Chương 71: Bốc hơi khỏi nhân gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phủ trên cáng là một tầng vải bố trắng, tiên sinh ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, bên cạnh là hai vệ sĩ đang đứng, hắn đẩy đẩy kính mắt, đứng dậy đi quanh cáng một vòng, sau đó ngồi xổm xuống.

Hắn xốc vải bố lên, nhìn thấy Hojun trừng lớn hai mắt cùng với vết đạn đã khô máu trên trán, hắn nhíu nhíu lông mày, sau đó nhắm hai mắt, buông tấm vải xuống, lấy khăn lau lau tay, cuối cùng đi về nhìn đống giấy nợ ở sòng bạc được đặt trên bàn.

"Thứ không có tiền đồ!". Sanghun gằn giận một câu rồi xua xua tay, không muốn nhìn thấy thứ ghê tởm đó nữa, thủ hạ liền nâng cáng ra ngoài.

Sanghun hít hít cái mũi, nâng tách trà uống một ngụm nhuận họng, nói: "Dám động đến người của ta, sòng bạc này còn có thể giữ sao?". Hắn biết rõ tính tình của Hojun, cũng biết hắn mê cờ bạc, chỉ là lần này đánh lớn nên không dám lấy tiền của hắn, đi vay tiền thì gặp rắc rối, phản kháng cuối cùng lại rơi vào kết quả này.

Cường long không áp được rắn độc, tên mãng phu này, Sanghun ngẫm lại cảm thấy hắn là người không chịu thua kém, đồng dạng cũng hiểu được uy nghiêm của mình đã bị xâm phạm. Cho dù người không biết thì không có tội, cũng chẳng sợ là Hojun đuối lí trước, thì người của hắn cũng không phải để ai muốn giết liền có thể giết. Chaeyoung cực kì thông minh, tiên sinh biết rõ tính tình của nàng, đã an bài tốt mọi thứ mới có thể xuất hiện ở nơi này.

"Đã bị pháp viện niêm phong". Chaeyoung sớm đã đoán được Sanghun sẽ hỏi như vậy.

Nghe được câu trả lời như thế Sanghun liền giơ ngón tay cái với Chaeyoung, dù sao trước khi chính hắn nghĩ được cách xử líq mà có thể làm được như vậy, người như thế sẽ không khiến hắn quá bận tâm. Nhưng đồng thời người như vậy cũng rất đáng sợ, nếu tâm tư gì cũng bị nàng đoán được, hắn thân làm boss mà không thể khống chế người khác, ngược lại còn bị người khác nắm trong tay thì người này cũng không thể giữ quá lâu. Nhưng Chaeyoung luôn làm việc chính xác, lại rất đúng mực, mỗi một việc đều khiến tiên sinh như hắn cảm thấy đắc ý.

"Chaeyoung a, gần đây thân thể có tốt hơn chút nào không?". Sanghun đột nhiên hỏi đến sức khỏe của nàng, Chaeyoung cố ý cười cười nói: "Tiên sinh lo lắng, chỉ là có chút mệt mỏi thôi, thân thể không có gì trở ngại, sẽ không ảnh hưởng đến công tác".

Nàng là đoán được ý tứ của tiên sinh, cũng biết thứ hắn quan tâm không phải là sức khỏe của nàng mà là nàng có thể tiến hành hạng mục này tốt được hay không, nếu không hắn nhất định phái người khác đến tiếp nhận, nếu là vậy thì tất cả cố gắng của nàng sẽ thất bại trong gang tấc.

"Ha hả, cô luôn biết rõ lòng tôi, đi làm cho tôi hai chuyện. Thứ nhất đến thành phố H cùng cha cô đem 5 triệu tiến hành đầu tư, ký hợp đồng. Thứ hai đem những khoản đầu tư của TA làm cho tốt, còn bên PE tôi sẽ để Myungbak đến làm". Sanghun đem nhiệm vụ phân phó xuống, mỗi một bước đều an bài kín đáo.

Thật là một con cáo già, tất cả mọi chuyện không có nửa điểm quan hệ với hắn, hắn vĩnh viễn ở vị trí chỉ huy, cho dù xảy ra chuyện gì thì hắn đều có thể thoải mái thoát thân. Giống như số tiền hối lộ năm đó, cuối cùng hắn lại đem chuyển thành tiền cho Myungjin lập nghiệp. Bây giờ hạng mục ở thành phố H đã rất lớn, số kim ngạch trung ương và chính phủ đầu tư đã hơn 950 triệu, nhưng thông qua đấu thầu, tụ tập mấy tập đoàn tài chính lớn đem hạng mục mở rộng thành 2800 triệu, đợi đến khi hạng mục thành lập thì tập đoàn đầu tư tài chính sẽ căn cứ theo số kim ngạch mà thu về số tiền lợi ích rất lớn. Mà cái giá bọn họ phải trả chính là tiến hành đút lót hối lộ các quan viên chính phủ, để hạng mục ở thành phố H có thể thuận lợi đầu tư, nhưng chỉ được thu phục những quan chức có liên quan đến việc xét duyệt, là có thể người không biết, thần không hay nắm giữ lợi ích của hạng mục.

Đến nay tập đoàn PE đều thông qua thủ đoạn như vậy để không ngừng lung lay các tập đoàn tài chính khác, hạng mục đầu tư đã lan tràn ra nước ngoài, một lượng lớn tài chính của PE cũng đã chuyển sang các ngân hàng khác nhau ở nước ngoài. Dù sao thì một số tiền lớn như vậy sẽ khiến người nghi kỵ, tất nhiên phải âm thầm, vừa muốn đầu tư hạng mục lớn thì nhất định phải có được sự đồng hành của quan lớn một tay che trời cũng với tập đoàn TA oai phong một cõi.

Irene hy sinh tính mạng để lấy được những thông tin quan trọng của PE, Lisa biết rất rõ chuyện này, cô cuối cùng đem tất cả vốn của mình đặt cược lên hạng mục ở thành phố H, đây là một cơ hội vô cùng tốt. Cô hợp tác với Jeonghun để cho Jeonghun tùy thời chuẩn bị tốt công tác bên cục tài chính, làm tốt quan hệ với người của tổ trọng án, chỉ cần thời cơ đến thì cô sẽ ra chiêu, mà cũng chỉ có dùng người của Jeonghun thì mới có thể một lần diệt trừ hết những người này. Nếu không lấy sức ảnh hưởng của tiên sinh, thì những ban ngành này cũng sẽ không cắm người của mình vào đó, cho nên kế hoạch của cô càng không thể triển khai linh hoạt, đây mới là mục đích chân chính mà cô hợp tác với Jeonghun

Mang theo hai bản hợp đồng của tập đoàn TA và PE Chaeyoung đi đến thành phố H, hợp đồng trên tay cùng với những sổ sách giả kia sẽ trở thành bằng chứng phạm tội hữu dụng nhất, mà người ký tên lên trên này cũng không ai khác chính là cha của nàng.

Xe dừng ở tiểu khu nhà Sunghoon, nàng ngồi trong xe, tay cầm hai bản hợp đồng thật lâu mà không có động đậy, Joowon từ gương chiếu hậu nhìn thấy biểu tình giãy dụa của nàng cũng không nói gì.

Kỳ thật đây là lựa chọn ngay từ ban đầu của nàng không phải sao? Chaeyoung bỗng nhiên cảm thấy mình thực tàn nhẫn, có lẽ là nàng rất ích kỉ, nàng làm những chuyện tổn thương đến người khác, nàng tự tiện dựng lên kế hoạch kín đáo của mình, nàng chưa bao giờ nghĩ đến bản thân sẽ như thế nào? Chỉ là cảm thấy cần xin lỗi nhiều người lắm, cuộc đời này nàng đã vô lực hoàn lại rồi, nếu có kiếp sau, nàng nguyện ý hướng đến bọn họ để chuộc tội.

Nàng đi đến cửa, thở ra một hơi, vừa nâng tay định gõ cửa thì cửa lại mở, nghênh diện nàng không ai khác chính là mẹ của mình.

"Mẹ, sao mẹ lại ở đây?". Chaeyoung rất bất ngờ, mẹ nàng là giảng viên đại học, ngày thường nếu trường học không bận thì bà sẽ đến thành phố H ở chung với cha nàng. Bởi vì Chaeyoung quá mức độc lập, bà cũng tin tưởng con gái mình cho nên cũng ít khi đến chỗ của nàng để chăm sóc nàng.

Đối với bọn họ mà nói, cho Chaeyoung một không gian tự do để nàng đi theo tín ngưỡng của mình đó chính là cho nàng tình yêu lớn nhất, chỉ cần nàng bình yên là tốt rồi, cho dù đời này nàng không lấy chồng, dưới gối không con thì bọn họ cũng chưa từng nói qua lời nào.

"Nghe ba con nói hôm nay con đến nên mẹ liền chạy đến đây, còn chưa có ăn cơm đâu, đang chờ con đấy". Park mẹ hiền lành kéo tay Chaeyoung, một cảm giác ấm áp cảm động dâng lên trong lòng nàng.

Một bàn đồ ăn đều là món mình thích, mẫu thân hiền từ, phụ thân cũng như vậy, một cuộc sống thiên luân chi nhạc làm cho sống mũi Chaeyoung chua xót, nhưng nàng lại dùng thần tình ý cười che đi thống khổ cùng giãy dụa trong lòng mình.

"Con gái a, đi đi về về phải chú ý thân thể, lúc trước nghe nói con ngất xỉu mà hù chết mẹ. May mắn là Sungki nói con chỉ là quá mệt, sớm biết như vậy lúc trước sẽ không khuyên con từ chức thẩm phán, nếu không cũng sẽ không vất vả như bây giờ". Park mẹ đau lòng sờ sờ đầu Chaeyoung.

"Bà đúng là lòng dạ đàn bà, Chaeyoung của chúng ta là phải làm chuyện lớn, phải về giúp Sungmin, Jennie bớt vội vã một chút". Sunghoon nói tiếp, lại nghĩ lại: "Nhưng mẹ con nói rất đúng, nếu thân thể không chịu nổi thì nói với ba, ba sẽ sắp xếp cho con, không để con làm nhiều như vậy".

"Con không sao, ba mẹ, hai người yên tâm đi".

Trong lời nói của hắn có ẩn ý, Park mẹ nghe không hiểu, Chaeyoung lại biết rất rõ, nàng vẫn luôn duy trì ý cười trên mặt, phát hiện không biết khi nào thì trên mái tóc của hai người đã có rất nhiều tóc bạc, thì ra bọn họ đều thật sự già rồi.

Mấy năm nay nàng vẫn luôn sống một người, cuộc sống độc lập khiến con người ta kiên cường hơn, càng độc lập bao nhiêu thì càng cô tịch bấy nhiêu. Chaeyoung là ở chỗ cao không thể không chịu lạnh, không ai có thể đến gần nàng, đi vào lòng của nàng, nàng chưa từng nghĩ đến cuộc đời này còn có cảnh ngộ gì, sinh mệnh sẽ có đặc sắc gì, mãi cho đến khi gặp được Lisa.

Cho dù tốt đẹp đó là dựa trên lợi dụng thì nàng vẫn như cũ cảm kích Lisa một lần nữa châm lên ngọn lửa sinh mệnh của nàng, nàng vốn nghĩ rằng mình có thể khiến lòng cô ấm áp, chứ không thể ngờ rằng tất cả chỉ là tự mình đa tình mà thôi, bây giờ cô đối với nàng trừ bỏ hận chắc cũng chỉ là hận đi.

Cho nên nàng sẽ không hối hận, mỗi quyết định đã ra nàng sẽ không hối hận. Đúng thì chính là đúng, sai thì chính là sai, nguyên tắc là không thể chạm đến, cho dù đến cuối cùng nhà tan cửa nát thì cũng là do Park gia tự mình làm bậy, chẳng qua chỉ lặp lại những gì Lisa đã chịu mà thôi, lúc trước làm gì có ai đã từng đau lòng ba người vô tội nhà Lisa.

Nàng nhìn tên của Sunghoon trên hai bản hợp đồng mà nói không nên lời cảm thụ, trên đó là con dấu của hắn, là người lãnh đạo cao nhất của hạng mục, cũng là chữ ký kiểm soát cuối cùng, những quan viên khác đã sớm không cần nói đến.

"Những thứ này nhất định phải tận tay giao cho tiên sinh, không cần giữ lại". Sunghoon đưa hợp đồng qua đồng thời cũng nhìn Chaeyoung, nàng cũng nhìn thẳng hắn, trong mắt hắn giờ phút này là ý cười trong suốt, vừa cười vừa nói: "Con là con gái của ba, ba tin tưởng con sẽ không làm như vậy". Nói xong đưa hợp đồng cho nàng.

"Con nhất định sẽ tận tay đưa cho tiên sinh". Chaeyoung đem hợp đồng bỏ vào túi xách, xoay người đi ra ngoài.

"Đêm nay ở lại với mẹ con đi, ba ngủ ở khách phòng". Sunghoon đứng lên đi đến bên cạnh nàng.

Chaeyoung dừng chân, cắn cắn môi mình, chịu đựng thân thể không khỏe, tầm mắt một trận mơ hồ, một trận rõ ràng, cố gắng bảo trì thái độ bình thường, ngẩng đầu cười nói: "Con phải về thành phố A, tập đoàn có chút chuyện cần con xử lý".

"Được rồi". Sunghoon chỉ gật nhẹ đầu, tiễn nàng đến cửa, Park mẹ bỗng nhiên chạy đến, cầm theo một túi đồ lớn.

"Chaeyoung a, con thường ngày rất mệt nhọc, đây là là một ít thuốc trung y và đông y mẹ lấy ở y viện, con kiên trì mỗi ngày uống một lọ, sẽ giảm bớt mệt mỏi, đối với thân thể cũng tốt".

Nói xong liền đem túi thuốc nhét vào tay Chaeyoung, nàng giương mắt thấy hai người đều thân thiết nhìn mình, nàng vươn tay ôm mẹ, gắt gao ôm bà, trong lòng là quyến luyến cùng cảm động khiến nàng thống khổ. Nàng nhìn đến nếp nhăn cùng mái đầu bạc của mẹ, hận không thể để thời gian dừng lại, đừng để bà già đi, ngày nào đó đừng đến quá nhanh, thế nhưng nàng đã không còn nhiều thời gian nữa rồi.

"Đứa ngốc, như thế nào lại đỏ mắt rồi". Park mẹ có chút đau lòng vuốt ve khóe mắt Chaeyoung.

"Ba mẹ, thực xin lỗi, con gái bất hiếu, không thể ở bên cạnh hai người để tẫn hiếu". Chaeyoung cực kì đau đớn nói ra ba chữ này, có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội để nói nữa, có lẽ duyên phận làm cha con, mẹ con của kiếp này đã tận, nàng muốn đem tất cả ấm áp giờ phút này đều khắc vào đáy lòng.

"Đứa ngốc, chúng ta chỉ cần con bình an, vui vẻ là tốt rồi, chúng ta có thể tự chăm sóc bản thân".

Chaeyoung không thể để mình chìm đắm trong bầu không khí như vậy, nhanh chóng xoay người rời đi, sau khi ngồi vào xe nàng nhìn thấy Park mẹ đuổi theo ra cửa, mà cha cũng đứng bên cạnh bà nhìn nàng rời đi. Nàng thật sâu nhắm hai mắt, cúi đầu nhìn túi thuốc cùng với hợp đồng, hai tay gắt gao nắm chặt, trong lòng nói không hết nỗi chua xót.

Hợp đồng ký kết thuận lợi, khoản đầu tư của hai nhà cũng bắt đầu rục rịch, số tiền lớn như vậy cần thông qua hạng mục để bổ khuyết, cho nên chuyện làm giả sổ sách là chuyện thường thấy bên trong hợp đồng, chỉ là lần này con số quá lớn, thời gian để làm giả hơi dài, cần phải kín đáo. Tập đoàn PE ngoài Myungbak trông coi thì tập đoàn TA cũng được Chaeyoung và Sungmin tự mình xem xét.

Ban đêm, kéo thân thể mệt mỏi về đến nhà, nàng vẫn luôn ở trong trạng thái choáng váng, ra khỏi thang máy còn chưa đi đến cửa thì tầm mắt đã chậm rãi tối đen, nàng theo bản năng đỡ lấy tường, tìm chìa khóa trong túi xách nhưng thế nào cũng tìm không thấy.

Thân thể mềm mại theo cửa trượt xuống, bỗng nhiên cảm thấy một cánh tay hữu lực tiếp được nàng, nàng cực lực mở hai mắt, nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ, lẩm bẩm nói: "Là em.....". Nói xong thì mất đi tri giác.

Lúc Chaeyoung tỉnh lại thì toàn thân đều là dụng cụ y tế, thậm chí cả điện tâm đồ, nằm bên trong một phòng bệnh, mọi thứ ở nơi này nàng rất quen thuộc, lỗ mũi cắm ống thở, miễn cưỡng nhìn thấy trước cửa sổ có vài người đang đứng.

"Cứ sắp xếp như vậy đi, hai tiếng nữa sẽ phẫu thuật". Là giọng nói của Sungki, hắn dùng vốn tiếng anh lưu loát của mình nói với người bên cạnh.

"Giải phẫu có bao nhiêu nguy hiểm?". Thanh âm của Jennie vang lên, nàng lo lắng hỏi Sungki, hắn lộ vẻ mặt khó xử, vừa định mở miệng thì đã bị Jennie ngăn lại: "Anh đừng nói, anh đừng nói, mọi người cứ cố hết sức là được".

Jennie không dám nghe đáp án mà Sungki muốn đưa cho mình, ngay lúc nàng nhận được cuộc gọi nặc danh, biết được địa chỉ này, thì Joowon cùng nàng và Sungki liền chạy đến. Bệnh viện nhỏ này giống như mới được xây dựng, có đầy đủ thiết bị tân tiến cùng thuốc thang tốt nhất, bên trong còn có mấy bác sĩ và y tá, vừa đi vào thì phát hiện Chaeyoung vừa mới được cấp cứu, sinh mệnh đang cực kì nguy hiểm.

Vì để giấu diếm người khác, Sungki đành phải mời các chuyên gia khoa não đến đây, hội chẩn xong thì quyết định lập tức phẫu thuật cho nàng, nàng đã trở nên nghiêm trọng như thế, sau khi ngất xỉu vẫn chưa có tỉnh lại.

Tình huống khẩn cấp bây giờ không chấp nhận Jennie có nửa điểm do dự, mà người có thể thay Chaeyoung đồng ý phẫu thuật cũng chỉ có một mình nàng, nàng đã thấy được tử thần đang ở bên Chaeyoung rồi, rốt cuộc phải nhịn đau gật đầu đồng ý.

Sắp xếp tốt thời gian phẫu thuật cho Chaeyoung, Jennie nói bệnh tình của Chaeyoung cần tĩnh dưỡng, khi cần thiết có thể phẫu thuật nói lại với Sungmin, để nàng hoãn lại tất cả công tác. Mà Sungmin cũng lo lắng cho sức khỏe của cháu gái nên rất nhanh đã đồng ý, hơn nữa còn đáp ứng sẽ giấu tiên sinh cùng người trong nhà, cho đến khi Chaeyoung mạnh khỏe trở lại.

Không ai biết Chaeyoung được bí mật tiến hành phẫu thuật, không ai biết nàng vì khối u chuyển biến xấu mà hấp hối, chỉ là đột nhiên trong lúc này nàng giống như bốc hơi khỏi nhân gian, tìm không thấy tung tích.

Lisa vẫn luôn chú ý đến chuyện khởi động hạng mục ở thành phố H, công khai nói việc đấu thầu đã hoàn thành, như vậy thì hai tập đoàn TA và PE sẽ bắt đầu hành động, chỉ đợi cho đến khi làm tốt, cô lấy được bản sổ sách giả, thêm những chứng cứ trước đây thì việc diệt trừ hai nhà Park - Song chỉ còn là chuyện nháy mắt.

Chỉ là bây giờ bên cạnh Song gia không có ai, Myungbak dù có muốn lấy lòng cô thì cũng sẽ không để mất Song gia, nắm giữ được Song gia đã thành chướng ngại, bên tập đoàn TA thì có lẽ Jennie có thể làm được, vậy còn tập đoàn PE thì làm sao? Bắt trộm phải bắt tận tay thì mới có thể để bọn họ không thể phản kháng, nhổ cỏ tận gốc thì không chấp nhận nửa điểm sai lầm.

Cô trước hết cần đến gặp Jennie một chuyến, thương lượng làm thế nào hai bút cùng vẽ, để nàng bắt đầu từ TA, mà Lisa thì nhúng tay vào PE. Kỳ thật Jennie đã sớm phát hiện TA không bình thường, hơn nữa Chaeyoung làm việc thần bí, nàng đã sớm tra được TA và PE có cấu kết, chỉ là không biết liên lụy trong này lại lớn đến vậy. Nàng vẫn luôn hoài nghi Chaeyoung xâm nhập hang ổ là vì muốn tiếp cận tiên sinh, nàng nghĩ muốn ở bên trợ giúp chị gái hoàn thành chuyện này. Nàng giống với Chaeyoung, không có lo lắng hay uy hiếp gì đến lợi ích gia tộc, cũng không biết có hại gì đến cha mình hay không, chỉ cần biết rằng trong giới hạn của nàng không thể để chuyện này xảy ra.

Nàng đã đồng ý hợp tác với Lisa, cùng lúc cũng lo lắng cô hận Chaeyoung mà gây bất lợi với nàng. Về phương diện khác nàng có thể biết được được một vài tin tức của tập đoàn PE, hơn nữa Joowon vì Jisoo mà cung cấp cho nàng không ít tin tức, Jennie ít nhiều đã đoán được lợi hại trong này, đem những chuyện này xâu kết cùng một chỗ thì không khó nhìn ra hạng mục ở thành phố H lần này sẽ nhấc lên một hồi phong ba.

Làm cho cô thấy kỳ quái chính là bỗng nhiên không thể liên hệ được với Jennie, thông qua hỏi thăm mới biết nhiều ngày nay chẳng những Jennie không có đến công ty mà ngay cả Chaeyoung cũng không thấy bóng dáng. Cả tập đoàn TA đều nói hai người này là bởi vì hạng mục mà ra ngoài làm việc, đây là lý do ổn định bên chính phủ, chứ không thể lừa được Lisa.

Cô tổng cảm thấy có dự cảm không tốt, cô hết sức xuất thần, ly rượu trong tay động đến giá sách, "xoảng" một tiếng liền rơi trên mặt đất, màu đỏ của rượu chảy đầy nền nhà, lòng của cô đột nhiên nhảy dựng lên, một trận hoảng hốt nảy lên trong tim.

Đúng lúc này Seulgi gõ cửa đi vào, phát hiện ly rượu vỡ tan trên mặt đất, Lisa nghĩ muốn cúi người nhặt mảnh vỡ thì Seulgi vội vàng ném thứ trong tay qua một bên, tiến lên cản lại, nói: "Chị đừng động, để tôi". Nàng nói xong liền nhặt lên từng mảnh vỡ ném vào thùng rác, lại cầm khăn lau sạch nền nhà, quay đầu thì mới phát hiện trong tay Lisa đang cầm bảng báo cáo kết quả chẩn đoán.

"U não, khối u não bộ, đang chuyển biến xấu, cần nhanh chóng phẫu thuật". Nhìn thấy những kết quả chẩn đoán này tay Lisa cơ hồ là run lên, lại nhìn đến thời gian thì thấy là cách mấy tháng trước cô gặp chuyện không may phải ngồi tù.

Cô ấy thật sự bị bệnh? Tất cả mệt mỏi của cô ấy là vì bị bệnh, cần nhanh chóng phẫu thuật, nhưng hai năm nay cô ấy không có chạy chữa, là vì cái gì? Vì cái gì lại không biết thương tiếc thân thể của mình như vậy? Mình thế nhưng còn tra tấn cô ấy như vậy, hai năm này cô ấy chịu đựng đau đớn bệnh tật, một mình thừa nhận, gạt bỏ bệnh của mình qua một bên đi làm nhiều chuyện như vậy là có ý nghĩa gì?

Hết thảy những biểu hiện này đều giả dối, tất cả biểu hiện của Chaeyoung đều là giả dối, nàng không cần danh lợi, nàng không có hiếm lạ thứ gì, thân thể nàng như vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa? Chỉ có một khả năng mà thôi, Lisa nhất thời cảm thấy một trận đau đớn tập kích toàn thân, nhìn đến bản báo cáo này thì tất cả nghi hoặc đều nháy mắt sáng tỏ.

Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, chỉ có tự nhốt mình bên trong tập đoàn của tiên sinh thì mới có thể có được cơ mật cao nhất. Nàng khoa trương mọi chuyện, trở thành nhân vật phong vân kiệt xuất trong thương giới là vì muốn chứng minh năng lực của mình cho tiên sinh và tập đoàn, chỉ có nhân tài siêu cường thì mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất đánh vào bên trong tập đoàn, được người ta trọng dụng.

Nhưng nàng là người ngoài, làm thế nào có thể thuận lợi được trọng dụng? Tiên sinh giảo hoạt như vậy, như thế nào có thể tin tưởng một người từng là nhân viên chấp pháp? Nàng dùng những thủ đoạn đặc biệt của thương trường để diệt trừ nghi kỵ, còn chưa đủ, cho nên tố giác Irene, tự tay giải quyết nàng, để cho mọi người nhìn thấy thủ đoạn cùng sự quyết đoán của mình.

"Có người dùng số tiền lớn để mua phần báo cáo này, tôi phải ra giá gấp đôi mới có được. Tên bác sĩ kia còn có chút lòng tham, thế nhưng lại có thể để lại phần báo cáo này, tôi vừa đấm vừa xoa, dùng người nhà của hắn uy hiếp mới có được". Seulgi nhìn thấy vẻ mặt trầm trọng của Lisa thì giải thích.

"Chaeyoung không muốn để người khác biết bệnh của mình cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng là CEO của tập đoàn, ảnh hưởng quá lớn". Lisa ấn ấn cái trán của mình, có chút vô lực nói.

"Tuy rằng sau khi Chaeyoung ngất xỉu thì người Park gia có tạo áp lực với bệnh viện, nhưng người sớm nhất có được phần báo cáo này không phải là người Park gia mà là Irene".

"Cái gì?". Lisa đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn khi Seulgi nói ra tin tức quan trọng này.

Mọi chuyện sao lại biến thành như vậy, này hết thảy giống như thực hợp lý, lại khiến cho Lisa giật mình, Irene thế nhưng còn có chuyện giấu cô, nàng vì cái gì lại mua về báo cáo bệnh án

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net