Chương 35: Trên tuyết thêm sương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã quá nửa đêm, Liễu Tịch say giấc nồng, không biết đang nằm mơ thấy gì mà nước dãi chảy ra ướt nhẹp cả gối, miệng cười đến vô sỉ. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên phá bĩnh, cô chép miệng vài tiếng, nhăn mày khó chịu lật qua lật lại, kéo chăn trùm kín đầu tiếp tục ngủ. Thấy đã qua hai ba phút mà tiếng chuông vẫn không có ý định muốn dừng lại. Liễu Tịch vô lực từ trên giường đứng dậy, miệng nhỏ không ngừng càu nhàu " Đêm khuya còn không để người ta ngủ!"

Vừa mắt nhắm mắt mở nhấc máy, cô đã nhận ngay một cú thông màng nhĩ đau nhói. Bối Vy ở đầu dây bên kia hét lên thất thanh, chất giọng có vẻ là vừa tức giận lại vừa lo lắng / Sao bây giờ mới nhấc máy hả? Em xem em ở trên mạng giờ thành ra cái gì đi! Hôm qua tôi nói với em cái gì? Em không để vào đầu được chút nào sao!!?/

Liễu Tịch sau khi hứng một trận tràng giang đại hải của Bối Vy đã hoàn toàn thanh tỉnh. Cô mơ hồ trả lời " Chuyện gì vậy ạ?" Đêm hôm thế này còn thể loại chuyện gì xảy ra được cơ chứ.

/Em còn hỏi là chuyện gì à, lên tự mình xem đi, sáng mai chúng ta nói chuyện!?/ Bối Vy thở hổn hển gào lên, giận dữ cúp máy.

Liễu Tịch nghe vậy liền khó hiểu mở Weibo. Vừa xuất hiện, đập vào mắt cô là hình ảnh sáng chói, trong đó có một người đàn ông đang hôn một người phụ nữ, chụp rõ nét đến mức cô phát hoảng.

Đó chẳng phải là tối hôm nay sao?

[ Lục tổng đêm khuya chạy đến tận ký túc xá của công ty để gặp người tình. Phát hiện lại chính là tiểu hoa mới ra mắt!! Liệu có phải hai người vốn đã quen biết từ lâu??] [ Kèm hình]

Con mẹ nó! Lại cái quái gì nữa đây!?

Liễu Tịch mặt đen hơn than, chán chường lướt bình luận chửi rủa, những dòng bình luận này một màu quá, cô đọc đến quen mặt thuộc lòng luôn rồi. Để lại máy về chỗ cũ, cô mệt mỏi nhảy lên giường, úp mặt vào gối gào lên thật to để xả hết mọi cơn bực tức dồn nén, xong thì đánh một giấc thật say quên trời quên đất, mặc kệ Bối Vy đang bận bù đầu.

Vừa sáng sớm, cô vẫn như thường lệ tỉnh dậy. Còn chưa kịp ăn sáng thì bên đoàn phim đã gọi cho cô nói hôm nay không cần đi làm. Cũng phải thôi, nếu bây giờ cô đến thì chẳng khác nào kéo thêm cả một đội quân đến la hét "cổ vũ" làm phiền đến việc quay của mọi người.

Trong lúc Liễu Tịch nướng bánh mì, pha coffee chuẩn bị ăn sáng thì Bối Vy đang lên mạng điên cuồng đăng bài giải thích. Nhưng phía Lục Thiên Vũ ngược lại chỉ im lặng không có động tĩnh gì. Cư dân mạng vẫn đang nháo nhào cả lên, nếu Lục Thiên Vũ không phủ nhận, tức là toàn bộ sự việc này sẽ đổ lên đầu Liễu Tịch.

Sau đấy là màn khẩu chiến giữa công ty chủ quản và quản lý nghệ sĩ. Bối Vy không ngại đến công việc của mình mà lấy cứng đối cứng với Lục Thiên Vũ, hiếm khi có quản lý nào lại to gan đến vậy. Chưa có lần nào trong lịch sử, cư dân mạng có thể chứng kiến màn đối đầu kì lạ thế này.

Đương nhiên là với mức độ đông đảo bên thủy quân của Thịnh Thế, Liễu Tịch vẫn đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

Bối Vy ôm đầu, việc này đi quá với dự tính của cô rồi. Lần này dù thắng hay thua cũng chỉ có con đường rời khỏi đây, vậy thì thà cô liều một lần vậy, mở ra con đường máu cho Liễu Tịch.

Hai người được công ty gọi đến khẩn cấp, trên xe bầu không khí vô cùng căng thẳng. Cảnh vật liên tục vụt qua càng khiến cho Liễu Tịch trở nên phiền muộn, chợt tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí nặng nề, là Bạch Ngân gọi điện đến

/ Tịch à, chuyện gì vậy?/ Tiếng nói nhẹ nhàng truyền đến như gió xuân, xoa dịu tâm tình đang căng cứng của cô.

Bạch Ngân vốn biết mọi chuyện từ hôm qua, nhưng bởi vì sợ gọi điện đến sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của thỏ con nên mới đợi đến bây giờ. Suốt cả đêm hôm qua, cô gọi cho Bằng Khiết, nhờ mạng lưới thông tin dày đặc của Bằng gia tìm ra được tên chó săn. Nhưng video hiện tại vẫn chưa moi được từ hắn, chuyện này chỉ đành trông chờ vào Bằng Khiết thôi.

" Hôm qua, em đi ăn với Hàn ca, mệt quá nên ngồi bên ngoài hóng gió, thì đột nhiên hắn tới quấy rối em rồi vô tình bị chụp lại" Liễu Tịch thuật lại chuyện một cách vắn tắt cho Bạch Ngân nghe

Bạch Ngân im lặng lắng nghe rồi lên tiếng trấn an / Em phải bình tĩnh, xem những lời lẽ trên mạng là bùn đất đi. Chị tìm cách giúp em/

Liễu Tịch ấm lòng, miễn cưỡng mỉm cười, mạnh mẽ đáp " Vâng, em có yếu đuối như vậy đâu"

/Ừm, cố lên!! chị cúp đây/ Bạch Ngân vội vàng cúp máy nhưng vẫn cố gắng để khiến Liễu Tịch yên tâm nhất có thể. Cô chẳng muốn thỏ con hay cười của cô lộ ra tâm tình yếu ớt đâu.

Bạch Ngân sau khi gọi cho Liễu Tịch thì thở dài phiền não, lại tiếp tục lên mạng thu thập dữ liệu. Một lát sau liền có người gọi đến, là số lạ cô chưa gặp bao giờ. Bạch Ngân chần chừ một chút rồi nhấc máy " Tôi là Bạch Ngân, ai ở đầu dây vậy?"

Một giọng nói sắc sảo vang lên ngay sau đó /Bạch tổng, còn nhớ tôi không?/ Giọng nói này là của một người phụ nữ, chất giọng ấm áp, nghe qua ngữ điệu thì chắc chắn không phải là người bình thường.

Bạch Ngân nghi hoặc" Cô là..?" Mỗi ngày cô đều tiếp xúc với cả trăm người, hỏi như vậy chẳng khác nào bảo cô mò kim đáy bể.

/Tôi, Diệp Manh đây~/ Diệp Manh xoay bút, ngón tay thon dài như đang sử dụng phép thuật để điều khiển cây bút uốn lượn theo ý thích của mình. Cô lạnh nhạt cười nhưng ánh mắt lại bén lên sự hưng phấn.

" Chào Diệp tổng, cô gọi có việc gì không?" Bạch Ngân ngạc nhiên vì người gọi đến quá đặc biệt. Mệt mỏi day mi tâm, cô thức trắng cả đêm hôm qua, giờ cả hai mắt đều thâm không khác gì gấu trúc, lờ đờ nhìn xa xăm.

/ Bạch tổng, việc của Liễu Tịch, tôi muốn cô hợp tác với tôi / Diệp Manh lười biếng nói, tay gõ vào thành ly trà tạo nên tiết tấu đều đều, tựa như đang mong đợi một điều gì đó.

"Tại sao tôi phải hợp tác với cô chứ?"Bạch Ngân biết rằng chẳng có gì là miễn phí, Diệp Manh không phải loại người thích đi giúp đỡ người khác không công như vậy.

/Em ấy cần tôi/ Ngữ điệu của Diệp Manh tự tin quá mức, khiến cho Bạch Ngân cảm thấy vô cùng bất ngờ. Nhưng trái ngược với dự tính của cô, cô ấy không đòi thêm bất cứ điều kiện nào. 

Diệp Manh thấy Bạch Ngân còn nghi ngờ mình liền bình thản nói ra kế hoạch sắp tới. Bạch Ngân nghe xong cảm thấy như có một ngọn nến thắp sáng lên trong đầu cô, kế hoạch này rất hoàn hảo, không hề có một chút thiếu sót, đáng để tin tưởng.

" Được thôi, nhờ cả vào cô" Bạch Ngân phì cười, lại lắc đầu ngán ngẩm. Nhiều người ưu tú vây quanh thỏ con thế này, cô sợ mình sẽ bị lép vế mất thôi.

Còn chưa kịp để Liễu Tịch bình yên đi đến công ty, trên mạng đã rầm rộ thêm một vụ việc trời long đất lở khác.

/ Liễu đại thiếu gia thân thiết khoác vai tiểu minh tinh đi vào nhà hàng/

/ Liễu Tịch bắt cá hai tay, cùng lúc câu luôn cả hai đại nhân vật/

Cư dân mạng 1: Cái quái gì đây, bắt cá hai tay à? Cô ả này cũng quá cáo già rồi đi!!

Cư dân mạng 2 : Nhìn cô ta kìa, hết đeo bám Lục tổng giờ lại tới Liễu đại thiếu gia. Cô em à, cô còn liêm sỉ không vậy?

Cư dân mạng 3 : Đ*t! Lại còn nói cô ta thuộc phái thực lực, xem hậu trường của [Đại Phong] không phải rất tệ sao??

Cư dân mạng 4 : Lục Thiên Vũ! Anh mở to mắt ra mà nhìn đi, cô ta không xứng với anh!

Lần này xảy đến khiến cho cả hai trở tay không kịp, Bối Vy nhìn vào dòng chữ nổi bật trên di động, tay run đến phát sợ. Cô nghiến răng ken két, cố gắng lắm mới không hét lên " Liễu Tịch à, em làm cái gì thế này!!?"

Vành mắt Liễu Tịch ửng hồng do bị vẻ mặt của Bối Vy doạ sợ, ấp úng trả lời " Đó là anh trai em, em đã che mặt rất kỹ rồi mà"

" Em nghĩ chỉ đeo khẩu trang với thêm cái nón mà qua mặt được bọn họ sao? Đúng là trên tuyết thêm sương! " Bối Vy lắc đầu mệt mỏi, việc này chưa xử lý xong việc khác liền đến, khổ càng thêm khổ. Nhưng tại sao Liễu Tịch lại có quan hệ với công tử Liễu gia, chẳng nhẽ em ấy giấu cô chuyện gì sao?

Xe vừa đến, trước công ty đã thấy nhà báo bu kín không còn lối vào, bảo vệ ra sức ngăn cản cũng vô dụng. Tất cả mọi sự chú ý bây giờ đều đổ dồn vào Liễu Tịch, chỉ sợ cô bước ra thì sẽ bị đám người này đè bẹp mất.

Bối Vy tối mắt quan sát tình hình, thấy tình thế không ổn nên đành nhờ bác tài lái đến cửa sau. Cuối cùng cũng trời yên biển lặng,  thật may mắn chỗ này chẳng có tên nào ghé đến.

Liễu Tịch trầm ngâm nhìn Bối Vy, chỉ thấy trong mắt chị ấy không có vẻ gì là tức giận, mà nhiều hơn là một mảnh tĩnh lặng lạ thường. Các cô tiến vào tòa nhà, theo sự giám sát mà đến thẳng văn phòng của Lục Thiên Vũ.

Mở cánh cửa lớn bằng gỗ, ở phía trong chẳng thấy ai ngoài một người đang thong thả nhắm mắt nghỉ ngơi. Hắn ta ngồi ngược sáng, hai chân vắt chéo, tay đung đưa ly rượu vang sóng sánh, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt mở ra, bỡn cợt nhìn về phía Liễu Tịch vừa đến.

Lục Thiên Vũ chậm rãi đứng dậy, từng bước tiến sát về phía cô. Đôi mắt như có như không đảo qua nhìn Bối Vy, tay hắn phất nhẹ, miệng hé mở " Cô ra ngoài trước đi"

Bối Vy không bằng lòng lên tiếng, sóng mắt kiên định " Thưa Lục tổng, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc"

Lục Thiên Vũ tặc lưỡi, đưa con mắt sắc lẹm, cao giọng ra lệnh " Ra ngoài!" Tiếng gầm dữ tợn của hắn ta vang khắp phòng, nhưng lại khiến Bối Vy càng thêm cứng cỏi, cô không thể để Liễu Tịch rơi vào tay hắn. Sau vụ này, biết chắc cô sẽ chẳng được yên ổn. Nhưng đòi lại công đạo cho người của cô thì vẫn phải làm.

Liễu Tịch biết Bối Vy đang lo lắng cho mình, đành ném ra một ánh mắt an ủi " Chị ra ngoài trước đi" Cô không sợ tên này, dù trông hắn có to con đi chăng nữa, chẳng nhẽ những điều mà lão đại dạy cô lại để không sao.

Bối Vy nghe Liễu Tịch nói mà lực bất tòng tâm, mặc dù lo lắng nhưng lại chẳng thể làm gì được. Cô ra hiệu cho Liễu Tịch phải cẩn thận rồi xoay người đi ra ngoài.

Cánh cửa đã khép lại, giờ đây trong căn phòng rộng rãi này chỉ có hai người. Lục Thiên Vũ ung dung đi đến sô pha, thả người ngồi xuống. Rồi hắn liếc đến Liễu Tịch đang đăm đăm nhìn hắn, búng tay chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình.

Liễu Tịch cười khẩy, thả hai tay đang đan trước ngực, thẳng lưng đi đến phía ghế ngồi đối diện hắn " Tôi vẫn là nên ngồi ở đây thì hơn"

Lục Thiên Vũ càng nhìn càng thấy hứng thú, những cô gái trước kia hắn chơi qua đều quá ngoan ngoãn rồi. Giờ đây, cô gái cá tính như Liễu Tịch mới thật sự khiến hắn yêu thích. Hắn ta ngửa người ra sau ghế, hai chân vắt chéo gác thẳng lên trên bàn, nhẹ nhàng đung đưa, hắn trào phúng " Em thấy sao, bây giờ trên mạng toàn là tin tức của em đó"

Liễu Tịch hừ một tiếng, tiếu ý lạnh nhạt treo bên môi, cô cao giọng đáp trả " Cảm ơn, đó chẳng phải đều là nhờ công sức của Lục tổng sao!"

Lục Thiên Vũ phì cười, thở ra một hơi, từ túi áo móc ra một gói thuốc, hắn chầm chậm lôi ra một điếu, châm lên miệng mà hút phì phèo " Em đừng cao ngạo như vậy chứ, mất một người như em đối với tôi chẳng phải điều gì lớn cả" Làn khói trắng lượn lờ xung quanh người hắn, đôi mắt đang đùa cợt chợt chuyển sang cảnh cáo. Nhưng rất tiếc, so với ánh mắt của lão đại lúc tức giận thì hắn ta chẳng có tí tác dụng nào đối với Liễu Tịch cả.

Hắn liếm môi, lại nói tiếp " Nhưng tôi sẽ không làm như vậy với em. Nếu chịu phục vụ cho tôi, thì em không những thoát khỏi scandal này, mà còn khiến sự nghiệp em tăng tiến lên tận mây xanh, em thấy sao??"

Ánh mắt Liễu Tịch tràn ngập sự ghê tởm, cô mỉa mai " Tất cả mọi chuyện đều là do anh gây ra, giờ còn ra điều kiện với tôi sao? Còn mơ!!" Không kìm được tâm trạng gầm lên, hiện tại cô chỉ muốn đi đến đập tên cặn bã trước mặt một trận ra bã, thì mới vừa lòng hả dạ.

Lục Thiên Vũ mất khống chế đập bàn " Mọi thứ là do tôi làm nên chỉ có tôi mới có thể giúp được em. Em biết không, chỉ cần một cái búng tay của tôi, em sẽ hoàn toàn biến mất khỏi giới giải trí, không bao giờ ngóc đầu lên được"

Liễu Tịch nghe hắn nói, biểu tình không có gì biến đổi, dùng ngón út gãi tai rồi đưa lên miệng thổi đi, cô bĩu môi " Vậy thì anh cứ việc, đồ điên!" Dứt câu, cô đứng bật dậy, có ý định rời đi. Hắn tức đỏ mắt, lao đến cầm tay ném ngược cô lên trên bàn, rồi hùng hổ nằm đè lên người cô, hắn nói to " Tôi nói cho cô biết!! nếu cô không thuận theo tôi thì chờ chết đi!!"

Ánh mắt Liễu Tịch từ hoảng hốt chuyển thành băng lãnh, lẳng lặng nhìn Lục Thiên Vũ đang điên cuồng gào thét. Cô dơ chân bình tĩnh thúc mạnh đầu gối vào hạ bộ của hắn, xoay người một cái liền vật hắn ra sàn, lật ngược tình thế một cách hoàn mỹ. Thấy hắn nằm trên sàn rên rỉ đau đớn. Cô phủi tay, lên giọng thách thức " Xin mời, tôi không ngại "

Liễu Tịch: Dám đè cái người bẩn thỉu của mày lên người bà, mất cặp trứng là còn nhẹ đấy.

Nói rồi cô đi thẳng về phía cánh cửa, đạp mạnh một cái, cánh cửa đã bật tung ra. Bối Vy ngạc nhiên đến tròn mắt, chưa kịp phản ứng đã bị Liễu Tịch kéo đến đất trời đảo điên.

Đang chạy trên hành lang dài, bỗng dưng phía trước chỗ ngã rẽ có hai tên bảo vệ xông ra chặn đường. Liễu Tịch phi một tiếng, quay lại phía sau thì lại thấy thêm ba người đang đuổi theo, hết lối thoát. Cô mở cửa phòng, nhanh chóng đẩy Bối Vy vào rồi khoá cửa lại, còn cô thì một mình đối diện với đám người này.

Những tên ấy dần tiến lại, lăm lăm cây dùi cui, mặt hung tợn nhìn chằm chằm vào Liễu Tịch. Cô bị bao vây, ép đến dồn sát vào góc tường. Một tên trong số đó mở miệng " Cô em, đừng kháng cự làm gì, chi bằng đầu hàng là sẽ chẳng phải đổ máu đâu. Dù gì cũng là con g........" Chưa kịp nói xong hắn đã bị Liễu Tịch giáng hẳn một cước vào mặt. Cú đá của Liễu Tịch quả thật rất uy lực, tên ấy bị trúng đòn nên mất thăng bằng, ngã hẳn ra sau, máu từ miệng cùng vài cái răng rớt ra, nhỏ tí tách xuống sàn nhà.

" Lắm lời..... lên luôn đi " Liễu Tịch tiếu ý cuồng ngạo, bẻ ngón tay răng rắc, nhìn xuống tên đang ngồi dưới đất, mồm miệng máu me đang căm hận nhìn cô chằm chằm. Liền tiến đến hạ nốc ao hắn luôn một thể, tên ấy bị dính hai đòn bất ngờ hoàn toàn vô ý thức nằm bẹp dưới đất. Cô hít sâu một hơi " Ngứa cả mắt!"

Những tên còn lại hoảng sợ nhìn Liễu Tịch, tụi hắn còn nghĩ đây chỉ là ảo giác, xoa mắt rồi lại dụi mắt. Là thật!! Một người con gái xinh đẹp, liễu yếu đào tơ mà lại có thể ra tay đánh người thành cái dạng này sao???

" Tụi mày....." Liễu Tịch rít qua kẽ răng, muốn tiến lên nhưng chưa kịp thì đã bị hai tên giữ chân, gào khóc cầu xin " Chị à, tha cho tụi em, chúng em cũng chỉ đi làm công ăn lương thôi, em còn vợ con ở nhà không thể chết ở đây được!!"

Hai tên còn lại liền quỳ xuống theo, cũng may là hành lang này vắng vẻ nếu không chắc là tội của cô trong mắt dân mạng càng thêm nặng rồi.

Bối Vy ở bên trong lo lắng không thôi, nhưng nghe thấy bên ngoài có tiếng khóc lớn. Không phải là của Liễu Tịch thì cô an tâm rồi.

Liễu Tịch thở dài, nhìn người ta thành tâm như vậy nếu cô ra tay thì quá độc ác đi" Các anh, tôi xin lỗi, bây giờ tôi nhất định phải đi, tôi chỉ có một ít tiền mặt coi như là phí đền bù tổn thất vậy" Cô nói rồi móc trong túi ra một xấp dày tờ tiền màu đỏ, đưa cho bọn họ.

Mấy người đó thấy tiền thì mắt sáng cả lên, vui vẻ nhận. Liễu Tịch đưa tay lên miệng, ra dấu im lặng " Chuyện hôm nay, coi như không xảy ra nhé " Cũng may trước khi đến đây cô đã chuẩn bị không ít tiền mặt, để đề phòng trường hợp khẩn cấp.

Một tên cười rất tươi rồi cũng bắt chước hành động của cô " Tất nhiên, không có ai bị cô đánh, cũng không có ai bắt được cô hết"

Liễu Tịch hài lòng chào tạm biệt, đi đến mở cánh cửa dẫn Bối Vy chạy ra ngoài. Hai người chạy vào trong xe, đến khi bánh bắt đầu lăn thì mới Liễu Tịch mới được thả lỏng. Bối Vy thở phì phò, mồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại loé lên hào quang. Hưng phấn nói " Tiểu Tịch, em xem có người đã đăng toàn bộ video kia lên rồi!!"

Liễu Tịch vừa mới chồm người dậy nói gì đó với bác tài rồi lại ngồi xuống, cùng lúc nghe được hết một câu của Bối Vy liền giật mình quay lại " Hả! Video gì cơ??"

Bối Vy vui mừng nhìn vào đoạn video ngắn rồi đưa đến trước mặt Liễu Tịch. Cô cầm lấy rồi xem, khuôn mặt càng lúc càng biến đổi. Tuy đoạn video này chỉ nhìn hình thì vẫn chưa hoàn toàn nói lên được gì, nhưng thật may mắn, bởi vì không gian lúc đó rất yên tĩnh nên trong đây có thể loáng thoáng nghe được hết thảy lời nói của hai người.

Dân mạng 1: Cái quái gì thế này, mọi chuyện cứ xoay như chong chóng vậy.

Dân mạng 2: Không phải mọi người đều nói Liễu Tịch đeo bám Lục Thiên Vũ sao. Bây giờ lại thành cái gì rồi.

Dân mạng 3: Mọi người phải xem tập hậu trường tiếp theo của [ Đại Phong ]. Con mẹ nó, Liễu Tịch quá đỉnh!!

Dân mạng 4: Liễu Tịch còn chẳng thèm liếc lấy Lục Thiên Vũ một cái, còn nói người ta đeo bám, oan uổng cho cô ấy quá.

Nhưng bên thủy quân của Thịnh Thế vẫn liên tục khống bình, nói video này là ghép, là chỉnh sửa. Liễu Tịch chính thức hắc hồng, vụ việc lần này khiến cả giới giải trí chấn động. Nhiều blogger nổi tiếng bị mua chuộc, liên tục đăng bài bôi xấu cô nhưng cũng có nhiều người lên tiếng phản hắc giữ dội. Phải nói, bây giờ lướt đến đâu cũng thấy fan não tàn của Lục Thiên Vũ cùng người bênh vực cô xé nhau, xé đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Về phía Bạch Ngân, thì cô đang điên cuồng tìm Liễu Hàn để giải quyết việc hiểu lầm còn lại, còn nhờ đến Bằng Khiết tìm kiếm bằng trực thăng. Nhưng kì lạ là, chỉ trong một ngày, Liễu đại thiếu gia đột nhiên biến mất, không biết là vụ gì đây.


Xin lỗi, ngàn lần vạn lần xin lỗi các bạn vì tui thất hứa. Nay tui đền bù gấp đôi nha.
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net