CHƯƠNG 4: ÁNH TRĂNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Mọi người hãy vote và cmt để mình có thêm động lực ra chương mới nhé. Cảm ơn mọi người!]

----------------------------------------------------

Thừa Càn cung.

- Nương nương, đã đến giờ ạ.

- Được, ta đi nhé. Có ai đến cũng cáo bệnh, không được cho vào.

Thục Thận nhanh chóng bước ra khỏi Thừa Càn cung. Trân Nhi nhìn theo bóng lưng của chủ tử mà không khỏi cảm thán.
"Ôi tình yêu..."

"Cuối cùng cũng biết vì sao nương nương chưa bao giờ oán trách Quý Phi nương nương dù cho Quý Phi bao lần làm khó dễ nương nương. Đúng là những con người "khác thường" thì cách bảo vệ nhau cũng chả giống ai. Quý Phi ngoài mặt chả đặt nương nương vào mắt nhưng thật ra trong mắt chỉ có nương nương nhà mình. Mà nương nương cũng thật là, rõ ràng biết Quý Phi bảo vệ mà cũng chẳng nói gì. Đến lúc Quý Phi nhiễm phong hàn mê mê man man mới hớt hả lo lắng đến khóc thì mới chịu thừa nhận rằng bản thân yêu Quý Phi đến nhường nào. Cố chấp cố chấp!"

- Ý. Đầu óc để đâu đó!

- Chi Lan. Qua đây thăm ta à? - Trân Nhi thấy Chi Lan liền hết sức vui mừng, cuối cùng cũng có người đến bầu bạn.

- Không. Qua đây để ám sát ngươi!

- Ngươi dám ư? - Trân Nhi nghênh mặt chọc ghẹo người đứng trước mình.

- Sao lại không chứ? Ngươi không nhớ ngày trước ta với ngươi ghét nhau như chó với mèo sao? - Trân Nhi chìm vào màn ký ức của những ngày xưa ấy... Tiếp lời

- Hồi đó nhìn ngươi là ta chỉ muốn phanh thây ngươi thành trăm mảnh. Ây da, giờ đây lại đùa giỡn với nhau như này.

Ơ, mà sao Chi Lan lại qua đây?

- Quý Phi bảo ngươi qua đây có việc gì à?

- Chẳng có việc gì cả, nương nương nhà ta cũng chẳng bảo ta làm gì. Nương nương đi theo tiếng gọi con tim rồi. Lúc chưa có ai kia thì một tiếng cũng "Chi Lan" hai tiếng cũng "Chi Lan", giờ đây thì một là "Thục Thận" hai thì là "Thận nhi" ba thì là "Cục bột nhỏ"... Khổ thân! - Chi Lan cảm thấy thật là... Khó tả. Nương nương nhà Chi Lan giờ chìm đắm trong tình yêu, chắc cũng chả còn nhớ nàng tên Chi Lan đâu.

- Không chỉ ngươi đâu. - Trân Nhi đồng cảm sâu sắc, đưa tay khoác vai Chi Lan, haizz, chuyện là từ lúc hai người kia bên nhau. Chi Lan và cả Trân Nhi đều cùng lúc giảm cân vì họ phải chạy từ Đông lục cung sang Tây lục cung, rồi từ Tây lục cung sang Đông lục cung để hai vị chủ tử tặng đồ ăn cho nhau.
Khi thì là bánh kẹo, mứt, thức ăn, có khi lại là y phục có lúc lại là 5 quyển kinh? Ối nặng chết đi được, mà lại chẳng ai có thể làm ngoài hai con người đáng thương kia...
Chưa kể vì tránh bị nghi ngờ, có khi họ phải đi đường vòng xa gấp 2, 3 lần. Khổ. Rất khổ.

- Ngươi xem quần áo của cả ta và ngươi đều đã rộng ra đến thế này. - Trân nhi vừa nói vừa chỉ vào y phục cả nàng và Chi Lan.

Cả hai không hẹn mà cùng đông thanh: "Nhờ ơn hai vị nương nương kính yêu của chúng ta."

------------------------------------------------------

- Hinh nhi của ta. Hôm nay ta sẽ đưa nàng đi chơi nhé. - Thục Thận nắm tay Ninh Hinh từ tốn dẫn nàng đi đến một nơi.

- Ở đây có gì để chơi à?

- Có chứ. Bảo bối dạo này rất ngoan, không phá phách, chỉ ở trong cung nên hôm nay ta dẫn nàng đi đến một nơi. Có lẽ nàng đã từng đến rồi... Nhưng ta hi vọng, ta có thể cùng hàng, chúng ta, cùng nhau thưởng thức nơi này...  - Thục Thận quay qua nhìn Hinh nhi của nàng, mỉm cười, bàn tay vẫn nắm chặt tay của Hinh nhi.

Bây giờ đã khuya, Thục Thận cũng không biết moi đâu ra gan hùm để mà nắm chặt lấy tay nàng, dẫn nàng đi chơi.

Nếu có ai nhìn thấy, chắc chắn sẽ không ngờ rằng Nhàn Phi và Cao Quý Phi có mối quan hệ "thân thiết" như thế. Vì hai người họ, một người hống hách, kiêu ngạo, buồn buồn là đi náo loạn hậu cung một trận, chẳng đặt cả Hoàng hậu Đại Thanh vào mắt, chẳng kiêng dè ai. Một Nhàn Phi điềm tĩnh, chẳng màn thế sự, đến Hoàng đế cũng chả quan tâm, từ lâu đám nô tài thái giám cũng chả đặt nàng vào mắt.

Hai người họ chẳng liên quan gì đến nhau, thế mà lại gắn kết với nhau đến bất ngờ.

Có lẽ, tình yêu chưa bao giờ phân biệt giới tính. Tình yêu chính là sự đồng điệu trong tâm hồn.

Ta nói, ngươi hiểu. Là yêu.

Nhìn bóng lưng người kia vui vẻ, miệng luôn nở nụ cười, tay luôn nắm chặt lấy tay nàng.

Thục Thận của nàng, quả thật là người ôn nhu, đáng yêu nhất trần gian trong mắt Cao Ninh Hinh. Dù cho, Cao Quý Phi cao cao tại thượng như nào, ngông cuồng như nào thì chỉ cần có người này bên cạnh thì liền trở thành tiểu bảo bối rất cần được che chở. Đương nhiên, chỉ có Thục Thận mới có "quyền" và được Ninh Hinh cho phép cho phép che chở nàng mà thôi.

Thục Thận là người sống tình cảm, nàng ấy yêu thương ai sẽ yêu đến hết lòng, sẽ cố gắng bảo vệ người ấy đến cuối cùng, chấp nhận mọi giá để người nàng yêu vui vẻ, hạnh phúc. Có lẽ, trong muôn vàn điểm khác nhau, đây chính là điểm chung lớn nhất của họ, Thục Thận và Ninh Hinh.

- Ngươi không sợ người khác nhìn thấy sao?

- Bọn họ ngủ rồi, không sao đâu.

- Thật là...

- Hinh nhi của ta hạnh phúc là được.

- Ta lại yêu ngươi thêm một xíu nữa rồi. - Ninh Hinh bất giác nở nụ cười, có Thục Thận thật tốt.

- Nàng phải yêu ta thêm nhiều xíu, chứ một xíu không đủ đâu bảo bối à.

- Tham lam!

- Tham có tham thiện và tham ác, ta là tham thiện.

- Dạ! Mô Phật!

- Đây, tới rồi này. - Thục Thận dừng chân, quay qua nhìn Hinh nhi, mỉm cười, tiếp lời: "Chúng ta đi lên!"

Nơi trên cao, có thể nhìn thấy bao quát cả Tử Cấm Thành, tường đỏ ngói vàng, thật đẹp, thật yên bình.

Giá như...
Nơi đây cũng yên bình như vẻ đẹp của nó, nhỉ?
Nhưng đáng tiếc, đây cũng chỉ là một cung điện đẫm máu mà thôi...

- Thật đẹp. - Hinh nhi thốt lên.

Thục Thận chẳng nói gì, tầm mắt của nàng trước sau như một, chỉ đặt lên Hinh nhi của nàng. Nhìn Hinh nhi như thế, nàng thật sự rất bình yên. Chỉ cần có Hinh nhi của nàng, thế gian dù có phong ba bão tố đến mấy, đối với nàng đều như gió thoảng mây bay, vì nàng có Hinh nhi của nàng. Bùa bình an của nàng.

- Thục Thận ngươi xem, trăng hôm nay thật đẹp.

- Nàng thích không? - Thục Thận bây giờ mới lên tiếng, vẫn như thế, ôn nhu điềm đạm.

- Ta thích chứ. Thục Thận à, dưới ánh trăng này, ta muốn nàng biết một điều. - Ninh Hinh quay qua, nhìn Thục Thận.

- Nàng nói đi. - Thục Thận mỉm cười đáp, trong mắt Nhàn Phi hiện tại chỉ tiểu bảo bối trước mắt nàng mà thôi.

- Tình yêu ta dành cho nàng luôn luôn là thật. Chưa bao giờ là giả. Dù chỉ một khắc. Ta trước giờ, đã lừa dối không biết bao nhiêu người nhưng ta chưa bao giờ lừa dối ngươi. Dưới ánh trăng đêm nay, ta khẳng định rằng: Tình yêu ta dành cho nàng luôn là chân thật. Có thể, rất nhiều người đã từng nhìn lầm ta, ta cũng chẳng mong họ nhìn "đúng" về ta. Ta sẽ phải diễn vở kịch một Cao Quý Phi ngông cuồng, "coi trời bằng vung" này đến suốt cuộc đời chỉ để mong tìm thấy được niềm vui giản đơn, để giải thoát và cuối cùng có lẽ chỉ mong đến được một nơi thật hạnh phúc. Sống thật tốt. Nơi ta là Cao Ninh Hinh.

- Ngươi biết không Thục Thận, nếu như ta không thể gắng gượng được nữa. Đêm cuối cùng của buổi diễn, ta sẽ là Cao Ninh Hinh, ta sẽ thật vui vẻ. Và cuối cùng, ta sẽ ở đây. Chính nơi đây, hạ màn vở kịch của ta. Kết thúc cuộc đời của ta. Ngươi xem, có đẹp không?

Từng câu, đều là thật lòng. Ninh Hinh đã tạo bao ác nghiệp, nàng cứ cho rằng quyền lực sẽ bảo vệ được nàng, bảo vệ được Thục Thận của nàng.
Ninh Hinh từng nghĩ, thứ nàng muốn nhất chính là Quyền lực.

Nhưng giờ đây, nhìn xem, Ninh Hinh chỉ muốn Thục Thận mà thôi.
Nhưng giờ đây, Thục Thận nơi đây, chẳng biết Ninh Hinh từ lâu đã sụp đổ rồi.

"Ta từ bảo vệ nàng, từng bước từng bước tổn thương nàng. Bây giờ nàng chẳng hay nhưng sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết. Chỉ là ta không ngờ, tại sao, tại sao lại thành ra như thế này...?" 

Ninh Hinh cả cuộc đời cũng chỉ là một con nhím phải liên tục xù lông để bảo vệ mình, nếu không, kiếp này nàng ta đã chết trước tập 32 của Diên Hi Công Lược rồi.

Thục Thận nhìn Ninh Hinh, tâm tư trống rỗng. Hinh nhi của nàng đã chịu khổ cực, bị chà đạp bao lâu sao nàng lại không biết? Càng hiểu rõ hơn rằng Ninh Hinh của nàng, vẫn luôn gắng gượng để bảo vệ chính mình và nàng.
Nàng đối tốt với Hinh nhi như thế vì yêu, vì thương, cũng chính vì muốn bù đắp cho nàng. Yêu thương nàng, vẽ nên cho nàng những thời khắc tươi đẹp nhất.
Nàng là người học Phật, sao lại chẳng biết Nhân - Quả...? Nàng biết rất rõ. Nàng biết Hinh nhi của nàng sẽ phải chịu những báo ứng.

Ý trời? Không. Ý người.

"Cho ta cùng nàng gánh lấy tội nghiệp này!" - Lời chưa thể nói.

- Nàng đưa ta đến đây, ta rất thích, Thục Thận à.

- Nàng thích là được. Sau này ta sẽ đưa nàng đến đây nhiều hơn nữa.

- Khung cảnh lúc này bình yên thật đấy, nhưng mà..

- Sao thế Hinh nhi?

- Cũng chỉ là vẻ ngoài mà thôi. Bên dưới là bao mạng người, Tử Cấm này vương biết bao máu người... - Tầm mắt Hinh nhi hướng xuống dưới, nơi mặt đất.

Từ đây mà nhảy xuống, chỉ có chết. Càng tốt, nhỉ? 

Thục Thận im lặng, Hinh nhi nói không sai. Một cung điện đẫm máu.

- Thục Thận, ngươi biết ta mong gì nhất ở đây không? - Hinh nhi vẫn đặt tầm mắt mình nơi mặt đất.

Thục Thận im lặng, nàng biết Hinh nhi đang nghĩ gì liền đưa tay kéo nữ nhân trước mặt vào lòng. Ôm thật chặt.

- Đừng nghĩ gì hết, Hinh nhi. Có ta ở đây.

- Ta chỉ mong, nơi đây không vương máu của ngươi. Ta chỉ mong, ngươi một đời bình an.

Hinh nhi nâng tay, ôm lấy Thục Thận, áp sát hơn người mình vào cơ thể Thục Thận để có thể "trộm" lấy một ít hơi ấm từ nàng, mùi hương của nàng, cảm nhận lấy nhịp tim của nàng, và cả tình yêu của nàng.

- Ta sẽ bảo vệ nàng, Hinh nhi của ta. Ta sẽ không cho phép bất cứ ai, động vào Hinh nhi của ta...

- Ta chỉ cho phép nàng "động" vào ta. - Câu nói này, chỉ Hinh nhi hiểu được trọn vẹn, chỉ chính nàng hiểu được trọn vẹn. Ninh Hinh chỉ cho phép mỗi Thục Thận yêu thương nàng, sủng ái nàng, cưng chiều nàng và cũng chỉ Thục Thận mới có thể tổn thương nàng. Dù bây giờ, nàng ấy rất yêu thương nàng, nhưng hơn ai hết, Ninh Hinh biết nếu ngày đó đến thì nàng không chắc...

Làm sao Thục Thận có thể tha thứ cho nàng, trong khi nàng còn không thể tha thứ cho bản thân mình?

Thục Thận nghe Ninh Hinh nói thế, trong lòng tự dưng đặt ra một dấu chấm hỏi nhưng nàng nhanh chóng lờ đi, cho rằng bản thân mình nhạy cảm quá rồi...

Từ khi yêu Hinh nhi, nàng rất nhạy cảm.
Nàng sợ rất nhiều thứ.
Sợ Ninh Hinh không yêu nàng nữa.
Sợ bản thân không thể hiểu được Ninh Hinh.
Và sợ nhất chính là bản thân làm tổn thương Ninh Hinh.

- Thục Thận à, ta thật sự rất yêu nàng. - Hinh nhi rút đầu vào cổ Thục Thận, hưởng thụ mùi hương nơi nàng, mùi hương này, mùi hương của người nàng yêu thật sự rất có tác dụng với nàng. Chỉ cần ngửi thấy mùi hương của nàng ấy, nàng đều rất an tâm.

- Ta thật sự rất yêu nàng, Hinh nhi. - Thục Thận nâng tay, xoa lưng bảo bối của nàng, tiếp lời. - Nàng có muốn ở đây thêm chút không? Hay là chúng ta hồi cung nhé!

- Ta nghĩ nên hồi cung, đã khuya rồi. Nàng còn phải nghỉ ngơi nữa.

- Được.

Thục Thận nắm tay Ninh Hinh dẫn nàng đi xuống.

- Thận nhi, nàng có lạnh không?

- Lạnh.

- Thận nhi xem ra yếu rồi!

...
Thục Thận im lặng.
Ninh Hinh im lặng.

- Được. Ta sẽ có nàng thấy, ta "yếu" như nào. - Thục Thận quay qua nhìn Hinh nhi của nàng, nở một nụ cười không thể miễn cưỡng hơn.

"Thôi xong!" - Hinh nhi nghĩ thầm, thôi thật sự xong rồi. Đêm nay, sẽ dài.

- Ta sẽ cho nàng thấy, thế nào là "yếu".

- Ta... Ta sai rồi...

Thục Thận chẳng đáp, tay vẫn nắm chặt tay Ninh Hinh, tiến thẳng về Trữ Tú cung.

-----------------------------------------------------

Đêm ấy, trời đẹp.
Tình thanh.
Yêu đậm.
Chỉ mong
Tử Cấm
Không vương máu nàng.

-----------------------
Đây là lần đầu tiên mình viết truyện có sai sót xin mọi người bỏ qua.
Cảm ơn.
Hãy ủng hộ mình bằng cách Vote, bình luận để mình có thêm động lực ra chương mới nhé. Cảm ơn mọi người.
Mình đã viết xong cái kết, chỉ còn đoạn đường.
Hi vọng có mọi người cùng đồng hành với "Nàng hãy nấu canh hẹ cho ta!".
Cảm ơn mọi người. ♥️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net