Thị tẩm Dạ Thuỷ Vi (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vòm trời xanh ngắt, cô vân mạn mạn, chim non hoà ca trong tiếng nắng chiều. Bên trong chính điện, Minh Long đế đang ngồi phê duyệt tấu chương. Hắn mặc hoàng bào vàng rực, giữa một cung điện đỏ thắm, tất thẩy ngự dụng, ngự toạ, long sàn đều một màu đỏ chói. Tấu chương hôm nay thật quá nhiều, chỉ ước đêm nay được một đêm hoạn lạc cùng phi tần, coi như trút bỏ gánh nặng của một bậc đế vương như trẫm, hắn thầm nghĩ. Bỗng Hàn công công bước đến, thật đúng lúc, hắn chỉ vừa nghĩ tới phi tần là tên heo quay kia đã biết ý dâng thẻ cho hắn.

- Hoàng thượng ! Mời người lật thẻ !
Hàn công công chợt lên tiếng, Tần Thanh đang mải miết bên đống tấu chương nên nhanh tay lật đại một chiếc thẻ. Lật xong hắn nhìn xuống : Dạ Tần. Đang trong niềm hân hoan được hưởng lạc, cái tên Dạ Tần ấy xuất hiện lại làm cho hắn mất hứng hẳn đi.

-  Lại là Dạ Tần, bỏ qua đi ! Đêm nay bãi giá đến Phụng Hoà cung, trẫm muốn ở bên Hoàng hậu.

- Dạ !

Tần Thanh sau thập lần thất bại không thể thị tẩm Dạ Tần đã gạch nàng ta ra khỏi danh sách thị tẩm, cô nương còn nhỏ tuổi mà gan lớn bằng Trời, lại được thêm khí chất thông tuệ, thanh âm mê hoặc lòng người, ánh mắt đầy sự ngây thơ như nói rằng "Ta không có lỗi". Nhờ đó mà nàng ta dễ dàng luồn lách qua bất kì cửa ải nào, thậm chí là cả Hoàng thượng hắn kia. Vậy tại sao hắn vẫn để nàng làm phi tần mà không phế truất nàng ???
Dạ Thuỷ Vi thân thế thực ra không hề tầm thường như những phi tần khác, phải nói gia tộc nàng ta chỉ sau duy Mộ Dung Anh và Từ Quý phi mà thôi. Dạ Thuỷ Vi hạ thế trong Dạ tộc, đứng đầu là Nghị Vương, nội tổ phụ của nàng, Nghị Vương là một bạo chúa rất đáng sợ, đến độ làm lung lay cả kinh thành, đến cả bậc đế vương như Tần Thanh khi đứng trước ngài còn phải run sợ. Tuy vậy phụ thân của Dạ Thuỷ Vi lại là một người hiền lành, chất phác, trung thành và chính trực, ông là Phong tướng quân, là một người bảo hộ, một người anh, cũng như một người bạn chí cốt đối với Minh Long Đế. Chính vì sợ Nghị Vương cùng với mối thân tình hảo hữu đã lâu ngày đối với Phong tướng quân mà Tần Thanh dù chẳng lưu luyến Dạ Thuỷ Vi chút nào, cũng ngoảnh mặt làm ngơ, để nàng ta tự do tự tại, không ban hành luật cấm, hay phế truất nàng ta.

- Haizzz ! Dạ Tần ! Ngươi thật rắc rối !

Tần Thanh thở dài sau một hồi suy nghĩ đến Dạ Thuỷ Vi. Hắn cũng chẳng hề tiếc nhất nhị ngôi vị phi tần, hậu cung ba ngàn giai lệ hắn muốn ai sẽ có được người đó, duy chỉ có Dạ Tần hắn vẫn không thể tìm cách để tiếp cận. Điện tuyển đã vì thanh âm của nàng ta mà mê hoặc, đã vậy sau này mới hay nàng chính là đích nữ của Phong tướng quân, là cháu nội mà Nghi Vương kia cưng chiều nhất. Quả thật là không tầm thường. Nhưng trên nhân gian, không gì là không thể, thậm chí Di Hoà công tử Mộ Dung Anh kia cũng đã thuộc về ta, lần đầu nhìn thấy nàng trong bộ thường phục nữ tử đã khiến cho trái tim ta bị đốn gục, sắc nước hương trời có là gì đi chăng nữa cũng không thể sánh nổi với nàng. Vậy mà nàng cũng đã thuộc về ta, con chim phượng hoàng lửa ngày ấy giờ đã là của ta, là Hoàng hậu nương nương của ta. Cho nên, Dạ Tần à, đến một ngày ta sẽ thị tẩm được ngươi. Còn giờ, bãi giá đến Phụng Hoà cung với chú chim quý của ta thôi nào.

..........................................................................

- Khởi bẩm Hoàng thượng ! Hoàng hậu nương nương đang ở Hỷ Lan cung cùng Dạ Tần ạ !

Thật là, đã cố đi đường vòng mà vẫn gặp nhau sao ? Số trời đã định, đêm nay là đêm của Dạ Tần, được thôi. Đêm nay ta sẽ thị tẩm nàng ta.

- Bãi giá Hỷ Lan cung !

Tần Thanh tay nắm chặt Long bào, nói một cách hùng hồn. Đêm nay hắn quyết phải thị tẩm được Dạ Thuỷ Vi.

- Dạ !

Hỷ Lan cung...

- Dạ Tần ! Muội đã thấy đỡ hơn chưa ?

- Hoàng hậu nương nương, nhờ có người mà sức khoẻ của thần thiếp đã đỡ lên rất nhiều. Cũng chính nhờ Hoàng hậu nương nương võ công cao cường đã đỡ được thần thiếp, nếu không hôm nay thần thiếp đã không thể cùng người dạo ngự hoa viên mà thưởng hoa nữa rồi.

Dạ Thuỷ Vi đôi má hồng lựng, thẹn thùng nói. Mộ Dung Anh lại cười mê hoặc.

- Muội không sao là tốt rồi, ta đường đường là Mẫu nghi thiên hạ, là chủ lục cung. Sự an nguy của nàng là điều tất yếu ta phải quan tâm.

Hai người hàn thuyên hồi lâu, bỗng

- Hoàng thượng giá đáo !

Dạ Thuỷ Vi giật mình, không phải chứ ? Tần Thanh hắn ta, đến đây tìm mình hay đến tìm Hoàng hậu nương nương đây ? Không được, dù là mình hay nàng ấy thì cũng không được, ta phải tìm kế sách thôi. Nhưng làm sao mới được cơ chứ ? Hắn ta đã vào đến đây rồi.

- Thần thiếp cung thỉnh Hoàng thượng thánh an !
- Thần thiếp cung thỉnh Hoàng thượng thánh an !

- Miễn lễ !

Tần Thanh đến bên Mộ Dung Anh, cầm tay nàng đỡ dậy. Dạ Thuỷ Vi lúc này trong lòng lại càng thêm đáng ghét tên Hoàng thượng xấu xí kia hơn, bàn tay đen sạm, xấu xí như thế kia sao có thể chạm vào đôi tay ngọc ngà trắng ngần không tỳ vết của Hoàng hậu nàng được ? Còn chưa nghĩ đến chuyện cả cái thân hình xấu xí kia đè lên người nàng ấy nữa, thật là tức muốn chết đi mà.

- Hoàng hậu, hôm nay nàng nổi hứng đến thăm phi tần của trẫm sao ?

Hắn nhìn Mộ Dung Anh mê đắm.

- Hoàng thượng, Dạ Tần thân thể dễ sinh bệnh, sinh khí lại rất yếu ớt, dù đã nhập cung được một thời gian vậy mà vẫn chưa thể ổn định, chăm sóc nàng ấy là bổn phận của thần thiếp. Vậy có gì sai sao ?

Tần Thanh cười lớn

- Không sai ! Không sai ! Nàng quả là bậc Hiền Hậu, không hổ danh Hoàng hậu của trẫm.

- Hoàng thượng ! Cũng đã muộn rồi, thần thiếp xin được cáo lui.

Mộ Dung Anh chợt cười nhẹ rồi nhún chào.

- Ơ nhưng mà...

Tần Thanh chưa kịp nói hết thì đã bị thanh âm bềnh bồng của Dạ Thuỷ Vi ngăn lại.

- Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương hôm nay không được khoẻ, đã vậy còn không quản ngại đến thăm thần thiếp. Người hãy để Hoàng hậu về nghỉ ngơi đi ạ !

Tần Thanh thở dài, mặt hắn ủ rũ, thật là đêm nay muốn ở cùng Hoàng hậu nhưng nhìn khoé mắt nàng sao mệt mỏi quá. Thôi thì...Dạ Tần cũng không sao.

- Được...Hoàng hậu, nàng hãy hồi Phụng Hoà cung sớm nghỉ ngơi. Mai ta sẽ đến với nàng.

- Đa tạ Hoàng thượng, thần thiếp xin được cáo lui.

Dạ Thuỷ Vi trong lòng cười thầm, còn lâu ta mới để ngươi hành hạ nàng ấy thêm nữa. Ngươi hành hạ nàng ấy đủ rồi, giờ ta sẽ gánh vác thay cho nàng ấy.

- Dạ Tần ! Thật hiếm khi thấy nàng ở trong Hỷ Lan cung vào ban đêm như vậy

Dạ Thuỷ Vi nét mặt trầm tĩnh, nhẹ nhàng như dòng nước, cười

- Hoàng thượng, thật hiếm khi mới gặp được người ở đây.

- Mọi lần ta đến nàng đều chạy ham chơi, ta có gì không bằng lũ ong bướm ngoài kia hay sao ?

Không bằng, tất nhiên là không bằng. Ta đi ra ngoài trốn thị tẩm đâu phải chỉ rong hoa bắt bướm, ta đi ngắm Hoàng hậu nương nương chứ bộ, tên thối tha nhà ngươi có ngàn năm tu luyện cũng không thể bằng được nàng ấy, cho dù nàng ấy là nữ nhân hay nam nhân thì ngươi vẫn mãi không thể sánh bằng.
Dạ Thuỷ Vi cái lòng đánh ngược cái thần thái, nàng bình thản đáp lại.

- Hoàng thượng, người là bậc đế vương, đứng trên vạn người. Hoa bướm ngoài kia tất nhiên không thể sánh bằng người rồi.

- Vậy sao mỗi lần ta đến là nàng lại trốn mất ?

Dạ Thuỷ Vi che mặt cười khúc khích.

- Hoàng thượng, lỗi của thần thiếp. Do ngày ấy ở phủ tướng quân đêm đêm đều cùng phụ thân đi bắt đom đóm nên có thành thói quen. Ban đêm không ra ngoài, thần thiếp sẽ cảm thấy ngột ngạt.

Tần Thanh nghe Dạ Thuỷ Vi nói cũng có lí, trong lòng đã dần bị thuyết phục bởi miệng lưỡi giảo hoạt của nàng ta.

- Ra là vậy...

Hắn gật gù

- Vậy tối nay, nàng sẽ đền bù cho ta chứ ?

- Hoàng thượng, tất nhiên thần thiếp sẽ đền cho người rồi.

Dạ Thuỷ Vi tiến gần đến Tần Thanh, thì thầm vào tai hắn.

..........................................................................
Huhu T_T Sorry everyone so very much !!!
Tuần qua thực sự là ad bận quá nên không ra chap cho các bạn được. Tuần này au sẽ đền bù và cố ra đều hơn ạ ❤️ Cảm ơn các bạn.
P/s: Chúc cả nhà ngủ ngon ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net