Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạp Mẫn Nghi ngồi một bên xem xong màn kịch, trước khi kết thúc mới nói: "Vừa rồi Tiểu Sa rời đi đã nói rõ, con bé tuy không muốn quản con, nhưng con gây ra chuyện như vậy, còn tung tin đồn con bé dây dưa với đàn ông có vợ trên mạng, không chỉ ảnh hưởng lớn đến danh dự của Tiểu Sa mà còn làm Lạp gia chúng ta mất mặt. Ngày mai con phải đến công ty công khai xin lỗi Tiểu Sa, nếu không đừng trách cô của con không nể tình."

Công khai xin lỗi? Thật mất mặt trước cả công ty mà!

Lạp Gia Tuấn ngẩng đầu, nhỏ giọng oán giận: "Xin lỗi ở nhà không được sao, còn phải đến công ty xin lỗi, con không đi."

"Không được, nhất định phải đến công ty xin lỗi Tiểu Sa." Lạp Mẫn Nghi cứng rắn nói. Thằng nhóc này gây ra nhiều phiền toái cho Tiểu Sa như vậy, không công khai xin lỗi, mấy ngày này Tiểu Sa không phải chịu thiệt thòi sao?

Lạp Lập Phong phất tay không cho Lạp Mẫn Nghi nói tiếp, nếu bắt Gia Tuấn đến công ty xin lỗi, sau này thằng bé làm sao còn mặt mũi gặp người khác. "Thôi, Gia Tuấn còn nhỏ, xin lỗi ở nhà là được rồi, đến công ty cũng làm chậm trễ công việc của Sa Sa."

Lạp Mẫn Nghi nổi giận đập tay lên tay vịn ghế sofa, đứng dậy rời khỏi đại sảnh. Trước đây khi anh cô cưng chiều Gia Tuấn, cô nên ngăn cản mới phải, sẽ không xảy ra nhiều chuyện như hôm nay. Anh cô cứ nuông chiều, sớm muộn gì cũng có ngày Gia Tuấn sa lầy.

Mọi người đi rồi, Lạp Lập Phong đến kéo tay Gia Tuấn, để Gia Tuấn ngồi bên cạnh ông, cẩn thận nói chuyện: "Gia Tuấn, chuyện hôm nay, bác không muốn nó tái diễn, Lạp thị là của Lạp gia chúng ta, trong đó cũng có phần của con. Trước đây bác muốn con học hành chăm chỉ, là để con có thể giúp chị con quản lý Lạp thị, nhưng con hiện tại tâm cơ thủ đoạn, chỉ lo ăn chơi, thậm chí còn hãm hại Sa Sa. Nếu còn lần nữa, con cũng không cần ở lại Lạp thị nữa."

Lạp Gia Tuấn lúc này không nói một lời, chỉ lắng nghe rồi gật đầu như một đứa trẻ ngoan ngoãn. Thấy cháu trai ngoan như vậy, Lạp Lập Phong hài lòng xoa đầu cậu ta, cười vui vẻ. Chỉ cần Gia Tuấn ngoan, ba của thằng bé trên trời cũng sẽ an lòng.

...

Vừa đến công ty, Lệ Sa nhận được hồi âm của ba mình, dù không xem cô cũng biết kết quả thế nào, đơn giản chỉ là bắt Lạp Gia Tuấn nói một câu xin lỗi.

Bởi vì chỉ cần cậu ta không làm gì quá đáng, ba cô sẽ luôn cưng chiều cậu ta. Một ngày nào đó ông ấy sẽ hối hận vì cưng chiều cậu ta như vậy, nhưng khi ngày đó đến, chỉ sợ sẽ hủy hoại cả Lạp gia. Vì không để ngày đó đến, cô cần phải chuẩn bị một số thứ.

Làm việc cả một ngày, 9 giờ tối Lệ Sa xoa cái đầu đau nhức rời văn phòng, vì 10 giờ cô có hẹn bác sĩ kiểm tra sức khỏe, công việc quan trọng nhưng cũng cần có sức khỏe tốt để chống đỡ.

Cô không muốn vừa trở về đã bị người ta càm ràm về sức khỏe của mình, rõ ràng bản thân còn chưa khỏe, còn muốn lo cho người khác.


"Lạp tổng, nếu lần này kiểm tra cô không có yêu cầu gì, chúng ta sẽ tiến hành theo trình tự kiểm tra trước đây."

Lệ Sa gật đầu, về phương diện này bác sĩ mới hiểu rõ, họ biết cách kiểm tra thuận tiện nhất, cô chỉ cần làm theo yêu cầu là được.

Hai vị bác sĩ cùng trợ lý của cô đi theo phía sau. Buổi tối, bệnh viện không có nhiều người qua lại, nhìn rất vắng vẻ, họ vừa đến đã trở thành đối tượng quan sát.

Mấy người đứng trước thang máy chờ, con số trên màn hình bên cạnh dần dần giảm xuống. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Lệ Sa tranh thủ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Ding!

Cửa thang máy mở ra, Lệ Sa mở đôi mắt hơi mờ, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt đột nhiên chạm vào một đôi mắt khác.

Nhìn thấy đôi mắt đó, cô như rơi vào một dòng suối sâu, nước suối trong vắt như khiến cô lại sầu não lạc lối trong đó.

Người trong thang máy ngồi xổm ở một góc, mí mắt nặng nề nửa mở nửa khép, nghe thấy tiếng động muốn đứng lên, không ngờ lại thấy một người quen thuộc đứng ở ngoài.

Hai người nhìn nhau đều cảm thấy bất ngờ.

Chuông thang máy thúc giục, phía sau còn có người, Lệ Sa thu hồi ánh mắt, bước vào bên trong.

Thấy có người đi vào, Thái Anh chống tay muốn đứng dậy, bất ngờ lảo đảo suýt ngã. Áo blouse dính vài vệt máu khô, nhìn dáng vẻ hẳn là mới làm xong phẫu thuật, mệt mỏi không có sức đứng lên.

Lệ Sa ở bên cạnh, vừa định vươn tay đỡ lấy, nhưng chưa kịp chạm tới, bác sĩ đi theo phía sau cô đã nhanh chóng tiến lên đỡ người, cẩn thận hỏi thăm. "Bác sĩ Phác vừa xong ca phẫu thuật, sao không về văn phòng, chỗ này lạnh lắm."

Bác sĩ Phác miễn cưỡng đứng vững, cười yếu ớt trả lời: "Tôi quên mất phải ấn nút."

Mọi người xung quanh không nói gì, nhưng nhìn nàng như vậy, rõ ràng không phải quên ấn nút, mà là không có sức ấn, mới ngồi bệt ở đây.

Vị bác sĩ kia thở dài đau lòng, giúp nàng ấn tầng văn phòng. Hôm nay ca phẫu thuật không khó, nhưng rất rắc rối, cả đội vào phòng phẫu thuật từ sáng sớm, đến giờ mới xong.

"Ca phẫu thuật thành công không?"

Thái Anh cười gật đầu, vui mừng: "Ừm, phẫu thuật rất thành công, chỉ cần hồi phục tốt là được."

Mấy bác sĩ xung quanh muốn nói gì đó, nhưng ngại có Lạp tổng ở đây nên không mở miệng, chỉ giơ tay cổ vũ Thái Anh.

Nàng mỉm cười gật đầu cảm ơn, đôi tay run rẩy, nâng lên cũng cảm thấy khó khăn.

Thang máy chậm rãi đi lên, không gian nhỏ hẹp yên tĩnh, Thái Anh dựa vào một bên, ánh mắt không tự giác nhìn về phía Lệ Sa.

Một tuần không gặp, chị ấy hình như đẹp hơn?

Làn da trắng trẻo, quần áo sạch sẽ, vẻ đẹp làm người ta mê mẩn, còn có thân phận mà người khác không thể sánh được. Đối với Thái Anh mà nói, Lệ Sa là một người hoàn hảo. Ai mà có một người bạn gái hoàn hảo như vậy, buổi tối nằm mơ chắc cũng sẽ cười khờ.

Đúng vậy, chắc chắn người đó sẽ cười đến ngây dại. Thái Anh cúi đầu cười, ánh mắt ngơ ngác nhìn giọt máu bám trên mũi chân.

Ding!

Thang máy đã đến. Thái Anh điều chỉnh lại tư thế, chuẩn bị bước ra ngoài.

Vị bác sĩ Thẩm vừa đỡ nàng lại quan tâm hỏi: "Bác sĩ Phác, có cần tôi giúp cô về phòng không?"

Thái Anh rút tay khỏi cánh tay anh ta, mỉm cười từ chối ý tốt: "Không cần, tôi có thể tự đi, anh cứ bận việc của mình đi."

Cửa thang máy mở, Thái Anh yếu ớt bước ra ngoài. Khi đi ngang qua Lệ Sa, nàng vô tình chạm vào tay cô ấy, vai lướt qua vai, chỉ là thoáng qua.

Khi Thái Anh bước ra ngoài, Lệ Sa nhìn bóng người khuất dần, cảm thấy người đó hiện tại thật xa lạ với mình. Rõ ràng giữa hai người đã làm tất cả những gì cần làm, nhưng tại sao cảm giác xa lạ này lại mãnh liệt trong lòng như vậy?

Tay Thái Anh rất lạnh, như một khối băng. Vừa rồi khi nàng đi ngang qua cô, trên người toàn mùi nước sát trùng và máu. Nhớ lại ba năm trước, khi mới bắt đầu ở bên nhau, Lệ Sa thực sự không thích mùi nước sát trùng này. Thái Anh cũng nhận ra, mỗi lần về nhà, việc đầu tiên là giặt quần áo, tắm rửa xong trong phòng tắm cũng sẽ tỏa hương.

Từ trước đến nay không dùng nước hoa, lúc đó Thái Anh cũng phá lệ mua nước hoa. Mỗi lần nàng về nhà, hương thơm luôn ngập tràn.

Nàng còn dành thời gian đi mua vài chậu hoa đặt trong nhà, chăm sóc chúng rất tốt.

Sau đó, sau đó...

Sau đó, Lạp thị đột nhiên xảy ra chuyện, ba cô bị bệnh nhẹ phải nằm viện. Cô thay ba mình quản lý Lạp thị, mỗi ngày bận rộn không ngừng. Mỗi lần cô về nhà, hoặc là Thái Anh không ở nhà, hoặc là chưa tan làm, hoặc là từ bệnh viện về quá mệt mỏi đã đi ngủ.

Thỉnh thoảng gặp nhau ở nhà, cả hai còn rất xa lạ mà chỉ hỏi nhau đã về lúc nào. Trước khi Lệ Sa xuất ngoại, mỗi ngày chỉ còn lại lời chào buổi sáng và chúc ngủ ngon.

"Lạp tổng, tới rồi." Tiếng nói vang lên bên tai, Lệ Sa giơ tay cởi một nút áo trên cùng, thở phào nhẹ nhõm.

Kiểm tra sức khỏe yêu cầu rút máu và các loại kiểm tra khác, dù đã hẹn trước, cũng mất hơn hai giờ mới xong. Khi kiểm tra xong, cô bước ra khỏi phòng, cảm thấy người mình có chút choáng.

Thời gian này bận rộn công việc không nghỉ ngơi tốt, vừa rồi còn rút máu làm các loại kiểm tra, có lẽ dinh dưỡng không đủ, hẳn là thiếu máu.

Trợ lý đi theo bên cạnh Lệ Sa, khi thang máy đến hầm đỗ xe, Lệ Sa không đứng vững, lảo đảo một chút. Trợ lý vội vàng đỡ cô, sợ cô ngã.

"Lạp tổng, không sao chứ?"

"Tôi ổn, cô về đi, sẽ có người đưa tôi về."

Lệ Sa nhận lấy túi xách trên tay trợ lý, ánh mắt nhìn về một phía, có một hình bóng quen thuộc.

Nửa giờ trước, người đó đã nhắn tin cho cô, nói muốn cùng cô về nhà.

Trợ lý ban đầu muốn nói gì đó, nhưng Lạp tổng từ trước đến nay nói một là một, trợ lý cũng không dám nói gì thêm với cô.

Chờ trợ lý và tài xế đi rồi, người kia mới tiến về phía cô, trong bãi đỗ xe yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân chậm rãi của nàng.

Từng bước một, Thái Anh đi đến trước mặt Lệ Sa, rút tay ra khỏi túi áo khoác, muốn ôm lấy cô.

Nhưng khi nhìn vào ánh mắt cô, cảm xúc đó lại không hiểu sao lại dừng lại, tay vẫn chưa nâng lên.

Lệ Sa đã xuất ngoại lâu như vậy, bây giờ trở về, lẽ ra phải là "tiểu biệt thắng tân hôn", sao lại đột nhiên như thế này?

Thái Anh nhìn chằm chằm Lệ Sa, đột nhiên cười nói: "Lúc nhìn thấy chị trong thang máy, em mới nhớ ra chị đã đi lâu như vậy, em còn nghĩ nếu chị không trở lại, em nên đi đâu tìm chị."

Chỉ là câu nói nhẹ nhàng, nhưng Lệ Sa lại nghe ra sự chua xót trong lời nói của Thái Anh. Khi xuất ngoại, cô đi quá vội vàng, quên nói với Thái Anh, đến nơi mới nhắn tin nói cô đi công tác nước ngoài.

Lần này trở về cũng vậy, tin tức đầy rẫy về việc cô về nước, nhưng bản thân lại không có thời gian nhắn tin cho nàng. Nếu không phải gặp nhau trong thang máy, có lẽ về đến nhà nàng mới biết cô đã trở lại.

Lệ Sa hơi cúi đầu, giấu đi ánh mắt khó xử, giọng nói trầm thấp: "Xin lỗi, sẽ không có lần sau."

Lời xin lỗi đơn giản này có thể khiến Thái Anh mềm lòng, nàng không nhịn được tiến lên ôm chặt lấy Lệ Sa, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài mềm mại của cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC