cô ta".

"Nếu không phải như thế thì làm sao khiến anh năm đó yêu chết đi sống lại, bây giờ còn vương vấn dư tình?".

"Cô đây là đang ghen?". Myungbak vươn tay muốn nắm lấy tay Irene, Irene nhẹ nhàng tránh đi.

Nàng mở cửa kính, từng trận gió rét lạnh gào thét bên tai, tầm mắt nhìn xa xa của nàng lóe lên quang mang, trong ánh hào quang còn mang theo tia ảm đạm, không biết đáy lòng nàng vì ai mà phiền muộn, vì ai mà mất mác.

Sau khi trở về từ trại cai nghiện thì vụ án của Yunseo đã bắt đầu mở phiên tòa đầu tiên. Toàn dân đều chú ý, ánh mắt mọi người đổ dồn về tòa án nhân dân cấp cao thành phố A, phiên tòa được mở công khai, chỗ ngồi bị bịt kín người, đa số là người nhà của những kẻ nghiện ma túy, bọn họ thống hận ma túy, căm hận thứ này giết đi người thân của mình. Chaeyoung một thân chế phục màu đen ngồi ở vị trí cao nhất của thẩm lí và phán quyết viên.

Từ nhân chứng đến vật chứng, đến cả chứng cứ Viện kiểm sát cung cấp đều xác định đây là vụ án đặc biệt nghiêm trọng, mọi thứ đều được xem xét từ chứng cứ xác thực và văn bản báo cáo.

Cuối cùng Chaeyoung kết hợp với nguyên cáo, những chứng cứ buộc tội của bị cáo, sau đó thảo luận với hai phán quyết viên khác, tiếng búa thẩm phán vang lên mạnh mẽ, nàng uy nghiêm nói: "Tội danh của bị cáo Hwang Yunseo vì tội buôn lậu, vận chuyển, chế tạo ma túy, xúi giục người sử dụng ma túy được chính thức thành lập, phán tù chung thân, tịch thu toàn bộ tài sản".

Một lời phán quyết này cơ hồ nhận được tràng pháo tay từ tất cả mọi người, cả phòng xử án là âm thanh xôn xao, Chaeyoung gõ một tiếp pháp chùy, toàn trường đều yên tĩnh trở lại. Lisa nhìn vẻ mặt của Chaeyoung bây giờ, gương mặt kia không chút dấu vết của năm tháng, một thân chế phục hiên ngang oai hùng, giờ phút này nàng như đang đứng trên cao, phát huy ngôn ngữ chính khí của mình. Nhìn những người xung quanh đang nho nhỏ thảo luận và khen ngợi nàng, cô vì nàng mà cảm thấy tự hào, chỉ là khi nghe một tiếng búa kia vang lên như đánh thẳng vào trái tim cô, khiến lòng cô phát ra một tia lạnh lẽo.

Yunseo cũng không vì phán quyết này mà bối rối sợ hãi, ả mang còng tay, trong mắt không chút sám hối, chỉ lộ ra vẻ hung ác, một chút cũng không hé răng. Lúc rời phòng xử án, tầm mắt dừng lại trên người Lisa, bên trong lóe lên thị huyết cùng oán hận, ánh mắt ánh như một con sói khát máu nhìn thấy con mồi của mình, muốn vồ đến xé nát. Lisa chỉ lạnh nhạt cười, cô biết rõ Yunseo đem cái chết của em trai đổ lên người mình, tù chung thân cũng không phải là bản án nhẹ, nếu không phải Namgil đã buông tha quân cờ này thì nếu kháng án còn có thể giảm nhẹ hình phạt, thế nhưng đáng tiếc người ả đắc tội lại là Lisa. Chỉ là Lisa có chút nghi hoặc, Yunseo theo Namgil lâu năm như vậy, cũng biết Lisa không phải người dễ đối phó, thế nhưng ả ta vẫn một mực muốn đối đầu với cô, rốt cuộc người sai khiến ả ta là ai?

Phiên tòa kết thúc, Chaeyoung từ pháp viện đi ra đã bị phóng viên bao vây, vốn dĩ trước đây dù là vụ án nào nàng cũng không nhận phỏng vấn, thế nhưng hôm nay nàng lại dừng chân, nhìn về máy quay phim, nói: "Ma túy là khối u ác tính của xã hội, nó cắn nuốt thần kinh và ý chí con người, phá hủy hạnh phúc của nhiều gia đình, tàn phá cuộc sống người khác. Mặc kệ là kẻ sản xuất ma túy, buôn lậu ma túy hay là kẻ nghiện ma túy, pháp luật nhất định trừng trị nghiêm khắc, tuyệt đối không nương tay!".

Lời nói chính khí của nàng chính là "thiết mặt Nghiêm quan" trong truyền thuyết, chỉ trong thời gian ngắn tất cả truyền thông đều đưa tin, thế nhưng ngoại trừ lời nói này thì không một tạp chí nào có thể đào bới thêm chút gì liên quan đến nàng.

Mấy năm nay đều là do Jennie thay Chaeyoung ngăn chặn truyền thông, đây không chỉ là mong muốn của lão thái công trong nhà mà còn do nàng hiểu rõ tính cách của chị gái, cho nên dùng ảnh hưởng của Park gia tạo áp lực với báo chí. Với Jennie thường xuyên bay qua bay lại giữa các thành phố, bận rộn xã giao thì thời gian rảnh rỗi nàng luôn dùng để bồi con gái và chị gái. Nếu không phải người nhà ở thành phố C nhắc nhở, muốn nàng thường xuyên mang con gái trở về thì nàng cũng không nguyện ý trở về đối mặt với Sungki. Nàng thường xuyên lấy cớ công tác vội vàng, thời gian vợ chồng gặp mặt rất ít, nhưng Sungki cũng không một câu oán trách, không chỉ khiến con đường bác sĩ của mình thuận lợi mà sắp tới còn có thành tựu rất lớn trên phương diện nghiên cứu y học lâm sàng. Park lão thái công khen không dứt miệng, thường xuyên bóng gió muốn Sungki và Jennie sinh thêm người nối dõi tông đường, hết thảy những chuyện này như áp lực nặng nề với nàng, áp Jennie đến thở không nổi.

Trở lại thành phố A thì chuyện đầu tiên là đi thăm Jisoo, mặc dù trong lòng nhịn không được muốn thương tiếc và quan tâm em ấy nhưng nàng chưa bao giờ bước thêm nửa bước, không muốn làm ra chuyện tổn hại danh dự Park gia cho nên vẫn luôn bảo trì khoảng cách với Jisoo. Bây giờ nàng muốn rất muốn đón Jisoo ra ngoài, bởi vì nàng luôn nghĩ rằng vì nàng mà khiến cho một cô gái tốt đẹp như vậy dính phải ma túy, còn nàng thì vẫn cứ tiếp tục cuộc sống an nhàn. Nàng không ngừng nhắc nhở bản thân đây là vì nàng áy náy, chứ không dám thừa nhận đó là vì nàng đã động chân tình không nên có.

Nhìn thấy Jisoo có chuyển biến tốt, Jennie rất vui mừng, nàng biết quá trình này vô cùng gian khổ, Jisoo cần nàng ở bên, cần nàng cổ vũ. Thời gian có thể dành ra bồi em ấy nàng cũng đã cố hết sức, chính là thứ mà Jisoo giao cho nàng không biết có nên đưa lại cho Chaeyoung hay không?

"Sanghun kia bỗng nhiên nổi điên vọt đến trước mặt em, sau đó lại vội vã nhét chìa khóa này vào tay em, cuối cùng bị người khác kéo đi, ánh mắt hắn nhìn em khiến em cảm thấy đây là vật rất quan trọng. Vốn dĩ em muốn giao nó cho chị Chaeyoung nhưng lúc đó lại có Lisa ở đấy, cho nên em chỉ có thể đưa lại cho chị". Lời nói của Jisoo lại vang lên bên tai, Jennie chăm chú nhìn dãy số tủ chứa đồ của một siêu thị được khắc trên bề mặt chiếc chìa khóa mà thất thần.

Đây là một siêu thị lớn trước đây ở thành phố A, chỉ là nhiều năm như vậy rồi, đồ vật cất giữ bên trong tủ ắt đã thành phế thải, cho dù là đồ quan trọng gì được giấu bên trong cũng khó có thể tìm lại được.

Mãi cho đến lúc ngồi trong nhà Chaeyoung thì Jennie vẫn mải mê suy nghĩ vấn đề này, Chaeyoung nhìn vẻ mặt trầm tư của nàng thì huơ huơ tay, nói: "Vừa gặp Jisoo liền thất thần như vậy?".

"Chị nói gì vậy!". Jennie trừng mắt nhìn Chaeyoung một cái, hỏi: "Chuyện Sanghun chết ở trại cai nghiện là sao vậy?". Ý cười trên mặt Chaeyoung có chút co rút lại, nhưng vẫn mang theo tia cười thản nhiên, nói: "Jisoo nói với em?".

"Ừm, Jisoo nói em ấy bị hắn dọa".

"Là một kẻ nghiện mười mấy năm vừa tự sát.... Đợi đã....". Chaeyoung đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng, thu hồi tươi cười, nghiêm túc hỏi: "Jisoo thế nào lại bị người kia dọa?"

"Hắn đã đến quấy rầy Jisoo, sau đó mới bị người lôi đi". Chaeyoung nghe được câu đó thì biểu tình khẽ biến, nhớ đến biểu tình muốn nói lại thôi lúc nhìn thấy Lisa lúc đó, chỉ sợ là em ấy muốn nói với mình chuyện này. Nàng suy nghĩ cẩn thận, giương mắt nhìn Jennie, nói: "Jisoo phòng bị Lisa nên ngay cả chị cũng không mở miệng, có phải em ấy giao cho em cái gì không?"

Jennie không hề kinh ngạc trí tuệ cùng nhạy bén của chị gái, rất nhiều tình tiết kết hợp, lối suy nghĩ của chị ấy tất nhiên sẽ khai thông, cho dù nhìn không thấy gì nhưng vẫn đoán được sẽ có chút đồ vật.

"Đúng là không giấu được chị chuyện gì, đây là Jisoo đưa cho em, nghĩ kỹ thì nên giao lại cho chị xử lý". Jennie nói xong lấy từ túi áo chiếc chìa khóa kia.

Tiếp nhận chìa khóa, Chaeyoung nhìn nó đến xuất thần, trong lòng dâng lên một trận mừng thầm, lúc trước cứ nghĩ mọi chuyện đều thất bại, bây giờ manh mối lại hiện lên lần nữa. Thế này thì có thể hiệp trợ Lisa được rồi, chỉ cần có chứng cớ thì có thể yêu cầu Cảnh cục lập lại vụ án năm đó.

"Cái này để chị xử lý, Jennie, cám ơn em". Chaeyoung cẩn thận thu hồi chìa khóa. Jennie thông minh như vậy tất nhiên mơ hồ cảm thấy chị gái có chuyện gạt mình, nhưng cũng không hỏi nhiều, cho dù nàng có nhìn thấy cảm tình không đúng của chị ấy khi ở cùng Lisa thì nàng cũng chưa bao giờ nhiều lời lần nào.

Có lẽ nàng không quen biết nhiều về Lisa nhưng nàng thưởng thức tác phong làm việc của cô, càng nhiều hơn là nàng khâm phục dũng cảm đi yêu và dũng cảm giữ vững tâm ý của Chaeyoung.

Lisa không hề điều tra đến tột cùng là Sanghun để lại di vật gì mà một mực chờ Chaeyoung liên hệ mình, quả nhiên đúng như cô suy đoán, Chaeyoung hẹn cô đến một siêu thị, nhìn qua giống như một nơi vô cùng bình thường đông người qua lại. Chaeyoung cũng Lisa tìm được người quản lý của siêu thị, giao chìa khóa kia ra, người quản lý này liền nói những thứ được cất giữ trong tủ đồ này sớm đã được cho là phế phẩm mà xử lý.

"Tôi nghĩ bên trong có đồ của khách hàng cho nên các anh cũng không dám tự tiện xử lý, tổng cảm thấy là khách hàng để quên một số đồ quan trọng đi". Chaeyoung đặt câu hỏi, quản lý nghĩ nghĩ, nói: "Đúng là chúng tôi đem những thứ này đưa vào kho, chỉ là........".

"Chỉ là đồ trong kho rất nhiều, sợ là tìm không thấy?". Lisa nói xong, người quản lý gật gật đầu.

"Phiền toán các anh đưa chúng tôi đi tìm, chỉ cần các anh không đem đồ vứt đi thì nhất định có thể tìm được". Chaeyoung vẫn kiên trì như cũ, người quản lý đành phải đồng ý.

Nơi này tràn ngập mùi của kho hàng bình thường, nơi này ít người lui đến, đồ vật bỏ lại đây cũng không hề ít, hỗn độn chồng chất, sớm đã đóng một lớp bụi thật dày bên trên. Mở đèn bên trong kho hàng, ánh sáng có chút u ám, Chaeyoung lấy đèn pin đưa cho Lisa, nói: "Em soi giúp tôi, tôi sẽ tìm". Nói xong liền nhét vào tay Lisa, cởi áo khoác, vén tay áo lên, mang bao tay, cúi người bắt đầu trong đám đồ vật hỗn loạn bẩn thỉu này tìm kiếm.

Nàng đường đường là đại thẩm phán thành phố A, là Đại tiểu thư gia tộc Park gia, giờ phút này thế nhưng lại ở nơi bẩn loạn này tìm kiếm đồ vật không chút liên quan đến mình. Nàng không chút tự cao, không có bộ dạng kệch cỡm, chỉ vì muốn chia sẻ với người yêu mà không chút do dự xoay người động đến đám bụi bẩn này, rồi bị bụi bặm nơi đây làm ho khan thành tiếng. Lần đầu tiên trong lòng Lisa nảy lên cảm giác bất an, loại bất an này còn mang theo áy náy nhàn nhạt, cô không hề nhìn lầm Chaeyoung, người này có thể khuynh lực tương trợ bản thân, thế nhưng nội tâm không an phận cùng cảm động khiến cô sợ hãi mọi chuyện sẽ vượt ra phạm vi kiểm soát của mình. Hết thảy đều đối với cô rất công bằng, Chaeyoung, vì sao phải làm như thế? Tôi không đáng!

"Chúng ta không thể không có phương hướng mà tìm kiếm như vậy, nếu là chứng cứ về vụ án năm đó thì Sanghun sẽ lưu lại đồ vật như thế nào?". Chaeyoung đứng thẳng thân mình một chút, suy nghĩ nói, nhưng không nghe Lisa trả lời mình, nàng đang muốn quay đầu lại thì liền nghênh đón nụ hôn bất ngờ từ Lisa.

Còn không chờ Chaeyoung phản ứng lại thì Lisa đã đoạt đi bao tay trên tay nàng, nhét đèn pin vào lòng nàng, nói: "Chị ngoan ngoãn đợi ở đây, tôi sẽ tìm". Nói xong quét mắt một lượt, mang bao tay vào, nói: "Tôi nghĩ có khả năng sẽ là băng ghi âm hoặc ảnh chụp linh tinh gì đó, cũng có thể là túi hồ sơ hay là túi plastic chẳng hạn".

"Hai người tìm sẽ nhanh hơn". Chaeyoung nói xong muốn xoay người thì bị Lisa ngăn lại.

"Lãnh đạo, ngoan một chút, phải tin tưởng năng lực của tôi chứ, tôi có kinh nghiệm mà". Lisa kiên quyết không để Chaeyoung lại cúi người tìm kiếm, Chaeyoung bất đắc dĩ, chỉ phải nói: "Vâng, bà chủ đại nhân, nghe lời em là được chứ gì".

Lisa giống như cười cười, đem những đồ vật lớn đẩy sang một bên, căn cứ phán đoán của mình, năm càng xa thì đồ càng nằm sâu bên trong, năm càng gần thì sẽ ở bên ngoài, cô bắt đầu tìm từ nơi sâu nhất. Trừ bỏ những nơi tầm mắt không thể với tới thì cô không để lọt bất kỳ góc độ nào.

Ước chừng nửa giờ sau Chaeyoung đã có chút đau lòng, nghĩ muốn kéo cô ra nghỉ ngơi một chút để mình giúp cô tìm, thế nhưng Lisa không hề theo chiều ý nàng. Rút ra một túi màu vàng, lột bỏ tầng tầng lớp lớp bao bì thì hé ra một đĩa CD, bên trên có ghi ngày tháng, Lisa cầm trong tay mà có cảm giác như ngàn cân đè nặng.

Thấy cô dừng động tác trên tay Chaeyoung liền đem đèn pin chiếu đến, trừ bỏ ngày tháng trên đĩa thì còn có một tấm ảnh cũ, đó là chụp lại tiểu khu Lisa sống lúc trước, khung cảnh quen thuộc như vậy cô sẽ không quên. Cô khẽ vuốt mặt trên tấm ảnh, ánh mắt trở nên sâu thẳm, Chaeyoung khẽ nắm bờ vai cô, nói: "Cuối cùng thì ông trời cũng không phụ lòng người".

"Chaeyoung, chìa khóa đâu?". Lisa hỏi, Chaeyoung từ túi xách lấy ra đưa đến tay cô, nói: "Cái này đã không còn tác dụng rồi".

"Cái này tác dụng rất lớn đấy, chuyện tôi điều tra vụ án bí mật như vậy nhưng Song gia đều biết được, có thể thấy được bên người tôi đã có người Song gia mai phục". Lisa thu hồi chìa khóa nói, trong mắt Chaeyoung hiện lên tia kinh ngạc, nghĩ nghĩ lại hỏi: "Làm sao em biết người Song gia biết em điều tra lại vụ án?"

Lisa chỉ lạnh lùng cười, không nói gì, Chaeyoung cũng không hỏi nhiều, nàng tin tưởng năng lực xử lý mọi chuyện của Lisa nhưng trong lòng vẫn vì cô mà lo lắng. Thế lực sau lưng to lớn như vậy, có thể căn bản cô không thể chống đỡ được, nhưng mặc kệ thế nào thì nàng nhất định khuynh tẫn tất cả giúp đỡ cô, cho dù là hy sinh tính mạng này cũng sẽ bảo vệ cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net