Chương O64: Dã Thú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Uy, đã gom đủ tiền chưa?" Thư ký ngồi trên xe gọi điện thoại cho bọn bắt cóc, người đang ngồi lái mặc thường phục, băng ghế sau chính là kỹ thuật viên an ninh cùng hình cảnh.

Đây là những tinh anh còn sót lại ở sở Cảnh sát, không được mấy ai, Hwang Chunghee cũng phải ở lại chủ trì đại Cục, Kang Donghyun cũng đã được giao phó nhiệm vụ.

Trước lúc xuất phát.

Beom Seonhwa xách theo rương khám tra muốn chạy ra ngoài lại đụng trúng Hwang Chunghee, cô dừng bước: "Hwang cục...."

Hwang Chunghee nhìn cô cảnh sát trẻ tuổi: "Đi đâu vậy?"

Beom Seonhwa giấu rương khám tra phía sau, Seo Jun cũng thụt cổ: "Chuyện là...."

Dan Youngsoo ngẩng đầu đi lên trước, cậu ta chưa từng đối mặt trực diện với lãnh đạo nói chuyện nên có chút bối rối khẩn trương.

"Cứu.... cứu người...."

"Dựa vào các người?" Hwang Chunghee hơi nhăn mày: "Đánh không được, vác cũng không xong."

"Tôi.... ai bảo chúng tôi...." Dan Youngsoo muốn cãi lại đã bị Beom Seonhwa kéo trở về.

"Không phải tôi đã nói rồi sao, trong các cuộc khảo hạch đối kháng thường niên, nhân viên tổ kỹ trinh các người luôn đội bản, đấy là sự thật không thể lay chuyển, nhưng mà...." Hwang Chunghee vẫn chừa cho họ một lối mòn: "Tôi cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc nửa năm qua Park Chaeyoung đã dạy dỗ các người những gì, lão Kang!"

Ông cao giọng hô gọi.

Kang Donghyun mặc tốt trang bị bảo hộ từ phòng thay quần áo chạy ra, vừa chạy vừa gài đai áo chống đạn che lại cái bụng phệ của hắn, lúc đến trước mặt ông đã thở không ra hơi.

"Có mặt!"

"Dẫn người xuất phát, bất cứ ai cũng được, đến khu quân dụng trang bị vũ khí, nhất định phải đưa Park Chaeyoung lông tóc không tổn hại trở về!"

"Vâng!"

Ý chí chiến đấu của đám người Beom Seonhwa sôi sục, Hwang Chunghee nở nụ cười cứng nhắc, nhìn bọn họ chạy đi lại tiếp thêm một câu.

"Các người cũng phải.... bình an trở về."

Dan Youngsoo đi ở phía sau nghe thấy, xoay người, hướng về phía ông giơ lên ngón tay cái, nụ cười của tuổi trẻ luôn nhiệt huyết tốt đẹp như vậy, sau đó cậu ta đuổi kịp đồng đội biến mất phía cuối hành lang.

Hwang Chunghee trở lại phòng họp, đứng trước màn hình lớn theo dõi hai cuộc đột kích sinh tử.

"Áo chống đạn phải mặc như vầy, cột chặt dây đai nếu không nó rất dễ bị bong ra, đấy chính là mấu chốt sống còn, nhất định phải kiểm tra thật kỹ trước khi xuất trận." Kang Donghyun nói, bỏ khẩu súng vào bao da, đích thân giúp cậu ta chỉnh sửa.

Dan Youngsoo đỡ mũ bảo hộ, cậu vẫn chưa thích ứng với trọng lượng của nó: "Tôi vẫn luôn nghĩ Kang đội sẽ không bôn ba ra bên ngoài thực thi nhiệm vụ."

Kang Donghyun cười cười: "Mấy năm trước tôi cũng giống các người thôi, nhưng hiện tại khác rồi, sinh mệnh của tôi là tương lai của cả một gia đình, có rất nhiều lo lắng cho nên e dè."

Seo Jun thật vất vả lắm mới kéo cái áo chống đạn che kín cái bụng to tướng của mình, thở hồng hộc: "Được.... được rồi.... đi thôi."

Beom Seonhwa đứng trước cổng Cảnh cục đi một vòng lớn, chỉ vào vết lốp xe: "Lão Seo, theo dõi dấu vết bánh xe này, nó giống như vết lốp xe ma sát trên đường để lại.

"Được." Seo Jun cầm máy tính trên tay bắt đầu tính toán, Dan Youngsoo lái xe đến: "Đi thôi, lên xe, vừa đi vừa tìm."

"Tìm được rồi, là Park tỷ." Seo Jun nói, phóng to hình ảnh để mọi người nhìn rõ.

"Ngã tư phía trước rẽ trái."

"Tại sao chỉ có năm ngàn vạn? Muốn ta thủ tiêu con tin à?" Bọn bắt cóc tức giận gầm rống.

Thư ký ôm rương tiền trong ngực, lấy khăn tay lau mồ hôi: "Không không không, Công ty tạm thời chỉ gom đủ một tỷ won, toàn bộ đều giao cho các người, phần còn lại sẽ được ký Séc."

Người đàn ông lúc này mới hài lòng Hừ một tiếng: "Còn mười lăm phút, để tiền mặt vào hộp điện thứ 18 ven biển quốc lộ, khi nhìn thấy tiền, lập tức thả người."

Kỹ thuật viên gõ máy tính, phân tích sóng âm gật đầu với thư ký, bảo hắn kéo dài thêm thời gian.

Thư ký lắp bắp làm theo kế hoạch của cảnh sát: "Tôi muốn xác nhận Tiểu thư còn sống hay không, bằng không một xu cũng không đưa cho các người."

Đối phương dừng một chút, chỉ đơn giản lặp lại câu nói: "Nhận được tiền, lập tức thả người."

Thư ký thoáng liếc nhìn cảnh sát, tiếp tục nói: "Tôi đang trên đường tới, tiền nhất định sẽ giao ra, tôi muốn xác nhận tình hình của Tiểu thư, các người phải cho nàng nói với tôi vài câu...."

Đối phương chỉ lạnh như băng tiếp tục lặp lại: "Nhận được tiền, lập tức thả người."

Kỹ thuật viên đang điều tra dãy số gọi đến, nhìn biểu đồ hình sóng trên màn hình mà nhíu mày.

Thư ký còn muốn nói gì đó đối phương đã ngắt điện thoại, biểu đồ hình sóng bị gián đoạn, cảnh sát kề sát qua hỏi: "Thế nào, đã tìm ra chưa?"

Kỹ thuật viên lắc đầu: "Không được, thời gian trò chuyện quá ngắn, hơn nữa mọi người không cảm thấy giọng điệu nói chuyện của hắn rất kỳ quái sao?"

"Kỳ quái chỗ nào?" Thư ký lòng nóng như lửa đốt, đứng ngồi không yên: "Phiền đồng chí tài xế lái xe nhanh lên, sinh mệnh quan trọng."

Một tỷ won chỉ là tiền ảo, chỉ có cái rương trong tay hắn là hàng thật giá thật, một khi bị kiểm tra thì đi tong.

"Từ lúc tên bắt cóc 'Hừ' một tiếng kia thì không thấy sóng âm dao động trong giọng nói, nó giống như được thiết lập sẵn, rất bình dị."

Kỹ thuật viên tháo tai nghe, lòng thì thầm, việc cấp bách hiện tại vẫn là tìm cho được Park Chaeyoung rồi mọi chuyện sẽ tính tiếp.

Dưới sự giúp đỡ của Dan Youngsoo, Beom Seonhwa mang theo rương khám tra từ đoạn lan can bị gãy đổ đi thẳng xuống bờ biển.

Những người khác cũng xông xáo đuổi theo.

Dấu vết đến đây thì biến mất.

Dan Youngsoo bật đèn pin tìm kiếm xung quanh thì phát hiện chiếc moto trong bụi cỏ.

"Mọi người xem, là xe của Park tỷ!"

Kang Donghyun chạy tới, sờ mặt yên xe, không có độ ấm, còn vương lại ít máu.

Một bên kính chiếu hậu bị xỏ xuyên, bên kia bị đập nát, trên thân xe còn lưu lại vết đạn bắn.

Lần theo những manh mối bọn họ đi đến làng chài tiếp cận hiện trường.

Hai bên đường tùy ý đều có thể nhìn thấy đồ vật rối tung, trên đất trên tường đều có vết đạn bắn, tất cả hàng quán đều đóng cửa, không ít nhà cửa thuỷ tinh bị vỡ nát.

Đêm khuya tĩnh lặng.

Dan Youngsoo đơn giản thả giọng kêu: "Park tỷ, chị ở đâu? Park tỷ??!"

Beom Seonhwa giật mạnh cánh tay cậu ta: "Đừng có hét! Thay vì sử dụng chút công phu đó tìm kiếm manh mối đi!"

Kang Donghyun chỉ vết máu ở bãi đất trống cách đó không xa: "Có vết máu, mau đến đó xem."

Beom Seonhwa đeo bao tay, dùng ngón trỏ quẹt một ít đưa lên mũi ngửi: "Là máu người."

Cô chọt Dan Youngsoo: "Có nhìn ra được gì không?"

Dan Youngsoo nhìn tứ phía, toàn cảnh chỉ một màu đen như mực, gió biển thổi cuồn cuộn: "Làm sao tôi biết được.... nếu Park tỷ ở đây nhất định sẽ nhìn ra...."

Cậu vừa nói xong, mọi người nhất trí quay đầu nhìn lại.

Nếu Park Chaeyoung ở đây, khẳng định sớm cho cậu ta một cái tát trời gáng: "Cậu được tích sự gì hả?"

Chỉ là hiện tại không ai mắn cậu nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được gương mặt mình nóng rát đến phát đau.

Từ lúc xuất hiện, Park Chaeyoung luôn là nhân tố chủ lực trợ giúp phá án, muốn kiến thức có sâu rộng, muốn võ có thể hành sát, bọn họ ngước nhìn lên khoảng không, cảm thấy nàng thật chói mắt nhưng chưa từng nghĩ tới đuổi kịp bước chân nàng.

Dan Youngsoo cảm thấy đó là lẽ đương nhiên, phá án sao, văn có Park tỷ, võ có Manobal đội, không tới lượt cậu ta ra trận đâu.

Chỉ cần an ổn vượt qua đợt thực tập này sau đó từng bước khảo thí nhân viên công vụ, làm một tiểu văn viên nhỏ nhỏ ngồi văn phòng an ổn qua ngày là vui rồi.

Ai nào ngờ sẽ có một ngày cậu đứng ở hiện trường, vậy ra khi thật sự đứng chỗ này, đứng vào vị trí của Park Chaeyoung, đối mặt với sự kỳ vọng của đồng đội, tên tội phạm hung ác, những đồng sự chưa rõ sống chết áp lực tâm lý là rất lớn.

Không ai thúc giục Dan Youngsoo, mọi người căn bản chưa từng trông chờ gì ở cậu, Kang Donghyun đứng dậy đi tìm manh mối, Beom Seonhwa, Seo Jun cũng bận rộn công việc riêng của từng người.

Dan Youngsoo cắn răng, nhìn vũng máu trước mặt, cậu dường như muốn đưa tay chạm vào lại đột nhiên rút về, lần đầu tiên chủ động lấy bao tay từ rương khám tra ra đeo vào.

"Đoạn...." Beom Seonhwa đi xa một khoảng muốn gọi cậu theo, quay đầu lại thì thấy cậu đang quỳ rạp trên đất, chiêm nghiệm vết máu kia.

Dan Youngsoo dùng răng cắn đèn pin, tay cầm kính lúp di chuyển vòng quanh vũng máu, vắt hết chất xám hồi tưởng lại những nội dung từng học trong sách.

Cậu ta gõ đầu đứng dậy: "Xung quanh vết máu rất sạch sẽ, đây là tình trạng máu nhỏ giọt."

Beom Seonhwa đi qua: "Cậu...."

Dan Youngsoo bất ngờ kêu lên, chỉ về phía cô: "Đừng nhúc nhích!"

Beom Seonhwa cầm đèn pin đứng phía sau co rụt lại, Dan Youngsoo đã chạy tới nhìn xuống dưới chân cô: "Tôi biết rồi, Park tỷ đi hướng này, mọi người nhìn xem, trong quá trình di chuyển vết máu trải dài ngắn không giống nhau, hướng này dao động lớn nhất! Đi hướng này!"

Kang Donghyun dẫn đầu chạy tới: "Đuổi theo!"

"0202, tôi là 01...." Lalisa nói qua máy bộ đàm, giọng nói đứt quãng cho thấy các thiết bị đã bị nhiễu sóng, thông tin rời rạc gián đoạn.

Cô nhíu mày, rút ra con dao nhỏ vắt trong ống quần, khắc một mũi tên lên vách tường bên cạnh, để lại ký hiệu cho đồng đội, cũng phòng hờ trường hợp cô bị lạc đường.

Kết cấu các phòng lớn nhỏ ở đây giống nhau như đúc, cô lại đá văng một cánh cửa, không khí khói bụi hỗn tạp, bàn ghế phóng ngã tứ tung.

Lalisa cầm dao để lại ký hiệu ở cửa, lại vỗ vào máy liên lạc, vẫn không có tín hiệu, cũng trong nháy mắt cô nhớ lại chương trình học xử lý các thiết bị điện tử bị nhiễu sóng.

Bước vào phòng CT chụp X quang, các bác sĩ thường yêu cầu bệnh nhân không mang theo các thiết bị không cần thiết.

Một là vì phòng trường hợp quấy nhiễu sự vận hành của máy móc, hai là sóng điện thoại ít nhiều cũng ảnh hưởng đến việc mất tín hiệu.

Nguyên tắc hoạt động của máy truyền tin cũng tương tự, như vậy có khả năng cô đã bước vào vùng bị nhiễm sóng điện từ, cho nên không thể liên lạc với đồng đội.

Lalisa cầm máy bộ đàm, rút anten, giọng nói trở nên trong rõ, cô đột nhiên xoay người, cũng chính trong tích tắc đó trong máy bộ đàm đột nhiên ré lên tiếng rít chói tai.

Cô quay đầu lại nhìn căn phòng mình vừa lướt qua, quyết định bước vào trong.

Lalisa nắm chặt súng trong tay, đèn pin kẹp bên dưới, ánh sáng xuyên qua màn tro bụi cắt căn phòng u ám thành từng khói sáng.

Cô cẩn thận kiểm tra khắp căn phòng, không phát hiện hình nhiệt* trên kính radar.
*Hình nhiệt: độ ấm của vật thể sống sẽ chuyển màu thông qua lớp kính.

Lalisa thở dài một hơi, âm thanh rè rè trong máy bộ đàm từ khi bước vào căn phòng này chưa từng đình chỉ, nàng cầm lên giống như đang mò tìm tín hiệu phát sóng tìm kiếm.

Căn phòng này giống như văn phòng của Bác sĩ, trên bàn vẫn còn vài xấp tài liệu, sọt rác ngả nghiêng, giấy tờ mốc meo vứt tứ tung.

Lalisa dẫm lên vài mẫu giấy, lúc rà máy bộ đàm đến một chiếc tủ cạnh góc tường thì tiếng ré bén nhọn lại vang lên, trong tràn cảnh yên tĩnh khiến người ta nổi da gà.

Cô ấn chốt mở tủ, bỏ máy bộ đàm vào trong túi sau đó mở tủ ra, dùng hết sức mới khiến cánh cửa tủ hoạt động, phát ra thứ âm thanh ê buốt.

Lalisa thở hổn hển, mồ hôi đầy đầu, quần áo cũng ướt sũng.

Cô tháo mũ bảo hộ, đặt súng cùng băng đạn xuống đất, quay người dùng cơ bắp săn chắc ở phần lưng chậm rãi đẩy nó, rốt cuộc cũng ép được về phía chân tường.

Lau mồ hôi trên mặt, còn chưa kịp vui vẻ thì một ánh sáng màu hồng loé lên bất thình lình khiến cô loá mắt.

Tủ sắt được dời đi, thứ gì đó giống như hộp đồng hồ điện gắn trên tường nhấp nháy, bên trên hiển thị đồng hồ bấm giây, thời gian đang liên tục đếm ngược.

Lalisa ấn vào trong, mồ hôi lạnh trên trán từng giọt nhỏ xuống, không dám thở mạnh.

Bom áp suất có thể phát nổ khi trọng lực thay đổi.

Nếu không phải cô nhanh tay lẹ mắt, dùng sức mạnh của cơ thể đè lên e là sớm đã nát vụn.

Cánh tay đè ép trên tường bắt đầu run nhẹ, đồng bấm giây dừng lại ở con số 10.

Xung quanh an tĩnh đến cỡ nào.

Lalisa có thể nghe rõ được tiếng tim đập, càng lúc càng dồn dập, tùy thời đều có thể nhảy ra ngoài.

Cô nuốt nước miếng, cánh tay sắp sửa tê rần, để duy trì tư thế này một thời gian dài quả không phải chuyện dễ dàng.

Sự thật cô là hình cảnh, chương trình học gỡ bom mìn chỉ nắm bắt cơ bản không quá am hiểu, những việc như vậy tốt nhất để dành cho chuyên gia, nhưng hiện tại các thiết bị điện tử có thể dùng đều bị nhiễm từ, hoàn toàn mất liên lạc với bên ngoài.

Bất luận là Park Chaeyoung hay nữ hài kia đều không kịp chờ nữa.

Lalisa rút con dao ra khỏi đôi bốt, bắt đầu tháo gỡ tụ điện, đinh ốc từng viên rớt xuống, cô nhẹ nhàng mở nắp quả bom, đồng tử lập tức co rút, vô số dây nối đủ màu sắc bắt chéo chằng chịt.

Tim đập như trống bỏi, máu toàn thân như muốn chảy ngược lên đỉnh đầu.

Lalisa lạnh cả người, tiếng thở dồn dập.

Park Chaeyoung đã tiếp xúc với mặt nước.

Nàng ngẩng đầu lấy hơi, không trữ được bao nhiêu không khí cả.

Tay chân đều bị treo ngược, tư thế này không duy trì được lâu cổ nàng đã trở nên ê buốt.

Sợi xích lại lần nữa trầm xuống, toàn bộ phần đầu nàng bị nhúng vào trong nước.

Nàng bất ngờ không kịp phòng bị bị sặc nước, giãy giụa co chân nâng người dậy, ho liên tục.

Park Chaeyoung cử động, xích sắt đã va vào nhau, nàng xoay trái xoay phải cố gồng cứng tay chân khiến da thịt bị ma sát rướm máu.

"Đừng tốn công phí sức, chừa lại chút hơi tàn mà suy ngẫm di ngôn đi."

Vẫn là giọng nói máy móc đó.

Park Chaeyoung phun một ngụm máu ra ngoài, lơ lửng giữa không trung: "Mẹ kiếp, câm miệng lại cho Lão Nương."

"Hoặc là cầu xin có thể ta sẽ mềm lòng, xem ngươi cũng có sắc có vóc, biết đâu ta sẽ tha cho ngươi một mạng."

Vì tránh việc bị dìm vào trong nước lần nữa, Park Chaeyoung ngẩng cổ, máu hoà lẫn vào mồ hôi từ xương quai hàm chảy xuống.

Nàng mím môi: "Nghe kiểu nói chuyện giấu đầu lòi đuôi của ngươi chả giống một người đàn ông thực thụ, xin lỗi chứ loại "nấm kim châm" bổn tiểu thư đếch cần đâu ha."

Trên người nàng chỉ có đôi tay cùng cổ là có thể cử động, nàng gập cổ tay bắt lấy xích sắt kéo bản thân lên cao một chút.

Luận đấu võ mồm, ngoại trừ Lalisa nàng chưa từng ngán ai bao giờ.

Nhất là những lúc nguy cấp thế này nàng càng không sợ, Lalisa nói nàng là Tiểu sói con thì bản chất của loài sói chính là ngửi thấy máu sẽ càng thêm hưng phấn.

Thậm chí, máu bị rút đi còn hay hơn cả thuốc, máu càng chảy nàng càng cảm thấy tràn trề sức sống.

Nhìn mặt nước lóng lánh bên dưới, Park Chaeyoung tin tưởng bản thân có thể tự đào thoát.

"Hay là ngươi gọi người vừa mới đánh ta ra đây, các người là đồng loã sao? Ta cảm thấy hắn không tồi, rắn chắc, khoẻ mạnh nhất định sẽ rất sảng khoái."

Giọng nói kia dừng lại, Park Chaeyoung mặc dù không nhìn thấy hắn, xung quanh tối đen nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập.

Cơ hồ đã bị nàng chọc giận.

Park Chaeyoung liếm môi, quyết định châm thêm một ngọn lửa: "Đừng nói ngươi bị hoạn rồi đi, đối phó với một nữ nhân đơn độc như ta cũng phí nhiều công sức như vậy? Dàn xếp một đứa nhỏ đến đâm ta bị thương, còn bố trí bể nước này, có phải quá tự ti rồi không?"

"Chi bằng ngươi thả ta xuống, ta giúp ngươi một tay, có đủ không? Nếu không đủ thì...."

Nàng còn chưa nói xong xích sắt đột nhiên buông lỏng, Park Chaeyoung cả người đều trầm trong nước, còn chưa kịp lấy hơi, nước biển vị mằn mặn đã lùa vào lồng ngực.

Nàng kịch liệt giãy dụa, ho khan, bọt khí từ trong miệng sùng sục nổi lên mặt nước.

Park Chaeyoung kéo xích sắt nhưng nó vẫn không chút sứt mẻ, nàng nỗ lực nín thở, muốn trồi lên cố căng mắt nhìn cảnh vật bên ngoài dưới đáy nước, một tia sáng mỏng manh dần lụi tắt.

Một tấm thép chậm rãi che lấp miệng bể.

"Đáng tiếc, ta thay đổi chủ ý, không muốn để ngươi sống đến lúc giao tiền chuộc nữa rồi?"

Lalisa dùng kìm cẩn thận cắt sợi dây đỏ, cô thở dài một hơi, hít sâu mấy lần cũng không thoát khỏi lo lắng khẩn trương.

Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, trơn ướt khiến nàng không cầm chắc được gọng kìm.

Cô cắn răng thu tay lại cọ xát lên quần áo lại chọn lấy sợi dây màu trắng, trong bầu không khí an tĩnh khiến nhịp thở của cô trở nên trầm trọng.

"Rốt cuộc nên cắt dây nào? Dây nào? Dây nào đây!" Cô tự nói với mình, thở dốc không ngừng, mồ hôi tuôn đầy đầu, quần áo cũng không khá khẩm hơn là mấy, càng muốn mệnh hơn là cánh tay cô bắt đầu tê rần, cô không biết đến cùng là cô không dùng đủ sức hay là đã dùng hết phần trăm sức lực.

Điều này rất nguy hiểm, đồng nghĩa với việc đặt một chân vào quỷ môn quan.

— Chaeyoung.... Park Chaeyoung.

Cô nhắm mắt thở dài.

--- Cho tôi dũng khí đi.

--- Nếu tôi hy sinh ở nơi này, ngọn lửa sẽ thắp sáng khắp trời đất, các đồng đội sẽ dựa vào ký hiệu của tôi mà tìm ra được chỗ này.

--- Em sẽ ổn chứ?

--- Còn tôi, sẽ hóa thành vì sao nhỏ bé giữa ngân hà rộng lớn, soi sáng bảo hộ cho em.

Cô nhớ lại kỷ niệm ở trấn DL, cô từng hỏi Park Chaeyoung: "Nếu có một ngày, tôi cũng...."

Park Chaeyoung khi đó đã lắc đầu, dùng tay che chắn môi cô lại.

Kỳ thực trong khoảnh khắc đó, cô hẳn nên tích góp dũng khí bước lên hôn nàng mới phải.

Nếu được như vậy, và thật sự ngày này sẽ tới thì cô không lưu luyến bất kỳ tiếc nuối gì.

Lalisa nghĩ vậy, mũi kiềm đã cắt một phần sợi dây màu trắng. Cô thở hổn hển hốc mắt ửng đỏ, đang định hoàn toàn cắt đứt đột nhiên cô nhìn thấy quả đồng hồ bên dưới sợi dây màu trắng.

Không phát sáng, không tính giờ.

Lalisa nới lỏng mũi kiềm, dùng răng cắn đèn pin, một đoạn mã hiện ra.

Cô thoáng thả lỏng vẻ mặt vui mừng.

--- Park Chaeyoung, em thật đúng là phúc tinh của tôi, nhưng mật mã là gì nhỉ?

Lalisa không dám đánh bừa, sợ thua ván cược này cô sẽ hoàn toàn biến mất.

Cô ngẫm nghĩ xâu chuỗi lại tất cả manh mối.

Qua việc Park Chaeyoung bị bắt cóc, rất có khả năng hung thủ đang muốn nhiễu loạn sự chú ý của cảnh sát.

Nhưng tại sao Park Chaeyoung lại đi tìm hắn?

Là bởi vì người đó khó tránh khỏi liên quan đến cái chết của Haeun.

Hắn là nghi phạm án Bạch Kình, có thể rất nhiều năm trước đó hắn đã giếŧ chết Haeun, rốt cuộc khá phù hợp với tuổi tác của hung thủ.

Nếu nói vậy, mục đích của hắn rất rõ ràng, từ đầu đến cuối đều là vì muốn cứu đứa nhỏ mà Kim Nari vứt bỏ kia.

Vụ việc phát sinh ở hầm mỏ 20 năm trước, một tháng sau khi đứa bé đó được sinh ra.

Thời gian phát sinh....

Bảng ký lục ở trấn DL lại hiện lên trước mắt cô.

Ngày 12 tháng 05 năm 1998.

Lalisa lặp lại một lần, lùi lại một tháng, cô cắn chặt răng, quyết định ấn xuống một chuỗi số.

Có người nói, nhân sinh là một con sông, không ngừng chảy về một hướng, không ngừng hoạt động.

Những người chết đi hoặc những ký ức xưa cũ một ngày nào đó sẽ hoàn toàn biến mất trong dòng nước lũ.

Còn con người trước khi chết thường sẽ nhớ lại những khoảnh khắc đó.

Bóng tối ùa về, trong đầu Park Chaeyoung xuất hiện rất nhiều viễn cảnh đứt đoạn, trước năm ba tuổi nàng theo mẹ lưu lạc đầu đường xó chợ, nhặt bánh bao thịt người khác vứt bỏ lên ăn.

Là buổi tối đầu tiên sau khi nàng bước vào Park gia, là đêm mưa to tầm tã nàng bị Park Sungmin nhốt bên ngoài cửa.

Bị đánh, bị mắng, bị ghét bỏ.... đều là chuyện bình thường.

Cuộc sống như vậy kéo dài rất nhiều năm, rốt cuộc cũng có người vươn tay kéo nàng ra khỏi vũng lầy.

"Park Chaeyoung, có đau không? Cậu phải kiên cường đừng khóc nha."

Trong bóng tối, đôi mắt đột nhiên mở ra.

Là một người khác đưa tay hướng về phía nàng.

"Park Chaeyoung, nhìn tôi, em đừng chết...."

"Park Chaeyoung, em sẽ không phải chiến đấu một mình."

"Park Chaeyoung, tôi nghĩ kỹ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net