Chương 2 - Bệnh nhân đặc biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park tổng nói: "Sau này đừng gọi tôi là Park tổng."

---

Ngay sau khi Lisa rời khỏi phòng tư vấn Kim, thì Chaeyoung đến, hai người vừa vặn bỏ lỡ nhau.

Chaeyoung được Manoban tổng nhờ vả, đặc biệt vì Lisa mà đến. Chuyên gia tâm lý mà Jisoo đề cập với Lisa vừa rồi, cũng chính là Chaeyoung.

Cho nên lúc nghe Jisoo nói Lisa vừa mới rời đi, Chaeyoung lập tức xách ô đuổi theo.

Đối với một bác sĩ tâm lý mà nói, muốn tìm hiểu tình trạng của bệnh nhân không nhất thiết phải ở phòng tư vấn.

Dưới khí trời mưa thu sương mù, kỳ thực có thể làm cho con người ta bộc lộ ra hết những mảng u tối trong lòng, sương mù cũng là một loại bảo vệ, làm cho người ta cảm thấy an toàn.

Chẳng qua là Chaeyoung không ngờ tới, Lalisa, một người được nghe nói là tính tình tu dưỡng rất tốt, sau khi được nàng có lòng tốt che ô giúp, thì đột nhiên tặng nàng một chữ "cút", rồi bỏ đi.

Chaeyoung đành phải quay về chỗ bác sĩ Kim.

Jisoo đưa tách trà cho Chaeyoung, sau đó ngồi vào ghế đối diện nàng: "Bạn học cũ, hai năm qua chẳng phải cậu không ngừng trau dồi kiến thức ngành quản lý hay sao, giờ còn có thời gian rảnh mà tiếp nhận bệnh nhân?"

"Mình đúng là bề bộn nhiều việc, nhưng mà, cô ấy là ngoại lệ. Đương nhiên, so với việc quản lý công ty, mình vẫn thích nghề bác sĩ tâm lý này hơn." Chaeyoung có chút không yên lòng, chuyện công ty làm người ta đau đầu, mà hôm nay lần đầu tiên gặp Lisa, cũng khiến cho cảm xúc của nàng phập phồng. Lalisa đối với nàng mà nói, có một ý nghĩa vô cùng đặc biệt!

"Thật đáng tiếc, cậu ở nước ngoài phát triển rất tốt, ở các nước phát triển coi trọng sức khỏe tâm lý hơn nước ta rất nhiều. Cuối cùng cậu lại đi làm thương nhân, làm cho giới tâm lý học mất đi một bác sĩ hàng đầu rồi."

Chaeyoung ưu nhã uống trà, cười khổ: "Đừng có trêu chọc mình, mình không thể để XXOD sụp đổ. Cậu cũng biết rồi, mặc dù để mình quản lý công ty, nhưng đối với mình mà nói, đó là một việc rất miễn cưỡng."

"Nhưng mà, cậu chỉ tiếp nhận một mình Lalisa, có phải là bởi vì cậu và Manoban tổng hợp tác làm ăn nên không tiện từ chối?" Jisoo hiểu rất rõ, người trong thương trường, có nhiều chuyện không muốn cũng phải làm.

"Cũng có nhiều nguyên nhân, nói cho mình nghe một chút về tình trạng của cô ấy đi." Chaeyoung cũng không muốn nhiều lời.

Jisoo uống một ngụm trà rồi bắt đầu nói: "Lalisa Manoban năm nay 28 tuổi, như đã biết, ba của cô ấy là người sáng lập Tập đoàn Manoban, một đời làm thương nhân, mẹ cô ấy là giáo viên tiểu học, gia đình hòa thuận, ba mẹ yêu thương, gia đình không có vấn đề gì."

"Cuộc sống thời học sinh của Lisa rất sáng lạn, học rất giỏi, giống như ánh mặt trời. Vào thời đại học là nhân vật xuất sắc trong đội bóng rổ, hội họa, vũ đạo cũng rất có khiếu."

Đúng là con nhà người ta!

"Đại học năm thứ ba có người bạn trai đầu tiên, sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy đi du học nước ngoài, cho nên cùng bạn trai chia tay."

Tình cảm hẳn là không sâu đậm!

"Sau khi du học trở về, lập tức đến Tập đoàn Manoban làm việc, làm trợ lý Chủ tịch, đồng thời có người bạn trai thứ hai, là Tổng giám đốc của một công ty chi nhánh của Tập đoàn Manoban. Một năm sau, cô ấy bắt đầu đảm nhiệm chức Phó tổng. Trong giới kinh doanh, cô ấy được cho là người nối nghiệp ưu tú của Tập đoàn Manoban, là ngôi sao mới nổi trong thương trường."

Jisoo đem laptop đẩy tới trước mặt Chaeyoung: "Trong đây có ghi rõ tình trạng của cô ấy, mình đã in cho cậu một bản copy, cậu có thể đem về từ từ nghiên cứu."

Ánh mắt Chaeyoung rơi vào màn hình laptop, có một tấm ảnh của Lisa cùng với sở thích, kinh nghiệm đã trải qua, nội dung cũng không nhiều.

"Ngôi sao này đã rơi xuống vào hai năm trước đúng không?" Khóe môi Chaeyoung nâng nhẹ.

"Đúng vậy, hai năm trước, cô ấy đột nhiên không biết lý do gì đã cùng bạn trai chia tay, hơn nữa còn nói với ba mẹ rằng mình là người đồng tính."

Jisoo lắc đầu, cô còn chưa biết được nguyên nhân, người cũng đã chạy mất.

"Hai tháng sau, cô ấy mặc kệ sự phản đối của ông Manoban, dứt khoát từ chức Phó tổng Tập đoàn Manoban, từ đó về sau, cô ấy chỉ ở nhà, hình như không giao tiếp với bất kỳ ai bên ngoài. Không đi dạo phố, không gặp bạn bè, không tham gia bất kỳ cuộc gặp gỡ làm ăn gì, tình trạng như thế vẫn kéo dài đến hiện tại. Tuy nhiên, tinh thần cô ấy vẫn rất bình thường, suy nghĩ vẫn nhanh nhẹn, lễ phép đối với người khác, cử chỉ này nọ, không có bất cứ vấn đề gì..."

"Được rồi, như vậy đi, sau này cậu đừng nói với cô ấy về mình." Chaeyoung đem laptop đẩy trả về cho Jisoo.

"Sao vậy, cậu định bỏ qua hả?" Jisoo có chút kinh ngạc, chuyện này không giống với tính cách của Chaeyoung.

"Không, mình cần đổi một phương thức khác. Chúng ta cũng biết mấu chốt là ở hai năm trước, cô ấy đột nhiên thừa nhận là đồng tính luyến ái, bởi vì sự biến chuyển của cô ấy cùng với chuyện đó xảy ra trong khoảng thời gian gần nhau, bất quá, cô ấy hiển nhiên đã dựng sẵn bức tường trong lòng nên mới cản trở nhiều bác sĩ tâm lý tìm hiểu như vậy. Dĩ nhiên, đồng tính luyến ái cũng không phải là bệnh tâm lý, mình cũng không muốn chú trọng quá nhiều vào vấn đề này."

"Ừ, cô ấy vô cùng thanh tĩnh, về đề tài đồng tính luyến ái này, cô ấy rất tỉnh táo mà đối mặt, hoàn toàn không có biến động gì về mặt tâm lý."

"Cho nên, đừng để cho cô ấy biết mình là bác sĩ tâm lý mà ba cô ấy đã sắp xếp. Đối với một người đã dựng nên bức tường trong lòng suốt hai năm như cô ấy, thì cậu muốn phá vỡ bức tường đó là chuyện không dễ dàng." Chaeyoung nói xong đứng lên: "Cảm ơn hồ sơ của cậu, tạm biệt."

"Nếu như cậu muốn lấy thân báo đáp, mình đây cũng vô cùng vui vẻ mà tiếp nhận lòng biết ơn đó của cậu." Nét mặt Jisoo tràn đầy sự mập mờ.

Chaeyoung nghiêng đầu nhìn Jisoo một cái, rồi vừa đi ra cửa vừa nói: "Cậu chẳng những không tinh thông hơn về tâm lý học của người Mỹ, mà ngược lại còn quên hết toàn bộ những gì đã học rồi."

Mưa bên ngoài vẫn chưa ngừng, Chaeyoung lấy ra điện thoại gọi cho ba Lisa: "Manoban tổng, về vấn đề của con gái ngài, tôi đã nắm được. Nhưng mà, ngài đừng nhắc về tôi trước mặt cô ấy, cô ấy đối với bác sĩ tâm lý có chút bài xích. Tôi nghĩ, dùng phương thức bạn bè để tiếp cận, hiệu quả sẽ tương đối khá hơn."

"Lisa cự tuyệt, không muốn cùng bất cứ người nào kết giao bạn bè." Ở bên kia điện thoại, ông Manoban có chút lo lắng, đây là đứa con gái duy nhất của ông, cũng là người nối nghiệp của Tập đoàn Manoban.

"Manoban tổng cứ dành thời gian cho việc làm ăn, còn tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn trên người Manoban tiểu thư. Nếu cô ấy có chuyện gì, bất kể là biến động về mặt tâm lý hay hành động thường ngày có thay đổi gì, phiền Manoban tổng nói với tôi một tiếng. Việc này sẽ giúp tôi hiểu rõ cô ấy hơn." Chaeyoung ngẩng đầu nhìn trời, cơn mưa này chắc sẽ không ngừng nhanh được, quả nhiên là mưa mùa thu, đặc biệt triền miên.

"Được, cảm ơn Park tổng." Giọng của ba Lisa hơi bất đắc dĩ, đã hai năm rồi, ông cũng có chút tuyệt vọng.

Chaeyoung cúp điện thoại, cầm chiếc ô bằng giấy dầu đi từ từ trong hẻm nhỏ, con hẻm nhỏ chìm đắm dưới cơn mưa tràn ngập phong tình cùng với sương mù như có cảm giác kéo dài vô tận, giống như không có cách nào đoán được vận mệnh phía trước.

Vòng tròn vận mệnh vốn là như thế, chỉ là một quá trình đơn giản từ lúc sinh ra rồi đến lúc chết đi, không ngừng gặp được những chuyện đau buồn và hạnh phúc mà khó có thể đoán trước, không ai có thể đơn giản mà quyết định sinh mệnh của mình. Chính mình vẫn luôn luôn cố gắng tìm hiểu nguồn gốc chân tướng của sinh mệnh và tư tưởng, thế nhưng sự thật là, cái nguồn gốc kia quá thâm sâu, mà chân tướng cũng quá xa vời và nhiều thay đổi, khó có thể nắm bắt.

Giống như, Chaeyoung vẫn luôn biết rõ, con người chỉ cần sống đơn giản một chút, hạnh phúc một chút, sống tràn đầy lý tưởng tựa như ánh mặt trời, nhưng mà, có một số việc vĩnh viễn không thể quên, có một số việc, cả đời đều phải chịu tổn thương đau đớn. Con người mặc dù không sống mãi trong kí ức, nhưng luôn luôn bị kí ức vây chặt. Có một số người mà mình cả đời cũng không thể nào quên được, bởi vì lương tri cùng tình cảm của con người sẽ làm họ cho rằng quên lãng là một tội lỗi không thể nào tha thứ.

Trong lúc Chaeyoung đang suy tư, chuông điện thoại vang lên, là ba của Lisa: "Park tổng, Lisa bị tai nạn xe rồi!"

Chaeyoung ngạc nhiên, cau mày: "Tình trạng như thế nào?"

"Bị gãy xương đùi, bác sĩ nói, bước đầu chẩn đoán không có vấn đề gì lớn, nhưng cần phải phẫu thuật." Giọng nói ông Manoban tràn ngập lo lắng cùng mệt mỏi.

"Manoban tổng, có thể gặp tôi nói chuyện một lúc được không?"

Bên kia điện thoại, ông Manoban dừng một lát: "Được, một tiếng nữa, đợi tôi sắp xếp chuyện ở bệnh viện xong, chúng ta gặp nhau ở tiệm trà Dawon."

Chaeyoung nhìn đồng hồ, cầm ô ở trong hẻm nhỏ đi dạo, đợi gần đến giờ liền lái xe đến nơi hẹn, ông Manoban đã sớm đến.

"Park tổng, tôi muốn biết hôm nay Lisa và bác sĩ tâm lý đã nói những gì? " Sắc mặt ông Manoban không tốt, mặc dù không có chất vấn, nhưng cũng có ít nhiều ý tứ trách tội.

"Chuyện tai nạn giao thông, cùng với việc gặp bác sĩ tâm lý không có liên quan, đây chỉ là một việc ngoài ý muốn. Nếu như gặp bác sĩ tâm lý lần đầu mà có thể ảnh hưởng đến tâm tình của Manoban tiểu thư, khiến cho tâm trạng cô ấy kích động dẫn đến gặp tai nạn giao thông, thì tôi nghĩ Manoban tổng đây cũng không cần trong suốt hai năm qua tìm nhiều bác sĩ tâm lý cho cô ấy như vậy nhưng cuối cùng vẫn không có hiệu quả gì." Chaeyoung hiểu rõ suy nghĩ của ông Manoban.

"Park tổng, cô cần phải biết rằng, tôi chỉ có một đứa con gái là Lisa, tương lai sẽ là người nối nghiệp của tôi, tôi phải cần nó khỏe mạnh trở về quỹ đạo, mà không phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho dù tiếp nhận trị liệu tâm lý, tôi cũng hi vọng bảo thủ một chút, ổn thỏa một chút." Ông Manoban là một người nho nhã, nhưng sau khi con gái xảy ra tai nạn xe, ông đã để lộ bộ mặt của một người thương nhân dọa người.

"Manoban tổng, ngài hi vọng Manoban tiểu thư sẽ trở lại quỹ đạo như thế nào?" Chaeyoung khẽ nghiêng đầu, mỉm cười nhìn ông Manoban.

"Tiếp xúc với xã hội bình thường, tiếp tục sự nghiệp, mặc dù Lisa nói mình đồng tính, tôi cũng sẽ tôn trọng con bé, nhưng tôi vẫn hi vọng Lisa có thể kết hôn, sống một cuộc sống bình thường, tôi nghĩ như vậy con bé sẽ hạnh phúc hơn."

Chaeyoung nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn: "Được, tôi cơ bản đã hiểu tình trạng của Manoban tiểu thư, tôi cũng đã hiểu ý muốn của Manoban tổng, nếu như ngài không ngại, tôi sẽ hoàn toàn tiếp nhận trị liệu tâm lý cho cô ấy. Hi vọng Manoban tổng sẽ phối hợp."

Ông Manoban nhìn thẳng vào ánh mắt của Chaeyoung: "Bác sĩ Kim đề cử cô với tôi, nói cô là chuyên gia rất nổi tiếng trong giới y học tâm lý, tôi rất bất ngờ, trước đây, tôi vẫn không biết chuyên môn của cô là ngành này."

"Chuyện này không quan trọng, đúng không, Manoban tổng?" Chaeyoung bình tĩnh mỉm cười.

"Dĩ nhiên, nếu như trong vòng một năm, Park tổng có thể làm cho Lisa trở lại bình thường, tôi đồng ý trả hai trăm triệu tiền thù lao. Trong thời gian đó nếu cần chi tiêu gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ. Mặc dù đối với XXOD mà nói, số tiền này cũng không thấm vào đâu, nhưng tôi tin tưởng điều Park tổng quan tâm hơn đó là việc hợp tác tốt đẹp giữa Tập đoàn Manoban và XXOD."

"Tôi cần một lời hứa thực tế hơn."

"Mời cô nói."

"XXOD cần đầu tư, tôi hi vọng sau khi giải quyết xong vấn đề của Manoban tiểu thư, Tập đoàn Manoban có thể cấp cho XXOD mười tỷ vốn đầu tư. Đương nhiên, ông cũng sẽ nhận được cổ phần tương đương của XXOD. Sau này Tập đoàn Manoban sẽ ảnh hưởng đến tất cả quyết sách quan trọng của XXOD." Chaeyoung dứt khoát đưa ra đề nghị.

Ông Manoban nhìn Chaeyoung, một hồi lâu sau mới thở nhẹ một tiếng: "Không thành vấn đề."

"Quyết định như vậy." Chaeyoung đứng lên, vẫn còn một nụ cười sâu sắc trên môi chưa rút đi: "Bắt đầu từ hôm nay, thân phận của tôi là trợ lý của ngài, tôi trước mắt được ngài sắp xếp công việc là chăm sóc Manoban tiểu thư, cho nên, sau này ngài đừng gọi tôi là Park tổng."

"Ý của cô là..."

"Hai năm qua, Manoban tiểu thư ngoại trừ gặp bác sĩ tâm lý, hầu như không bước chân ra khỏi nhà, cô ấy cũng không biết tổng giám đốc của XXOD bây giờ là tôi, cô ấy căn bản không biết có một người như tôi tồn tại. Tôi nghĩ, để giải quyết vấn đề của Manoban tiểu thư, tôi cần nhiều thời gian tiếp xúc với cô ấy, hơn nữa là dùng thân phận mà ông đã sắp xếp, chứ không phải bác sĩ tâm lý. Vì thế, Manoban tổng không cần lo lắng về chuyện ở bệnh viện, tôi sẽ xử lý tốt."

***

Hết chương 2


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net