8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8.

Sau khi tỉnh ngủ, hai người rất có ăn ý mà quên đi nụ hôn kia.

Dư Tây nghĩ có thể là do không khí tác dụng quá tốt, tiền lệ cũng không hiếm thấy, hơn nữa nữ-phối-muội-tử-ngôn-tình-văn như thế nào có thể là cong nha? Đúng không? A ha ha ha ha.

Tần Y im lặng không lên tiếng nhưng nội tâm kỳ thật rối rắm muốn chết, tỉnh ngủ là thanh tỉnh. Cô cũng không biết vì sao lại hôn luôn. Còn là nụ hôn đầu tiên nữa!... Có điều... Dư Tây vị ngọt ngọt, giống như kẹo đường.... Tần y một chút cũng không cảm thấy buồn nôn khi đồng giới hôn nhau, nhưng... cô thích Mộ Dung Sam nha – điều này sẽ không thay đổi – cô thích Mộ Dung Sam lâu như vậy lâu như vậy...

Buổi chiều là môn bắt buộc – Quản lý tài chính – Dư Tây và Tần Y đều đến – dĩ nhiên Tần Y có đi hay không cũng không vấn đề gì. Phòng học to như vậy mà những hàng ghế trước lại không có ai, còn ba hàng trở về sau trái lại rất nhiều người ngồi, cho nên ngồi ở hàng đầu Dư Tây rất nổi bật.

Giảng viên chưa từng thấy nhiệt huyết sôi trào như hôm nay- nhìn xem! Có một sinh viên nhiệt tình yêu thích học tập kia kìa! Cho nên giảng viên không ngừng ra sức nói; hình ảnh thuyết trình không ngừng chuyển biến, nói đến giọng nói tang thương bao hàm cảm xúc mạnh mẽ.

Tần Y ngồi ở phía sau nhìn bóng lưng Dư Tây. Dư Tây ngồi thẳng lắm, và không ngừng ghi chép, sợi tóc bên tai hơi nhếch lên. Cô ấy không giống với tất cả mọi người trong phòng học này.

Tan lớp, Dư Tây cầm máy tính ngăn cản giảng viên hỏi mấy vấn đề và cầm usb copy nội dung chương trình học của giảng viên.

Không ai sinh ra đã là thiên tài, Dư Tây tin tưởng vững chắc như thế và đồng thời ra sức nỗ lực.

Trời dần tối, Dư Tây ăn cơm xong, tại phòng vội vàng tắm rửa rồi đón xe ra bar.

-----

Bar mờ mờ, khóe miệng Dư Tây co giật, ở phòng thay đồ mà thay đồng phục và trang điểm lên, rồi bắt đầu công việc. Thời gian bar hoạt động là từ tám giờ đến rạng sáng một chút. Hiện tại là tám giờ, trời tối đen, quán đã có khách.

Đèn chớp chớp, DJ đánh nhạc, bartender tung kỹ năng làm cooktail, rất là vui mắt vui tai. Dư Tây linh hoạt đi lại trong đám người... kiếp trước cô đến nơi tương tự thế này không biết bao nhiêu lần, đường sá không thể thành thục hơn. Đưa rượu xong là quét sạch con mồi, cô không có cùng người tình một đêm nhưng nhìn xem trai đẹp uống chút rượu cũng rất là đẹp mắt nha.

Người càng ngày càng nhiều, sàn nhảy đầy người quần ma loạn vũ, vũ công trên đài nhiệt tình nhảy múa với sự quyến rũ, Dư Tây nhìn như không và xuyên qua trong đám người.

Ở quầy bar có một cô gái nhìn Dư Tây với biểu tình hấp dẫn làm Dư Tây không dám nhìn thẳng, cái kiểu mà lồ lộ rõ quá làm cho người ta ngán ngẫm, mà Dư Tây cũng quen kiểu nhìn soi mói này, thế rồi cái cô gái đó cúi xuống nói cái gì với đám trai kia mà có vẻ vui thích lắm.

Đưa rượu đến một bàn, Dư Tây mới vừa cúi lưng thì cảm giác thấy mông mình bị sờ soạng. Dư Tây biểu tình không thay đổi; để rượu xuống và rời đi.

- Em gái mới tới, cũng không tệ lắm nha.

Có người cường ngạnh ôm eo Dư Tây, Dư Tây đấu tranh ngược lại bị ôm. Dư Tây nhăn mày, trong lòng thập phần phiền chán. Người này không thể nói là xấu nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi.

- Quý khách, mời buông tay.

- Ây da, không buông, anh không buông! – Hắn đắc ý cười. Em út mông thật săn chắc... hắn tham lam nhìn ngực Dư Tây, biểu tình rất hạ lưu.

- Như vậy xin lỗi.

Và tiếng heo bị chọc tiết vang lên trong bar kinh động một đống người. Dư Tây bình tĩnh đứng dậy, khách khí gật đầu với thằng đó.

- Đụ má mày con đĩ!... – Thằng đó bưng tay, không ngừng mắng.

Quản lý rất nhanh chạy lại, dò hỏi Dư Tây tình huống thế nào... Tình huống quen thuộc – luôn luôn sẽ có vài khách động tay động chân với phục vụ.

- Quý khách, cậu như vậy là trái với quy định của bar, nhưng là vì tránh mất hòa khí, hóa đơn hôm nay của cậu bar sẽ miễn phí.

- Con mẹ mày miễn đơn là lừa bịp được bố mày à? Mày tưởng bố mày dễ khi dễ hả? Bar tụi mày dung túng phục vụ đả thương khách, tao coi về sau còn có ai dám đến! – Thằng đó không ngừng ồn ào đánh người gây sự, muốn bao nhiêu vô lại là bao nhiêu vô lại.

Quản lý cau mày: tiếng tăm bị ảnh hưởng là tổn thất lớn.

- Vậy, quý khách muốn bồi thường như thế nào; ba ngày miễn đơn được không?"

- Bố mày không cần miễn đơn, bố mày muốn nó; ngủ với tao một đêm, chúng ta đây chuyện gì cũng không có! – THằng đó chỉ vào Dư Tây.

Dư Tây giương mắt lạnh lùng nhìn thằng đó. Ngọn đèn biến ảo không chừng đánh vào mặt cô nhìn rất là quỷ mị.

- Quý khách chuyện này là không có khả năng. - Quản lý vẻ mặt tiếc nuối.

Tần Y bước ra ghế lô chuẩn bị rời đi, nhóm kia say hôn thiên địa ám rồi, cô không đi theo. Ồn ào ở lầu một làm cô chú ý, và Tần Y vừa nhìn đã thấy người ta đứng dưới ngọn đèn – dáng người lồi lõm khiêu khích mặc đồng phục đen; tóc đuôi ngựa; lưng đứng thẳng... Cô ấy gặp phiền phức rồi, Tần Y không cần nghĩ đã biết như thế.

- Sao vậy? – Tần y đứng ở bên cạnh Dư Tây, nhẹ giọng dò hỏi quản lý ở một bên, khi nhìn đến gương mặt Dư Tây thì hô hấp cứng lại. Cô chưa thấy qua Dư Tây trang điểm lên; mà Dư Tây tại phòng cũng không có đồ trang điểm, vĩnh viễn là canh suông mì sợi.

Dư Tây trang điểm, rất đẹp, như một yêu tinh!

Lạnh lùng yêu tinh!

- Tần tiểu thư. – Quản lý gật đầu với vị nhà giàu này và nói rõ sự tình.

Tần Y giận dữ nhìn thằng đó; cái gì? Bảo cô ấy ngủ một đêm!?

Anh này cũng là thương gia, tự nhiên cũng biết cô con gái nhà giàu này mà ho khan hai tiếng:

- Không thì thế này. Cô uống hết; chuyện này coi như xong, thế nào? – Hắn cười gượng, chỉ vào rượu trên bàn.

Dư Tây nhìn Tần Y trừng mắt rồi bắt đầu cầm rượu uống thả cửa... Có bia có rượu có cooktail chắc chắn dễ say, Tần Y kinh hồn táng đảm nhìn Dư Tây há mồm uống cạn... Dư Tây cho là mình sẽ không say, nhưng cô đã không phải Dư Tây kiếp trước bách độc bất xâm, Dư Tây đời này tuy có thể uống rượu nhưng nhiều như vậy thì vừa cạn đã gục.

- Tôi mang cô ấy về; cô ấy là bạn tôi. – Tần Y đỡ Dư Tây đi đường loạng choạng, nói với quản lý.

Ngày hè nóng rực gió thổi vào mặt, Tần Y đón taxi về tới trường, bảo vệ không nói gì, yên lặng cho đi.

Dư Tây một đường đều thực im lặng cho đến khi về phòng đóng cửa lại, cô bắt đầu không kiên nhẫn cởi giày cởi quần áo... Đây là thói quen của Dư Tây, cho dù ở bên ngoài thảm hại như thế nào cũng phải chịu đựng, về đến lãnh địa mới bắt đầu khóc lóc om sòm.

- Đã nói rồi! Không có việc gì lại tới đó làm thuê; cậu thiếu tiền thì nói với mình a! – Tần Y không ngừng lầm bầm.

- Cô là ai? Làm gì tại nhà tôi!? – Một cô gái nhìn quen quen, Dư Tây bực bội đẩy Tần Y ra.

- Mình là Tần Y a, Dư Tây cậu làm sao vậy? – Bị đẩy ra Tần Y biểu tình mờ mịt.

Tần Y... Tần Y...

Nhiệm vụ...

Dư Tây ngơ ngác nhìn, trong đầu có quá nhiều thứ xông ra nhất thời đầu đau muốn nứt.

- Cậu sao vậy, Dư Tây, sao lại khóc? – Tần Y bị dọa, nhanh chóng lấy khăn lau nước mắt cho Dư Tây.

Dư Tây khóc rất an tĩnh; hai giọt nước mắt trượt xuống, miệng không có phát ra tiếng nức nở...

- Tôi muốn sống sót, tôi không muốn chết...

- Tôi không muốn chết...

Dư Tây ôm chặt Tần Y tự như phao cứu sinh.

Tại sao, tại sao lại là cô? Rõ ràng... cô không nên chết... Công ty còn cần cô; cô còn có công tác; còn có tốt thời gian... hết thảy toàn bộ đã không còn!... Lúc ấy vì sao đột nhiên đi vào!? Vì sao thèm uống ly rượu đó!! Cô thật sự không muốn chết...

- Được được được, cậu sẽ không chết, cậu sẽ sống, mình sẽ để cậu cố gắng sống. – Tần Y trấn an Dư Tây, không ngừng vuốt ve lưng người ta.

- Đừng đi đến bar nữa, mình tìm công việc khác cho cậu được không?

Dư Tây lắc đầu.

- Cậu thiếu tiền tới vậy sao!? – Tần Y hơi bực mình.

- Các ngươi nghĩ như thế nào cũng sống tốt hơn người ta, có biết không chúng ta ngay cả sống sót đều rất khó... – Dư Tây ngẩng đầu đối diện Tần Y, mắt mang nhợt nhạt thủy quang.

Tiếng cười càn rỡ của Dư Tây càng giống tiếng khổ đau kêu rên.

Ngươi có biết không chúng ta ngay cả sống sót đều rất khó...

Tần Y ôm Dư Tây, trầm mặc không nói.

Ánh đèn vàng cam ấm áp chiếu vào hai người, in bóng dáng hai người ôm đầu nhau...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net