Chương 74: Lấy thân mạo hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya, một người đàn ông đi vào một ngôi nhà, hắn lẳng lặng nhìn người trước mắt, trầm mặc, không nói một câu nào, tùy thời tiếp nhận mệnh lệnh.

Căn phòng im ắng chỉ nghe được tiếng ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, Park Sunghoon nhìn tư liệu bản ghi chép được khôi phục bên trong máy tính cùng với máy theo dõi, hơi hơi nhắm mắt. Đến cuối cùng thì tiên sinh không tín nhiệm hắn nên để cho con gái hắn đến điều tra hắn, hay là cô con gái từng làm thẩm phán này ngay từ đầu đã diễn một trò hay cho mọi người cùng xem.

Thông minh như con, Chaeyoung, con là cố ý để cho ta phát hiện con đã động đến bản danh sách này đi. Park Sunghoon giương mắt nhìn camera giám sát được giấu kỹ ở bên trong bức tranh được treo trong thư phòng mình.

"A Hoon, tôi mặc kệ cậu dùng phương thức gì, trong vòng hai ngày phải tìm được Đại tiểu thư cho tôi". Park Sunghoon biết rõ trước khi thăm dò chân tướng mọi chuyện thì không thể để tiên sinh biết, nếu không đối với hắn và con gái Chaeyoung của hắn đều rất nguy hiểm.

Hạng mục ở thành phố H rất quan trọng không phải chỉ vì danh sách quan viên tham ô mà còn là vì số tiền đen có thể được rửa trong lần này, sau đó chuyển đến đầu tư hạng mục ở nước ngoài, liên lụy rất lớn, tài chính khổng lồ, một lỗi cũng không thể xảy ra. Hắn không thể đoán được Chaeyoung lần trước đến nhà hắn, ăn trộm danh sách số tiền lưu động cùng quan viên liên lụy bên trong để làm cái gì?

A Hoon tìm vài ngày mà vẫn không thấy tung tích của Chaeyoung, sau đó từ chỗ Park Sungmin mới biết Jennie và Chaeyoung cùng nhau xin phép nghỉ dài hạn, hành tung của hai chị em này vô cùng mơ hồ, không ai biết được hai người đang ở đâu.

Tất cả mọi người đều biết trừ hai chị em Park gia thì Joowon cũng là một nhân vật mấu chốt, Chaeyoung đột nhiên biến mất, Jennie cũng không thấy tung tích, Joowon không xuất hiện thì không thể nào xuống tay. Nhưng mà tính cách của Joowon thì bọn A Hoon biết rất rõ, bọn họ đều xuất thân từ quân nhân, đối với Park gia trung thành bán mạng, mặc dù không cùng một chủ tử, lập trường bây giờ không giống nhau, thì hắn cũng sẽ không nhất định liều chết không theo.

Nhưng việc Joowon tích cực điều tra chuyện hãm hại Jisoo đã khiến A Hoon nhìn ra sự uy hiếp của hắn đối với mình, lão thái gia bây giờ không hỏi thế sự, A Hoon làm việc cho Park Sungmin và Park Sunghoon. Mặc dù đều là người Park gia nhưng bọn họ phục vụ chủ nhân khác nhau, cho dù khi lão thái gia mất thì hắn vẫn sẽ chỉ trực tiếp trung thành với hai người con trai của ông.

A Hoon mặc kệ đúng sai, chỉ nghe theo mệnh lệnh, hắn chưa bao giờ tự hỏi hành động của mình có hợp với đạo đức và pháp luật hay không, thiên chức của quân nhân, tính mạng của mấy huynh đệ bọn họ là của Park gia, mặc kệ thủ đoạn hay quá trình gì thì chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình chính là công đạo đối với chủ tử.

"Đại ca, Joowon thật sự sẽ vì cô gái này mà thỏa hiệp?". Huynh đệ của A Hoon châm thuốc nhìn Jisoo đang bị trói nói.

Jisoo giờ này cũng không có sợ hãi lắm, nàng cảm giác được gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng mà nàng hiểu được chỉ cần nàng vẫn tốt thì chính là không khiến Jennie thêm phiền phức, cũng chính là để bọn họ họ yên tâm hơn, nhưng không ngờ có cẩn thận bao nhiêu vẫn gặp phải sơ sót.

"So với nghiêm hình tra tấn hắn thì hữu dụng hơn nhiều, đây chính là uy hiếp lớn nhất với Joowon".

"Phụ nữ chính là tai họa, tình yêu chính là độc dược". Người nọ mang theo ý cười nhàn nhạt nhìn Jisoo.

Lúc này trong đầu Jisoo đều là sự bảo hộ và quan tâm của Joowon, nàng vẫn luôn nghĩ hắn là vì trung thành với chị Chaeyoung, hoặc có thể bởi vì mối quan hệ đặc thù của mình và Jennie nên mới khiến hắn để ý mình nhiều đến vậy, bây giờ thì đã biết không phải đơn giản như thế. Trong lòng nàng lo lắng, những người này rõ ràng là muốn dùng mình uy hiếp Joowon, sau đó gây bất lợi cho chị Chaeyoung, thậm chí là Jennie, nhưng mà giờ phút này cái gì nàng cũng không thể làm được.

Bên kia A Hoon đã gọi điện thoại cho Joowon.

"Joowon, Đại tiểu thư đâu?". A Hoon bình tĩnh hỏi, nhưng có vẻ không có được đáp án hắn mong muốn, hắn lại nói tiếp: "Cậu đừng vội cúp máy, có người sẽ khiến cậu có hứng thú đấy". A Hoon nói xong thì đặt điện thoại bên miệng Jisoo, nói: "Nói với anh Joowon của cô hai câu đi, đại minh tinh".

Nhưng nàng gắt gao cắn chặt răng không nói lời nào. A Hoon híp mắt nhìn nàng, người bên cạnh đã không còn kiên nhẫn nữa, vươn tay cho một bạt tai lên mặt nàng, nhưng cảm giác nóng rát vẫn không khiến nàng phát ra bất kì một âm thanh nào.

"Miệng thật là cứng, thế thì cũng đừng có oán tôi". Nói xong hắn vươn tay bắt đầu lột áo khoác của nàng, lộ ra ánh mắt có chút đáng khinh. Jisoo biết hắn muốn làm gì nhưng nàng vẫn cắn chặt răng, nhắm chặt hai mắt mang theo lệ quang nhàn nhạt vì bị xâm phạm, vô luận người nào đối với nàng như thế nào thì nàng vẫn như cũ không hề hé miệng.

"Ai, tôi nói cô đây là muốn chết?". Hắn thật không ngờ Jisoo lại có thể mạnh miệng như vậy, cau mày dừng động tác. A Hoon nâng tay đè nén cơn giận của mình, chuyển điện thoại về hình thức gọi video, để cho Joowon thấy được bộ dạng bây giờ của Jisoo.

"Joowon, anh đừng quan tâm đến tôi, đừng nghe lời bọn họ". Jisoo nhìn thấy gương mặt của Joowon bên trong điện thoại thì kêu lên, một cái bạt tai lại dừng trên mặt nàng, đánh đến nỗi khóe miệng chảy máu.

"Cậu đừng có động đến cô ấy!". Joowon bên trong điện thoại hét lớn một tiếng, trong giọng nói lộ ra hoang mang và khẩn trương.

"Cậu cũng đã nhìn thấy rồi, tôi cho cậu hai giờ đưa Đại tiểu thư đến chỗ tôi nói, nếu không tôi không dám cam đoan sự an toàn của vị đại minh tinh này. Cậu cũng biết cái gì tôi cũng có thể làm, địa chỉ lát nữa tôi gởi cho cậu". Nói xong A Hoon cúp máy, nhìn thoáng qua Jisoo cười lạnh một tiếng.

Lúc nhận được điện thoại của A Hoon thì Joowon còn chưa có đến chỗ của Chaeyoung, trên người có vết thương nhẹ hắn cũng muốn che giấu để không bị phát hiện. Vốn nghĩ muốn một lòng bảo vệ Đại tiểu thư thật tốt, không ngờ tới cuối cùng lại liên lụy đến Jisoo, hắn lập tức chạy đến nhà Jisoo để nhìn xem có để lại chút manh mối nào hay không.

Cửa khép hờ không có khóa lại, trong nhà không có dấu vết chống cự hay đánh nhau, hắn chỉ phát hiện trên bàn trà có một tờ giấy.

"Đừng có không tin lời của tôi, cậu đã lãng phí nửa giờ rồi, chỉ còn lại một tiếng rưỡi thôi - A Hoon". Joowon tức giận vo tròn tờ giấy, lập tức rời đi.

Bên trong thành phố A có một căn nhà cũ không bắt mắt cho lắm, nhìn bên ngoài thì chỉ là một ngôi nhà bình thường nhưng bên trong đã sớm được cải tạo lại, có các thiết bị chữa bệnh, có bác sĩ và y tá. Vốn dĩ đây là nơi mà Chaeyoung gặp mặt Irene, sau đó vì cứu Irene mà bắt đầu sửa chữa lại nơi này. Sau này bệnh tình của Chaeyoung chuyển biến xấu, Jennie theo chỉ dẫn của Joowon mà tìm được nơi này, đơn giản để cho Sungki mang bác sĩ đến đây lặng lẽ tiến hành phẫu thuật cho Chaeyoung.

Bên ngoài chỉ có một con đường dẫn đến đường lớn, xung quanh đây ít dân cư, bên trong khu phố cũng cực kỳ yên tĩnh, vì không muốn để ai chú ý nên bọn họ rất ít khi ra ngoài.

Joowon vừa đến cổng nhà, tin nhắn di động lại vang lên, A Hoon đã gởi địa chỉ đến. Thực xin lỗi, Đại tiểu thư. Joowon nắm chặt tay, nhấc lên bước chân nặng nề của mình đi về phía ngôi nhà.

*****

Cô không rõ là cái gì có thể để cho hai người họ ẩn nhẫn, có thể vì cô mà không tiếc khuynh tẫn tất cả mọi thứ để trả giá như vậy.

Lisa cô có tài đức gì mà có thể nhận được đối đãi này của các nàng?

Vận mệnh của cô vì cái gì phải để người khác đến gánh vác thay, mà cô thì vẫn một mực hiểu lầm Chaeyoung. Nàng không nói gì hết, đối mặt với tất cả chỉ trích cũng chưa bao giờ biện minh, nàng kiên trì nguyên tắc cùng tín ngưỡng lâu như vậy lại vì mình mà đã sớm từ bỏ. Nàng thậm chí biết rõ kết cục này có thể khiến bản thân phải ngồi trong nhà giam nhưng nàng cũng không hề tiếc gì.

"Tôi có thể đi nhìn cô ấy không?". Lisa lẳng lặng hỏi, Irene nghĩ nghĩ, gật đầu.

"Lisa, lúc này em không tiện hiện thân, hiện giờ hình cảnh quốc tế đã muốn điều tra PE, em là cầu nối, sau này cũng là nhân chứng. Sự xuất hiện của em sẽ mang đến nguy hiểm cho chị và Chaeyoung, cho nên em vẫn phải tiếp tục đóng giả thành người chết, hoặc là, một người khác". Khóe miệng Irene mang theo ý cười.

Lisa hiểu ý, giơ lên khóe môi nói: "Giao cho tôi đi".

Chỉ chốc lát sau một đống quần áo được đặt trên bàn trong phòng, chuẩn bị thay đổi tạo hình cho Irene. Irene cầm lấy kéo, đưa cho Lisa nói: "Cắt cho em đẹp một chút".

"Thật sự muốn cắt?".

"Đương nhiên, hay là chị sợ em tóc ngắn nhìn dễ coi hơn chị?". Irene nhưng lại đi đùa giỡn Lisa.

"Nếu không em đi vào đó ngồi hai ngày thử xem?". Lisa tức giận trừng mắt liếc nhìn nàng một cái.

"Thật ra em cũng rất muốn thay chị vào đó". Ngữ khí của Irene bỗng nhiên nghiêm túc, Lisa lấy tay vỗ về mái tóc dài của nàng, ngóng nhìn nàng, trên mặt lộ ra ý cười, nói: "Em còn dã tâm bừng bừng nghĩ muốn ngồi vị trí của tôi?".

"Đừng đừng, La tỷ, em sai rồi".

Hai người tôi một câu em một câu, trên mặt là tiếu ý thoải mái, giống như bạn bè nhiều năm không gặp, tựa như chưa từng trải qua kiếp nạn sinh tử.

"Chưa bao giờ thấy qua La tỷ cười như vậy, nhẹ nhàng thoải mái". Seulgi nhìn hai người cảm khái mười phần.

"Tôi nghĩ Chaeyoung cũng có thể khiến cô ấy như vậy". Areum cũng nhìn hai người, quay đầu nhìn đến vẻ mặt vui mừng của Hyunbin.

Trận chiến này còn chưa kết thúc, Chaeyoung còn nằm viện, những lo lắng mấy ngày này cũng bởi vì sự xuất hiện của Irene mà tan thành mây khói. Giống như bởi vì Irene không chết nên mọi người cảm thấy mình có thể nắm chắc phần thắng trong trận chiến này.

Có một truyền kỳ như Irene, có bố cục được Chaeyoung bố trí kín đáo như vậy, có Lisa thủ đoạn phi phàm, ba người phụ nữ này, giống như có thể lật đổ một vùng trời, những người của PE có tính là gì.

Mái tóc đen mượt trong nháy mắt biến thành tóc ngắn, mặc đồ nam, bên miệng dán thêm một ít râu, nàng hóa thân thành tâm phúc của Lisa, đội mũ, nhìn không ra hơi thở của nữ nhân.

Chuẩn bị tốt mọi thứ, mấy người ra cửa chuẩn bị đến chỗ của Chaeyoung thì lại gặp phải Myungbak.

"Có thuốc không?". Irene hơi quay đầu hỏi Seulgi, Seulgi lập tức hiểu ý, lấy thuốc ra giúp nàng châm, miệng nàng ngậm điếu thuốc, đè thấp vành mũ, thẳng hướng đi về xe.

Myungbak hơi quay đầu nhìn gương mặt có chút quen nhưng không biết thủ hạ này của Lisa. Lisa thấy hắn nhìn Irene, đứng ở trước mặt hắn, ngăn cản tầm mắt của hắn, hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì?".

"Yerin gần đây có chút không đúng, tôi nghĩ cô nên qua thăm con bé một chút". Myungbak nghĩ đến mỗi lần nhắc đến Tô Yerin thì Lisa đều ôn nhu đỗi đãi, nhưng mà chiêu này dùng mãi cũng ngán, Lisa làm sao không biết kĩ xảo của hắn, hoặc là lần này hắn đến còn có mục đích khác.

"Tôi sẽ đến thăm con bé". Nói xong liền quay đầu lên xe, không hề phản ứng lại Myungbak.

Tâm phúc chưa bao giờ thấy bên cạnh Lisa này là ai vậy? Cảm giác có hơi thở quen thuộc nhưng lại nhớ không ra là đã gặp nơi nào.

Cô ấy không phải đang điên cuồng tìm kiếm Chaeyoung sao, như thế nào lại bỗng nhiên không có động tĩnh gì? Một loạt vấn đề hiện lên trong lòng Myungbak, bây giờ tiên sinh cũng càng ngày càng kiêng kị Lisa, hắn ta cực kì hối hận trước đây không trực tiếp loại bỏ cô, bây giờ cô tìm được chỗ dựa vững chắc như Chu Huy thì không thể động đến được nữa.

"Hắn có thể nhận ra Irene không?". Areum ngồi ở ghế phụ lái hỏi.

"Tôi sợ hắn sẽ bị dọa đến choáng váng". Seulgi xen mồm vào.

"Chỉ sợ hắn thứ quan tâm là đứa nhỏ của mình có an toàn hay không". Irene chẳng hề để ý nói ra, Lisa nâng mắt nhìn, thấy được Irene đang thông qua gương chiếu hậu nhìn mình.

"Chị có trách em tự mình làm chủ, để cho Yerin không thể có một em trai hay em gái không?". Phía trước truyền đến tiếng thở dài của Irene.

"Hắn căn bản không có tư cách có đứa con này, nhưng em có tư cách được làm mẹ". Lisa nói ra những lời này mà có chút đau lòng, Irene trả giá nhiều lắm, cô không thể ngờ đến Irene lại hi sinh vì mình nhiều như vậy.

"Em không để ý những thứ này". Irene thản nhiên trả lời.

"Vậy cô để ý thứ gì? Irene, tôi thật muốn được như cô a, cô tàn bạo như vậy, thông minh như vậy, lãnh tình như vậy, thật khiến người ta hâm mộ và ghen tị nha". Seulgi một giây liền biến thành kẻ si tâm, hướng ánh mắt sùng bái nhìn về phía Irene.

Irene nhìn nàng một cái, cười trả lời: "Cô để ý thứ gì, tôi cũng để ý thứ đó".

Seulgi trầm mặc, trộm nhìn thoáng qua Lisa. Lisa nhìn bên ngoài cửa sổ, mỗi một câu của Irene cô đều nghe vào trong lòng.

Trước kia cho đến bây giờ cô luôn cho rằng lợi dụng và bị lợi dụng giống như yêu cùng được yêu, một người nguyện ý cho đi, một người đồng ý tiếp nhận. Lúc trước liếc mắt một cái nhìn ra Irene là nhân tài có thể làm việc cho mình, cũng không hề nghĩ như vậy là hủy một đời của nàng, kết quả bây giờ nhìn lại mình không thể cho được nàng thứ gì.

Bởi vì thù hận cô lợi dụng nhiều người, cô phụ cũng nhiều người, cũng thương tổn rất nhiều người. Cho đến lúc quan trọng như bây giờ cô càng không thể để cho mọi hy sinh đều uổng phí, có lẽ, hồi báo tốt nhất chính là bắt những người kia phải trả một cái giá thật lớn.

"Seulgi, có người theo dõi không?". Irene chuyển động tay lái hoi, Seulgi lấy ống nhòm quan sát bốn phía, thấy không có dị thường mới trả lời: "An toàn, không có gì bất thường".

Nói xong nàng mới phát hiện một đường nãy giờ đều đi quanh co, đến khi xác định tình huống an toàn mới bỗng nhiên bẻ tay lái đi vào một đường nhỏ.

Ước chừng mười lăm phút mấy người mới đến được nơi cần đến, cổng được khóa bằng mật mã, Irene quen thuộc ấn số, cổng tự động mở ra. Trước tiên là một tiền viện, trong tiền viện trồng rất nhiều hoa cỏ, trong cái hồ nhỏ bên cạnh nuôi vài loại cá. Xuyên qua một hành lang nhỏ thì đi đến cửa chính, nhìn qua cửa kính thủy tinh Irene thấy được có vài bác sĩ ngã trên mặt đất.

"Đã xảy ra chuyện!". Nàng vội đẩy cửa vào, nâng bác sĩ trên mặt đất dậy, kêu lên: "Bác sĩ Lee!".

"Sungki?". Lisa nhìn xung quanh, Areum và Seulgi cảnh giác đi xem xét cách phòng.

"La tỷ!". Areum gọi một tiếng, Lisa vội nhấc chân đi đến phòng phẫu thuật, phát hiện Jennie đang nằm trên mặt đất.

"Jennie!". Lisa vội nâng nàng dậy, dùng sức lay thân thể nàng, đằng sau Irene cũng chạy lại đây, phát hiện giường bệnh trong phòng trống rỗng, Chaeyoung đã không thấy đâu nữa.

"Không thấy Chaeyoung". Irene cau mày nói, Lisa mở to hai mắt nhìn, nhìn thấy trên góc tường có camera giám sát, cô nhìn thoáng qua Seulgi, nàng lập tức hiểu ý, chạy đi tìm phòng giám sát.

Nâng Jennie từ mặt đất lên giường bệnh, Lisa đỡ đầu nàng, lấy tay ấn lên huyệt vị trên đầu nàng, kiểm tra thương thế của nàng.

"Cô ấy thế nào?". Irene lo lắng hỏi.

"Trên đầu có vết bầm, hẳn là bị người đánh ngất, nhưng người này ra tay không nặng, bằng không thì không chỉ có chừng này vết thương". Lisa đem nàng đặt nằm thẳng xuống, lại hỏi: "Còn những ai biết nơi này?".

"Nơi này có bác sĩ Lee, em, Jennie và Joowon biết. Chỉ có em và Joowon đi ra ngoài, nhưng mà.....".

"Vậy thì chỉ có một loại khả năng". Lisa bình tĩnh phân tích, Seulgi chạy vào nói: "La tỷ, hình ảnh vẫn còn".

Hai người nhanh chóng đi vào phòng giám sát, Seulgi đem máy tính đẩy qua, quả nhiên là Joowon. Hình ảnh bên trong cho thấy hắn đánh ngất Sungki và Jennie, dùng súng uy hiếp hai bác sĩ khác giúp hắn mang Chaeyoung ra ngoài.

"Joowon sao có thể làm như vậy, hắn không đến mức sẽ bán đứng chúng ta, càng sẽ không tổn thương Chaeyoung". Irene nhìn hình ảnh theo dõi khó hiểu nói, nghĩ nghĩ lại hỏi: "Joowon có người để ý sao?".

"Chẳng lẽ Jisoo xảy ra chuyện?". Lisa hơi hơi ngẩng đầu nhìn Irene.

Irene thật sâu thở dài một hơi, bắt đầu trầm tư, nàng có chút tự trách mình vô ý, hoàn toàn không lường trước những chuyện ngoài ý muốn như vậy, bố cục chặt chẽ như vậy mà cũng xuất hiện những sơ hở nguy hiểm.

"Người nào lại vội vã tìm Chaeyoung như vậy, còn áp dụng thủ đoạn áp chế Joowon?". Lisa bình tĩnh phân tích. "Nếu cân nhắc an toàn của giữa Chaeyoung cùng Jisoo thì Joowon có chết cũng sẽ không phản bội Chaeyoung, cũng sẽ không để một Jisoo khiến Chaeyoung gặp nguy hiểm. Vậy chỉ có một khả năng, chính là Joowon biết Chaeyoung dù có bị mang đi thì cũng không có nguy hiểm, nhưng Jisoo nhất định sẽ không như vậy, người nhà họ Park đã từng muốn hại cô ấy. Như vậy người sau lưng nhất định là người Park gia, về phần là ai, đã không còn quan trọng rồi".

"Như vậy xem ra hắn sẽ không có xóa sạch mà sẽ để lại cho chúng ta ít manh mối". Irene nói xong thì bắt đầu đi tìm xung quanh.

Lisa đi đến phòng phẫu thuật, nhìn giường bệnh của Chaeyoung nằm, vươn tay vuốt ve, có chút thất thần.

Chaeyoung, lần này hãy để em đến bảo vệ chị đi, chị đã làm rất nhiều rồi.

Lisa suy nghĩ trong lòng, cô bỗng nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ đã không còn quan trọng, cô thầm nghĩ muốn Chaeyoung an bình sống sót. Vì sao đến khi đối mặt với sống chết cô mới có thể nhận ra đâu là thứ quan trọng với mình, Chaeyoung đã sớm quan trọng hơn sinh mệnh của cô, báo thù của cô, tất cả của cô rồi.

Cô từng nghĩ mình sẽ không có khả năng buông bỏ thù hận của mình, không muốn nhận sự giúp đỡ của nàng, không tiếp nhận để nàng đi vào trái tim mình. Bây giờ cô lại hi vọng có thể dắt tay nàng đối mặt với tất cả, thế nhưng cô đã từng quá cố chấp việc báo thù, để rồi cả hai trong lúc đó cứ lần lượt thay đổi rồi đánh mất nhau.

"Trước khi Chaeyoung nhập viện đã nói cô ấy sẽ đi một chiêu rất nguy hiểm, sẽ lấy bản thân làm tiền đặt cược, thắng bại xem ở ý trời, nói như vậy có nghĩa là trước sau gì cũng có liên can. Lisa, chị cảm thấy thế nào?". Irene giương mắt, Lisa đi đến trước mặt nàng.

"Irene, em hãy đi làm chuyện em nên làm, tôi sẽ coi như em chưa từng xuất hiện, những chuyện còn lại cứ giao cho tôi.

"Chị muốn làm gì?". Irene có chút lo lắng hỏi.

"Vốn dĩ là tôi ở ngoài sáng, hai người ở trong tối, hiện giờ Chaeyoung ở trong tay bọn họ, cũng chỉ có một mình em ở một nơi bí mật gần đây. Tôi tin Joowon sẽ không bán đứng hai người, sẽ không đem chuyện của em tiết lộ ra, hắn chỉ muốn bảo vệ người hắn yêu mến mà thôi. Em từ một nơi bí mật chiếm quyền chủ động, có hình cảnh quốc tế hỗ trợ, tôi cũng sẽ phái người âm thầm giúp đỡ em, nhưng nhất định phải bảo vệ mình an toàn". Lisa đặt hai tay lên vai Irene, ngữ khí trở nên mềm mại hơn nhiều.

Cảm giác được cô thay đổi, lại tựa hồ như không có thay đổi gì. Cô vốn chính là ôn nhu như vậy, thế nhưng luôn che đậy bản thân, nghĩ rằng chỉ có lạnh lùng mới có thể bảo vệ tốt cho mình. Kỳ thật cô là người ôn nhu nhất trên đời này, chỉ là trải qua rất nhiều chuyện cho nên sau này cô mới nhận ra, còn sống mới là tất cả.

Cô bắt đầu sợ mất đi, có lẽ từ cái chết của Irene lần đó, có lẽ là sớm hơn nữa. Kỳ thật cô là người có tình cảm phong phú, bởi vì nhân sinh trải qua nhiều chuyện cực đoan nên mới như vậy, nhưng Irene ngay từ đầu đã biết, Lisa chân chính không phải là người nhưng chúng ta vẫn thường thấy.

Có lẽ rất nhiều người sẽ cảm thấy kì quái, vì cái gì lại có nhiều người cam nguyện bán mạng cho Lisa như vậy, trung thành như vậy, điều này chỉ có những nhân tài có thể đến gần cô mới biết được.

Areum, sau khi bị thương khi lấy được chức quán quân bị đuổi ra khỏi quân đội, cho dù thân thủ không phải là số một nhưng Lisa lại nhìn ra được sự bền dẻo cùng với cỗ kiên cường trong mắt nàng.

Jeong, vốn chỉ là một bảo tiêu của một quán bar nhỏ, bởi vì bảo vệ một tiểu thư tiếp rượu bị khách hàng quấy nhiễu mà đắc tội với người ta, bị đánh bầm dập, thiếu chút nữa bị quán bar khai trừ. Cũng là lần đó Lisa ngẫu nhiên xuất hiện, bị nguyên tắc kiên trì cho dù có bị thương cũng phải bảo vệ người cần bảo vệ của hắn mà được cô thu về bên cạnh mình.

Có lẽ đối với

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net