Chương hai mươi ba - Cố nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên này, Cố Dân Chương không thể chợp mắt, ông nhớ lại cuộc gặp gỡ vào sáng nay giữa ông và Lý Nghiệp. Trong lòng Cố Dân Chương còn chưa biết phải nên làm thế nào?! Ông âm thầm thừa nhận bản thân đang vô cùng lo lắng. Cố Dân Chương hiểu rất rõ con người Lý Nghiệp, hắn trong tối, ông ngoài sáng, cảm giác khó nắm bắt đó làm lòng Cố Dân Chương thật sự bất an.

Mặc dù ở chốn thương trường đã mấy mươi năm, đấu tranh, đương đầu biết bao biến cố, Cố Dân Chương cũng chưa từng một lần nao núng. Nhưng nếu là liên quan đến đến vợ con, Cố Dân Chương sẽ liền xuất hiện sự yếu đuối nhất định. Lần này cũng vậy, Lý Nghiệp đã chạm đến điểm yếu của Cố Dân Chương, nhưng chính vì gia đình là điểm trí mệnh, cho nên dù cho có phải hi sinh tất cả, thì Cố Dân Chương cũng quyết phải bảo vệ Cố gia, bảo vệ con gái đến cùng. 

Lý Nghiệp vĩnh viễn không thể hủy hoại Cố gia, hủy hoại con gái của Cố Dân Chương!
___________________________

Cố Dân Chương như thường lệ đang ngồi uống trà, tại quán trà quen thuộc trên đường 36. Một thân ảnh bước đến đứng trước mặt ông, một tay chống gậy, một tay chỉ vào ghế đối diện, từ tốn lên tiếng.

"Cố tiên sinh, tôi có thể ngồi đây không?" 

Cố Dân Chương trong đáy mắt ánh lên kinh ngạc, nhưng động tác lại vô cùng bình tĩnh đáp lại: "Mời ông!"

"Hẳn ông vẫn còn nhớ tôi là ai?!" 

"Lý tiên sinh đến gặp tôi, chắc không đơn giản chỉ hỏi tôi vấn đề này?"

"Ông vẫn không hề thay đổi, nếu vậy, tôi cũng không vòng vo nữa. Tôi muốn đòi lại con gái của tôi!" - Lý Nghiệp đi thẳng vào vấn đề

"Con gái ông?! Lý tiên sinh, nếu con gái ông mất tích, lẽ ra ông nên đến sở cảnh sát khai báo, sao lại chạy đến chỗ Cố mỗ đòi người? Có phải là quá vô lý rồi không?" - Cố Dân Chương điềm đạm uống lấy ngụm trà, bật cười nhàn nhạt.

"Cố Dân Chương, đừng giả vờ nữa! Ông biết rõ tôi đang nói đến Ninh Ngọc, nó vốn họ Lý, là con gái của Lý Nghiệp này!"

"Hàm hồ!!! Lý tiên sinh, ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bừa. Ông nên cẩn ngôn một chút." - Cố Dân Chương ngoài mặt tức giận trước lời nói của Lý Nghiệp, song trong lòng lại vô cùng lo lắng. Ông không biết vì sao Lý Nghiệp có thể biết được thân thế của Cố Ninh Ngọc, một bí mật mà ông đã chôn giấu rất nhiều năm nay.

"Hahaha... Ai là người nên cẩn ngôn trong lòng ông hiểu rõ nhất. Hôm nay, tôi đến chỉ muốn nói với ông, nợ mới oán cũ tôi nhất định một lần đòi lại, bao gồm cả Lý Ninh Ngọc!" 

Lý Nghiệp ngạo nghễ cười, nụ cười mang theo hàm ý thách thức, thanh âm vẫn như thế lạnh lẽo tựa oan hồn đòi mạng. Cố Dân Chương đối với sự uy hiếp của Lý Nghiệp vốn không để trong lòng, điều ông lo lắng nhất lúc này là Lý Nghiệp sẽ dùng thủ đoạn lên Cố Ninh Ngọc. Cố Dân Chương chính là sợ Cố Ninh Ngọc phải chịu tổn thương, ông thật tâm không muốn điều đó sẽ xảy ra. Lời nói mang theo chút tức giận, Cố Dân Chương hướng Lý Nghiệp gằn giọng cảnh cáo.

"Lý Nghiệp, nếu ông dám đụng đến Ninh Ngọc, tôi nhất định không tha cho ông!" 

"Nó là con tôi, tôi nhất định không hại nó. Còn ông, những gì nhà họ Cố ông nợ tôi, tôi vẫn luôn khắc cốt ghi tâm, thật không dám quên! Cố Dân Chương, cứ đợi xem, kịch hay chỉ mới bắt đầu thôi! Hahaha..." - Lý Nghiệp đứng dậy rời đi, để lại cho Cố Dân Chương một tràng cười đầy tự phụ cùng thách thức. 

Phong ba đã điểm, từ nay Cố gia lại tiếp tục chống gió đỡ sóng, đương đầu cùng định mệnh khắc nghiệt!
_________________________________________

Trương Tâm Lan bảo tài xế dừng xe ở một ven đường, cô kêu anh ta lái xe về Cố gia trước, bản thân đi dạo một lát sẽ tự trở về. Trương Tâm Lan bước xuống xe, đưa mắt nhìn xung quanh, rồi cũng nhanh chóng hòa vào dòng người. 

Trời tháng hai không khí vẫn khá lạnh, Trương Tâm Lan hai tay đút vào túi áo khoác, lê đôi chân bước đi từng bước nặng nhọc trong vô định. Trương Tâm Lan dừng lại ở một cửa hàng tiện ích, không bước vào, lặng lẽ đứng một bên, nhìn qua cửa kính quan sát đôi tình nhân đang cười đùa đút cho nhau từng viên cá viên nóng hổi, từng cái bánh ngọt ngào. Chốc chốc chàng trai kia còn trêu ghẹo, thức ăn vừa đút đến miệng cô gái thì rút lại cười khúc khích, rồi lại đi dỗ dành khi cô gái giận dỗi. 

Đáy mắt Trương Tâm Lan, hình ảnh đôi tình nhân ấy bỗng chốc lại trở thành hình ảnh của cô cùng Văn Dĩnh Ninh năm nào. Cổ họng chợt nghẹn, hốc mắt đỏ lên, cho đến khi giọt nước nóng hổi rơi ra trên gương mặt đang lạnh vì sương gió, Trương Tâm Lan mới biết bản thân đã khóc. Lúc này, cô mới nhận ra, bản thân là đang nhớ Văn Dĩnh Ninh đến quay quắt tâm can.

Đưa tay lau đi nước mắt, Trương Tâm Lan rời khỏi vị trí, trong lòng lại miên man đếm thời gian. Từ khi Văn Dĩnh Ninh rời khỏi cô, cho đến khi cô kết hôn, đến nay cũng đã hơn ba năm rồi, Văn Dĩnh Ninh vẫn bặt vô âm tín. Trương Tâm Lan vẫn làm như vô tình không muốn tìm kiếm, vô tình đã quên đi, nhưng trong lòng lại luôn mong ngóng cánh nhạn đưa tin. 

Trương Tâm Lan suốt mấy năm qua, cũng đã vài lần từng  thử tiếp nhận Cố Dân Chương, cùng anh trở thành vợ chồng hữu danh hữu thực. Chỉ là nghĩ thì dễ, nhưng làm lại không đơn giản, lần nào cũng thế, mỗi khi cả hai vừa bắt đầu hôn nhau, nụ cười Văn Dĩnh Ninh lại lóe lên trong tâm trí cô. Cô lại đẩy anh ra, khiến anh hụt hẫng, nhưng Cố Dân Chương giây phút đó, lại không một lời oán trách, nhanh chóng nở ra nụ cười hiền hòa, nhìn cô đầy bao dung. Mỗi lúc như thế, Trương Tâm Lan chỉ có thể ôm lấy anh, nức nở một câu "xin lỗi, thực xin lỗi". 

Hơn hai năm chung sống, Cố Dân Chương luôn hết mực yêu chiều cô. Chỉ cần là điều cô không muốn, anh nhất định sẽ nghe theo cô, tuyệt không ép buộc. Duy chỉ có một điều duy nhất Cố Dân Chương không thể thỏa hiệp cùng Trương Tâm Lan, là để cô tiếp tục làm phóng viên, bởi vì nó quá nguy hiểm, sức khỏe của cô lại không phù hợp. Không chỉ Cố Dân Chương, mà cả gia đình anh cũng đều không thể chấp nhận cho cô tiếp tục mạo hiểm, con dâu Cố gia sao có thể bôn ba khắp nơi ngoài đường kia chứ.  

Trương Tâm Lan nhớ lại lúc sắp kết hôn, cả hai đi khám sức khỏe, Cố Dân Chương thông qua bác sĩ biết được tim của Trương Tâm Lan có vấn đề, đối với việc mang thai sau này là rất nguy hiểm cho an toàn của người mẹ. Tuy biết vậy, nhưng Cố Dân Chương vẫn quyết định lấy cô làm vợ. Dẫu cho anh chính là con trai duy nhất của Cố gia, là người phải giúp Cố gia khai chi tán diệp.

Lần đó, Cố Dân Chương đã giấu gia đình, giấu cả Trương Tâm Lan, mãi cho đến khi chung sống được một thời gian, Trương Tâm Lan mới phát hiện ra sự thật đó. Cô trách Cố Dân Chương đã không thành thật với cô, đồng thời hỏi Cố Dân Chương có từng thấy hối hận đã kết hôn với cô không?! 

Câu trả lời của Cố Dân Chương ở thời điểm đó đã khiến cho Trương Tâm Lan biết được, đời này sự day dứt mà cô dành cho người đàn ông này, món nợ mà cô nợ anh vĩnh viễn không cách hoàn trả. 

{"Anh biết mình tự quyết định như vậy là ích kỷ, là bất hiếu với cha mẹ, nhưng muốn có con còn có rất nhiều cách, y học bây giờ đã tiến bộ rất nhiều rồi. Cho nên anh không hối hận, bởi vì điều có thể khiến anh hối hận nhất đã không xảy ra."}

Trương Tâm Lan cảm xúc lẫn lộn, phiền muộn không dứt, đẩy ra một tiếng thở dài, trở thành một làn khói trắng tan trong không khí. Bụng kêu lên một tiếng, Trương Tâm Lan nhìn xuống bụng mình, chợt nhớ ra từ trưa vẫn chưa ăn gì. 

Trong gió lạnh dường như mang theo một mùi hương, rất thơm cũng rất quen thuộc. Là mùi canh cải nấu với cá quết mà Văn Dĩnh Ninh ngày xưa hay nấu cho cô ăn. Trương Tâm Lan nghe lòng mình khẩn trương lạ kì, loay hoay tìm kiếm một lúc, cuối cùng xác định được vị trí mùi hương. Trương Tâm Lan đi theo mùi hương đó vào một con hẻm, nơi đó đang có rất nhiều người đứng xếp thành một hàng, chờ đợi đến lượt được mua. 

Người phụ nữ dáng người thon gầy, mặc một chiếc áo màu xanh bị che khuất bởi chiếc tạp dề nâu đã sờn màu. Đầu đội chiếc nón rộng vành, che mặt lại luôn cúi xuống, tay không ngừng múc canh, gói hàng cho khách. 

Trước xe có một cái bảng đề rất rõ ràng: 'Canh mười lăm đồng một chén, màn thầu ba đồng một cái. Phần đặc biệt một canh hai màn thầu mười chín đồng.' 

Trương Tâm Lan đọc lướt qua, cảm thấy rất rẻ, lại khen cho người bán hàng thông minh. Trương Tâm Lan nhìn dáng người phụ nữ ở trước mặt cô, trên người cô ấy toát ra một loại khí chất rất đặc biệt, mà lẽ ra cô ấy không nên ở đây bán hàng rong mới đúng. Tò mò, hứng thú cũng không thắng nổi chiếc bụng đói đang không ngừng biểu tình, Trương Tâm Lan gạt bỏ suy nghĩ, nhanh chóng bước vào hàng, cùng mọi người chờ đợi. 

"Chỉ còn mười phần, ai đến sau vui lòng ngày mai đến sớm hơn. Hôm nay, chỉ đến đây thôi. Cám ơn mọi người rất nhiều!" 

Khoảnh khắc giọng nói trong trẻo ấy vang lên trong gió, sự quen thuộc đó khiến tim Trương Tâm Lan ngừng đập. Cô đứng chết lặng cho đến khi cô gái đứng trước lay nhẹ cánh tay cô: "Cô gì ơi? Nè cô?!"

"Hả? Cô gọi tôi?! Có chuyện gì?" - Trương Tâm Lan giật mình lúng túng.

"Cô không sao chứ, sao như người mất hồn vậy?!"

"À, không, tôi không sao, cám ơn. Người thứ mấy rồi cô?" 

"Yên tâm đi, cô là người cuối cùng đó. Hôm nay, cô may mắn rồi, canh ở đây thật sự rất ngon đó!" 

"Cô thường xuyên đến đây ăn lắm sao? Ở đây bán được bao lâu rồi?"

"Bao lâu thì tôi không rõ, tôi chỉ mới ăn ở đây có khoảng hai tháng nay thôi!"

Trương Tâm Lan hỏi qua loa vài câu rồi cám ơn cô gái đó, ánh mắt sâu thăm thẳm lại nhìn về phía người phụ nữ đơn bạc kia. Trương Tâm Lan nghe lòng mình nhói đau hơn bao giờ hết, cô không thể nhầm được, giọng nói ấy chắc chắn là của Văn Dĩnh Ninh. Người mà cô đã tâm niệm bấy lâu nay, người đã nhẫn tâm rời bỏ cô, người đã biến số phận của cả hai đi vào hai ngã rẽ, người đã tự tay chặt đứt sợi tơ tình tốt đẹp đó. Trương Tâm Lan không lầm, cũng không thể lầm, nhưng tại sao Văn Dĩnh Ninh lại ở đây? Tại sao Văn Dĩnh Ninh lại phải chịu cực khổ như thế này? Tại sao?!

Càng đến gần, càng nhìn rõ hơn sự gầy guộc, tim Trương Tâm Lan lại càng đau đến lợi hại, cô giận, giận đến phát run. Văn Dĩnh Ninh chọn rời xa cô, chọn hạnh phúc bên vị hôn phu. Vậy mà giờ đây thì sao?! Hạnh phúc, sung sướng mà nàng đã hi sinh tình cảm của cô để đánh đổi đây ư?! Trương Tâm Lan nghe thấy lửa giận của bản thân lúc này, như là nham thạch đang chực chờ phun trào khỏi họng núi lửa, chảy dài lan ra khắp nơi, đốt cháy mọi thứ mà nó đi qua. Cô như không thể chờ đợi thêm, chỉ muốn lao đến nắm chặt lấy Văn Dĩnh Ninh, kéo nàng chạy đi, trút lên nàng bao nỗi ấm ức, bao nỗi bi thương mà cô đã mang từ khi nàng rời đi. 

Cuối cùng, cũng đã đến lượt Trương Tâm Lan, giọng nói kia lại lanh lảnh vang bên tai.

"Muốn ăn thế nào? Ở đây hay mang về?" 

"Ăn ở đây, một phần đặc biệt, không hành, bỏ nhiều tiêu. Thêm nước chấm sa-tế, như vậy mới hoàn hảo!" - Trương Tâm Lan giọng nói như băng, lạnh lùng thốt ra từng chữ.

Bàn tay đang thoăn thoắt bỗng khựng lại, chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn Trương Tâm Lan. Hốc mắt Trương Tâm Lan đỏ lên khi nhìn thấy gương mặt Văn Dĩnh Ninh đang đối diện cô. Đúng là Văn Dĩnh Ninh, thật sự là Văn Dĩnh Ninh bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt cô, môi Trương Tâm Lan run run khó nhọc.

"D...ĩnh... N..inh..."

"Xoảng" chén trên tay Văn Dĩnh Ninh rơi xuống đất, kéo theo đó là sự luống cuống, vội vã cúi xuống nhặt những mảnh vỡ. Văn Dĩnh Ninh chau mày, nàng muốn bản thân phải thật bình tĩnh, đứng lên nói với Trương Tâm Lan rằng cô đã nhầm người. Nhưng trong lòng lại không ngừng kịch liệt run rẩy, toàn thân Văn Dĩnh Ninh đều không còn nghe theo nàng điều khiển. Như thể mọi cảm xúc bây giờ đều chỉ muốn ủng hộ Trương Tâm Lan vậy. 

Trương Tâm Lan nhìn thấy Văn Dĩnh Ninh như vậy, theo phản xạ cũng ngồi xuống giúp nàng dọn dẹp, chỉ là khi cô vừa ngồi xuống bên cạnh, Văn Dĩnh Ninh càng lúng túng hơn, tay không cẩn thật bị cắt đứt một đường. Vết thương không sâu nhưng máu lại không ngừng tứa ra. 

Văn Dĩnh Ninh lần nữa tròn xoe mắt, mặt đỏ ửng lên, lúng túng đến hai chân muốn mềm ra không thể đứng vững. Ngón tay nàng đang nằm gọn trong miệng Trương Tâm Lan, Văn Dĩnh Ninh lúc này lẽ ra nên rút ngón tay ra, nhưng nàng lại chọn đưa mắt đảo quanh xem thử xem có ai nhìn thấy không. Rất may, trời hôm nay khá lạnh cho nên lượng khách ngồi lại không đông, trước khi đến lượt Trương Tâm Lan họ cũng đã rời đi cả. 

Văn Dĩnh Ninh là đang ngại ngùng, cả cơ thể lẫn ngón tay trong miệng Trương Tâm Lan đều đang run lên. Gương mặt gầy gò khắc khổ hiện tại của Văn Dĩnh Ninh, cũng không thể che đi hết sự diễm lệ vốn có của nàng. Đặc biệt lúc này, hai gò má màu mận chín đang vì sương lạnh mà trở nên căng bóng, óng ánh, lại càng thập phần diễm lệ. Thật khiến Trương Tâm Lan nhìn đến cầm lòng không đặng, chỉ muốn bồi thêm một nụ hôn, lưu lại mỹ cảnh nhân gian này đến bất tận. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net