Chương 101

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần nửa tháng trôi qua, hai tỷ muội Hàn Như Băng cuối cùng cũng nhận được tin tức tìm được đường vào Tuyệt Tâm Đáy Vực của Phi Tin Các. Đi qua một rừng bụi gai không lớn, tỷ muội Hàn Như Băng xem như hoàn toàn tiến vào khu vực của Tuyệt Tâm Đáy Vực, lúc này hai người đều có chút chật vật, tóc hơi rối cùng y phục bị bụi gai làm rớt thể hiện sự vất vả khi đến đây của hai người.

Nhìn thấy một hồ nước không lớn trước mặt, cùng cánh rừng nhỏ cách đó không xa, mặt tỷ muội Hàn Như Băng đều hiện lên ý cười. Nghĩ đến sắp gặp được người trong lòng, ý cười càng đậm nhưng hai người cũng không vội vã tìm tiểu nhân nhi các nàng ngày nhớ đêm mong mà đầu tiên đến hồ nước sửa sang lại bản thân một chút. Dù sao các nàng cũng không muốn để Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy mình chật vật, cho nên hai tỷ muội ăn ý đi đến mặt hồ kia.

Hàn Như Băng ngồi xổm xuống cạnh mặt hồ, lấy nước rửa đi mệt mỏi trên mặt rồi xoay người nói với muội muội cũng đã ngồi xổm cạnh hồ: "Ta đi nhìn trước, Sương nhi trước cứ ở trong hồ này tắm đi! Chờ muội tắm xong đến lượt ta!" Nói rồi Hàn Như Băng đi lên trước, sau đó tìm chỗ ngồi xuống, tinh thần tập trung chú ý động tĩnh xung quanh.

Nhìn tỷ tỷ ở trước đang chú ý xung quanh, Hàn Như Sương chậm rãi cởi ngoại bào bị bụi gai làm rách, tiếp theo là trung y, sau đó yếm và tiểu khố, lại đi chân trần vào hồ nước, bắt đầu rửa sạch bụi bẩn trên cơ thể.

Trong khi Hàn Như Sương tâm trạng không tệ đang tắm, Hàn Như Băng ở phía trước nhíu mày không biết đang nghĩ gì. "Tiểu gia hỏa thật sự ở chỗ này sao?" Càng đến gần đích, Hàn Như Băng lại càng không tự tin, nàng sợ lần này sẽ như những lần trước, tiểu gia hỏa thật sự đã đến nhưng đã rời đi được một thời gian. Cảm giác rõ ràng đến được lại đột nhiên phát hiện không phải khiến bản thân khó chịu, không thoải mái. Hàn Như Băng không biết mình còn có thể chịu đựng như vậy nữa không.

"Tỷ tỷ, ta xong rồi, tỷ cũng mau tắm đi!" Lúc này Hàn Như Sương đã thay bằng một bộ y phục màu xanh biếc, Hàn Như Băng nhìn y phục của muội muội, cười nói: "Nếu ta nhớ không lầm, bộ y phục này hẳn là tiểu gia hỏa đã mua ở trấn nhỏ cho muội! Ta nhớ rõ ngày thường muội rất luyến tiếc mặc nó, sao hôm nay lại mặc?"

"Không có gì, chỉ muốn mặc mà thôi." Không để ý đến lời trêu chọc của tỷ tỷ, Hàn Như Sương nhẹ nhàng nói, sau đó xoay người không để tâm đến tỷ tỷ, bắt đầu nhìn xung quanh.

Nhìn muội muội không phản ứng mình, Hàn Như Băng nhún vai trong lòng mắng: "Không phải đã quen rồi sao?" Sau đó lấy tay nải đi đến hồ nước.

Chưa đến nửa canh giờ sau, Hàn Như Băng cũng tắm xong, đi lên lau khô người, lấy yếm và tiểu khố màu trắng mặc vào, sau đó lấy một bộ y phục sạch sẽ trong bao mặc vào. Mặc xong đứng cạnh mặt hồ đánh giá dáng mình, Hàn Như Băng không khỏi nở nụ cười: "Haha, ánh mắt của tiểu gia hỏa thật sự rất không tệ! Dù mình đã từng mặc bộ y phục màu tím kia vài lần hay bộ màu đỏ như lửa của hiện tại thì đều rất đẹp mắt!" Nói rồi Hàn Như Băng lại thoáng nhìn mình trên mặt hồ, vô cùng hài lòng.

Hai tỷ muội Hàn Như Băng lại tiếp tục khởi hành, nhưng lần này đường đi không xa, đi qua cánh rừng nhỏ, hai người đã thấy tiểu nhân nhi bản thân vô cùng nhớ mong đang luyện kiếm ở bãi đất trống cách đó không xa! Nhìn thân ảnh vũ động kia, tỷ muội Hàn Như Băng đều khó kiềm chế xúc động muốn ôm tiểu nhân nhi ôm chặt lòng.

Hôm nay là ngày cuối cùng Mạnh Hiểu Dư uống máu, có thể nói không chỉ Mạnh Hiểu Dư được giải thoát mà con rắn kia cũng được giải thoát. Mạnh Hiểu Dư được giải thoát vì không cần uống thứ máu khó nuốt kia, mà Xích Nguyệt được giải thoát vì không cần phải lấy máu cho Mạnh Hiểu Dư uống. Một tháng liên tục, mỗi ngày uống một chén nhỏ, đừng nói Xích Nguyệt là rắn dù là người cũng không chịu nổi việc mỗi ngày lấy máu! Nếu không phải mỗi lần lấy máu xong Nam Cung Vân Hạm đều thêm thảo dược tốt cùng một ít độc trùng cho nó ăn thì có lẽ nó đã sớm bị Mạnh Hiểu Dư uống máu chết.

Có lẽ vì uống máu Xích Nguyệt khiến Mạnh Hiểu Dư không còn sợ rắn. Ít nhất nàng không còn sợ vẻ ngoài đỏ như lửa của Xích Nguyệt, ngược lại thành bạn tốt của nhau. Có lẽ vì Mạnh Hiểu Dư uống máu Xích Nguyệt cho nên trên người nàng có mang theo hơi thở của Xích Nguyệt, khứu giác của Xích Nguyệt nhanh nhạy như đánh hơi thấy mùi đồng loại trên người Mạnh Hiểu Dư. Có đôi khi Mạnh Hiểu Dư uống máu xong ngồi xuống đất đả tọa, nó sẽ trộm chui ra khỏi chung sứ rồi bò lên người Mạnh Hiểu Dư, đầu gối lên vai Mạnh Hiểu Dư, đuôi quấn cổ nàng, chìm vào giấc ngủ.

Lần đầu tiên Xích Nguyệt bò trên người Mạnh Hiểu Dư ngủ, Mạnh Hiểu Dư đả tọa xong, mở mắt nhìn thấy đầu rắn gối lên vai mình mà đuôi thì quấn lấy cổ mình, nàng trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Sau đó dần không sợ nãy thậm chí còn có chút thích thú việc nó ngủ trên người nàng khi đả tọa.

Hôm nay là ngày cuối cùng uống máu, Mạnh Hiểu Dư nhắm mắt cau mày uống sạch, Mạnh Hiểu Dư theo thói quen, khoanh chân ngồi trên đất, hai mắt khép lại bắt đầu tiêu hóa công lực vừa có. Mà Xích Nguyệt sau khi được Nam Cung Vân Hạm băng bó rồi ăn thảo dược thì vòng qua người Nam Cung Vân Hạm, trộm bò đến cạnh Mạnh Hiểu Dư, muốn như trước bò lên vai nàng, quấn đuôi quanh cổ nàng, tựa đầu lên vai nàng ngủ.

Nam Cung Vân Hạm nhìn Mạnh Hiểu Dư nhắm mắt đả tọa cùng với Xích Nguyệt trên vai nàng, chỉ lắc đầu sau đó bước ra khỏi dược phòng. Hai canh giờ sau, Mạnh Hiểu Dư mở mắt, nhìn Xích Nguyệt đang ngủ trên vai mình không để tâm ra khỏi dược phòng. Mà Xích Nguyệt thấy nàng động, đầu chỉ hơi giật, đôi mắt không mở tiếp tục ngủ.

"Vân Hạm tỷ tỷ, Ngọc Nhi." Mạnh Hiểu Dư ra khỏi dược phòng nhìn hai người đang chơi cờ trên bàn đá, nàng đi đến chào hỏi. Hiện tại Linh Ngọc Nhi và Nam Cung Vân Hạm rất ít khi đối chọi gay gắt, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ vì Mạnh Hiểu Dư mà tranh phong nhưng tình huống đã tốt hơn ban đầu rất nhiều.

"Tức phụ, ngươi khỏe rồi sao?" Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư ra khỏi dược phòng, trên người có con rắn đang ngủ, Linh Ngọc Nhi lên tiếng hỏi. Hiện tại nàng không dám xông đến ôm Mạnh Hiểu Dư, nàng sợ con rắn đang ngủ kia sẽ đột nhiên tỉnh lại cắn nàng.

Con rắn này ngày thường rất có linh tính, sẽ không cắn người nhưng không nghĩ đến sau khi nó bắt đầu ngủ trên người Mạnh Hiểu Dư, nếu ai dám đến gần Mạnh Hiểu Dư hay ôm lấy nàng, nó sẽ đột nhiên tỉnh lại, sau đó ngẩng đầu uy hiếp người đến gần Mạnh Hiểu Dư, dù là Nam Cung Vân Hạm đã nuôi nó nhiều năm cũng không ngoại lệ. Tuy đến hiện tại nó còn chưa cắn ai nhưng vì Nam Cung Vân Hạm biết tập tính của nó nên nàng đã dặn dược nô và Mạnh Hiểu Dư bảo nàng khi Xích Nguyệt ngủ trên người nàng, không cần đến quá gần các nàng nên mới không có chuyện Xích Nguyệt cắn người.

"Ân." Gật đầu, sau đó Mạnh Hiểu Dư lại nói: "Ta muốn qua bên kia luyện kiếm." Sau khi Nam Cung Vân Hạm và Linh Ngọc Nhi gật đầu, nàng về phòng cầm trường kiếm, đi đến bãi đất trống hay luyện.

Nhìn Mạnh Hiểu Dư đi xa, Nam Cung Vân Hạm và Linh Ngọc Nhi cũng không theo sau. Hiện tại Xích Nguyệt đang ngủ trên người Mạnh Hiểu Dư, chờ nàng luyện kiếm nó sẽ bò xuống nằm cách đó không xa. Dù hiện tại các nàng đi theo cũng sẽ bị Xích Nguyệt uy hiếp, không thể đến gần Mạnh Hiểu Dư. Cho nên hai người dứt khoát không đi, dù có đi theo cũng không đến gần Mạnh Hiểu Dư còn không bằng chờ đến tối ngủ, Mạnh Hiểu Dư cho Xích Nguyệt vào chung sứ rồi đến gần nàng sau. (Tác giả đề cập: Vài ngày trước Linh Ngọc Nhi nhân lúc Nam Cung Vân Hạm ra ngoài tìm đồ ăn cho Xích Nguyệt đã lừa được Mạnh hiểu Dư lên giường ăn sạch! Tuy rằng sau khi Nam Cung Vân Hạm trở về đã chỉnh Linh Ngọc Nhi một phen nhưng vẫn chấp nhận Linh Ngọc Nhi là một nữ nhân khác của Mạnh Hiểu Dư, vì thế mấy ngày liên tục Linh Ngọc Nhi đều cười ngây ngô với Mạnh Hiểu Dư khiến nàng hoài nghi có phải Linh Ngọc Nhi bị Nam Cung Vân Hạm chỉnh đến choáng váng rồi không).

Tỷ muội Hàn Như Băng nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư vô cùng vui vẻ nhưng không lập tức đi qua ôm lấy người mình ngày nhớ đêm mong vào lòng mà đứng tại chỗ không thể tin được.

"Dư nhi." Cuối cùng Hàn Như Sương lên tiếng gọi Mạnh Hiểu Dư.

Nghe thấy giọng nói cùng tên gọi quen thuộc, Mạnh Hiểu Dư dừng lại, nhìn về phía phát ra âm thanh. Nháy mắt Mạnh Hiểu Dư vô cùng kinh hỉ hô: "Như Sương tỷ tỷ, Như Băng tỷ tỷ." Nhìn hai người mình luôn nhớ mong, Mạnh Hiểu Dư rất vui vẻ chạy về phía hai người, sau đó đột nhiên nghĩ đến gì đó dừng bước, còn la lớn với hai tỷ muội đang chạy về phía mình: "Đừng đến đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net