Đệ thất mộng: Khi tuyết ngừng rơi (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thường Lạc đi giữa cái tuyết cắt da cắt thịt, bình thường đều là Tuyết nữ vương dùng sức mạnh của mình để điều chỉnh nhiệt độ cơ thể cô, vắng đi nữ vương cơ thể của cô trở lại bình thường nên lạnh không chịu nổi. Cô đi được vài bước thì té xuống đất, ngất đi, thì ra không có nữ vương bên cạnh thân thể này của cô yếu đuối như thế.

Có một người đàn ông hảo tâm mang cô vào nhà, cho cô nằm bên cạnh lò sưởi để cô ấm lên. Bên ngoài gió rít gào đến đáng sợ, người dân nơi này chưa bao giờ thấy trận tuyết dữ dội đến thế.

Nửa năm, Thường Lạc phải trốn những nửa năm để tránh khỏi Tuyết nữ vương, trong nửa năm đó gió tuyết không ngừng. Người dân cùng nhau cầu xin thần linh đừng làm tuyết nữa nhưng không có tác dụng, tuyết rơi nhiều đến nổi cửa của người dân trong thị trấn không thể mở ra, phải ở trong nhà cầm cự cho qua mùa đông.

Thường Lạc cũng ở trong nhà, cô biết Tuyết nữ vương sẽ không mở cửa nhà dân ra xem được. Ở trong một căn nhà kho bên cạnh nhà người đàn ông đã từng cứu cô, cô trụ lại đó hơn nửa năm, trải qua những ngày cực kì giá rét. Mục đích của cô khi rời đi chính là nhường lại không gian cho hai người ấy bên nhau, mặc cho điều này dày vò cô, khiến cô ăn không được, ngủ không xong.

Người trong thị trấn đồn đãi nhau rằng mỗi tối đều thấy một hồn ma tóc trắng nhìn vào bên trong nhà họ, nó này ngày nào cũng xuất hiện, nhìn vào ô cửa kính để dọa người dân. Thường Lạc chỉ cần nghe đã biết là ai làm điều này.

Nàng ấy đến từng nhà để tìm cô sao? Là nửa năm nay kiên nhẫn tìm kiếm cô? Tại sao không phải cùng hắn ta nói lời yêu thương, tại sao còn dư thời gian tìm kiếm? Trong lòng Thường Lạc có ngàn vạn câu hỏi không biết giải thích như thế nào, cô nằm yên trên giường nhìn ánh lửa lập lòe cháy sáng, cô nhớ nữ vương.

Nữ vương được cô gọi là Tiểu Tuyết, người và tên hoàn toàn khác biệt. Nàng ấy lạnh lùng hệt như màu đông băng giá, gương mặt chẳng mấy khi nở một nụ cười, đừng nói chứng kiến nàng ấy lưu lệ như người khác. Thường Lạc không biết mình nhớ gì gương mặt băng lãnh ấy, chỉ biết bản thân càng lúc càng chìm đắm vào nỗi buồn vô tận. Sự nhớ nhung như bào mòn cô ra thành từng mảnh, chúng ngày ngày đêm đêm nhắc cho cô nhớ cô đang rời xa nguồn sống của mình, đang rời bỏ nàng ấy.

Trong phòng đột nhiên lạnh lẽo vô cùng, Thường Lạc thấy lửa cũng bị tắt, cô nhìn lên thì thấy Tuyết nữ vương đang đứng giữa nhà nhìn mình. Trên gương mặt vốn dĩ ít khi có biểu cảm nay lại nhăn trán, vừa nhìn đã biết nàng ấy đang giận dữ.

"Trốn ở đây?"

Tuyết nữ vương cột cao mái tóc trắng của mình lên, nàng có sợi dây cột tóc bằng băng tuyết lấp lánh không khác gì kim cương, quần áo của nàng trắng tinh thuần, khiến khung cảnh vốn dĩ đã lạnh lẽo nay còn thêm phần khắc nghiệt. Nàng ấy quá vô nhiễm bụi trần còn cô thì trần tục, trong khung cảnh này lại có chút không cân xứng.

"Cũng không phải trốn, thần chỉ trở về nơi thần thuộc về."

Nửa năm nay Thường Lạc không hề biết rằng Tuyết nữ vương đã phải nhìn cửa sổ từng nhà để tìm cô, cả thị trấn nói lớn không lớn, bé không bé, nhưng nàng vẫn không thể nào tìm ra Thường Lạc. Nàng không thể xuyên vào nhà người dân vì trái quy tắc, nhưng lần này đã tìm thấy Thường Lạc, nàng trái quy tắc xuyên vào một lần.

Đúng thật là Thường Lạc đang ở nơi đây.

Chấm dứt những ngày tháng nàng phải chịu cảnh nhục nhã tìm kiếm từng nhà, bị họ chửi rủi, la hét, sợ hãi, bị họ đồn thổi là ma, là quỷ. Nàng có thể ẩn thân nhưng nàng lại không muốn, nàng sợ ngày gặp lại Thường Lạc không thấy nàng. Rõ ràng Thường Lạc là kẻ bỏ nàng mà đi, thế mà nàng lại lo nghĩ cho Thường Lạc đến vậy.

Tuyết nữ vương không nói không rằng, chỉ biến tuyết bên ngoài trở thành một sợi dây trói, trói cổ tay của Thường Lạc lại. Một áng mây trên trời cũng được mượn xuống làm đệm cho Thường Lạc ngồi, hôm nay nhất định nàng sẽ mang được Thường Lạc về nhà.

"Nơi của ngươi là ở lâu đài của ta."

"Nơi đó là chỗ của Andrew, Andrew mới là nam sủng của nữ vương, không phải thần. Người cho thần ở với loài người đi, thần chán ghét trở về lâu đài lắm rồi!"

Tuyết nữ vương bay lên không trung, áng mây cũng bay lơ lửng, Thường Lạc đành phải ngồi yên trên mây đề phòng vô tình rớt xuống bên dưới. Hai người bay ngang qua cửa lớn rồi phi thẳng lên tầng không, Tuyết nữ vương im lặng không nói, chỉ một mình Thường Lạc la hét đòi trở về với loài người.

Thật ra loài người cũng không phải là điều Thường Lạc nhớ mong, bằng chứng là sáu tháng ở thị trấn cô cũng chỉ ru rú ở nhà, không hề tiếp xúc với ai. Thứ yếu chính là ghen, vì ghen mà quyết định bỏ đi, vì ghen mà nghĩ rằng rời xa sẽ tốt hơn, là ghen mà không dám nói, cũng chẳng có tư cách nói. Mỗi câu mỗi chữ Thường Lạc nói đều xoay quanh Andrew – nam sủng của nữ vương, nói không ghen tuông ắt hẳn sẽ không ai tin cô.

Hai người về tới lâu đài, Tuyết nữ vương lạnh lùng đem Thường Lạc ném xuống đất, nàng đi bộ thong dong vào bên trong lâu đài, một chữ cũng không nói.

"Đồ đáng ghét, đi mà chơi với Andrew của người đi!" Thường Lạc phủi phủi tay, sáu tháng trôi qua nhưng với Thường Lạc chỉ là một chút thời gian nhỏ. Ở với Tuyết nữ vương bấy lâu, cô cũng sớm quên đi khái niệm thời gian là như thế nào.

Buổi sáng ngủ dậy trên chiếc giường ấm áp và chiếc chăn bông vẫn là thích nhất, dù sao vẫn hơn cái nhà kho cũ ở thị trấn. Thường Lạc thay đồ rồi chạy ra sảnh tìm kiếm Tuyết nữ vương, tối hôm qua cô chỉ mơ thấy nàng, sáu tháng rồi mới thấy lại gương mặt xinh đẹp kia, cô có chút nhớ không kiềm được.

Thường Lạc kiếm cả lâu đài cũng không thấy nữ vương đâu, đầu đỏ nói với cô: "Nữ vương đang cho thú cưng của ngươi ăn. Ngươi biết không, thời gian ngươi bỏ trốn nữ vương đã khóc. Chuyện này tuyệt đối không thể cho các vị thần khác biết được, nếu không sẽ mất mặt lắm."

Hôm đó đầu đỏ như thường lệ chạy từ bên ngoài vào trong lâu đài, hắn ta còn định hỏi thử xem nữ vương tại sao cả ngày không cho gọi hắn thì thấy nữ vương đang chống tay lên má như mọi ngày, nhưng nữ vương không ngủ, chỉ lẳng lặng rơi nước mắt. Đây là lần đầu tiên hắn thấy nữ vương rơi nước mắt, kể từ ngày hắn trở thành tiểu quỷ giúp việc nơi này, hắn còn nghĩ nữ vương chính là một khối băng không có cảm xúc, không ngờ nữ vương có cảm xúc, còn biết rơi nước mắt.

"Khóc... khóc sao?"

Không thể nào! Nữ vương tuyệt đối không thể nào rơi nước mắt vì cô! Nữ vương là tảng băng di động, làm sao có thể vì người khác mà lưu lệ?

Đầu đỏ tức giận giậm chân: "Nữ vương còn vì ngươi mà ném Andrew trở về làng, ngươi nghĩ ta nói láo ư? Thật tức chết!"

"Thế nữ vương có yêu thích ta không? Như ta cũng yêu thích nữ vương."

Đầu đỏ nhìn phía sau lưng Thường Lạc, vừa định làm lễ với nữ vương thì nghe giọng nữ vương băng lãnh nói: "Có."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net