Chương 44: Vu oan hãm hại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thành phố A kinh tế phát triển rất nhanh chóng, tốc độ phát triển có thể nói là nhanh nhất trong số các thành phố đang phát triển trong cả nước. Thành thị phồn hoa, dân cư đông đúc, thương nhân cũng nhiều vô số, đồng thời cũng tồn tại nhiều phần tử bất hợp pháp, vì muốn giành được lợi ích mà không từ thủ đoạn, hãm hại không biết bao nhiêu người. Vinh quang luôn tồn tại cùng hắc ám, có bao nhiêu hào quang chiếu rọi thì càng có bấy nhiêu chuyện trong bóng tối mà không ai biết được.

Namgil, là đại ca hắc đạo ở thành phố A, lũng đoạn thị trường ma túy của cả thành phố. Sản nghiệp của hắn vô cùng lớn, vàng, sòng bạc, ma túy đều có hệ thống chuyên nghiệp, có chuyên gia quản lý, việc kinh doanh cũng rất mở rộng, giới vui chơi giải trí và nhà hàng cũng có nhiều chi nhánh phân bố cả thành phố. Nhưng hôm nay ở thành phố A lại xảy ra chuyện khiến người ta trân trối nghẹn họng. Năm mươi kg ma túy được vận chuyển bằng đường thủy còn chưa kịp đến bến tàu đã bị người ta cướp đi, những người phụ trách vận chuyển có mang theo súng thế nhưng trong thời gian ngắn ngủi đã bị tước hết vũ khí, tất cả hàng trên thuyền đều biến mất.

Những người làm mất hàng nơm nớp lo sợ quỳ trước mặt Namgil chờ chịu phạt. Mặt mày Namgil âm trầm, mất hơn một ngàn vạn tệ không phải là chuyện nhỏ, rốt cuộc là ai có lá gan lớn đến mức dám cướp đồ của hắn? Cả thành phố A có ai không biết đây là địa bàn của hắn, cướp được hàng cũng không phải chuyện đơn giản.

"Kang gia, boss đến rồi". Thủ hạ nói nhỏ bên tai Namgil, hắn ta vội vàng dập điếu thuốc trong tay, đứng lên, quay đầu thì nhìn thấy boss đã ngồi phía trong bình phong, không có lộ diện. Hắn ngầm hiểu, cũng không cảm thấy dị thường, đối với mấy thủ hạ còn đang hoảng sợ nói: "Các người thế nhưng lại làm mất hàng, tôi đây giữ lại thì có ích lợi gì?".

Nói xong hắn nâng tay, người bên cạnh liền đặt súng vào tay hắn, Namgil cầm trong tay thưởng thức, nhìn mấy người đang quỳ, một người trong đó run rẩy, dập đầu nói: "Kang gia, thực xin lỗi, thực xin lỗi. Cho chúng tôi chút thời gian, chúng tôi nhất định tìm được hàng. Tha cho chúng tôi một mạng đi".

"Kang gia, người đến không giống người bình thường, thân thủ rất cao, đã qua huấn luyện, cũng không có đả thương hay muốn mạng người, tựa hồ chỉ đến vì số hàng này". Một người khác nói thêm, Namgil thu súng về, đặt trên mặt bàn, đi đến trước mặt một người, cúi đầu dùng chân nâng mặt hắn khỏi mặt đất, nói: "Cho các người thêm hai ngày, tìm không thấy hàng thì đem mạng đến gặp tôi".

"Cám ơn Kang gia! Cám ơn Kang gia!". Mấy người kia liên tục dập đầu, sau đó chật vật lui ra ngoài. Namgil quay đầu phân phó tâm phúc của mình: "Điều động tất cả anh em, cho dù có lật tung thành phố A thì cũng phải tìm cho ra số hàng này về cho tôi".

"Vâng!". Cho lui tất cả thì boss mới chậm rãi đi ra từ sau bình phong, Namgil lúc này mới thu hồi khí tràng lão đại, trở nên tất cung tất kính.

Boss ngồi ngay ngắn ở sofa, đưa tay nâng gọng kính, chỉ vào Namgil nói: "Chỉ cần không bại lộ thì chút tiền đó cũng không tính là gì. Chỉ là nhất định phải điều tra được là ai làm, tôi nghĩ trong lòng anh hẳn là hiểu được đi?".

"Nếu nói thân thủ cao, có huấn luyện, xuất thân bộ đội thì tôi chỉ có thể nghĩ đến Park gia. Chỉ là Park gia vì sao lại muốn lấy số ma túy này? Bọn họ không có khả năng biết quan hệ của boss với tôi". Namgil phân tích nói, boss ngồi thẳng thân mình, hai chân bắt chéo, ngón tay theo thói quen xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, có chút đăm chiêu suy nghĩ.

Hai mắt hắn nhắm hờ, suy nghĩ đến những chuyện trùng hợp này. Hắn chân trước vừa đến thành phố A thì đã xảy ra chuyện như vậy, sở dĩ sau khi rời khỏi rồi hắn lại quay trở về đây là vì hắn nghe được Park gia phái người tinh nhuệ đi đối phó Lisa, mọi chuyện đang có vẻ khó giải quyết hơn.

"Boss, Park đại tiểu thư gọi đến". Thủ hạ bỗng nhiên báo lại, Jeonghun có chút ngạc nhiên, lấy điện thoại qua, khuôn mặt tươi cười nghe máy.

"Jeonghun, muốn mời anh giúp một chuyện". Thanh âm của Chaeyoung từ đầu bên kia truyền đến.

"Cuối cùng thì em cũng nguyện ý mở miệng nhờ tôi hỗ trợ rồi. Em nói đi". Khóe miệng Jeonghun kéo lên ý cười.

"Thành phố A có lô ma túy bị cướp đi, tôi hi vọng anh có thể giúp tôi tìm được số hàng này, ngăn lại những người đã cướp đi".

"Tin tức của em đúng là rất linh thông".

"Giữa tôi với anh không cần vòng vo nữa. Anh cũng rất rõ ràng chuyện lần này là ai làm, có người muốn đối phó với Lisa. Hiện giờ dù tôi hận cô ấy thấu xương, nhưng tôi là một thẩm phán, quả quyết không thể trơ mắt nhìn số lượng lớn ma túy như vậy lưu thông trên thị trường".

"Em a, luôn vì dân suy nghĩ. Yên tâm đi, tôi nhất định giúp em chuyện này. Tôi nói rồi, em cần tôi làm gì thì dù là vượt lửa qua sông tôi cũng nguyện ý". Thanh âm của Jeonghun vô cùng ôn nhu, dù ở bất cứ thời điểm nào thì hắn luôn không thể kháng cự lại Chaeyoung.

Cúp máy, Jeonghun liếc nhìn Namgil một cái, nói: "Anh nghe được rồi đấy, đừng có làm tôi thất vọng". Namgil nghe được thì liên tục gật gật đầu.

Trên mặt Chaeyoung cũng không có nhiều gợn sóng, nàng chỉ có một tín niệm, đó là chặn được số ma túy kia. Hiện giờ Chaeyoung đang gặp lại chuyện nhiều năm trước mình đối mặt, gần đây Park Sungmin đến tìm Chaeyoung, khuyên nàng tiến vào làm việc ở tập đoàn TA, từ chức ở pháp viện. Những ai quen biết Chaeyoung đều biết nguyên tắc của nàng rất cao, chuyện đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được, huống chi là muốn để nàng buông tha tín ngưỡng của mình thì thật sự là chuyện vô cùng khó khăn. Nhưng Park Sungmin cũng bắt được chuyện Lisa lợi dụng Jisoo lần này, hắn dùng chuyện này đến nói với nàng, nhân cơ hội thăm dò nàng, rốt cuộc đã đạt được sự lưỡng lự của Chaeyoung. Cho dù nàng không vì chính mình thì Chaeyoung là người sẽ vì người nhà của mình, sẽ không tùy hứng bỏ mặc.

"Chị Chaeyoung, số điện thoại của chị bị trộm, lúc nãy vừa gởi đi một tin nhắn đến di động của Lisa". Joowon từ nhân viên theo dõi kỹ thuật biết được thông tin này, Chaeyoung nhìn thoáng qua di động, nói: "Hừ, động tác của bọn A Hoon cũng rất nhanh đi, Lisa lần này xác định là chạy trời không khỏi nắng. Cậu lập tức đi an bài đi, những chuyện còn lại giao cho cậu".

"Vâng!". Joowon hỏa tốc chấp hành mệnh lệnh của Chaeyoung, lúc nói chuyện đã muốn lấy điện thoại gọi ra ngoài. Trên mặt Chaeyoung lại nổi lên tia ưu sầu, nàng nắm chặt điện thoại trong tay, tìm dãy số quen thuộc kia gọi đi.

Vốn dĩ cứ nghĩ từ này trở thành người xa lạ với Chaeyoung, lại không ngờ nhận được tin nhắn hẹn gặp của nàng. Từ sau khi tiễn Yerin ra nước ngoài thì Lisa đi đâu cũng mang theo Areum và Seulgi, cho dù là ngày đến gặp Chaeyoung thì cũng vậy.

"Thật không hiểu trong đầu Park Chaeyoung đang nghĩ cái gì, nói những lời đả thương người như vậy giờ lại hẹn gặp mặt. Không phải là muốn đổ ít chuyện loạn thất bát tao gì lên đầu La tỷ đi?". Seulgi lái xe, miệng nhịn không được nói thầm, khi nói chuyện thì không tự giác nhìn về ghế sau, thấy được Lisa đang xuất thần nhìn ngoài cửa sổ.

Phong cảnh như trước nhưng người đã không còn. Cô nhìn cửa sổ, tay chống lên trán, đưa thân mình đón gió. Xe càng đi càng xa, trên đường dần yên tĩnh lại, ngược lại âm thanh lá cây bị gió thổi qua ma sát lẫn nhau lại có thể nghe rõ được. Ánh mặt trời xuyên qua tán cây thưa thớt chiếu lên người cô, loang lổ như những ngôi sao trên trời, cô vươn tay, lòng bàn tay chạm đến ánh nắng kia, nhẹ nắm lại, thế nhưng chỉ có thê lương quẩn quanh trước mắt.

Lòng bàn tay trống rỗng, chỉ có thể cảm nhận được lạnh lẽo của chính mình, sớm đã qua mùa đông khắc nghiệt, xuân thu luân phiên, thời gian vội vã trôi qua, độ ấm nơi lòng bàn tay đã chậm rãi tiêu tán. Có lẽ, cô vốn không có tư cách có được phần ấm áp đó.

"La tỷ, điện thoại của Park Chaeyoung". Areum quay đầu, nhẹ giọng nói, Lisa thu hồi tầm mắt, thân thủ tiếp nhận điện thoại, bên trong liền truyền đến thanh âm của Chaeyoung.

"Tôi bây giờ có chút việc, cô tới.......". Lisa cúp máy, nói: "Quay đầu xe".

"A?".

"Đi Thiên Nhất Các".

"Ách~". Nghe được phân phó Seulgi chỉ đành thay đổi hướng xe, miệng không quên lầm bầm: "Chaeyoung cái quỷ gì, một lát nói đến cảng, một lát nói đi quán trà".

"Cô bớt tranh cãi đi". Areum trắng mắt trừng nàng một cái.

Thiên Nhất Các là quá trà số một ở thành phố A, bên trong hội tụ tất cả loại trà đến từ cả nước, rất nhiều người thích trà đều đến đây. Nơi này không chỉ có hương trà mà trang trí cũng cực kỳ đặc biệt, vừa bước vào liền có thể bị hương thơm của trà hấp dẫn. Đây là nơi mà lúc nhàn hạ Chaeyoung đến nhiều nhất.

Cả quán có ba tầng, có loại ý nhị cổ kính, người ta ở đây thường chỉ bàn luận về trà đạo. Thiên Nhất Các hôm nay lại phá lệ im ắng lạnh lùng, chỉ có tốp năm tốp ba khách hàng đang thưởng thức trà và nghe hát xướng. Chaeyoung hẹn Lisa ở một phòng trên lầu ba, cô không để Seulgi và Areum đi theo, hai người chỉ đành đứng ở hàng lang, lúc nào cũng lâm vào trạng thái cảnh giác cực độ.

Quản lý quán trà tựa hồ chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra Lisa, thấy cô thì liền đưa cô đến phòng đã đặt sẵn, nói là được Chaeyoung chuẩn bị, sau đó đưa lên trà Long Tĩnh Tây Hồ tốt nhất. Căn phòng này khá xa hoa, trà cụ bằng gỗ lim xứng với hương thơm của trà, thập phần câu người. Lisa nhìn trên bàn liếc mắt một cái, cũng không có ngồi xuống, không hiểu tại sao có có cảm giác không khí có điểm quái dị. Đây là căn phòng nằm sâu nhất, được cách âm tựa hồ rất tốt, ngồi bên trong có thể ngăn cản hoàn toàn thanh âm bên ngoài, ngay cả tiếng đàn cùng với tiếng trò chuyện của khách nhân cũng chậm rãi phiêu tán bên tai cô.

Đã một lát rồi mà Chaeyoung còn chưa có đến, Lisa nhìn thoáng qua đồng hồ, tiếp tục chờ đợi, thế nhưng mũi lại ngửi được mùi máu tươi. Lisa đối với mùi này cực kỳ mẫn cảm, cô đứng lên, nâng chân, chậm rãi tiếp cận bên trong căn phòng. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa, phát hiện một người đàn ông ngã ở bên trong, trên đầu chảy đầy máu tươi, cô lập tức ý thức được mình bị gài bẫy, đang muốn xoay người thì bị một cước đánh vào gáy, hôn mê bất tỉnh.

Areum và Seulgi vẫn luôn đứng ngoài hành lang, không có thấy được Chaeyoung đến mà chỉ thấy mấy cảnh sát đang đi nhanh đến lầu ba, đang hướng đến căn phòng bên này.

"Seulgi, không ổn rồi, mau đi báo La tỷ". Areum phản ứng nhanh nhạy nói với Seulgi, Seulgi gật đầu, đẩy cửa tiến vào căn phòng.

Nhìn thấy trà trên bàn đã không còn độ ấm, cũng không thấy Lisa, Seulgi gọi một tiếng nhưng không có ai đáp lại. Linh cảm nhanh chóng nhận ra nguy hiểm, chú ý tới căn phòng nhỏ bên trong, nàng đưa tay giữ chặt cửa, đẩy đi vào thì nhìn thấy Lisa ngã trên một người đàn ông đầy máu, trong tay còn cầm hung khí, nghĩ đến Lisa bị thương thì Seulgi nhất thời bị dọa chết khiếp.

"La tỷ!". Cúi người tiến lên đánh thức cô, đã thấy Lisa hôn mê, Seulgi quýnh lên, dừng sức ấn huyệt nhân trung của cô, Lisa rốt cuộc chậm rãi tỉnh lại, phát hiện trong tay mình đang nắm hung khí, nhìn lại người đang ngã bên cạnh, cô nói: "Chúng ta bị người ta gài bẫy rồi. Đi mau!".

"Không kịp nữa rồi, cảnh sát đã muốn đến cửa". Seulgi đỡ cô dậy nói, Lisa mặt mày căng thẳng, thế nhưng có chút không dám nghĩ đến chân tướng mọi chuyện. Còn chưa để cô ra chỉ thị thì đã thấy Seulgi dùng cổ tay áo lau dấu vân tay trên hung khí.

"Cô làm cái gì?". Lisa hỏi.

"Có người muốn vu oan hãm hại chị, không thể để dấu vân tay lưu lại trên đồ này được". Seulgi lúc nói vẫn tiếp tục lau hung khí, sau đó dùng tay của mình cầm lấy.

"Cô......". Lisa ninh mi, Seulgi lại nhìn cô cười thoải mái, nâng cô dậy, nói: "Chị đi trước đi, nơi này giao cho tôi".

"Không được!". Lisa lớn tiếng cự tuyệt, trong mắt sinh ra lãnh ý, nói: "Loại tiểu xiếc này mà cũng muốn đốn ngã Lisa tôi sao, nằm mơ!". Nói xong đoạt lấy hung khí trong tay Seulgi, nhưng Seulgi lại linh hoạt tránh né, giấu ra sau lưng, mỉm cười nói: "La tỷ, lần này là có người cố ý muốn hãm hại chị, chuyện này không thể coi thường được. Có chuyện gì cứ để tôi gánh vác, chị còn chuyện quan trọng hơn cần làm".

"Cô là chủ hay tôi là chủ?". Trên mặt Lisa không hề có ý cười, biểu tình cũng không thoải mái, chỉ là giờ phút này khí trành Lalice của cô không hề có tác dụng với Seulgi. Seulgi bình thường nghe lời cô lúc này lại cứ lắc đầu.

Vài cảnh sát đã đuổi đến thì bị Areum ngăn lại, ôn tồn nói: "Các người muốn làm gì?".

"Chúng tôi nhận được thông báo nói nơi này phát sinh đả thương người. Tránh ra!". Thái độ của cảnh sát cũng không hữu hảo gì, đưa tay đầy Areum đi thì bị nàng chế trụ lại.

Vài cảnh sát khác thấy vậy thì rút súng ra, chĩa vào nàng nói: "Cô dám chống đối cảnh sát, còn không mau buông tay!". Areum có chút kinh ngạc, không nghĩ đến những cảnh sát này ngày thường cũng mang theo súng. Cảnh sát chĩa súng vào người dân nhất định phải có quy tắc, không phải tình huống đặc biệt thì không được mang súng khi ra ngoài phá án.

Nhìn mấy họng súng chĩa vào mình, Areum đành phải buông tay, nâng hai tay lên, ngoan ngoãn nhượng bộ. Nàng thấy Lisa chậm chạp chưa đi ra thì mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quặc. Ngay lúc mấy người cảnh sát xông vào thì thấy được Seulgi và Lisa đang đứng bên người đàn ông đầy máu, nhìn đến vũ khí trong tay Seulgi thì bọn họ nâng súng, Seulgi thong thả ném hung khí đi, giơ tay lên đầu, Lisa cũng làm y như vậy.

"Còn thở, mau gọi xe cứu thương". Một cảnh sát trong đó thăm dò hơi thở người đàn ông nói. Trên mặt Seulgi lộ ra tia vui mừng, liếc nhìn Lisa một cái, trên mặt cô vẫn bình tĩnh tự nhiên, không có một tia gợn sóng. Hai người là người bị tình nghi nên bị cảnh sát mang về Cảnh cục.

Lalice bị bắt không phải là chuyện nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn tất cả đầu đề truyền thông đều nói về cô. Theo tin được đưa thì người đàn ông bị thương là một nhân viên bên trong hội sở của Lisa, nghe nói người này ở nơi làm việc bị nghiện ma túy, đối với Lisa ghi hận trong lòng, đã muốn tán gia bại sản mà còn một đống nợ kếch xù, chỉ có thể đem tất cả phẫn nộ trút lên người Lisa. Thế nhưng trong lúc tranh chấp Lisa lại cầm hung khí đâm hắn bị thương. Vụ án này nhân chứng vật chứng đủ cả, Seulgi mặc dù nhận tội thế nhưng tất cả chứng cứ đều hướng về Lisa, người bị thương sau khi tỉnh lại cũng một mực nói mình không động thủ, là Lisa phẫn nộ xuống tay với hắn.

Nhìn thấy tin tức trên TV, Chaeyoung ấn điều khiển từ xa, đặt nó trong tay, đôi con ngươi vốn trong suốt như nước trong chốc lát liền thâm thúy sâu xa.

- ----------

Chaengi nha, ra tay vu oan như vậy là không có được nha~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC