Chương 102: Vợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghĩa trang liệt sĩ

Hai người đánh ngất tuần tra viên gác đêm, lợi dụng không gian ẩn mình vào bóng tối.

Lalisa cầm xẻng xúc lớp đất bùn dưới chân lên cho đến khi chạm đến chiếc quan tài được đúc bằng bê tông cốt thép.

Cô thở hổn hển, mất hồn nhìn bức di ảnh khắc trên tấm bia mộ.

Kim Seong-jin: "Hay là.... thôi đi."

Suy cho cùng những hành động thế này là đang quấy nhiễu nơi an nghỉ của người đã khuất.

Lalisa cắn răng, đỏ mắt giật cái bình trong tay anh, bắt đầu đổ chất lỏng bên trong ra.

"Park Chaeyoung muốn trách thì cứ đổ lỗi hết cho tôi, chờ đến khi vụ án kết thúc, chờ đến khi tôi lo liệu xong hậu sự của mẹ tôi, tôi sẽ theo bồi tội cùng cô ấy."

Đến lúc này, cô vẫn còn sót lại một tia hy vọng cuối cùng, hy vọng người nằm trong quan tài không phải Park Chaeyoung.

Park Chaeyoung chỉ đang giả chết trốn ở đâu đó hoặc có rất nhiều lý do bất đắc dĩ không thể lộ diện gặp cô.

Axit đặc nhanh chóng ăn mòn lớp bê tông, âm thanh "xì xì xì" khe khẽ vang lên, một luồng hơi gay mũi bốc lên, bề mặt bê tông rắn chắc xuất hiện nhiều vết lõm.

Lalisa cầm xẻng đập mạnh, lớp đất đá lần lượt đổ vỡ, Kim Seong-jin nhìn thấy cô như vậy chỉ có thể lắc đầu thở dài, giúp cô một tay.

Chẳng mấy chốc, chiếc quan tài đen ngòm trở nên rõ ràng trước mắt.

Kim Seong-jin cầm lấy cờ lê cạy ra mấy cái chốt phong bế, xẻng trong tay Lalisa rơi xuống, cô run rẩy chạm vào quan tài.

Người nói mở quan nghiệm thi là cô, chậm chạp không dám đối mặt hiện thực cũng chính là cô.

Kim Seong-jin rút ra một điếu thuốc, bật lửa: "Tôi qua bên kia trông chừng."

Nói rồi anh bước sang một bên nhường lại không gian riêng tư cho Lalisa.

Lalisa đưa lòng bàn tay chạm vào quan tài lạnh lẽo vẫn còn vương lớp bùn đất ẩm ướt cùng vôi vụn, gỗ cũ mục nát còn phát ra mùi hôi thối nhàn nhạt.

Cô như đang dịu dàng vuốt ve người yêu, áp cái trán lên nắp quan tài, vành mắt đỏ hoe, lẩm bẩm một mình.

"Xin lỗi Park Chaeyoung, xin em hãy tha thứ cho sự ích kỷ của tôi...."

"Chờ phá xong vụ án, bắt được hung thủ, mẹ chúng ta sống đến trăm tuổi, tôi sẽ lập tức đến gặp em, em đừng sợ, đừng sợ."

"Nhanh thôi, chờ tôi chút nữa, tôi sẽ không để em một mình."

Lalisa nghẹn ngào, cái trán cọ sát bên trên nắp quan tài rách da đỏ lên, nước mắt nức nở rơi xuống lớp bùn đất.

Cô cắn răng, đáy lòng kịch liệt đau nhức đẩy nắp quan tài ra.

Lúc này cô không nhắm mắt, cô muốn nhìn rõ người bên trong, khắc sâu dáng vẻ của Park Chaeyoung vào xương tủy, để hồi ức cùng thù hận cuồn cuộn dâng lên trong lòng, nhiều lần mài giũa, cuối cùng trở thành sức mạnh chống đỡ cô tiếp tục sống.

Suốt quá trình này, trái tim cô như bị tra tấn từng chút một. Toàn thân tựa hồ đã trải qua ngũ mã phanh thây, cuối cùng xương cũng bị nghiền nát thành tro.

Cô quỳ xuống, che môi, móng tay cắm sâu vào da thịt, dù đã cố gắng kìm nén tiếng khóc, nhưng Kim Seong-jin canh giữ cách đó không xa vẫn nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ như con thú nhỏ co mình chống lại nỗi sợ.

Anh dụi tắt tàn thuốc, thở dài nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời đêm.

--- Đã biết sẽ như vậy, hà tất phải cố chấp làm gì?

Chỉ là anh vẫn đến nhắc nhở cô một chút, gần tới giờ tuần tra viên thay ca.

Kim Seong-jin đặt ngón trỏ lên môi, huýt sáo một tiếng.

Mùa đông nhiệt độ xuống rất thấp, quá trình phân hủy của thi thể tương đối chậm, nhưng cho dù vậy, khuôn mặt vốn người gặp qua sẽ không thể quên được cũng đã hoàn toàn thay đổi.

Lalisa vươn tay muốn chạm vào nàng, cuối cùng vẫn không đành lòng, thu tay về, cắn răng run rẩy.

Tiếng huýt sáo của Kim Seong-jin kéo chút lý trí còn sót lại của cô trở về.

Lisa thút thít cánh mũi, cởi bộ quần áo trên người nàng ra, vết sẹo to bằng miệng bát trên vai vẫn còn đó, đã chuyển sang màu đen, có vài con ấu trùng không biết tên ngọ nguậy bên trong.

Kia là vết sẹo do đạn bắn lưu lại, thuộc về ấn ký độc nhất của Park Chaeyoung.

Lalisa rũ tay, ngã ngồi xuống đất.

Cô không khóc được nữa, đầu óc hoàn toàn mê man.

Thế giới xung quanh đột nhiên quay mòng, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ:

Park Chaeyoung chết rồi? Park Chaeyoung chết rồi?

Park Chaeyoung thực sự đã chết rồi.

Vợ của cô... không còn nữa.

Lalisa lẩm bẩm, tâm trí xoay quanh khung cảnh thường ngày từ khi hai người quen biết đến lúc yêu nhau.

Kim Seong-jin đi tới: "Chúng ta phải đi thôi."

Lalisa vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, khi khóc, khi lại cười.

Kim Seong-jin ngân giọng: "Manobal tiểu thư!"

Lalisa hoàn hồn lau nước mắt, nhìn nắp quan tài vẫn còn đang mở: "Cho tôi thêm vài phút."

Vừa nói cô vừa từ dưới đất bò dậy, quỳ gối đến bên cạnh nàng, rút hộp nhẫn trong túi lấy ra chiếc nhẫn kim cương sáng bóng, nhẹ nhàng nâng tay nàng lên, chậm rãi đeo vào.

Kim Seong-jin nhìn cô đeo chiếc nhẫn mà lệ rơi đầy mặt: "Thật xin lỗi Chaengi, không cầu hôn em sớm một chút, giờ lại tới quấy rầy em an nghỉ, thế nhưng tôi thật sự rất nhớ em, rất nhớ rất nhớ rất nhớ. Ở dưới đó, em đừng sợ cô độc một mình, đeo nhẫn rồi chính là người của tôi, Diêm Vương hỏi em là ai, em hãy nói em làm vợ của Lalisa Manobal, Park Chaeyoung. Em chờ tôi, chờ tôi đi tìm em, kiếp sau chúng ta vẫn sẽ tiếp tục cùng nhau."

Lalisa nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Park Chaeyoung, đeo chiếc nhẫn vào khớp xương sưng tấy của cô ấy, khóc không thành tiếng.

"Manobal tiểu thư...." Kim Seong-jin nhìn đồng hồ thúc giục.

Lalisa gật đầu, kéo bàn tay lạnh lẽo tái nhợt của nàng đặt lên môi hôn: "Tôi yêu em, Park Chaeyoung."

Nhìn cảnh tượng nửa đêm mở quan tài hôn thi thể, tự dưng cả người rợn tóc gáy, nhưng trong mắt người biết rõ nội tình như Kim Seong-jin, anh chỉ cảm thấy đó là một dạng lãng mạn biến thái.

Nhưng sự thật là bọn họ hiện tại không có nhiều thời gian, còn phải khôi phục hiện trường lại như cũ, ít nhất phải để tiểu thư an nghỉ.

Lalisa đứng dậy, tránh sang một bên nhìn anh từng chút đóng lại ván quan tài.

Rốt cuộc, Park Chaeyoung đã rời xa cô, đến một nơi khác không có bệnh tật cùng đau đớn, hy vong nơi đó cô ấy có thể sống thật tốt, không, làm sao có thể tốt, cô ấy không có cảm giác an toàn, lại rất sợ hãi khi ở một mình.

--- Nhưng không sao cả, Park Chaeyoung, tâm nguyện chưa toại tôi sẽ giúp em hoàn thành.

--- Em đừng sợ, cố gắng đợi tôi, rất nhanh, rất nhanh thôi tôi sẽ đi cùng em.

--- Hy vọng đến lúc đó em còn có thể nhớ đến tôi, nhưng nếu quên cũng không sao cả.

--- Tôi sẽ khiến em lại một lần nữa yêu tôi, tôi hứa.

Sau khi ra khỏi nghĩa trang, Lalisa trở lại biệt thự TS.

Cổng ngoài dán giấy niêm phong, khóa vân tay điện tử đã bị tháo gỡ. Cô khó khăn trèo lên trên cửa sắt, từ trên cao lật người lại, động tác vẫn chưa khôi phục nhanh nhẹn cho lắm, lại bởi vì tinh thần bị kích động không nhẹ, nắm không vững nên mất thăng bằng rớt ngã xuống đất, mắt choáng váng quay cuồng.

Cô nằm trên nền đất lạnh một lúc mới chậm rãi đứng lên, khập khiễng đi vào nhà.

Đẩy cửa kính phòng khách ra, trong phòng đã trống không, cô bấm công tắc đèn trên tường, đèn cũng không sáng, điện nước cũng đã bị ngắt.

Cô chậm rãi bước đến chỗ chiếc ghế sofa, trong bóng tối ôm đầu gối ngồi xuống.

"Không đến nỗi dám tấn công cảnh sát, nhưng gặp phải một nữ nhân tâm thần đụng trúng người còn—"

"Hừm! Đừng nhắc nữa, sáng sớm vừa ra đường gặp phải hai kẻ điên không muốn sống, đâm thẳng vào xe tôi—"

"Anh ta không mua nổi nhẫn kim cương cho chị đâu, tôi thì có thể."

"Không cần, tôi không hứng thú với nhẫn của pháp y Park."

"Park Chaeyoung chân chính đã chết vào năm sáu tuổi, người đang thay cô ấy sống cuộc đời còn lại, đang đứng trước mặt chị, chỉ là thân xác, là ma quỷ."

"Tôi không cam lòng! Thân xác cũng được, ma quỷ cũng chẳng sao! Tôi chỉ biết em là Park Chaeyoung, một Park Chaeyoung sống sờ sờ đứng trước mặt tôi, là chiến hữu đồng sinh cộng tử với Lalisa!"

"Ai nha, còn không cho người ta nói, chị bao lớn rồi, sinh hoạt riêng tư chẳng phải thoải mái đến cỡ nào, vậy mà ở trước mặt người khác cởi qυầи áo thôi lại khiến chị ngượng ngùng bối rối vậy sao."

"Chưa từng trải thì đã sao, không ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy? Không chừng học đòi vẫn có thể khiến em dục tiên dục tử."

"Tôi hỏi em, ly rượu này, có tên là gì?"

"Tương.... Tương lai còn dài."

"Nhất định nó rất quan trọng với em, bỏ.... thì quá đáng tiếc."

"Tôi mang theo nó trong người là vì nó rất vừa tay, không có bất kỳ ý nghĩa nào khác, chỉ đơn giản là một cây roi sắt thông thường, không.... không như chị nói.... quan trọng vậy đâu. Bất quá, hiện tại có rồi."

"Vừa rồi quá mức tôn nghiêm, tôi cảm thấy ở trước mặt tiền bối nói những lời đó không thích hợp cho lắm."

"Rốt cuộc là gì, chị mau nói a."

"Chính là.... tôi muốn nói.... em cũng là tín ngưỡng của tôi."

"Vị hôn thê của tôi đâu?"

"Vẫn còn sống, ở bên cạnh chị đây."

.........

Nhớ lại quá khứ, Lalisa cong môi cười, nhưng nụ cười lại nghẹn ngào, vùi đầu vào hai lòng bàn tay.

Thật kỳ lạ, với tính cách của Park Chaeyoung, cô ấy chưa bao giờ mở miệng nói lời "yêu" với cô, lần duy nhất chân chính đáp lại lời cầu hôn cũng chỉ là một câu nói: "Vẫn còn sống, ở ngay đây."

Nhưng giờ thì Park Chaeyoung đã không còn nữa, vĩnh viễn rời xa cô.

Một câu tỏ tình thay cho lời chia tay.

--- Park Chaeyoung, em là đồ lừa đảo, đồ lừa đảo...

Lalisa lẩm bẩm, nước mắt từng giọt rơi xuống đất.

Khoảng thời gian 2 người giận dỗi, cô đã từng hoài nghi Park Chaeyoung liệu có thật sự thích mình hay không, nếu thích, cô ấy sẽ không ra ngoài ngoại tình với người đàn ông khác.

Cô biết như vậy là không nên, nhưng cô không kìm chế nổi suy nghĩ của bản thân, đến mức đêm hôm đó ngang ngược dày vò nàng.

Hóa ra Park Chaeyoung không phải không yêu, cô ấy chỉ mang toàn bộ tình yêu chôn giấu dưới đáy lòng.

Park Chaeyoung chính là một người vụng về như vậy, khẩu thị tâm phi, ngoài miệng cay độc nhưng lại là một người tốt bụng, nội tâm ấm áp vô cùng.

Lalisa nhớ lại mọi thứ liên quan tới nàng, trong lòng hối hận xen lẫn.

Hoài niệm sâu sắc, cô cắn cổ tay mình, giống như một chú sói con nghẹn ngào nức nở trong gian phòng tối tăm.

Biên giới Trung Quốc - Myanmar

Một chiếc thuyền con lặng lẽ bình đạm lướt qua mặt sông.

Cũng trên chiếc thuyền đó, vài người đàn ông vạm vỡ cùng vài cô gái trẻ được đưa về từ miền bắc Myanmar, tất cả đều là hàng tươi mới được đưa đến cho các ông lớn thưởng thức.

Một người phụ nữ móng tay đỏ mở nón tre ra, hài lòng nhìn xem hàng của mình, thầm nghĩ chắc hẳn có thể bán được một cái giá hời, nụ cười càng thêm thích thú.

Người chèo thuyền đang cầm lái quay đầu dùng tiếng địa phương nói một câu: "Gần đây Trung Quốc thiết quân luật nghiêm ngặt, chúng ta chỉ có thể trốn trong rừng lén vượt biên."

Người phụ nữ nhướng mày trả lời bằng tiếng Miến Điện: "Càng sớm càng tốt, đừng để người mua sốt ruột đợi lâu."

*Miến Điện: tên gọi cũ của Myanmar.

Đối phương gật đầu chống thuyền qua ngã ba sông, dòng nước dần trở nên nhẹ nhàng, thuyền đi chậm lại.

Đoàn người biết đã sắp đến nơi, nhanh chân thu dọn đồ đạc, mấy cô gái bị trói tay, còn bị kéo lên một cách thô bạo.

Người cầm lái chèo thuyền cập bến, xoay người muốn dìu người phụ nữ xuống.

Người phụ nữ nhìn tảng rừng rậm đen ngòm, không hiểu sao có một tia dự cảm không lành, thì thào nói: "Trước đây tôi chưa từng đến nơi này."

Vừa nói, cô vừa đưa tay tóm cổ tay hắn, người cầm lái nhắm mắt nhướng mày, khẽ gật đầu.

Nhờ ánh trăng, cô nhìn thấy dưới chiếc mũ tre rộng vành kia là khuôn mặt mày rậm mắt to, một gương mặt lạ lẫm.

Người phụ nữ trong lòng giật thót, ánh mắt rơi xuống hổ khẩu của hắn, kén súng!
*Hổ khẩu: khoảng cách giữa ngón cái và ngón trỏ.
*Kén súng: vết chai sần, phồng rộp da do dùng súng lâu ngày.

Cô mềm nhũn tựa lại gần: "Ôi, lắc quá, đỡ tôi."

Người lái thuyền vòng tay qua eo cô, người phụ nữ từ phía sau rút ra một khẩu súng, ngay khoảnh khắc cô lấy ra, người lái thuyền cũng động đậy, một tay chống chuẩn bị đỡ cô xuống, người phụ nữ đưa tay bắn một phát.

Tiếng súng đánh bay trong rừng khiến lũ chim sợ hãi tán loạn, con thuyền lắc lư, người lái thuyền ngã ngửa rơi xuống dòng sông giáp ranh giới, dòng máu đỏ nhạt loang ra trôi theo dòng nước.

Theo tiếng súng của cô vang lên, phảng phất như bật mở công tắc, khu rừng đen tối bừng lên ngọn lửa.

"Cộc cộc cộc——" tiếng súng tiểu liên không ngừng vang lên, người trên thuyền cũng bắt đầu đánh trả, nhưng cuối cùng hỏa lực không dày đặc bằng đối phương, bị áp chế đến không đường lui. Mấy cô gái nhỏ hét lên thất thanh.

Người phụ nữ tiện tay kéo một người qua thay mình đỡ đạn, nhìn lại, tất cả người đi theo cô hoặc đổ gục trên thuyền, hoặc là bị bắn rơi ngã xuống sông.

Cô cắn răng, từng chút đem những tên đã chết đẩy ra, "Phịch" một tiếng nhảy xuống dòng sông.

Người trong rừng rút súng, một tiếng hét lớn: "Đuổi theo!"

Người phụ nữ không biết trôi nổi theo dòng sông lạnh giá bao lâu, cho đến khi kiệt sức, xung quanh bốn bề yên tĩnh không còn dấu vết của những kẻ truy đuổi.

Cô ho khan mấy tiếng, chật vật bò lên bờ, không ngờ vừa ngẩng đầu lên thì một họng súng lạnh lẽo áp thẳng vào trán.

Ánh mắt cô lạnh đi nhìn đám thanh niên to cao vạm vỡ, dùng tiếng Trung phổ thông hỏi.

"Ai phái các người đến đây? Quân đội Miến Điện hay Lào hay là—"

Cô dừng lại một chút: "Cảnh sát Trung Quốc?"

Đối phương cầm báng súng đập tới: "Cái này cô không cần biết."

Buổi sáng khi những tia nắng đầu tiên chiếu xuống sàn nhà, người đã mất ngủ một đêm Lalisa ngẩng đầu lên khỏi vòng tay.

Cô từ trong hộp lấy ra chiếc nhẫn lẻ loi còn lại, chậm rãi đeo vào ngón áp út.

Cô nhìn căn phòng trống vắng thì thầm: "Park Chaeyoung, em có thấy không? Chúng ta... đã kết hôn."

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có ánh nắng chiếu vào khóe mắt cùng đuôi lông mày, sưởi ấm thân thể lạnh buốt.

Lalisa cong môi cười cười, di chuyển cơ thể cứng đờ đứng dậy, khập khiễng bước ra cửa lớn.

Cô đi thẳng đến một cửa hàng điện thoại, nhìn bên trong dãy điện thoại rực rỡ muôn màu đến ngây ngẩn.

Nhân viên cửa hàng nhiệt tình giới thiệu cho cô: "Tiểu thư muốn dùng điện thoại thế nào? Chúng tôi có một chiếc điện thoại mới ra—"

Cô nhân viên líu lo không ngừng, miệng lưỡi rất nhanh nhẹn, nhưng ánh mắt của cô lại nhìn chằm chằm vào một chiếc điện thoại cũ kỹ tận cùng bên trong tủ kính, giống hệt cái trước kia cô từng dùng.

Lalisa chỉ chỉ, khàn giọng nói: "Tôi muốn cái kia."

Nhân viên cửa hàng nhếch miệng, lén lút trợn mắt, vốn tưởng rằng sáng sớm đã có một mối làm ăn lớn ai ngờ lại là một người nghèo, hơn nữa còn nhìn trúng mẫu đã lỗi thời từ mấy năm trước.

Lalisa đợi nhân viên đóng gói phụ kiện đưa cho cô, đối phương hỏi tiếp một câu: "Tiểu thư, có cần thẻ sim mới không?"

Cô suy nghĩ một chút: "Tôi làm mất thẻ cũ, tôi có thể báo mất và khôi phục thẻ được không? Tôi muốn dùng số cũ của mình."

Dù bị mất điện thoại, mất gần hết hình ảnh và nội dung trò chuyện, nhưng con số này mang quá nhiều câu chuyện cùng mối thâm tình của hai người.

Cô vẫn mang một hy vọng xa vời, nếu như, nếu như có tồn tại một khoảng thời không song song, nếu như, nếu như một ngày nào đó Park Chaeyoung muốn gọi cho cô thì sao.

Nếu đổi số, cô ấy sẽ không thể tìm thấy cô.

Nhân viên cửa hàng bày ra một vẻ mặt rất không kiên nhẫn, Lalisa im lặng từ trong túi lấy ra vài tờ tiền màu vàng đặt lên quầy.

Đối phương vui vẻ ra mặt: "Được chứ, vui lòng đưa thẻ căn cước cho tôi."

Nửa giờ sau, Lalisa cầm chiếc điện thoại mới ra ngoài, bắt taxi đi thẳng đến Cục cảnh sát.

Đang là giờ hành chính, cô vừa xuất hiện ở cửa liền rước lấy vô số ánh mắt, đủ cung bậc biểu cảm vây quanh cô.

"Manobal đội, thân thể không tốt đừng vội đi làm."

"Manobal đội, cô... thật không có chuyện gì chứ?"

"Manobal đội, chuyện này chúng tôi đều nghe nói qua, cô.... bớt đau buồn."

....

Đối mặt với ý tốt của đồng nghiệp, Lalisa sớm đã đau lòng đến chết lặng.

Cô chỉ cong môi cười một cách máy móc, nụ cười kia chưa bao giờ khó coi đến vậy.

"Không sao, không có việc gì đâu, mọi người đi làm việc đi, Hwang cục đâu?"

"Hwang cục sáng sớm đã đi họp, vẫn chưa về."

Lalisa gật đầu đi thẳng vào vấn đề: "Kẻ bắt cóc Tiểu Deop lần trước vẫn còn sống, đã bắt được chưa?"

Đám người hai mặt nhìn nhau, Dong Hyun do dự muốn nói lại thôi.

"Đã bắt được...."

Lalisa cắt ngang: "Giam ở đâu?"

Một viên cảnh sát nhỏ nói tiếp, giọng điệu ngập ngừng: "Hwang cục tự mình thẩm vấn, không cho chúng tôi nói."

Lời còn chưa xong, cũng không biết đã chạm vào dây thần kinh mẫn cảm nào của Lalisa, cô túm chặt lấy cổ áo anh ta, hai mắt đỏ ngầu: "Thế nào, tôi còn chưa bị đuổi việc vậy mà đã phòng tôi như phòng trộm?"

Dong Hyun: "Manobal đội, bình tĩnh, bình tĩnh, tâm trạng của cô chúng tôi có thể hiểu, nhưng mệnh lệnh của Hwang cục, thực sự.... đừng làm khó chúng tôi."

Lalisa buông tay, đẩy anh ta ra: "Được, tôi không làm khó các người, tôi tự mình tra xét."

Nói xong cô sải bước đi ra ngoài.

Dong Hyun vỗ trán: "Xong rồi, mau báo cáo cho Hwang cục."

Trên đường từ văn phòng đến cổng Cảnh cục, Lalisa nhớ lại chi tiết về lần tiếp xúc với tên béo cùng nơi có khả năng giam giữ hắn.

Trong đầu cô chợt lóe lên hình ảnh lỗ kim trên cánh tay hắn, Lalisa mở cửa xe taxi.

"Tài xế, trung tâm cai nghiện bắt buộc Gijang."

Lalisa đến trước cổng bị bảo vệ ngăn lại, cô trực tiếp đưa giấy chứng nhận áp trước mặt đối phương.

Đây là việc mà trước kia chỉ có Park Chaeyoung mới làm.

"Đội trưởng đội trinh sát hình sự Cảnh cục Gijang - Lalisa, mở cửa, tôi muốn thẩm vấn phạm nhân."

Con dấu đóng bên trên giấy chứng nhận kia là thật, mấu chốt là việc thẩm vấn phạm nhân cần phải có thủ tục bằng văn bản.

Cai ngục liên tục kêu lên: "Manobal đội, Manobal đội, cái này..."

Hắn còn chưa nói xong đã bị đẩy ra, Lalisa xông vào, tên cai ngục cũng nhanh chóng đuổi theo.

Tốt xấu gì đây cũng là lãnh đạo, hắn cũng không dám đắc tội.

"Manobal đội, Manobal đội, trước tiên nói cho tôi biết cô muốn thẩm vấn phạm nhân nào, tôi đi gọi người đến, thủ tục có thể xử lý sau cũng được..."

Hắn vốn định kéo dài thời gian một chút, chờ Cục trưởng đến giải quyết mọi việc, nhưng Lalisa lại làm như không nghe thấy, một đường đi thẳng, gần như chạy đến lần lượt từng song sắt để quan sát.

Cai ngục muốn chặn đường: "Manobal đội!"

Lalisa ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ hắn vướng chân, một tay đã đẩy hắn ra.

Cai ngục lảo đảo lui lại hai bước, va vào lan can, cao giọng nói: "Manobal đội, Manobal đội, cô còn như vậy tôi sẽ gọi người đến!"

Lalisa chạy qua một cánh cửa sắt, lại đi ngược trở về, mở ra song sắt.

Cai ngục vốn tưởng rằng cuối cùng cô đã bình tĩnh, ai ngờ cô quay lại với ánh mắt nhắm vào chiếc chìa khóa treo bên hông hắn.

"Đưa chìa khóa cho tôi."

Cai ngục gắt gao nắm chặt chùm chìa khóa lui về sau: "Manobal đội, Manobal đội, cái này không được, là trái... quy định."

Lalisa túm cổ áo hắn nhấc lên rống: "Tôi con mẹ nó vợ cũng không còn nữa thì quản chi mấy cái quy định quái quỷ kia!!!"

Thừa lúc hắn đang ngây người, Lalisa giơ tay đánh một quyền, tên cai ngục nhỏ che mặt lại. Cô thế nhưng thoáng giả vờ ra chiêu, rồi lại rút chùm chìa khóa trên thắt lưng hắn, bước nhanh lên vặn mở cửa, trước khi đại quân đuổi đến thì cửa đã "Rầm" một tiếng đóng lại, đồng thời phá hỏng ổ khóa từ bên trong.

Mặc cho bên ngoài có tiếng đập cửa ầm ĩ, cô cũng làm ngơ như không nghe thấy.

Đây là một căn phòng đơn chật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net