Chương ba mươi ba - Tâm tư của Thẩm Tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng giống như bao nhiêu ngày cuối tuần khác, Tư Vũ hôm nay lại bọc lớn bọc nhỏ, đã mua rất nhiều nguyên liệu đến chỗ Thẩm Di San nấu ăn. Tư Vũ mở cửa nhà, đem tất cả đồ để lên bàn bếp, đi rửa mặt rồi đeo tạp dề vào, chuẩn bị bữa tối cho nàng và Thẩm Di San.

Thẩm Di San hôm nay lẽ ra sẽ đến trường đón Tư Vũ, cùng nàng đi chợ rồi về nhà cùng nấu ăn. Chẳng ngờ đến phút cuối lại có cuộc họp đột xuất, nên đành phải để nàng tự đi đến chỗ của mình. Dù sao nhà của Thẩm Di San đối với Tư Vũ bây giờ thật quá quen thuộc, cũng vì nàng thường xuyên mỗi tuần đều sẽ xuất hiện ở nhà mình, cho nên Thẩm Di San sớm đã đưa cho Tư Vũ một chiếc chìa khóa nhà.  

Tan họp trời cũng chập tối, Thẩm Di San nhìn đồng hồ đã gần bảy giờ, còn chưa sắp xếp gọn gàng bàn làm việc đã lập tức rời đi, hoàn toàn khác với tác phong thường thấy của cô. Thẩm Di San dùng tốc lực nhanh nhất lái xe về nhà, cô không muốn người yêu bé nhỏ của cô phải chờ cô thêm một giây nào nữa. Có lẽ nàng chính là người sau gia đình cô, có thể khiến cô nguyện ý phá bỏ đi một số nguyên tắc nào đó, đổi lại chỉ cần đối phương vui vẻ, đều xứng đáng.

"Tôi về rồi." - Thẩm Di San vừa tháo giày vừa nói vọng vào trong. 

Tư Vũ từ phòng bếp nghiêng đầu nhìn ra ngoài, mỉm cười: "Chị thay quần áo, rửa mặt đi, sắp được ăn rồi." 

Thẩm Di San tiến vào bếp đung đưa ly chè trước mặt Tư Vũ, vui vẻ nói: "Tôi có mua chè đậu đỏ mà em thích nhất nè, một lát chúng ta cùng ăn." 

"Hôm nay, chị không được ăn chè." - Tư Vũ vừa nêm lại món thịt kho, vừa thản nhiên đưa ra lệnh cấm.

Thẩm Di San mang chè bỏ vào tủ lạnh, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao chứ?"

Tư Vũ nhìn thấy Thẩm Di San trưng ra bộ mặt khó hiểu, hai gò má giống như đang phụng phịu thì bật cười. San San của nàng bình thường ở bên ngoài làm việc, lúc nào gương mặt cũng nghiêm túc, còn có chút lạnh lùng khiến người khác phải sợ sệt. Vậy mà khi ở bên nàng lại luôn làm ra những dáng vẻ hoàn toàn bất đồng với ngày thường, thật khiến người ta vừa muốn cưng chiều, lại vừa muốn khi dễ mà.

Tư Vũ tắt bếp, một tay đặt hờ lên vai Thẩm Di San, một tay vuốt mũi nàng, nhướng đôi lông mày, giọng nói mang theo trêu ghẹo cùng bá đạo: "Em thích như vậy, có được không?" - Nói xong liền buông Thẩm Di San ra, xoay người nàng lại đẩy ra khỏi phòng bếp: "Chị mau ra ngoài đi thay quần áo, em dọn thức ăn lên là có thể ăn rồi." 

Thẩm Di San quay lại nhìn Tư Vũ bằng cặp mắt ai oán: "Không cần tôi phụ?"

"Không cần, mau đi đi." 

"Đi thì đi, tự dưng không cho người ta ăn chè." - Thẩm Di San bỉu môi, miệng lầm bầm. 

Tư Vũ nhìn theo bóng lưng Thẩm Di San, che miệng cười, thầm nghĩ cái người này thật sự quá dễ thương, quá đáng yêu rồi. Trong lòng nàng tham lam chỉ muốn chiếm giữ sự đáng yêu này cho riêng mình. 

Đợi khi Thẩm Di San quay lại, một bàn đầy thức ăn đã được dọn ra. 

"Wow, bữa ăn hôm nay thật phong phú nha, tuy thanh đạm nhưng vừa vặn ba món một canh. Em đã đến từ rất sớm sao?" 

"Dạ, vừa tan học em ra chợ rồi về luôn. Trong bếp còn có món 'lê chưng đường phèn với gừng', gần đây chị hay ho, món này rất thích hợp với chị, không ngọt lắm đâu, một lát chị nhớ phải ăn hết đó."

Đúng là mấy ngày nay, do bận rộn mà Thẩm Di San thường xuyên thức quá khuya, thời tiết lại trở lạnh cho nên cổ họng không được tốt lắm, lại còn ho vài tiếng. Không ngờ là Tư Vũ lại chú ý đến điều này, còn tự tay vì cô mà bận rộn chưng lê, Thẩm Di San ngẫm lại có thể đây là lý do mà khi nãy Tư Vũ không cho mình ăn chè, chắc em ấy sợ ngọt quá mình lại ho. Thấy Tư Vũ để ý mình nhiều đến vậy, Thẩm Di San trong lòng còn muốn ngọt hơn chén nước lê đường phèn, hai má vì xúc động mà trở nên hồng hồng, cắn cắn môi, tủm tỉm cười. Chén cơm trên bàn bị nàng lấy đũa trộn tới trộn lui muốn nát nhừ. 

Thấy Thẩm Di San cứ cười thầm một mình, trong lòng Tư Vũ cũng đặc biệt vui vẻ vì có thể làm chút gì đó cho Thẩm Di San. Chỉ là lúc này Thẩm Di San cứ liên tục đáng yêu, khiến nàng luôn nảy sinh ý muốn trêu chọc, liền xẵng giọng: "San San, chị mau ăn cơm đi." - Lại nén cười bỏ chén cơm xuống, giả vờ giận dỗi: "Có phải chê em nấu không ngon, cho nên chỉ ngồi trộn cơm mà không gắp thức ăn?" 

"Đâu có, đồ ăn Tiểu Vũ làm là ngon nhất." 

Thẩm Di San nghe Tư Vũ nói, ngay lập tức ngẩng đầu cười ngốc nghếch, rồi nâng chén lùa cơm cùng thức ăn vào miệng, động tác vô cùng nhanh nhẹn: "Rất ngon nha."

"Ngon thì chị ăn nhiều một chút, từ từ ăn, em không tranh với chị." - Lại gắp thêm một ít thịt và rau vào chén của Thẩm Di San.

Sau bữa cơm, cả hai ngồi ở phòng khách xem tivi, Tư Vũ ăn chè đậu đỏ do Thẩm Di San mua, Thẩm Di San lại ăn món lê chưng đường phèn của Tư Vũ. Cả căn nhà giống như đang bị một ngọn sóng ngọt ngào ôm trọn, cơ hồ chỉ cần hô hấp nhẹ một chút, phổi cũng bị lấp đầy đường, ngọt đến mức ngất đi. 

"Tiểu Vũ, chúng ta gặp phụ huynh đi, được không?"

"Gặp phụ huynh?" 

Tư Vũ dừng ăn, ngạc nhiên nhìn Thẩm Di San, tâm trạng vui vẻ vừa nãy trở nên có chút hỗn loạn. Nhìn vào ánh mắt tràn đầy chờ mong của Thẩm Di San, nàng bỗng dưng thấy áy náy, bởi vì nàng chưa từng nghĩ đến việc sẽ ra mắt phụ huynh, nàng vẫn chưa sẵn sàng, vẫn chưa thật sự muốn điều đó. Tư Vũ cụp mi mắt, chớp chớp nhẹ che giấu bớt đi sự ái ngại, nhỏ giọng.

"Có sớm quá không? Em..."

"Không sớm, tháng sau là kỷ niệm một năm chúng ta bên nhau rồi. Tôi thật sự muốn ba mẹ của tôi và em biết chuyện của chúng ta, em không muốn nhận được chúc phúc từ họ sao?"

"Không phải, em... chỉ là em..." - Tư Vũ ngập ngừng, nghĩ nghĩ gì đó, rồi hít một hơi thật sâu thu can đảm, sau đó nắm chặt lấy tay Thẩm Di San, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói hơi run run, nhưng lại vô cùng nghiêm túc: "San San, cho em thời gian, đợi em tốt nghiệp, có công việc ổn định rồi chúng ta mới ra mắt phụ huynh được không? Bây giờ, em... em vẫn chưa thật sẵn sàng! San San, đáp ứng với em được không?"

Mặt đối mặt, mắt đối mắt thật lâu, Thẩm Di San trong lòng tuy hụt hẫng, nhưng đối diện với ánh mắt đầy mong chờ sự đồng ý của mình từ cô gái nhỏ, cô lại không nỡ để cho nàng nhìn thấu được nội tâm của mình lúc này. Thẩm Di San từ trước luôn cảm thấy tình cảm mà Tư Vũ dành cho cô có lúc thật nóng ấm, có lúc lại lạnh lẽo lạ lùng, giống như có rất nhiều tâm sự không thể nói. Nhưng một khi đã ở bên nhau, cô tuyệt nhiên sẽ tin tưởng Tư Vũ không chút nghi ngờ, luôn tự nói với bản thân có lẽ mình quá trưởng thành, em ấy lại còn đang là sinh viên. Đôi khi sự lạnh nhạt đó chẳng qua là những áp lực không thể chia sẻ, cho nên Thẩm Di San càng ra sức yêu chiều Tư Vũ, hi vọng có một ngày, cô gái nhỏ của cô sẽ yêu cô nhiều hơn cả cô đối với nàng bây giờ.

Thẩm Di San cố gắng lấy lại bình tĩnh nhất có thể, đặt nhẹ lên trán Tư Vũ một nụ hôn, lấy tay ôm lấy một bên má nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, ôn nhu mỉm cười: "Ngốc quá, là do tôi quá vội vàng. Em vốn là một cô gái tự lập, đương nhiên sẽ muốn mình thật ổn định mới thưa với ba mẹ chuyện tình cảm. Huống hồ, quan hệ của chúng ta, đối với ba mẹ cũng không phải là dễ dàng. Vẫn nên đợi em tốt nghiệp, tâm lý vững vàng, khi đó đứng trước giông tố, chúng ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, đúng không?" - Thẩm Di San do dự một lúc, lại tiếp tục: "Thế nhưng..." - Mi mắt rũ xuống, ngập ngừng.

Tư Vũ tròn mắt chờ đợi Thẩm Di San nói tiếp, nàng muốn biết Thẩm Di San thế nhưng cái gì. Trong lòng còn đang đưa ra một vài suy đoán, đã nghe được thanh âm của Thẩm Di San.

"Chỉ sợ đến lúc ấy, em có quá nhiều lựa chọn tốt đẹp, đã quên mất tôi." - Thẩm Di San thở dài, giọng nói có thể nghe ra được sự lo lắng, bất an trong lòng.

Nghe thấy âm thanh buồn bã của Thẩm Di San, Tư Vũ nhói nhói lòng, thầm trách bản thân đã gieo nỗi buồn cho người nàng thương. Quả thật, Thẩm Di San nói không sai, Tư Vũ không phải không yêu Thẩm Di San, nàng rất yêu, rất yêu người đang ở trước mặt nàng. Chính vì yêu, cho nên nàng muốn mình phải thật mạnh mẽ, thật kiên cường, không quá dựa dẫm vào Thẩm Di San. Ít ra là nàng phải có một công việc ổn định, tự lo được cho bản thân, khi ấy dù cho ba mẹ nàng có phản đối, nàng cũng không sợ sệt, sẽ có thể tự tin cùng San San của mình tiến về phía trước, tuyệt không buông tay. Cùng nhau chứng minh, cùng nhau đợi chờ ngày ba mẹ tiếp nhận các nàng. 

Tư Vũ đưa hai tay nâng lên gương mặt Thẩm Di San, nhìn thẳng vào cô, trong mắt trong tim nàng lúc này chất chứa toàn bộ là tình yêu dành cho Thẩm Di San. Khẽ khàng hôn nhẹ lên môi Thẩm Di San, chậm rãi nói: "San San, chị biết không, ngay từ khoảnh khắc em đồng ý ở bên chị, trái tim em đã nguyện ý để chị giam cầm, phải giam bao lâu em đều không quản, việc đó tùy ở chị. Cho nên, trừ phi chị muốn rời đi, muốn trả lại trái tim cho em, bằng không em cũng sẽ không đòi lại, càng không tùy tiện rời bỏ chị. Bởi vì, lựa chọn cho dù tốt đẹp hơn cũng không thể tốt đẹp bằng chị." 

Thẩm Di San vô cùng xúc động, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được rất nhiều chân thành trong từng câu, từng chữ của Tư Vũ. Cô gái nhỏ của cô vốn không phải là người có thể dễ dàng nói ra những lời này, nhưng hôm nay lại có thể ở trước mặt cô, hôn cô còn thẳng thắn bày tỏ, thật sự là quá tốt đẹp rồi, làm cho lòng Thẩm Di San rộn ràng vui sướng. Lồng ngực vì kịch liệt kinh hỉ mà đập thình thịch như trống trận. 

Môi Thẩm Di San mấp máy như muốn nói gì, song nghĩ nghĩ lại thôi, trực tiếp biến lời nói thành hành động, hôn lên cánh môi Tư Vũ. 

Nụ hôn nóng bỏng, mang theo tình yêu cùng sự vui thích mà dây dưa mãi không thôi, dần dần vì sự nhiệt tình quá mức mà đốt lên ngọn lửa dục vọng. Cơ thể càng lúc càng bị khiêu khích, tầng tất da thịt vì sự nóng bức dị thường mà nhiễm sắc đỏ đến mê người, tựa như cánh hoa mạn đà la nở rộ đỏ rực cả một góc trời. 

Thẩm Di San càng hôn càng không thể dừng, bàn tay xấu xa cũng bắt đầu không yên phận, vuốt ve eo lưng Tư Vũ, thẳng một đường kéo lên phía trên, cho đến khi chạm phải vật thể mềm mại. Tay Thẩm Di San lại lần nữa làm chuyện đáng giận, cô nhẹ nhàng dùng ngón trỏ, vẽ lên khối mềm còn cách một lớp bảo vệ đó những đường cong vô định dạng. Đáng hận hơn cả là khi cô cảm giác được trên khối mềm bắt đầu nổi lên một cái gò nho nhỏ, cô lại quấn lấy nó không rời, chốc chốc lại như cố tình không giữ được thăng bằng của ngón tay, ấn nhẹ vào cái gò nhỏ xinh đó. 

Tư Vũ cùng lúc tiếp nhận sự đùa bỡn từ môi lưỡi cùng ngón tay của Thẩm Di San, nàng cơ hồ không thể chịu nổi song kích khi ngón tay Thẩm Di San bất ngờ ấn lên hạt đậu nhỏ của mình. Tư Vũ theo bản năng cong người lên để tránh mọi sự đả kích, lại vô tình áp sát thân thể vào hành động xấu xa của Thẩm Di San. 

Môi Thẩm Di San vì động tác của Tư Vũ mà bị ép rời khỏi môi nàng, nhưng lại đáp ngay chiếc cổ trắng ngần đầy mê hoặc. Không cần đến một giây do dự, Thẩm Di San đưa lưỡi liếm lên cổ Tư Vũ kéo đến xương quai xanh xinh đẹp, lại cầm lòng không được mà để lại một chút ấn ký. Như sợ người dưới thân bị đau, lại liếm liếm lên đó an ủi. 

"Aa... ưmmm.." - Tư Vũ rốt cuộc không nhịn được ngâm khẽ. 

"San San..." 

"Tôi ở đây." 

"Chúng ta về giường đi" 

"Được." 

"San San... nhanh... nhanh một chút."

"Được."

"Không... San San... chậm... chậm lại..."

"Được." 

"San San... em... em muốn chị." 

"Không được."

"Tại sao? Em làm không tốt sao?" 

"Không phải, Tiểu Vũ rất tốt. Là tôi đang có 'dì dâu' ghé qua." 

"Không chịu đâu, người ta rất muốn đó." 

"Ngoan, lần sau sẽ để Tiểu Vũ ở trên, chịu không?" 

"Chị hứa rồi nha, lần sau đều do em làm chủ." 

"Đó là chuyện của lần sau, còn bây giờ... tôi vẫn còn muốn em..."

"San San xấu xa!" 

"Nhưng mà em yêu đồ xấu xa còn gì." 

"Đáng ghét!" 

"Tôi yêu em, Tiểu Vũ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net