Chương 48: Hắn ta ức hiếp ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em đang làm gì vậy Lam?" Thi Mạn nhìn vào bên trong phòng của Tần Lam, tuy là Tần Lam đang đọc sách nhưng nàng ấy đang thơ thẩn nhìn quyển sách trên tay, dáng vẻ không hề để những chữ viết trong sách vào mắt. Thi Mạn mở cửa rộng ra đi vào bên trong phòng, nàng ngồi bên cạnh giường Tần Lam, hỏi, "Hắn vẫn làm khó em hả?"

Tần Lam suy nghĩ gì đó rồi lắc đầu, "Không có gì."

"Thật không?" Đàm Trác mang ly nước cam vào phòng cho Tần Lam.

"Thật." Tần Lam nhận ly nước cam từ tay Đàm Trác, nàng uống một ngụm rồi để lên bàn, quyển sách dang dở trên tay nàng cũng chưa đọc. Nàng sợ chuyện này chỉ là chuyện nhỏ lại khiến các lão công lao tâm khổ tứ, thật sự nàng không chấp nhận hắn làm bạn bè nàng là được.

Khi bộ phim Một Thoáng Mộng Mơ dần đi đến đóng máy là khi tuyết cũng bắt đầu lác đác rơi. Tần Lam che ô đi, tuyết đậu trên tán ô của nàng, từng hạt tuyết nghe lộp độp êm tai. Nàng hơi giơ tay ra khỏi ô, hứng hạt tuyết rơi xuống.

Nhiếp Viễn đứng tựa bên xe trông nàng, đã bao nhiêu tháng theo dõi nàng vẫn chẳng cho hắn một cái liếc mắt. Hắn cảm thấy bản thân hắn cần nàng, hắn muốn nắm lấy nàng trong tay hệt như một vị quân vương muốn có một thị thiếp, giữ chặt nàng ấy bên mình, cho nàng ấy hết thảy cao lương mỹ vị, vàng bạc châu báu trong cuộc đời này. Hắn muốn đóng khung nàng lại trong lồng kính, chỉ cần nhìn liền có thể nhìn thấy nàng. Khát khao muốn có nàng, giam giữ nàng càng lúc càng mãnh liệt.

Hắn rảo bước đi lại chỗ nàng, muốn nói chuyện với nàng thêm vài câu. Từ ngày hắn gặp nàng đến giờ nhắn biết bao nhiêu tin nàng cũng không đáp lại, nàng nói nàng là lesbian, không yêu nam nhân nhưng hắn không những là nam nhân, hắn còn là thần, là phật, là người nắm giữ cả một kho báu. Nàng có thể không cần hắn, nhưng tiền của hắn, nàng cũng có thể không bị quyến rũ sao? Nàng có thể thoát khỏi sự mị hoặc từng trãi của hắn?

"Mày làm cái mẹ gì vậy?" Đàm Trác cáu gắt, nàng vừa chạy đi mua một chai nước, quay về lại thấy tên tra nam này thơ thẩn chỗ Tần Lam. Hắn muốn bắt Lam của nàng?

"Thôi đi, đừng cãi nhau." Tần Lam nắm bàn tay của Đàm Trác giật giật, ra hiệu cho Đàm Trác đừng làm lớn chuyện. Hai người sóng vai nhau một cao một thấp đi về xe, bỏ mặt tên theo dõi đáng ghét kia lại.

Đàm Trác hừ một tiếng, "Vợ, uống nước lọc đi. Mới mua một chút mà suýt mất vợ!"

"Ai lấy đâu mà mất, cứ làm quá lên." Tần Lam mỉm cười nhìn chai nước lọc được Đàm Trác bóc cho nàng. Nàng ấy vẫn chu đáo như thế, những chuyện nhỏ nhặt không cần bảo cũng tự làm, không có chuyện gì để nàng phàn nàn cả.

Đàm Trác nhìn Tần Lam uống nước, trong mắt ẩn hiện sự dịu dàng khó tả, nàng lau vệt nước bên khóe môi của nàng ấy, nói, "Vợ, em đừng lo, chị giải quyết hết cho em."

"Ninh Hinh, ta yêu nàng." Tần Lam nhìn Ninh Hinh, nhẹ nhàng buông ra một câu.

Đàm Trác đang đứng yên, sau đuôi lại mọc ra một cái đuôi, cái đuôi nhỏ dần dần biến lớn, quẩy đến điên cuồng. Vợ nàng vừa nói yêu nàng! Vợ nàng vừa nói yêu nàng a~!

"Vợ...?"

"Gì cơ?"

"Vợ... em nói lại...!!!"

"Nói cái gì chứ! Ninh Hinh, em rất đói!" Tần Lam nhắm mắt lại nói to.

Đàm Trác nhanh nhẩu ôm Tần Lam vào lòng mình xoay tròn, nàng vui đến độ không kiềm chế được bản thân mình, mặc kệ xung quanh có ai chụp hình nàng hay không, bên ngoài tuyết đậu trên vai áo hai nàng ra sao, nàng hết thảy không để tâm. Chỉ nghe tiếng cười của Tần Lam vang lên vui tai, Tần Lam yêu nàng, từ kiếp trước đến kiếp này đều yêu nàng.

Nhiếp Viễn trông thấy một màn này, hắn chỉ hận mình không thể đạp ga mạnh hơn tông thẳng vào hai người bọn họ. Lại diễn một màn này cho hắn xem? Lesbian? Nàng ấy thật sự chỉ hứng thú với nữ nhân sao?

"Này! Nếu một lesbian ngủ với nam nhân, không phải sẽ thấy sex với nam nhân sướng hơn sao?" Nhiếp Viễn hỏi Nhị Thiếu Gia Đường Tấn.

"Mày nói điên cái gì đấy? Mày có cho vào cũng chả có cảm giác gì đâu. Nó có cảm giác với người nó yêu thôi." Đường Tấn cẩn thận giảng giải, "Sao? Mày đang có hứng thú với nhỏ lesbian nào rồi à?"

"Nếu tao vẫn cố chấp thì sao?" Nhiếp Viễn híp mắt lại nhìn bọn họ, trong lòng âm thầm tính toán thiệt hơn.

Đường Tấn thở dài một hơi, hắn biết được Nhiếp Viễn muốn gì đúng thật không thể thay đổi, "Tùy mày, mày chỉ có được thân xác ả ta, không có được linh hồn đâu."

"Ừ." Nhiếp Viễn ừ một tiếng rồi tắt máy, hắn gọi một cuộc cho người khác.

"Cẩn Ngôn, ăn tối." Tần Lam mang theo một bát cháo cá nóng đến bàn của Cẩn Ngôn, Cẩn Ngôn đang bận tay bèn buông hết xuống, nàng phủi phủi tay vào áo mình, lật đật nói, "Bà xã mang vào làm gì, một lát em tự ra ăn."

"Sợ em bỏ cữ tối." Tần Lam trao bát cháo lại cho Cẩn Ngôn, ngồi im nhìn Cẩn Ngôn thổi cháo nóng, nhìn nàng ấy ăn cũng cảm thấy ngon lành thay.

Cẩn Ngôn nở một nụ cười ôn nhu với Tần Lam rồi tiếp tục ăn. Cẩn Ngôn một lần bị Tần Lam la rằng bỏ ăn bỏ học lo chơi, nàng quyết tâm lần này phải học lại, kiếp trước nàng trình độ so với Tần Lam không bằng, kiếp này nàng không muốn lặp lại điều này một lần nữa. Nàng nhất định phải hiểu được hết những gì Tần Lam hiểu, vì nàng là lão công trong nhà.

Tần Lam mỉm cười, "Ăn no chưa?"

"Chưa." Cẩn Ngôn nháy mắt.

Đôi má của Tần Lam phút chốc đỏ ửng lên như gấc, nàng vốn có ý hỏi Cẩn Ngôn ăn no hay chưa thật, để nàng còn mang thêm cho Cẩn Ngôn ăn. Còn Cẩn Ngôn lại nghĩ lái đi hướng khác, nàng ngại đến độ đỏ ửng lan xuống tận cổ.

Mỗi tuần Cẩn Ngôn về một lần, so với các lão công khác ít hơn nhiều. Vì vậy mỗi lần như vậy Tần Lam đều không cự tuyệt Cẩn Ngôn muốn mình, tối chủ nhật còn phải hầu hạ lang quân, sáng phải dậy sớm tiễn lang quân đi học, đúng thật là Tần Lam mệnh khổ vướng phải oan nghiệt tên Cẩn Ngôn.

Sáng thứ hai sau khi tiễn Cẩn Ngôn đi học rồi Tần Lam nằm ở phòng khách chơi điện thoại, nàng thường bị game làm cho mê mẩn, có thể chơi từ sáng đến trưa không cần dùng cơm. Viện Khả mặc blouse trắng đi ngang qua chỗ nàng thấy thế bèn dừng lại đi về hướng nàng, nàng ấy vuốt vuốt mi tâm của nàng, mắng yêu, "Chơi như vậy hỏng mắt hết. Em dậy sớm thế? Sao không ngủ thêm?"

"Bác sĩ Vương, em vừa mới ngủ dậy, hiện tại không có buồn ngủ." Tần Lam nũng nịu nói, Viện Khả phải đi mau mau cho nàng còn vào trận.

"Ngoan, chơi một tí thôi nhé." Viện Khả hôn lên má Tần Lam một cái, dặn dò đủ điều rồi mới đi làm.

Viện Khả đi rồi Tần Lam mới tiếp tục vào game chơi, màn hình chính thông báo có tin nhắn, là của Mã Tô nhắn nàng. Mã Tô là người chuyên gia dắt khách trong giới showbiz, nàng ấy cùng Huỳnh Dịch nổi danh trong giới showbiz đã lâu.

Nội dung tin nhắn là: "Tần Lam! Có người muốn em đi 'nhanh', giá cả bên em quyết định. Ok nhắn lại chị."

Tần Lam ngơ ngẩn nhìn điện thoại, sau đó gọi một tiếng: "Lão công~!!!"

Nàng phải mách lão công của nàng. Nhiếp Viễn hắn ta cứ mãi ức hiếp nàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net