chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Đi xem mắt

"Tả Kỳ, hôm qua mình đã kí xong hợp đồng rồi, cậu sẽ phụ trách việc kiểm tra và nhập hàng nha!" Lâm Kiều đi thẳng lại bàn, vừa rót nước vừa nói

"Cậu đã kí thành công rồi sao?"  Tả Kỳ đang tính sổ sách cũng phải dừng tay ngước nhìn, trời ạ cô đã thuyết phục suốt 2 tuần mà vẫn không được, Lâm Kiều thế nào lại chỉ mất vài ngày đã thành công rồi? Đồng đội tốt, đúng là đồng đội tốt. Tả Kỳ dơ tay tạo thành dấu like tròn mắt nói "Lợi hại!"

Tả Kỳ và Lâm Kiều là bạn thân từ năm cấp ba, sau này tốt nghiệp đại học, trải qua suốt 2 năm làm nhân viên văn phòng, cả hai bắt đầu không còn hứng thú với công việc nhàm chán đó, vậy là cả hai quyết định nghỉ việc, bắt đầu cùng nhau khởi nghiệp, bắt đầu từ việc kinh doanh quán ăn nhỏ, lúc đầu rất khó khăn nhưng một năm sau đó việc kinh doanh bắt đầu có tiến triển. Sau sáu năm lăn lộn với nhiều khó khăn, biến cố, thì đến thời điểm hiện tại việc kinh doanh đã phát triển ở mức ổn định. Ít nhất cũng đã phát triển thành nhà hàng, xem như cũng  có chút tiếng tâm.

"Hôm qua mình uống say, xém xíu đâm đầu ra xe, hên là được một người lạ cứu giúp. Cậu đoán xem đó là nam hay nữ?" Lâm Kiều kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tả Kỳ, tỏ vẻ thần bí.

"Đừng nói là một soái ca nha?" Tả Kỳ cắn môi, mắt chớp chớp, lộ ra cái vẻ biến thái không chịu nổi.

"Không, là một mỹ nhân! "

Tả Kỳ nghe vậy liền thu lại nụ cười, mặt ngơ ngác hỏi:
"Vậy là mỹ nhân cứu mỹ nhân sao?"

"Không những cứu thôi đâu, mình còn ngủ chung một giường với người ta nữa đó!" Lâm Kiều nói đến đây thì miệng bất chợt cười nhẹ, vẻ đẹp của mỹ nhân này chính là cái kiểu mà cô thích nhất, hình mẫu soái tỷ ga lăng, tốt bụng, ở bên cạnh cảm giác được che chở rất nhiều a. Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Kiều, Tả Kỳ chán nản nói

"Kiều à, sống nghị lực lên đi cưng! "

Lâm Kiều bỉu môi, lườm nhẹ một cái rồi liền đứng dậy rời đi, Tả Kỳ cau có gọi với theo:

"Rồi đi đâu nữa vậy? "

Người kia không thèm quay đầu lại, chỉ lớn tiếng nói một câu "Đi xem mắt! "

Tả Kỳ đứng đó nhìn theo trong lòng nghĩ đây đã là lần xem mắt thứ sáu rồi, chắc chắn sẽ lại không thành công cho xem.

Lâm Kiều bước vào trong nhà hàng đã hẹn trước, cô ngay đến cả mặt mũi của đối phương cũng chưa từng xem qua, nếu như mẹ cô không ghi số bàn cụ thể, cô còn lâu mới gặp được anh ta. Vào phía bàn đã được đặt sẵn, đối tượng xem mắt của cô vì thế nào lại còn chưa tới? Lâm Kiều ngồi xuống kêu trước một ly nước ép, nhìn xung quanh một lượt, trong lòng thầm nghĩ rằng "Nhà hàng này cũng xa xỉ quá rồi, chắc cũng toàn là dân tầm cỡ lui tới, chỉ có mình là con đỗ nghèo khỉ!"
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì một người đàn ông đi đến, anh ta lịch sự chào hỏi
"Cô có phải là Lâm Kiều không?"

Lầm Kiều ngẩng đầu nhìn anh ta,  nhẹ giọng nói "Tôi là Lâm Kiều, anh là đối tượng xem mắt đó sao?"

"À, đúng vậy, tôi là Minh Dạ! Xin lỗi đã để cô phải chờ, tôi gửi tặng cô món quà, xem như tạ lỗi!"
Minh Dạ kéo ghế ngồi đối diện, trên tay là một gói đồ có chữ Dior, Lâm Kiều trong lòng thầm nghĩ, có khi nào lại là một nhân vật lớn, nhưng cũng không ăn nhầm gì, chị đây không hứng thú với nam nhân.

"Thật ra anh không cần phải tốn kém vậy đâu!"

Dù sao cũng không thành đôi. Chị đây chỉ nghĩ cho anh thôi.

"Cũng chỉ là một set son thôi, không tốn kém bao nhiêu" Minh Dạ đẩy túi quà về phía cô, miệng cười nói.

"Anh giới thiệu chút về mình đi" Dù sao cũng nhận quà rồi, thôi thì làm bạn cũng được, nói cũng lạ, người ta đi xem mắt thì có được tình yêu, còn cô mỗi lần đi xem mắt lại có thêm một người bạn, ôi cuộc đời.

"Tôi năm nay 29 tuổi, đang là đạo diễn, đã từng ly hôn một lần, cô không để ý chứ?"

"Không sao, tôi không để ý! "

"Tôi cứ nghĩ cô nghe xong sẽ lập tức bỏ đi chứ! "
Lâm Kiều chỉ mỉm cười không nói, Minh Dạ lại tiếp lời
"Thật ra đây đã là lần xem mắt thứ ba của tôi rồi, những đối tượng trước sau khi nghe xong câu đó, liền nói không hợp, cô là ngoại lệ đó! "

Người đàn ông này chung quy thì cũng rất tuấn tú, cao ráo, lại còn là người có tiền, ly hôn một lần cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên. Mẹ cô đã từng nói đàn ông có điều kiện tốt đa phần đều sẽ có tật xấu!

"Phần của anh xong rồi đúng không, tới lượt tôi nhé?"
Minh Dạ liền gật đầu, lưng dựa vào ghế chăm chú nghe cô nói

"Tôi không có ý định sinh con! "

"Quên nói với cô, tôi còn có một cậu con trai 6 tuổi! "

"Tôi năm nay 27 tuổi, vừa kinh doanh nhà hàng vừa là nhà đầu tư nhỏ. Tôi đến đây chủ yếu là để làm hài lòng mẹ tôi, tôi thật lòng chưa muốn kết hôn, vậy nên chúng ta chỉ làm bạn thôi được không? "

Minh Dạ gật đầu, mặt tỏ vẻ đồng tình, thật ra anh cũng giống như vậy, không muốn kết hôn lần nữa.

"Anh... Không sao chứ? "

"Tôi không sao, tôi cũng giống cô, chỉ là... Chúng ta còn gặp lại được không? "

"Vậy anh thêm facebook của tôi đi!"
Lâm Kiều cứ như vậy lại thành công kết giao thêm người bạn nữa. Nếu mẹ còn bắt cô đi xem mắt như vậy, chắc cô kết bạn khắp tứ phương luôn quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC