Chương 56: Bệnh nặng nhập viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lưng mình, bảo trì bình tĩnh nhưng cũng lo lắng không thôi. Chaeyoung ghé trên lưng nàng nhưng bởi vì trọng lực mà thân thể cứ tuột xuống mãi, Jennie vẫn luôn cúi thắt lưng, mặc kệ có bao nhiêu đau nhức thì cũng cắn răng cõng Chaeyoung.

Jisoo vẫn đi sau lưng hai người, đỡ Chaeyoung, cũng không biết khí lực từ đâu ra mà cước bộ của Jennie luôn vững vàng tiến về phía trước như vậy. Nàng là sợ, sợ mình đến bệnh viện trễ một chút thì chị ấy sẽ gặp nguy hiểm, nàng sợ chị của nàng sẽ gặp chuyện không may, nàng rất sợ.

Chị, sẽ không có chuyện gì đâu. Nàng thầm nghĩ, mới ra khỏi cửa tiểu khu thì mưa đã che kín bầu trời, gió cũng dần dần lớn hơn.

Cơn mưa này cũng không có ảnh hưởng đến Jennie, nàng cảm giác được giày cao gót dưới chân quá vướng víu ảnh hưởng tốc độ, nàng cởi giày, chân trần chạy đi.

"Jennie......". Jisoo nhìn thấy thì chạy lên trước, nhìn thấy gương mặt người kia đã ướt đẫm, thế nhưng nàng lại không để tâm, kiên định đi về phía trước, chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là mau chóng đưa Chaeyoung đến bệnh viện.

Tất chân dính vào lòng bàn chân, mưa làm ướt quần áo nhưng cước bộ của Jennie chưa bao giờ dừng lại. Chẳng sợ lòng bàn chân đạp phải chướng ngại, cảm giác đau đớn đánh úp lại, nàng đã muốn không còn tri giác nhưng vẫn như cũ chạy về phía trước. Jisoo không biết từ lúc nào đã cởi áo khoác của mình phủ lên người Chaeyoung để tránh mưa làm ướt nàng.

May mắn thay là xe cứu thương nhận được thông báo đã đến, Joowon chạy đến trước tiên, hắn tiếp nhận Chaeyoung từ trên lưng Jennie, nói: "Nhị tiểu thư, chân cô bị thương rồi".

Jennie cúi đầu mới thấy một mảng máu đỏ đang chảy ra từ lòng bàn chân của mình, Jisoo lập tức ngồi xổm xuống xem xét miệng vết thương, lại bị Jennie kéo đứng lên: "Chị không sao". Ngẩng đầu nhìn Joowon nói: "Trước đưa chị ấy đến bệnh viện đã".

"Vâng, Nhị tiểu thư!". Tuy có lo lắng nhưng trước chỉ có thể đưa Chaeyoung lên xe cứu thương đến bệnh viện, Jennie cũng lê chân leo lên xe cứu thương, lúc này mới cảm nhận được đau nhức truyền đến từ lòng bàn chân.

"Bác sĩ, mau nhìn vết thương của chị ấy đi". Jisoo gấp đến không biết làm sao, một chút cũng không cảm thấy toàn thân lạnh như băng của mình, nàng thậm chí còn không phát hiện bản thân đang run lẩy bẩy.

Bác sĩ trên xe cứu thương liền nâng chân của Jennie lên, lột tất chân của nàng, xem xét miệng vết thương, có chút kinh ngạc nâng mắt lên nhìn Jennie, nói: "Nhị tiểu thư, lòng bàn chân của cô có một cây đinh tán đâm vào, nhưng bây giờ ở đây không đủ dụng cụ, vẫn nên đợi đến bệnh viện rồi xử lý miệng vết thương thì hơn".

"Đinh tán? Vậy thì chắc đau lắm. Có thể cầm máu trước được hay không?". Jisoo vội vàng hỏi bác sĩ, bác sĩ gật gật đầu, dùng thuốc tiêu độc vết thương trước của Jennie, nghĩ muốn truyền cho nàng một bình nước biển thì bị nàng cự tuyệt. Nàng chỉ gắt gao canh giữ bên cạnh Chaeyoung, căn bản không hề để ý vết thương trên chân của mình.

"Hắt xì ~". Jisoo thấy cơ thể lạnh không chịu được nên nhảy mũi một cái, Joowon nhanh chóng cởi áo khoác của mình phủ trên người nàng, nói: "Cẩn thận cảm lạnh". Jisoo nhìn thoáng qua Joowon, đem áo kia khoác lên người Jennie, Jennie cảm thấy một trận ấm áp, rốt cuộc thu hồi tầm mắt của mình, nhìn về phía Jisoo, trên trán người kia còn dính nước, trên người cũng ướt đẫm giống như mình.

"Em mặc đi, cơ thể của chị rất tốt". Jennie lại cởi áo đặt lại trên người nàng, thế nhưng thấy nàng vẫn cúi đầu nhìn chân của mình, Jennie mỉm cười, nói: "Yên tâm, chị không sao". Nhìn thấy cứng cỏi trong mắt đối phương, tâm Jisoo đau đớn như bị xé rách, nhưng vẫn dùng sức gật đầu.

Rất nhanh Chaeyoung đã được đẩy vào phòng cấp cứu, trước tiên tìm bác sĩ hội chẩn, bởi vì Sungki đang ở thành phố A, là một bác sĩ lâm sàng có tiếng tăm cho nên sự xuất hiện và sức ảnh hưởng của hắn không có gì đáng bàn cãi.

Mà sau đó chuyện bệnh u não của Chaeyoung muốn giấu cũng không thể giấu được nữa, dù Sungki không thuộc chuyên khoa não thì hắn cũng rất am hiểu, làm kiểm tra cùng phân tích tình hình cho Chaeyoung thì liền làm thủ tục nhập viện cho nàng, đồng thời cũng liên hệ những chuyên gia khoa não nước ngoài lập tức lập tức đến thành phố A.

"Gan của cậu cũng thật là lớn, chuyện lớn như vậy mà cũng dám gạt!". Jennie tức giận, Joowon rốt cuộc giấu không nổi nữa, nói ra kết quả bản báo cáo xét nghiệm lần trước của Chaeyoung.

"Thực xin lỗi, Nhị tiểu thư, mệnh lệnh của Đại tiểu thư tôi không dám cãi lại". Joowon cúi đầu.

"Được rồi, Jennie, đừng trách hắn, mau để anh nhìn chân của em một chút". Sungki nói xong thì muốn ngồi xuống tự mình xem vết thương của Jennie.

"Em không sao, anh cứ đi nghiên cứu với bác sĩ về bệnh của chị đi". Jennie lùi chân về, nâng Sungki dậy, trong mắt hắn hiện lên đau lòng và lo lắng, nói: "Thế nhưng em vẫn chưa tiêm thuốc gây tê mà".

"Em thật sự không có việc gì, sẽ không có chuyện gì phát sinh đâu, em ở đây cùng Jisoo là được rồi, nhóm bác sĩ vẫn đang chờ anh đấy". Jennie vẫn kiên trì như cũ, Sungki thở dài, nắm chặt tay Jennie, nàng vỗ vỗ tay hắn, cho hắn một ánh mắt yên tâm thì Sungki mới gật đầu.

"Tin tưởng anh, có anh ở đây, sẽ không để chị xảy ra chuyện gì". Trong mắt hắn lộ ra tự tin, ngữ khí tràn đầy ôn nhu và cổ vũ, nhẹ nhàng ôm lấy Jennie, cho nàng một cái mỉm cười yên tâm liền đi về phòng nghiên cứu.

Đứng ở cửa phòng bệnh, Jisoo nhìn thấy được một màn như vậy, Jennie quay đầu, phát hiện Jisoo đã dời tầm mắt của mình, nàng yên lặng đi về phòng bệnh, lẳng lặng ngồi bên giường bệnh của Chaeyoung, nói: "Chị Chaeyoung, trước đây là chị ngồi bên cạnh em, hiện tại thế nào lại để em ngồi bên chị như vậy. Chị không phải người chị tốt, làm cho chúng em lo lắng như vậy". Nói xong nắm lấy tay nàng, mũi một trận chua xót, nước mắt liền chảy xuống.

Nước mắt đau xót khổ sở, tích lạc trên cánh tay người kia, lại giống như đọng lại nỗi đau trong lòng mình. Nhìn em ấy như vậy, nhìn Chaeyoung nằm trên giường, Jennie bất đắc dĩ thở dài, có chút vô lực tựa vào cửa.

- --------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net