Phiên ngoại hai - Tiếng súng định mệnh (p1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy là đã bốn tháng trôi qua, cửa tiệm mới của Văn Dĩnh Ninh làm ăn vô cùng thuận lợi. Khách đến ăn hầu như đều phải xếp hàng đợi có bàn, hoặc phải chấp nhận mua về. Tay nghề của Văn Dĩnh Ninh phải nói là vô cùng tốt, nguyên liệu lại được chính tay nàng chọn lọc cho nên cũng vô cùng an toàn.

Mỗi ngày, năm giờ sáng cửa hàng mở cửa, đến bốn giờ đã ngừng hoạt động.

Chính vì bận rộn như thế, cho nên Trương Tâm Lan thường xuyên giúp Văn Dĩnh Ninh đi đón A Ngọc, rồi trở về phòng chờ nàng. Điều này, chẳng những không thể khiến cho tình cảm như ngọn lửa âm ỉ của cả hai nguội dần đi, trái lại ngày càng sâu đậm, ngày càng không thể tách rời nhau. Mỗi lần kiềm lòng không đặng thân mật với nhau, cảm giác tội lỗi lại len lỏi làm cho cả hai phải dừng lại khi động tác còn lơ lửng.

Rất nhiều lần như thế, Văn Dĩnh Ninh luôn cảm thấy bản thân tốt nhất nên rời khỏi Trương Tâm Lan thật xa. Nàng thật sự sợ một ngày nào đó bản thân sẽ tham lam mà giành lại Trương Tâm Lan, làm lỡ làng duyên nợ của Trương Tâm Lan và Cố Dân Chương.

"Chị và anh ấy không dự định sinh em bé sao?"

Trương Tâm Lan nghe thấy Văn Dĩnh Ninh hỏi, cô cũng không có trả lời, chỉ nhìn Văn Dĩnh Ninh mỉm cười một cái. Lại đứng dậy đi về phía sau lưng Văn Dĩnh Ninh, lấy hai bàn tay mình thay thế cho hai bàn tay đang vỗ bộp bộp trên vai Văn Dĩnh Ninh, nhẹ nhàng xoa bóp cho Văn Dĩnh Ninh.

"Sao chị lại im lặng rồi?"

"..."

"Không phải chị rất thích trẻ con sao?"

..."Tôi là thích đứa trẻ của chúng ta."... - Trương Tâm Lan chỉ dám nghĩ, nào dám mở miệng thành lời, cho nên vẫn là ở phía sau lưng Văn Dĩnh Ninh tiếp tục cười khổ.

"Tôi không muốn!"

"Tại..."

Lời còn chưa trút cạn, Văn Dĩnh Ninh đã phải ngậm lại. Từ phía sau một vòng tay siết chặt lấy nàng, đầu tựa lên vai nàng, đem má cọ cọ vào má nàng, lại ở bên tai nàng buồn bã mở lời.

"Đừng hỏi về vấn đề này nữa có được không?"

Văn Dĩnh Ninh khẽ thở dài, đưa tay vuốt nhẹ cánh tay của Trương Tâm Lan, thanh âm dịu dàng: "Được rồi, không nói đến nữa, chị đừng như vậy."

"Dĩnh Ninh, hay là..."

"Chị đừng nói gì cả, em không thể."

"..."

"Chúng ta không thể ích kỷ như vậy. Em phải đi xem A Ngọc!"

Từ bên trong bỗng vọng lại tiếng khóc của A Ngọc, Văn Dĩnh Ninh vội vàng đứng dậy bước về phía chiếc cũi. Trương Tâm Lan cánh tay bị bỏ lại lơ lửng ở không trung, từ từ rơi xuống thành ghế sopha, siết chặt. Trong lòng Trương Tâm Lan đau đớn gào thét, tại sao người cô yêu có thể không ích kỷ với người khác, nhưng lại luôn đành lòng ích kỷ với cô và với chính bản thân mình. Cô biết Văn Dĩnh Ninh yêu cô, hoàn toàn không thể trút bỏ tình cảm với cô, tại sao lại hết lần này đến lần khác trốn tránh điều đó. Cô bằng lòng trả giá, bằng lòng cùng Văn Dĩnh Ninh xuống địa ngục, chỉ mong nàng vì cô một lần mà ích kỷ. Hà cớ gì người có tình cứ phải làm khổ nhau, hà cớ gì mỡ treo miệng mèo lại cứ bắt cô phải nhịn xuống. Rốt cuộc là ông trời đang trêu cô, hay chính nàng đang giày vò cô.

Điện thoại reo lên, là Cố Dân Chương gọi, Trương Tâm Lan cố chấn chỉnh lại tâm trạng, hít một hơi sâu, sau đó mới trả lời: "Em nghe đây!"

"Bà xã, em đang ở đâu?"

"Em đang ở nhà của Dĩnh Ninh, sao thế?"

"À không, anh chỉ muốn nhắc em là hai hôm nữa anh sẽ về. Chuyện anh muốn tổ chức bù sinh nhật cho con bé, em có nói với Dĩnh Ninh chưa?"

Trương Tâm Lan giật mình, chợt nhớ mình vẫn chưa bàn bạc với Văn Dĩnh Ninh về dự định của Cố Dân Chương, cô đưa tay đánh bộp một cái lên trán mình.

"Ấy chết, em vẫn chưa nói gì, để em nói chuyện với em ấy rồi gọi cho anh."

"Khoan đã..." - Cố Dân Chương thấy Trương Tâm Lan có vẻ khẩn trương muốn tắt máy, liền lên tiếng ngăn cản, rồi lại dùng thanh âm vô cùng ấm áp nói với cô: "Bà xã, anh rất nhớ em."

Khoảnh khắc nghe thấy lời nói ngọt ngào từ Cố Dân Chương, trống ngực bên trái Trương Tâm Lan đánh lên nghe thình thịch, đôi mắt cũng vội Văn Dĩnh Ninh như một tên trộm. Rõ ràng là đang nói chuyện điện thoại, căn bản lời nói phía bên kia của Cố Dân Chương, Văn Dĩnh Ninh không thể nào nghe thấy được. Vậy mà lại có thể dọa cho Trương Tâm Lan tim loạn, trán đổ mồ hôi, hồi hộp đến tái cả mặt.

"Bà xã... bà xã... em sao vậy?"

"Tâm Lan... Trương Tâm Lan?!!"

"E...m... em đây..."

"Em có sao không? Xúc động đến ngây người vậy sao?" - Cố Dân Chương giọng điệu trêu chọc.

"Ha... Dĩnh Ninh đang ở đây, đừng có nói mấy câu nham nhỡ vậy được không?" - Trương Tâm Lan lại lúng túng nhìn Văn Dĩnh Ninh. Trực tiếp dùng nàng làm lý do, hi vọng Cố Dân Chương đừng tiếp tục, nếu không cô chỉ sợ trái tim cô sẽ vì hồi hộp mà nổ tung mất thôi.

"Được, được.. không trêu em nữa. Em nói chuyện với cô ấy đi rồi báo với anh."

"Em biết rồi, tạm biệt anh!"

"Bye em!"

Trương Tâm Lan đặt tay lên ngực thở phào, cuối cùng thì trái tim cô cũng có thể bình ổn trở lại rồi, thật là một phen sợ chết mất thôi. Còn đang chưa thật sự hoàn hồn, Trương Tâm Lan lại bị một cánh tay vỗ nhẹ lên vai, cô giật mình xoay phắt người lại nhìn người kia, thốt lên.

"Ối trời đất ơi!"

"Chị sao vậy? Sao lại hoảng hốt như vậy?" - Văn Dĩnh chau mày, lo lắng nhìn Trương Tâm Lan.

"Không... không có gì... mà sao em lại bất thình lình xuất hiện sau tôi vậy?"

"Nãy giờ em dỗ A Ngọc ngủ, vẫn luôn đằng sau chị mà. Có phải chị vừa làm gì xấu xa nên mới có tật giật mình?!"

Văn Dĩnh Ninh lém lỉnh nhìn xoáy vào đôi mắt đầy bối rối của Trương Tâm Lan trêu ghẹo.

Trương Tâm Lan bị Văn Dĩnh Ninh trêu chọc, trong lòng không phục, có chút bực tức xoay người quỳ trên ghế sô pha, nắm lấy cổ áo sơ mi của Văn Dĩnh Ninh kéo xuống.

"Tôi còn có thể xấu xa hơn đó. Em có muốn thử không?"

Văn Dĩnh Ninh chưa kịp phản ứng, trên môi đã cảm nhận được sự mềm mại từ đôi môi của Trương Tâm Lan. Văn Dĩnh Ninh giãy dụa muốn thoát khỏi cái hôn đó, lại bị cánh tay còn lại của Trương Tâm Lan gắt gao ôm chặt sau gáy kéo xuống.

Sức lực Trương Tâm Lan quá lớn, Văn Dĩnh Ninh vốn không thể thoát khỏi, đành để mặc cho cô muốn hôn cứ hôn. Nhưng đứng trước cái hôn của người mình yêu, Văn Dĩnh Ninh làm sao có thể mặc kệ. Trương Tâm Lan hôn thật sự rất giỏi, cũng rất dịu dàng, Văn Dĩnh Ninh cơ thể bắt đầu mềm nhũn, yếu ớt đáp lại nụ hôn đó. Lại bất tri bất giác hé mở khớp hàm, nghênh đón chiếc lưỡi tinh xảo của Trương Tâm Lan đang bò qua bò lại trên môi nàng.

Trương Tâm Lan biết mình đã chiến thắng, khóe miệng cong lên, đầu lưỡi chậm rãi bò vào khoang miệng Văn Dĩnh Ninh, bắt lấy chiếc lưỡi vẫn còn đang rụt rè kia, dụ hoặc nó cùng cô cộng vũ.

Hai người hôn nhau, trải qua bốn mùa, đi từ nông thôn ra thành thị, từ trái đất bay thẳng lên vũ trụ. Nụ hôn vẫn như thế kéo dài, không có dấu hiệu dừng lại. Dường như giữa họ lúc này hôn mới là thiết yếu, hít thở hay không khí chỉ là thứ yếu mà thôi. Càng hôn càng bạo, nụ hôn dịu dàng ban đầu giờ đã như vũ bão cuồng phong, trong lòng cũng bắt đầu nóng bức hơn, quần áo trên cơ thể khiến họ khó chịu hơn. Một cảm giác muốn giải phóng toàn bộ lớp vải trên người đang thôi thúc họ. Nhưng họ vẫn còn đang cuồng nhiệt với nụ hôn, động tác cởi đồ cũng trở nên lúng túng hơn.

Ngay khi ba chiếc cúc áo sơ mi của Văn Dĩnh Ninh được nới lỏng ra, kéo hờ qua hai bên vai, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo, đẹp đẽ. Bàn tay hư hỏng của Trương Tâm Lan lại không an phận, luồn vào vạt áo bò lên trên, ôm trọn quả đào trắng muốt đang thoắt ẩn hiện sau lớp sơ mi.

"Ưm..."

Văn Dĩnh Ninh bật ra âm thanh đầy xấu hổ, toàn thân run rẩy, lại càng kéo sát Trương Tâm Lan, hôn càng gắt gao hơn.

Nhận được cổ vũ của người thương, lửa tình trong lòng Trương Tâm Lan càng bùng cháy dữ dội. Đôi tay trên quả đào kia càng luận động nhiều hơn, mang đến cho Văn Dĩnh Ninh càng nhiều khoái cảm không thể chống đỡ.

Trương Tâm Lan rời khỏi đôi môi đã sưng tấy của Văn Dĩnh Ninh, chậm rãi hôn lên chiếc cổ trắng ngần kia, lại kéo dần xuống xương quai xanh mà cô si mê nhất. Đặt lên đó vô số nụ hôn cùng ấn ký.

Văn Dĩnh Ninh bị ép dừng lại nụ hôn, trong khoảnh khắc có chút mất mát. Nhưng miệng còn chưa kịp bắt lấy chút không khí, cảm giác tê dại nơi xương quai xanh truyền đến. Văn Dĩnh Ninh cắn môi, âm thanh xấu hổ lại tràn ra ngoài đầy mị hoặc.

"Ưmmmm... "

Trương Tâm Lan ở trên ngực nàng, bị âm thanh mị hoặc của nàng dẫn dụ mà không thể nhịn. Càng muốn ra sức yêu thương người trước mặt, muốn nàng ấy vì cô mà nở rộ. Trương Tâm Lan như một đứa trẻ sợ mất phần, vội vàng ngậm lấy hạt đậu nhỏ tận tình chăm sóc, Văn Dĩnh Ninh lại vì động tác đó của cô mà giật mình, cả người thẳng tắp căng cứng, rồi lại run rẩy như sắp ngã xuống sàn nhà.

Nhìn thấy người thương đã không còn sức lực đứng vững nữa, Trương Tâm Lan nhanh chóng ôm lấy nàng, bước thẳng qua thành ghế sô pha. Bế kiểu công chúa, vừa hôn lên môi nàng, vừa tiến vào phòng ngủ.

Họ đã không còn khóa chặt được ái dục sâu thẳm, họ cũng đã không thể tiếp tục lừa dối bản thân mà dừng lại.

"Tâm Lan... Tâm Lan..."

"Văn Vĩnh Ninh... tôi yêu em!"

Là tương ái giao hợp, là hạnh phúc khi hòa vào nhau. Là những âm thanh nức nở, là những đợt cao triều mãnh liệt dưới thân người thương. Là tự nhiên cũng là tội lỗi.

Tỉnh lại sau cơn say, trong lòng Văn Dĩnh Ninh ngập tràn cảm giác có tội. Nàng đã không thể chống lại được ái dục của bản thân, chống lại những cái va chạm của Trương Tâm Lan, càng không thể chối từ cảm giác hạnh phúc khi nở rộ dưới thân Trương Tâm Lan. Văn Dĩnh Ninh cảm thấy bản thân thật khốn nạn, cũng thật yếu hèn. Nàng đã biến Trương Tâm Lan thành một người phụ nữ không giữ phụ đạo, một người phụ nữ mang danh ngoại tình, mà người mà người phụ nữ đó ngoại tình lại là một người phụ nữ. Vết nhơ này, nàng làm sao có thể giúp Trương Tâm Lan tẩy rửa đây.

Văn Dĩnh Ninh bật khóc, nhìn Trương Tâm Lan đang say giấc bên cạnh nàng, trong lòng lại dâng lên một cỗ bi thương. Văn Dĩnh Ninh chỉ muốn chết đi, chết đi để giải thoát cho Trương Tâm Lan, và cho cả nàng.

Nhưng....

Nàng còn có A Ngọc, nàng không thể chết!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net