CHƯƠNG 10: ĐỪNG LÀM TA THẤT VỌNG!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường Xuân cung.

- Quý Phi nương nương hôm nay trông thần sắc có vẻ không được tốt lắm! Có cần Hoàng hậu nương nương cho phép miễn thỉnh an vài ngày không? - Thuần phi lên tiếng.

Sau một hồi cùng quý Phi tần bồi chuyện Hoàng hậu thì theo đúng quy trình họ sẽ chĩa mũi lao sang Cao Quý Phi như một lẽ đương nhiên.

- Bổn cung hôm nay đúng là có chút không khoẻ. Nhưng cũng không đến mức như Thuần phi nói là cần miễn thỉnh an! Bổn cung rất yêu thương Hoàng hậu nương nương, sao dám có lòng tắc trách vì những chuyện cỏn con này mà không đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương! - Cao Quý Phi nhàn nhạt đáp. Cái tên này, đã hôm nay chẳng muốn đả động gì mà cũng cứ động chạm, nếu hôm qua không bị ai đó đè cả đêm thì hôm nay Cao Ninh Hinh chắc chắn đem người này làm chả.

Hoàng hậu ho khan một tiếng.

"Ta chưa muốn bị Nhàn Phi cúng sớm đâu Cao Quý Phi"

- Thần thiếp chưa bao giờ thấy Quý Phi nương nương cảm mạo bao giờ... Hôm nay đúng là mở mang tầm mắt! - Thuần phi lại muốn chọc giận người này, nhìn vẻ kiêu sa bình thản này của Cao Quý Phi càng khiến Thuần phi muốn chọc ghẹo nàng thêm nữa.

- Bổn cung là con người, thân này là thân tứ đại, sanh lão bệnh tử có ai mà chẳng trải qua. Thuần phi đúng là nên học một lớp bồi dưỡng giáo lí Phật! Đến sanh lão bệnh tử cũng lấy làm lạ thì lấy tư cách gì bồi chuyện cùng ta? - Quý Phi không nhanh không chậm mà đáp, căn bản vì nàng không để tâm đến con người này. Người nàng để tâm chính là cái tên sắc lang đang ngồi ung dung thưởng trà trước mặt nàng cơ. Diễn rất hay, hay lắm! Nhàn phi quả thật rất... nhàn!

Hoàng hậu nghe mùi thuốc súng nồng nặc liền biết nếu không ra tay xem chừng Cao Quý Phi sẽ lật ngược cả Trường Xuân cung này của nàng để mà hả giận.

- Quý Phi đã khoẻ hơn chưa? - Hoàng hậu tay vẫn lần chuỗi mà đưa mắt hướng về Ninh Hinh, giọng điệu vẫn ôn nhu bình đạm như bao ngày. Xem ra người phải ra tay mà cứu lấy ngôi nhà của mình.

- Đa tạ Hoàng hậu đã quan tâm, thần thiếp vẫn ổn. Chỉ là cơ thể có hơi nhức mỏi.

- Quý Phi vì sao lại bị như thế này...?

- Thần thiếp bị "bóng đè" ạ... - Cao Ninh Hinh chính là nói thẳng như thế cho tên nào đó biết được mà tự mình hối lỗi. Ai đời lại làm người yêu mình đến ba lần một đêm, không cản nữa chắc đến tận ngày mai ngày mốt mốt mốt nữa nàng cũng không có cơ hội rời giường.

Thục Thận nghe thế liền cười thầm nhưng tuyệt nhiên không để lộ một ý niệm ra bên ngoài luôn là vẻ đoan trang, hiền lương, bình đạm như Bồ tát thị hiện vào đời để cứu khổ chúng sanh.

- Ở cung thần thiếp có một bài thuốc trị nhức mỏi rất hay... - Tên lưu manh kia chính là đang giở chút trò vặt vãnh ra để trêu chọc nàng.

- Không cần. Bổn cung tự khỏi! - Cao Ninh Hinh liền biết ý đồ của người này nhanh chóng phủi đi như phủi bụi. Ta còn chưa khoẻ nàng mà qua nữa, Hinh nhi chắc sẽ dán cả người mình lên giường mất.

Không cần nói, những vị Phi tần còn lại ai chẳng hay Cao Quý Phi kiêu căng ngạo mạn kia chính là đang xem thường Nhàn Phi; thế nên chỉ biết im lặng mà xem phim lẻ đang được công chiếu ngay tại Trường Xuân cung với sự tham gia của ba diễn viên Phú Sát Hoàng hậu, Cao Quý Phi và Nhàn Phi đang đấu trí dữ dội.
Chỉ có ba người kia đang biết họ đang làm gì, Hoàng hậu thì đau đầu nhìn đôi tình nhân kia khẩu chiến, còn họ thì xem ra rất hăng hái mà khẩu chiến.

Những tưởng chỉ ba người họ biết thôi thì từ gần đó luôn có một ánh mắt luôn dán chặt lên người Thục Thận.
Ánh mắt đầy cay đắng cũng đầy bi thương.

Trữ Tú cung.

Ninh Hinh đang thưởng trà thì Chi Lan vội vội vàng vàng chạy đến và thì thầm vào tai của Ninh Hinh.
Ninh Hinh nghe xong liền lạnh toát cả người, tay nâng chén trà cũng trở nên run run. Có trời mới biết lúc này nàng sợ hãi đến mức độ nào.

- Thật sao? - Ninh Hinh e dè hỏi lại Chi Lan.

- Thật thưa nương nương.

- Không thể nào! Sao có thể...? - Trời đất lúc này như tối sầm lại trước mặt Ninh Hinh. Vạn vạn không ngờ tới có ngày Cao Quý Phi nghe tin như sét đánh ngang tai mà đứng cũng chẳng vững.

"Xem ra đến lúc rồi!"

Không gian yên ắng đến lạ, bỗng nghe giọng nói quen thuộc vang lên.
- Hinh nhi!

Ninh Hinh thấy bóng dáng ai kia đang tiến vào, nhìn thấy nàng liền cười tươi như hoa.

Quả nhiên, chỉ cần nhìn thấy người kia, trong tim liền trào ra một loại cảm xúc vui vẻ đến lạ thường. Ninh Hinh cất giọng bảo với Chi Lan:

- Ngươi lui ra đi!

Rồi hướng người kia mà đặt câu hỏi:

- Hôm nay ngươi kiếm cớ kiểu gì để sang đây thế?

- Có cớ sao. Ta trốn đấy! Trước giờ vẫn luôn trốn mà! - Thục Thận vừa nói vừa tiến về phía Ninh Hinh đang ngồi.

- Ta còn chưa hết giận ngươi đâu đấy!

- Hôm nay thỉnh an Hoàng hậu người vẫn còn sức để đá xéo thần thiếp mà nhỉ? - Thục Thận ngồi xuống vẫn không quên giở giọng châm chọc người này.

- Bổn cung chính là dồn hết phần sức tàn lực kiệt cuối cùng của mình để xử lí nhà ngươi! - Cao Ninh Hinh nâng chén trà chậm rãi mà thưởng thức.

- Ta có làm một chiếc khăn tay muốn tặng nàng. - Thục Thận lấy trong ống tay áo ra một chiếc khăn lụa.

Một chiếc khăn tay lụa màu trắng ở ngay chính giữa thêu tên nàng "Cao Ninh Hinh" màu đỏ. Tuy chỉ có duy nhất một điểm xuyết như thế nhưng lại không hề phô trương mà lại vô cùng hoà hợp và nổi bật vào nền trắng của khăn lụa. Như tình yêu của Thục Thận dành cho Ninh Hinh luôn bao dung, bảo bọc mà chiều tiểu bảo bối kia đến hư.

Ninh Hinh cứ yên tâm quấy phá, làm càn; còn việc thu dọn tàn cuộc cứ để Thục Thận lo.

- Màu trắng tượng trưng cho sự thuần khiết và chung thủy cùng kiên định còn tên của nàng ta thêu ở giữa chính là muốn nói với nàng rằng trong lòng ta lâu nay chỉ có nàng. Nàng biết màu của tình yêu là gì không? Ta nghĩ, tình yêu có một màu cực kì nổi bật, nổi bật hẳn so với các màu sắc khác. Bởi vì chỉ cần là nàng, dù nàng có đứng giữa vạn người... Ta cũng sẽ nhìn thấy nàng! Ta thấy, màu đỏ là một trong những màu nổi bật nhất cũng là một màu nàng rất thích. Ta hi vọng... Nàng sẽ thích. Vậy là ta có một chiếc khăn do chính tay nàng thêu, nàng cũng có một chiếc do chính tay ta thêu. Ta rất vui. - Thục Thận vừa nói vừa đặt chiếc khăn vào tay còn lại Ninh Hinh.

Ninh Hinh nhận lấy liền đặt chung trà xuống  mà dùng hai tay nâng niu xem xét. Quả thật, rất đẹp, không quá phô trương cũng chẳng tầm thường. Chiếc khăn mang phong cách rất "Thục Thận". Nàng rất hài lòng. Mà thật ra, cái gì của Thục Thận mà Ninh Hinh chẳng hài lòng?

- Ta rất thích. Nàng làm gì ta đều thích.

Ánh mắt Thục Thận chỉ cần nơi nào có Ninh Hinh xuất hiện thì liền ngay chỉ chú ý đến nàng mà chẳng quản xung quanh.

Tôi biết trần gian một giấc mơ
Mà vẫn tranh giành đến xác xơ.
Cố vớt trăng vàng trên bến mộng
Mấy độ trầm luân… tiếp dại khờ.
(Sưu tầm)


Thục Thận biết rõ bản thân mình đã yêu người này đến không thể buông bỏ, không thể từ bỏ người này.

"Vô lượng kiếp sau ta vẫn mong được gặp Phật, vô lượng kiếp sau ta vẫn mong được gặp nàng!"

Nhìn vẻ mặt vui vẻ của người kia mà bản thân không khỏi vui mừng.

- Vậy mà nãy nói vẫn còn giận ta... - Thục Thận thương thì thương nhưng vẫn không quên chọc ghẹo con người kia.

Cao Ninh Hinh liếc Thục Thận như muốn xé xác con người ngạo nghễ mang danh Bồ tát sống chốn Tử Cấm Thành này.

- Ta sẽ giận nàng tiếp. - Nói xong Ninh Hinh liền đứng dậy định đi dạo liền bị một người nào đó ôm chầm phía sau lưng.

Hơi thở ấm nóng nhẹ nhàng phả vào người nàng cùng hương thơm thoang thoảng rất mực nhu tình.

- Lâu rồi, thần thiếp mới được ôm người. - Thục Thận nhẹ nhàng lên tiếng.

- Mới vài canh giờ thôi thưa Nhàn Phi nương nương! Hôm qua còn chưa đủ sao. Chúng ta bên nhau tính bằng năm rồi đó Thận nhi à...

Thục Thận thật sự rất bám lấy Ninh Hinh. Chắc chắn ai nhìn thấy đều sẽ ngạc nhiên đến tháo mắt mà nhìn lại vì Nhàn Phi trước giờ vẫn rất "thanh tịnh như nước", điềm đạm, không thể hiện cảm xúc ra ngoài bao giờ mà chỉ cần có Cao Ninh Hinh liền biến thành người có ôn nhu, có ấm áp, đến cả mặt dày cũng không thiếu.

- Thật sự rất thích được bên cạnh nàng... - Thục Thận cọ mặt vào hõm vai của Ninh Hinh nhi nàng mà làm nũng.

Ọc...

- Ta đói rồi.

- Nàng muốn ăn gì sao? Để ta bảo Chi Lan. Có ăn thêm canh hẹ không? - Thục Thận nghe tiếng trống bụng người kia biểu tình liền từ từ buông người kia ra.

Kì thực, Ninh Hinh rất thích ăn canh hẹ, một phần vì canh hẹ ngon, chín mươi tám phần còn lại là vì Thục Thận rất thích nhìn nàng ăn canh hẹ, phần cuối cùng là vì tên truyện là "Nàng hãy nấu canh hẹ cho ta!"

- Có nàng ở đây nhất định phải ăn chứ. Ây. Mà hoa lan có nấu được canh hẹ không nhỉ?

Cao Ninh Hinh chính là mỗi lần thích thì vô lý không thích thì vẫn cứ vô lý.
Cao Ninh Hinh ghét hoa Lan vì hoa Lan không nấu canh hẹ được.

- Cao. Ninh. Hinh!

- A... Đói bụng quá! - Cao Ninh Hinh chọc giận thành công, nhiệm vụ hoàn thành. Liền đánh trống lui binh. Thoả mãn thoả mãn!

...

- Cao Quý Phi! - Một giọng nói quen thuộc vang lên, là Hoàng Thượng.

Cao Quý Phi và Nhàn Phi nghe thấy liền hành lễ.

- Thần thiếp cung thỉnh Hoàng Thượng thánh an!

- Không cần đa lễ! - Hoàng thượng đưa tay đỡ Quý Phi và Nhàn Phi.

- Trẫm nghe bảo Quý Phi thân thể không khoẻ, biết tin liền đến thăm nàng. Mau ngồi xuống đây. - Nói thế liền nắm tay Ninh Hinh mà ân cần đỡ nàng ngồi lên ghế.

Thục Thận liền biết, nhanh chóng cáo lui.

- Thần thiếp cáo lui.

- Ừ. - Hoàng đế từ lâu cũng chả để ý đến vị Phi Tần một lòng không tranh không đoạt này.

- Từ bao giờ nàng và Nhàn Phi thân thiết như thế nhỉ? - Hoàng đế đặt nghi vấn, người Cao Quý Phi ức hiếp trong cả Tử Cấm Thành này đếm không hết, trong đó luôn có cái tên Nhàn Phi đứng đầu danh sách. Sao hôm nay nơi cung Trữ Tú này lại có nàng ta.

- Nhàn Phi có tấm lòng của Bồ Tát, biết thần thiếp cơ thể không khoẻ liền đem một ít thuốc thang đến cho thần thiếp. Đa tạ Hoàng thượng quan tâm.

- Quý Phi.

- Dạ.

- Thật sự là chỉ có như thế?

- Thật sự là chỉ có như thế. - Cao Ninh Hinh vô thức nắm chặt chiếc tay mà người kia dành tặng.

- Trẫm tuy bận việc chính sự, nhưng rất quan tâm đến các nàng. Tuyệt đối đừng có ý định giấu trẫm bất cứ chuyện gì! Trẫm không nói không có nghĩa là trẫm không biết! - Hoàng đế đưa một ngón tay nâng cằm Ninh Hinh mà mắt - đối - mắt. Giọng điệu nhàn nhạt mà vô cùng lạnh lùng.

- Hoàng thượng nói như thế là có ý gì? Thần thiếp không hiểu...

- Không. Nàng hiểu rồi! - Hoàng đế mỉm cười, nụ cười vô hồn đến lạnh sống lưng.

- Trẫm yêu thương nàng như thế, đừng làm trẫm thất vọng.

-----------------------
Đây là lần đầu tiên mình viết truyện có sai sót xin mọi người bỏ qua.
Cảm ơn.
Hãy ủng hộ mình bằng cách Vote, bình luận để mình có thêm động lực ra chương mới nhé. Cảm ơn mọi người.
Mình đã viết xong cái kết, chỉ còn đoạn đường.
Hi vọng có mọi người cùng đồng hành với "Nàng hãy nấu canh hẹ cho ta!".
Cảm ơn mọi người. ♥️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net