Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 53: Đến tìm cô

"Vào nhà cẩn thận." Lục Tử Hy đưa cô về ký túc xá. Đỗ trước cổng chị nói.

"Ừm, cảm ơn." Cô đưa mũ bảo hiểm cho chị nói.

Cô quay người đi vào trong. Cô bảo Lục Tử Hy đưa cô về ký túc xá vì hiện tại cô không muốn gặp Hàn Băng Băng.

Cô thở dài. Bước đến cửa ký túc xá. Liền thấy có một nam nhân đang đứng trước cửa tay cầm bó hoa.

"Lãnh công tử, đứng trước cửa ký túc xá làm gì vậy?" Cô nhìn Lãnh Thanh Vân hỏi.

"Ồ, em về rồi sao?" Lãnh Thanh Vân cầm bó hoa mím môi, gãi đầu nhìn cô.

"Anh muốn gặp ai sao?" Nhìn bó hoa trên tay Lãnh Thanh Vân cầm, cô hỏi.

"Gặp em." Lãnh Thanh Vân nói.

"Gặp tôi sao?" Cô nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

"C-Cái này...tặng em." Lãnh Thanh Vân cúi đầu đưa bó hoa ra trước mặt cô.

Cô liếc nhìn bó hoa lại nhìn Lãnh Thanh Vân. Thầm suy tư trong lòng.

"Đang định làm trò gì đây?" Tự dưng đang yên đang lành, không thân thiết, ít tiếp xúc lại có ngày đi tặng mình hoa. Không phải là có ý định gì sao?

"Lý do." Cô tự vào tường hỏi.

"Ừ...t-thì..." Lãnh Thanh Vân gãi đầu suy nghĩ lý do.

"Xin lỗi việc đã cư xử không đúng với em." Lãnh Thanh Vân nói.

"Lãnh công tử không cần như vậy, tôi đã sớm quên chuyện đó rồi." Cô xa cách nói. Cô đâu phải là người nhớ dai thế đâu. Dù gì chuyện đó cũng xảy ra lâu rồi.

"Không được, nam tử hán sai là phải nhận." Lãnh Thanh Vân nói.

Cô nhấc nhẹ lông mày phải, gật gật đầu nói

"Vậy cũng được, coi như Lãnh công tử đã vậy thì tôi cũng cảm ơn." Cô nhận lấy bông hoa nói.

Lãnh Thanh Vân vui vẻ khi cô nhận hoa.

Cô đi đến gần Lãnh Thanh Vân. Hai người đứng sát nhau. Chị mím môi nhìn cô.

Cứ tưởng cô sẽ hôn mình liền nhắm mắt lại.

"Tránh." Cô nói, nhìn Lãnh Thanh Vân nhắm mắt làm cô khó hiểu.

"H-Hả?" Chị mở mắt nhìn cô hỏi.

"Anh tránh ra, anh đứng trước cửa thì tôi mở kiểu gì?" Cô hỏi. Đứng trước cửa ký túc xá người ta, còn khùng khùng điên điên, chả nhẽ cô lại gọi bệnh viện tâm thần đến rước người này đi?

"À à." Lãnh Than Vân hiểu, biết mình chắn đường liền né ra.

'Ting.' Cô quẹt thẻ rồi mở cửa.

"Anh về đi." Cô nói rồi đi vào trong.

"Tạm...."

'Rầm!"

Lời chào còn chưa nói xong, thì liền bị cánh cửa đóng sầm trước mặt. Lãnh Thanh Vân mím môi.

"Em ấy đuổi mình sao?" Chị gãi đầu quay người rời đi.

———————————

"Mệt người." Cô thầm nói rồi cởi giày ra.

"Nguyệt tỷ!" Nghe giọng nói quen thuộc cô ngẩng đầu nhìn, liền mỉm cười.

Lâm Uyển Dư thấy cô liền vui vẻ, đã 2 tháng không được gặp cô, khiến em cảm thấy buồn chán.

"Lâu rồi không gặp." Cô nói đi vào xoa đầu Lâm Uyển Dư.

"Chị...chị." Lâm Uyển Dư nhìn cô, mắt rưng rưng.

"Sao khóc rồi?" Cô buồn cười nhìn em, mới lâu không gặp mà vừa gặp đã khóc rồi sao?

Cô ôm lấy em hỏi.

"N-Nhớ chị." Lâm Uyển Dư nói, thật sự em rất nhớ cô. Ôm chặt lấy cô.

Cô ôm lấy em dỗ dành.

"Nín, hôm nay chị sẽ nấu ăn cho em được không?" Cô thoát khỏi cái ôm, vuốt má Lâm Uyển Dư hỏi.

"Được." Cô thoát ra khỏi cái ôm làm Lâm Uyển Dư có chút mất mát nhưng vẫn gật đầu đáp.

'Cạch.'

Cửa ký túc xá được mở ra. Cô nhìn về phía cửa. Đồng tử liền giãn ra. Môi tự dâng lên nụ cười. Nhìn nữ nhân trước mắt mình.

"Hàm tỷ." Cô khẽ gọi.

"Lâu rồi không gặp em." Lãnh Thanh Hàm mỉm cười. Đi đến gần cô.

Lâm Uyển Dư thấy cô nhìn Lãnh Thanh Hàm như vậy, lòng có chút nặng chĩu. Lui lại vài bước.

"Bó hoa đẹp vậy." Lãnh Thanh Hàm cúi xuống nhìn bó hoa trên tay cô, đôi mắt có chút nhíu lại, nhưng do cúi xuống nên không nhìn thấy biểu cảm hiện tại của chị.

"Chị thích sao? Vậy em tặng chị." Cô đưa bó hoa lên nói.

"Vậy sao? Cảm ơn em." Chị mỉm cười nhận lấy bó hoa nói.

Cô thấy Lãnh Thanh Hàm nhận bó hoa liền vui vẻ.

"Chị về phòng trước." Lãnh Thanh Hàm nói rồi đi vào phòng.

Cô thu hồi ánh mắt. Nhìn sang Lâm Uyển Dư.

"Chị về phòng trước nha, tối chị sẽ nấu ăn cho em." Cô nhẹ giọng nói.

"Vâng." Lâm Uyển Dư ngượng cười nói.

Thấy cô về phòng, ánh mắt liền đượm buồn.

"Bên cạnh chị ấy có nhiều người thật." Lâm Uyển Dư nhỏ giọng nói rồi xoay người về phòng của mình.

——————————

Bên phòng Lãnh Thanh Hàm.

"Ngày mai gặp chị một chút." Lãnh Thanh Hàm lạnh giọng nói. Khí chất này khác hẳn với người cô thường thấy.

"Biết rồi." Người đầu dây bên kia bình thản đáp.

'Tút....Tút' Điện thoại tắt.

Lãnh Thanh Hàm nhìn bó hoa trên bàn. Ánh mắt đầy suy tư.
















******************
End Chương 53
-9/2/2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net