Chương 15 không có tên nha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mạc Y vốn định đặt vé máy bay chiều chủ nhật trở về, đáng tiếc, ba mẹ nàng chủ nhật sáng sớm liền thay nhau oanh tạc nàng, làm cho nàng không thể không đổi thành chuyến bay sớm nhất để trở về. Tại phòng chờ, điện thoại Mạc Y lại vang lên.

"Mạc Y, con như bố van con, con khuyên mẹ ly hôn với bố đi, cứ dây dưa vậy ai cũng không tốt được a!" Mạc Hồng Vĩnh ngồi trên ghế sa lon, nắm tay "chân ái" Đoạn Như Vân, mấy tháng này đến khó được tư thái thấp(?).

"Bố cho rằng con không khuyên sao? Mỗi ngày nhìn xem bố đang ở đây trước mặt đối phó với người rất thoải mái sao? Mẹ con không nghe, con có biện pháp nào sao" Mạc Y khó được có chút tức giận, đột nhiên, ý thức được mình có chút lớn tiếng, tranh thủ hạ thấp âm thanh: "Đợi con trở về rồi hãy nói đi, sắp lên máy bay rồi, con cúp đây."

Đỗ Khê Băng bị cô gái bên cạnh thoạt nhìn yếu đuối, nhu nhược đột nhiên lớn tiếng làm cho kinh sợ, không tự chủ được mà đánh giá nàng một phen, lại thấy nàng hạ thấp thanh âm, nhưng mà trong đó không kiên nhẫn không che giấu chút nào, ngược lại là đối với nàng có chút tò mò rồi. Dù sao rất ít thấy người nào yếu đuối nhu nhược giống như cô gái bên cạnh này, mà bé thỏ con này tức đến thở hổn hển, có một loại tương phản khó hiểu nảy sinh. Nàng ngoặt ngoặt khóe miệng, lấy điện thoại di động ra, không có chút ngại ngùng nào mà chụp một tấm.

Bên này Mạc Y vừa cắt điện thoại Mạc Hồng Vĩnh, điện thoại mẹ nàng, Hứa Quỳnh Hoa lại gọi tới. Mạc Y hít sâu một hơi, đè xuống không kiên nhẫn vừa rồi, ôn nhu nói: "Mẹ, con đang đợi máy bay, giữa trưa thì đến nhà rồi."

"Mẹ biết chuyện gì xảy ra rồi, Trần a di nói với mẹ, chiều hôm qua trông thấy ba của con cùng tiện nhân kia đi bệnh viện, nàng hỏi đồng nghiệp thì biết tiện nhân kia bị ung thư rồi, vì vậy ba con mới không thể chờ đợi được mà muốn ly hôn!" Hứa Quỳnh Hoa cười lạnh một tiếng, "A, hắn ngược lại là nghĩ dễ như vậy, vội vã ly hôn lấy tiền đi cho tiện nhân chữa bệnh!" Cũng không nhớ ngày đó là ai cùng hắn dốc sức làm mới được như bây giờ, lại muốn cầm tiền của nàng đi cứu tiểu tam, nằm mơ!

Mạc Y nghe được tin tức này ngược lại là ngây ngẩn cả người, nàng mặc dù đối với Đoạn Như Vân hận đến nghiến răng, nhưng nghe được người này xảy ra chuyện, trong nội tâm không phải là rất thoải mái, nàng cũng không biết nên nói cái gì...

"Mẹ... Nếu không coi như hết, tốt xấu hai người cũng sống chung nhiều năm như vậy, tuy rằng ba không đúng, thế nhưng hắn quyết tâm như vậy, lại ầm ĩ nữa cũng không tốt..."

"Con nói gì đó! Mẹ biết rõ con từ nhỏ thân với ba con hơn, chưa bao giờ thân thiết với mẹ... Mẹ với ba con như vậy con cũng không có động thái gì..." Hứa Quỳnh Hoa nghĩ đến lúc này con gái vẫn ở bên ngoài du lịch, bộ dạng một chút cũng không để ý, nước mắt lại chảy ra.

Mạc Y quả thực ủy khuất mà không nói được, nàng kỳ thật có chút sợ hãi khi tiếp điện thoại Hứa Quỳnh Hoa, mỗi lần Hứa Quỳnh Hoa phàn nàn với nàng, rõ ràng trong lòng nàng cũng không dễ chịu gì, còn phải giữ vững tinh thần an ủi mẹ, có thể nàng mỗi lần khổ sở không được mình ôm lấy bản thân khóc, lại không thể nói với mẹ, chỉ có thể khóc xong thì chườm đá, bởi vì ngày hôm sau còn phải đi ra ngoài, không thể để mình tiều tụy.

Đỗ Khê Băng nhìn bộ dạng muốn khóc lên của bé thỏ con bên cạnh, cưỡng chế ủy khuất an ủi người trong điện thoại, không biết sao lại có chút đau lòng.

Đến khi đăng ký, Mạc Y mới vội vàng cúp điện thoại. Đỗ Khê Băng đi theo phía sau nàng, sau đó phát hiện, bé thỏ con mất hồn mất vía đã ngồi chỗ ngồi của mình.

Đỗ Khê Băng mỉm cười, vỗ nhẹ nàng một cái, lễ phép nói: "Cô à, chỗ này hình như là chỗ ngồi của tôi a."

Không nghĩ tới Mạc Y nhìn nàng, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, lập tức nước mắt theo đó mà rơi xuống. Đỗ Khê Băng lại càng hoảng sợ, nàng nhìn thoáng qua vé máy bay trong tay Mạc Y, nguyên lai chỗ ngồi ở bên cạnh mình. Nàng vào chỗ vốn là của Mạc Y ngồi xuống, từ trong túi lấy ra khăn tay đưa cho nàng, vội hỏi: "Ai cô đừng khóc nha, làm như tôi khi dễ cô vậy..."

Đỗ Khê Băng suy nghĩ một chút cũng biết bé thỏ con này nhất định là bởi vì chuyện trong nhà nên tâm tình không tốt, rất ủy khuất, thấy người chung quanh đều nhìn sang, trước mắt tiểu cô nương này còn không thèm nhận khăn tay, nàng đành phải giúp đỡ Mạc Y lau nước mắt, dụ dỗ nói: "Ngoan a không khóc a, hết thảy đều sẽ khá hơn a..."

Kết quả không nghĩ tới nàng vừa an ủi, Mạc Y khóc còn ác hơn rồi. Đỗ Khê Băng đau cả đầu, nàng sẽ không an ủi người khác. Nhớ tới hảo hữu Thẩm Dịch Ly, tâm hung ác, dứt khoát đem bé thỏ con kéo vào trong ngực, mỗi lần Thẩm Dịch Ly sử dụng với bạn gái Sở Lạc của nàng, Sở Lạc rất nhanh liền ngưng khóc.

Cũng may, Mạc Y khóc trong chốc lát cũng liền ngừng, nàng xin lỗi rồi rời khỏi ngực Đỗ Khê Băng nức nở nói: "Ngại quá..."

Đỗ Khê Băng cuối cùng thở dài một hơi, xem ra một chiêu này rất có tác dụng nha, nàng cười nói: "Khóc cho thỏa là tốt rồi, y phục của tôi ướt hết rồi."

Mạc Y đỏ mặt,nhanh nhẹn từ trong túi lấy khăn tay lau đầu vai bị nước mắt nàng làm ướt nhẹp một mảng, thẹn thùng nói: "Thực xin lỗi, Khê Băng nữ vương..."

"Ơ?" Đỗ Khê Băng tùy ý Mạc Y giúp mình lau quần áo, nghiêng đầu cười nói: "cô biết tôi?"

"Ừ..." Mạc Y không dám cùng nàng đối mặt, thấp giọng nói: "tôi có theo dõi weibo của cô..."

"È hèm?" Đỗ Khê Băng không nghĩ tới như vậy còn có thể thu hoạch thêm một người hâm mộ, cười hỏi: " Weibo cô tên gì?"

"Mạc gia bé thỏ con... Bất quá tôi chẳng qua là có chút hâm mộ thôi..."

A? Thật đúng gọi là bé thỏ con? Đỗ Khê Băng cười dịu dàng nói "Thật đúng là bé thỏ con đáng yêu a ~" nàng xoa đầu Mạc Y an ủi: "Bé thỏ con mắt đỏ cả rồi tuy rằng không biết cô xảy ra chuyện gì, bất quá sự tình nhất định sẽ sẽ khá hơn ~ vui vẻ một chút a ~ "

"Ừ tôi biết rồi, cám ơn" Mạc Y vòng quanh ngón tay của mình, nở nụ cười xin lỗi Đỗ Khê Băng.

Cô gái trước mắt với lỗ tai đều đỏ, ánh mắt ướt sũng nhìn qua nàng, dáng tươi cười ấm áp được rồi, rất là đáng yêu. Đỗ Khê Băng nhất thời có chút sửng sốt, nàng dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, bịch...bịch.

"Làm sao vậy?" Mạc Y thấy bộ dạng Đỗ Khê Băng sững sờ, thò tay tại trước mắt nàng quơ quơ.

Đỗ Khê Băng có một tia quẫn bách, nàng hắng giọng một cái, ngồi thẳng nói: "Không có gì."

Vừa vặn lúc này tiếp viên hàng không đã tới, Đỗ Khê Băng đã khát nước, nhìn về phía Mạc Y: "Muốn uống nước không?"

Mạc Y nhu thuận gật đầu, ngọt ngào cười nói: "Muốn, cám ơn ~ "

Đỗ Khê Băng vừa bình phục một chút, tim lại bịch bịch vang lên, nàng tranh thủ thời gian quay đầu, ra vẻ bình tĩnh đối với tiếp viên hàng không nói: "cho chúng tôi hai ly nước ấm, cám ơn." Thầm nghĩ: Đáng chết, bé thỏ con này sao đáng yêu thế...

Máy bay bay một giờ, Đỗ Khê Băng cùng Mạc Y còn chưa có trò chuyện hết lại phải xuống phi cơ rồi. Hai người cùng đi đến sảnh, Đỗ Khê Băng vừa định hỏi Mạc Y phương thức liên lạc đã thấy một người đàn ông cao lớn đi tới, nhận lấy túi du lịch vuốt vuốt tóc nàng, mỉm cười cười hỏi: "Trực tiếp về nhà? Hay là đi ăn cái gì? Có đói bụng không?"

Mạc Y vừa thấy Tô Kỳ, cảm giác ủy khuất lại nổi lên, nàng quắt quắt miệng, nhẹ nói: "Tớ không đói bụng."

Tô Kỳ thấy người bên cạnh Mạc Y lại là Đỗ Khê Băng, hướng nàng lễ phép cười nói: "chị Khê Băng, thật là đúng dịp, đi công tác về sao?"

"Đúng vậy, không nghĩ tới hai người cũng quen biết nhau" Đỗ Khê Băng cũng lịch sự cười cười, hướng Mạc Y vứt ra cái mị nhãn, nói: "Tôi đi trước, rất hân hạnh được biết cô, bé thỏ con ~ "

Mạc Y nhu thuận mà vẫy vẫy tay, "Nữ Vương bye bye ~ "

Đỗ Khê Băng quay người ly khai, khóe miệng thu lại. Nàng đột nhiên cảm thấy Tô Kỳ có chút chướng mắt.

Cũng không biết xảy ra chuyện gì Tô Kỳ giờ phút này lái xe hướng nhà nàng đi. Có một đống người chờ nàng để nói chuyện a. Buổi sáng nhận điện thoại quyết định của cha mẹ, Mạc Y liền gọi điện thoại cho Tô Kỳ, Tô Kỳ không nhiều lời, đã nói: "Tớ đi đón cậu, cùng cậu về nhà." Không có ở đây một tháng trước, hắn để Mạc Y một mình đối mặt nhiều chuyện. Rõ ràng thời điểm hắn khổ sở, Mạc Y vẫn luôn bên 'nàng'.

Không ngoài sở liệu, lại là một lần cãi nhau không có chút ý nghĩa nào. Thậm chí đã có tình trạng song phương động thủ đập đồ. Mạc Y mắt lạnh nhìn hết thảy trước mắt, tâm đều là lạnh. Nàng không biết vì nguyên bản gì cha mẹ đang rất yêu thương nhau lại biến thành như vậy, không biết vì cái gì đã từng thề muốn làm bạn cả đời người hôm nay xem đối phương là cừu nhân. Vì cái gì, không thể đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay đây?

Mạc Y đứng lên, vừa định nói hai người đừng cãi nữa, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lập tức trời đất quay cuồng.

Tô Kỳ hoảng sợ, hắn nhanh tay tiếp được Mạc Y, hô: "Mạc Mạc! Làm sao vậy? ! Tỉnh! Cậu đừng làm tớ sợ!"

Mạc Hồng Vĩnh cùng Hứa Quỳnh Hoa xoắn xuýt khi nghe hắn hô, quay đầu liền thấy con gái của mình té xỉu ở trong ngực Tô Kỳ, lập tức liền ngây ngẩn cả người, không biết làm sao.

"Thất thần làm gì! Gọi 120 đi!" Tô Kỳ hướng hai người quát, trong nội tâm thầm mắng: Cái tên tiểu nữ chết tiệt này rốt cuộc là chịu đựng mấy ngày, một chút cũng không nghe lời! Nói bao nhiêu lần không nên thức đêm chính là không nghe!

Mạc Hồng Vĩnh lúc này mới luống cuống tay chân mà lấy điện thoại ra gọi 120, Hứa Quỳnh Hoa tiến lên nhìn con gái hô: "Mạc Y, con làm sao vậy? Đừng dọa mẹ nha!"

Tô Kỳ thật sự là chịu đựng không nổi nữa, cũng bất chấp lễ phép rồi, đối với hai người bọn họ quát: "Hai người đều là người lớn ? Cố tình nháo lâu như vậy? ! Bản thân nháo còn chưa tính, con gái các người mỗi ngày cực kỳ lo lắng cho các người, mỗi ngày các người tìm nàng phàn nàn, cho rằng nàng không quan tâm các người! Đừng tưởng rằng các người là cha mẹ thì các người liền áp lực nàng! Chính nàng trong đêm khóc bao nhiêu lần, hai người biết không? Chú ở bên ngoài... Còn muốn chia đều tài sản, nào có chuyện tốt như vậy vậy? Dì với chú qua nửa đời người, chẳng lẽ khi chú lấy nàng không cảm thấy nàng là chân ái sao? ! Dì cũng thế, loại đàn ông đáng ghét như vậy sao không ly hôn đi? Hà tất gì cùng bản thân gây khó dễ? Lưu lại sang năm!"

Nói xong, cũng mặc kệ phản ứng hai người, ôm lấy Mạc Y chạy xuống lầu. Chẳng qua là không nghĩ tới, ra cửa liền gặp một người ngoài dự liệu.

Đường Sở Nhiêu vốn là đến trò chuyện cùng hiệu trưởng trường mẫu giáo vào tháng sau Đường Lạc Nhiên sẽ học, vừa trò chuyện xong ra khỏi cửa, nghe thấy sát vách truyền đến tiếng gào thét. Nghe rất giống tiếng của Tô Kỳ, nàng không khỏi ngừng chân dừng lại, không nghĩ tới rất nhanh liền thấy Tô Kỳ ôm Mạc Y chạy ra. Đường Sở Nhiêu lại càng hoảng sợ, tranh thủ thời gian đến bên cạnh thang máy, hỏi: "A Kỳ, làm sao vậy?"

Tô Kỳ cũng không có rảnh chú ý Đường Sở Nhiêu tại sao lại ở chỗ này, khó nhọc nói: "Người nhà cãi nhau bị tức đấy! Đáng chết! Cái thang máy này như thế nào lại chậm như vậy!"

Đường Sở Nhiêu lúc này mới nhìn vào trong qua cái cửa đang mở, bên trong một đôi vợ chồng trung niên luống cuống tay chân theo sát đi ra.

Buổi sáng lúc ra cửa, Tô Kỳ nói với nàng là đi đón Mạc Y, còn sợ nàng suy nghĩ nhiều, liền giải thích rằng hắn cùng Mạc Y chẳng qua chỉ xem đối phương là bạn tốt, tuyệt đối không quan hệ tình yêu. Đường Sở Nhiêu bộ dạng không thèm để ý chút nào nói ra: "It 'ness." Trong lòng vẫn là có chút vui vẻ đấy, Tô Kỳ chủ động cùng nàng giải thích. Nếu là bình thường, người ta sẽ nói lời nay này không thể tin, bất quá nàng cũng không biết vì cái gì, chính là đối với Mạc Y cùng Tô Kỳ rất tin tưởng. Hai người bọn họ ở chung, càng giống như là lão hữu nhiều năm, không có chút nào liên quan tình yêu hay dục vọng.

Xe cứu thương rất nhanh đã đến, Đường Sở Nhiêu cũng đi theo đến bệnh viện. Cũng may, bác sĩ nói Mạc Y chẳng qua là mệt nhọc quá độ, truyền hai chai nước biển nghỉ ngơi thật tốt là được. Bốn người lúc này mới thở phào một hơi. Tô Kỳ đoán chừng Mạc Y khi tỉnh lại cũng không muốn thấy Mạc Hồng Vĩnh cùng Hứa Quỳnh Hoa, khuyên can mãi hai người bọn họ mới đi.

Đường Sở Nhiêu đứng bên cạnh giường bệnh sờ lên khuôn mặt tái nhợt của Mạc Y, thở dài nói: "Ai, cô gái đáng thương."

Tô Kỳ đi đến phía sau ôm lấy nàng, thở dài một hơi "Tôi còn chưa từng mắng người khác như vậy đâu, thật sự rất tức giận a."

Đường Sở Nhiêu có chút hồ nghi mà nhìn về hắn, nhất thời đã quên đẩy ra. Nguyên lai Tô Kỳ cũng không ít nổi giận, lần trước sinh khí ở tiệc sinh nhật của Tô Hồn, so với lần này có thể lớn hơn? Chờ một chút, lúc nàng ở ngoài cửa hình như nghe thấy Tô Kỳ gọi Mạc Y là Mạc Mạc? Nàng còn nhớ khi nàng cùng Mạc Y trò chuyện, nàng cũng hay nói giỡn nếu không gọi Mạc Mạc đi, bất quá bị Mạc Y cự tuyệt, nàng nói, cái này là xưng hô đặc biệt của khuê mật Tô Kỳ của nàng gọi. Chẳng lẽ...

Tô Kỳ không phát hiện Đường Sở Nhiêu không đúng, hắn cúi đầu cọ cọ vào cổ nàng, nhẹ nói: "Em về đi, ở đây tôi trông là được, Nhiên Nhiên chắc đang ở nhà chờ em."

Đường Sở Nhiêu không có nhiều lời, 'ân' liền rời đi. Đến cửa phòng bệnh, nàng quay người, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Tô Kỳ, một lát sau mới nói khẽ: " Chiếu cố nàng thật tốt."

Trên thế giới này, chẳng lẽ sẽ có chuyện hoang đường như vậy?

Buổi tối Mạc Y mới tỉnh lại, Tô Kỳ vốn là nghiêm mặt dạy dỗ nàng một trận, Mạc Y không thể không làm nũng nhận sai: "Thực xin lỗi mà Tô Tô, đây là tình huống đặc biệt nha, tớ cam đoan không có có lần sau..." Nàng lại đáng thương mà sờ sờ bụng của mình, nói: "Tớ đói bụng..."

Tô Kỳ không có cách nào khác, trừng nàng nói: "Đợi chút."

Mạc Y lúc này mới thở phào một hơi, nghe Tô Kỳ nói chuyện nàng hôn mê, kỳ thật những lời Tô Kỳ quát mắng cha mẹ mình, nàng đã giấu ở trong lòng thật lâu rồi, chẳng qua là khó nói mà thôi, phải khiến Tô Kỳ giúp nàng nói ra.

Nàng lấy điện thoại di động ra, chỉ thấy thông báo Weibo có tin mới, mở ra xem, nguyên lai là Đỗ Khê Băng đăng trạng thái mới.

"Đỗ Khê Băng: @ Mạc gia bé thỏ con, hôm nay gặp được bé thỏ con đáng yêu, không nghĩ tới lại là fan của tôi, gửi cô ảnh chụp một khuôn mặt mỹ lệ, mời bé thỏ con chủ động tự giác liên lạc với tôi~ bé thỏ con muốn vui vẻ a ~ cô cười lên bộ dạng thật sự siêu cấp ấm áp." Dưới chính là bức tranh của nàng do người kia tự chụp.

Mạc Y nhếch miệng, giữ ảnh chụp, gửi tin nhắn riêng cho Đỗ Khê Băng.

" Chào nữ vương ~ cám ơn Nữ Vương của tôi "

Hết thảy đều sẽ khá hơn.

-------------------------------------------------------------------------------------------

chờ lâu r các bạn xin lỗi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bhtt #nbn