Chương 43: Nai tơ chạy loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoáng chốc đã một tuần từ khi bộ phim kia của Liễu Tịch được công chiếu. Không phải nói điêu nhưng quả thật nó dở đến mức không thể xem nổi. Camera cứ như bị tăng động, lia qua lia lại đến chóng cả mặt, không hề bắt trọn được diễn xuất của cô. Đến đoạn cao trào thì lại bị cắt xén, chuyển cảnh đứt đoạn cứng nhắc không tạo cảm giác chân thật. Hoàn toàn đạp đổ đi sự kỳ vọng của khán giả. Bộ phim nhanh chóng leo lên top đầu hot search Weibo do được bình chọn là bộ phim tệ nhất của tháng, không những vậy lượt bình chọn toàn một sao với con số trên trời. Bình luận chê bai nhiều vô số kể, có khen thì cũng chỉ là khen nhan sắc của Liễu Tịch nhưng vô cùng ít.

Ngay cả họp báo tuyên truyền phim cũng liên tiếp gặp không ít những vấn đề trục trặc, nào là nữ phụ, nam phụ bị ốm không đến được, kẹt xe nên trễ giờ, địa điểm họp báo bị hủy, các khán giả không rõ nguyên do đột ngột bỏ về.

Mà những vấn đề này Diệp Manh không thể nhúng tay vào được, đơn giản là do nàng không đầu tư vào bộ phim, thời gian Liễu Tịch quay phim còn đang ở bên cái công ty chết dẫm kia, chứ chưa chuyển sang Tinh Quang của nàng. Nên chỉ đành khoanh tay đứng nhìn Liễu Tịch phải ngậm đắng nuốt cay.

/ Ầy, bộ phim đầu tay cũng quá thảm rồi/. Bạch Ngân thở dài, cầm di động lên nhắn một cái tin cho Diệp Manh. Rồi lại thả máy xuống, tiếp tục dán mắt vào màn hình TV. Nàng tuy không thích xem phim nhưng cũng vì đây là sản phẩm xuất quỹ của Liễu Tịch nên cũng phá lệ xem. Không ngờ là nó tệ đến mức bất bình thường như vậy. Thôi thì cũng là vạn sự khởi đầu nan, nàng lại đột nhiên suy nghĩ, nếu như bộ phim này hoàn thành một cách trơn tru thuận lợi thì có lẽ đó mới là vấn đề.

Năng lực của Liễu Tịch nàng tự khắc biết, cho nên lần này bộ phim thất bại cũng không phải là lỗi của em ấy. À…. Cũng không đúng, vì em ấy mà bộ phim mới bị nhắm đến, thế nên là lỗi của ẻm rồi. Chỉ sợ mới khởi đầu mà không thuận buồm xuôi gió sẽ khiến cho Liễu Tịch suy sụp thôi.

Tiếng di động " ting" một cái. Bạch Ngân lười biếng nhấc máy lên xem. Là từ Diệp Manh gửi đến.

Diệp Manh:/ Tôi nghĩ là có người đứng sau phá bĩnh, cô nhớ để ý an ủi tiểu Tịch nha/.

Bạch Ngân đọc xong tin nhắn thì liếc qua Liễu Tịch đang ngồi trong phòng bếp, điên cuồng đánh chén tất cả bánh ngọt nàng vừa mới dành cả ngày hôm qua để làm. Hai cái má phồng to đến đáng thương do bị chủ nhân của nó nhồi nhét quá nhiều. Nhưng khuôn mặt lại vui vẻ hưởng thụ, thỏa mãn đến mức như sắp mọc cánh bay lên trời luôn rồi.

" Ăn chậm thôi, nghẹn bây giờ". Bạch Ngân cười cười, nói lớn. Nàng cảm thấy mình có hơi nuông chiều em ấy quá rồi, chỉ cần Liễu Tịch muốn cái gì nàng đều sẽ thực hiện, sợ em ấy được chiều quen sẽ sinh ra phụ thuộc mất thôi.

" Eim bít òi ( em biết rồi)". Liễu Tịch ngậm đầy một miệng thức ăn, phồng má lên trả lời Bạch Ngân. Cô còn phải ăn lấy sức để mà vực lại tinh thần nữa, về phần bộ phim kia thì lần này không được liền còn lần khác. Hơn nữa cô đã được Tinh Quang chiêu mộ, về sau không sợ không có đất dụng võ, bây giờ no bụng vẫn là điều nên ưu tiên.

Bạch Ngân cười đến không ngậm được miệng, tuy muốn mình có thể nghiêm khắc hơn, nhưng nàng đối với em ấy lúc nào cũng là một bộ dạng ôn ôn nhu nhu không thể thay đổi được. Trầm ngâm nhìn Liễu Tịch một lúc, nàng chợt nảy ra một ý tưởng. Nghĩ đến là làm liền, nàng giơ máy lên nhân lúc người kia không để ý lén lút chụp một tấm hình. Trong ảnh, trông em ấy chẳng khác gì một con chuột hamster đang ăn vụng đến nhồi đầy một miệng thức ăn, hai tay còn tham lam cầm thêm hai cái bánh. Bạch Ngân nhìn tác phẩm của mình, khoái chí cười gian tà rồi nhanh chóng gửi đi cho Diệp Manh.

Bạch Ngân:/ Diệp tổng à, nhìn em ấy đi. Cô lo xa quá rồi đấy/.* Kèm hình ảnh*

Bạch Ngân nhìn vào dòng tin nhắn gửi đến, câu " Có người đứng sau" của Diệp Manh cũng tương đồng với suy nghĩ của nàng. Nếu lược bỏ hết các nhân tố không liên quan, khoanh vùng lại thì khả năng lớn nhất chỉ có Liễu Tuyết Nhi thôi. Bởi vì Lục Thiên Vũ bây giờ còn đang lao đao, lo cho bản thân hắn còn không xong, lấy đâu ra tâm trạng mà đi hãm hại người khác chứ.

Bạch Ngân chần chừ suy nghĩ một lát rồi gửi đi tin nhắn:/ Cô là diễn viên, chắc hẳn cũng biết Liễu Tuyết Nhi nhỉ? Tôi đang nghi ngờ cô ta đấy/. Nàng gửi xong, không như cũ quẳng máy đi một nơi nữa mà ngồi đợi Diệp Manh trả lời.

Diệp tổng trả lời tin nhắn có chút lâu nha.

Bạch Ngân lại tiếp tục ngồi đợi, nhưng càng đợi càng mất. Nhìn hai cái tin nhắn mình đã gửi từ mười phút trước mà đến giờ vẫn chưa thấy Diệp Manh xuất hiện, đáy lòng mang theo cảm xúc bị phũ phàng. Nàng vào phần cài đặt, chuẩn bị đưa tay ấn nút block thì bỗng nhiên Diệp Manh bên kia như có khả năng tiên tri, ngay lập tức soạn tin.

Diệp Manh* Trả lời hình ảnh*:/ Úi là trời, đa tạ tiên sinh đã gửi cho tại hạ chiếc ảnh này nhaaaa, dễ thương quá đi mất*\0/*/.

Diệp Manh:/ Tôi cũng nghe qua sơ sơ, nếu cô thấy nghi ngờ thì tôi liền lập tức cho người điều tra/.

Bạch Ngân:/ Vậy được rồi, cô làm việc đi. Lần sau nhớ trả lời tin nhắn sớm một chút/.

Diệp Manh:/ Xin lỗi, vừa nãy tôi bận lướt Weibo nên quên mất >.</.

Bạch Ngân nhìn dòng tin nhắn Diệp Manh gửi đến, không cảm xúc nhanh tay ấn thả tim. Xong một cái động tác ấy nàng liền coi di động như một quả bóng rổ mà phi qua một bên, biến thành con sâu lười cuộn tròn trên sopha tiếp tục xem phim. Cuộc sống như thế này là sướng nhất, không phải ganh đua lo nghĩ, nằm ở nhà muốn ăn thì nấu, không thì phè phỡn coi TV, chơi đủ loại game, chán thì pha trà đọc sách, quá tuyệt vời, nhân sinh không còn gì luyến tiếc. Sợ là ước muốn nhỏ nhoi ấy chắc phải đợi đến khi nàng trở thành một bà lão mới có thể thực hiện được mất.

Làm ổ trong nhà bếp một tiếng, Liễu Tịch hoàn thành xuất sắc phó bản " xử lý quái vật bánh ngọt" gấp gáp dọn dẹp rồi chui tọt vào phòng.

Một lát sau, Bạch Ngân buồn miệng nên đi vào lục tủ lạnh, ai ngờ lại gặp phải một cảnh tượng khiến nàng đứng chết trân trong bếp. Nàng nhìn cái tủ lạnh mới đây còn đầy ắp nào là trái cây, bánh ngọt giờ lại vắng tanh, chỉ còn sót lại vài quả cà chua với mấy cây bắp cải mà lòng đau như cắt. Tự hỏi dạ dày của Liễu Tịch có thể lớn tới chừng nào mà lại xử lý hết đống bánh ngọt nàng làm để ăn trong một tuần đây.

Liễu Tịch vỗ vỗ cái bụng no căng, thỏa mãn đi lên ban công mở toang cửa, hít thở không khí trong lành của ngôi nhà mới. Để chào đón Liễu Tịch trở về Liễu gia nên ông đã tặng nó cho cô. Trước đó ông vốn muốn cho đứa cháu này một căn biệt thự nằm ngay trong nội thành để tiện cho việc đi lại. Nhưng căn bản là Liễu Tịch cứng đầu không chịu nhận, thế là ông đành chiều ý cháu gái, tặng cô một căn nhà nhỏ sát với ngoại ô thành phố, mỗi lần đi đến công ty đều tốn kha khá thời gian. Mà cô lại không hề cảm thấy bất tiện với điều này, ngược lại còn rất thoải mái. Căn nhà có một lầu một trệt, sân vườn rộng rãi có thể trồng được cây xanh, còn có cả hồ bơi và hồ nuôi cá, lúc nào rảnh rỗi có thể ra xích đu ngồi ngắm hoa ngắm cỏ. Căn nhà này cũng rất lừa người, bọc bên ngoài là ngôi nhà tiên tiến hiện đại, bên trong lại mang đậm phong cách Trung Hoa cổ đại, các nội thất cũng đa phần được làm bằng gỗ, tạo nên không khí vô cùng ấm cúng. Liễu Tịch luôn thắc mắc là tại sao lúc nào Bạch Ngân cũng thiết kế bên ngoài với bên trong trái ngược như vậy, nhưng đến lúc ở gần nàng rồi thì lại quên mất nên thành ra chưa bao giờ hỏi được.

Ngôi nhà nhỏ á!? Cô không biết, đó là do ông nói. Nhưng nhìn nó cũng nhỏ hơn căn biệt thự kia rất nhiều còn gì.

Chuẩn bị xong xuôi, Liễu Tịch theo thói quen khoác lên một bộ đồ thể thao đi xuống ga ra lấy xe, tự mình lái đến công ty. Nói thật, cô cảm thấy mình đúng là sướng như tiên. Nhà thì được ông tặng, nội thất lẫn ngoại thất đều do chính tay Bạch Ngân thiết kế. Ngay cả chiếc xe BMW này cũng là quà của lão đại mừng nhà mới, cô chẳng phải tự tay làm bất cứ một cái gì, tự cảm thấy chính mình giống như một con heo chỉ việc ăn với ngủ.

Từ sớm Liễu Tịch đã được lão đại cấp cho một cái bằng lái nên đối với việc có xe riêng càng thêm thoải mái. Lúc lão đại tặng xe cho cô còn muốn tặng thêm cả tài xế, nhưng Liễu Tịch đã từ chối. Có xe đẹp mà không tự mình lái thì quá ư là lãng phí đi. Liễu Tịch đối với xe có niềm đam mê không nhỏ, cũng như là lão đại thích súng, Bạch Ngân thích nấu ăn thì cô đây lại thích xe hơi. Mỗi lần mà nhìn thấy chiếc xe bóng loáng lướt qua, cô liền cảm thấy hứng thú muốn ngắm mãi không thôi.

Đến Tinh Quang ảnh thị, Liễu Tịch thong thả lái xe xuống tầng hầm, tìm được chỗ để xe tốt, rồi từ thang máy dưới đó đi lên văn phòng của cô. Liễu Tịch yêu đời, cả đoạn đường vừa đi vừa nhảy chân sáo, miệng còn ngân nga vài giai điệu đang hot dạo gần đây. Tầng này chỉ có văn phòng của cô cùng một văn phòng nữa, nhưng nó ở tận cuối hành lang, còn lại tất cả các phòng đều trống nên cô cũng không sợ làm phiền đến ai. Cửa văn phòng bị Liễu Tịch bất ngờ mở ra, giọng nói thiên dời địa chuyển vang lên. " Cô gái đáng yêu nhất thế giới đến rồi đây". Cứ tưởng người đang đợi sẵn trong phòng sẽ là quản lý Bối nên cô muốn đùa giỡn một chút, ai mà ngờ lại là vị đại lão bản đang tròn mắt chăm chăm nhìn cô.

Liễu Tịch bị hố, cơ miệng đang cười chợt như bị đông cứng lại, ngay lập tức đóng cửa, đợi khoảng năm giây sau mở ra một lần nữa đã là một cô gái dịu dàng thanh nhã. Cô cúi đầu với Diệp Manh, vừa ngượng ngùng lại vừa ngạc nhiên, cất giọng lí nhí." Chào Diệp tổng ạ".

Nhục không biết để đâu cho hết! Diệp tổng bận rộn như vậy, sao lại xuất hiện ở đây a.

" Ừm, chào cô gái đáng yêu nhất thế giới nha". Diệp Manh ngược lại với vẻ bối rối của Liễu Tịch, thoải mái mỉm cười, còn không quên trêu chọc cô nàng một chút. Thấy Liễu Tịch cứ đứng chần chừ mãi ở cửa, bộ dạng như muốn hỏi lại thôi. Nàng mới lên tiếng thúc giục cô." Em nhìn kỹ vậy làm gì, cái cửa ấy làm chắc chắn lắm, không sập được đâu. Mau lên, lại đây nào". Diệp Manh đuôi mắt cong cong, mỗi một giây đều tỏa ra vài phần kiều mỵ, tay vỗ vỗ vào phần ghế bên cạnh mình, còn xích qua một chút để cho Liễu Tịch ngồi.

" A, dạ". Liễu Tịch nhanh chóng tiến đến ngồi cạnh nàng, trong lòng cô bỗng nổi lên một trận nôn nóng, hơi thở cũng khó khăn hơn. Cô thận trọng hỏi. " Quản lý Bối đâu ạ".

" Cô ấy đang bận chút chuyện thôi. Không sao, tôi thay cô ấy làm việc với em là được". Thanh âm của Diệp Manh vốn đã mê người, bây giờ lại còn đang kề cạnh cô, nó cộng hưởng với mùi lavender thoang thoảng, tạo nên một bầu không khí thanh khiết, khiến cô như đang đứng giữa một cánh đồng hoa mênh mông, vô cùng thoải mái.

Bất quá, khuôn mặt thần tiên này thực làm cô không thoải mái nổi.

Diệp Manh đung đưa xấp tài liệu dày cộp, nói với Liễu Tịch." Em xem thử đi, thấy có hứng thú với bộ phim nào thì tôi với em cùng đóng".

Liễu Tịch gật gù, có chút chán nản nhìn xấp tài liệu, nên chưa nghe kịp lời Diệp Manh nói. Nghe xong liền lập tức hoảng hốt, cảm giác chán chường đã bị cô đá ra đến tận Thái Bình Dương. " Hả?? Diệp tổng, chị muốn cùng đóng với em sao?". Đóng phim với Diệp Manh, là cô thích quá hoá điên nên nghe gà hoá cuốc hay là sự thật vậy.

" Có gì mà không được? Đã lâu rồi tôi chưa tham gia dự án phim nào, cũng là cơ hội tốt để rèn dũa lại bản thân". Diệp Manh mang bộ dạng việc công không phạm việc tư, mười phần nghiêm túc nói chuyện, giọng nói trầm thấp phát ra khiến người đối diện không thể không tin tưởng lời mà nàng nói. Ai mà biết sâu trong tâm trí nàng từ lâu đã âm thầm tính qua chuyện này rồi đâu.

" A, vậy thì nhờ Diệp tổng chỉ giáo em nhiều hơn ạ". Liễu Tịch lúng túng, lại đứng lên cúi đầu với Diệp Manh.

" Được rồi, khách sáo thế đủ rồi, vào việc chính thôi". Rõ ràng nàng đã thoải mái với em ấy như vậy, tại sao em ấy lại không thể đối với nàng cũng thả lỏng chứ, nàng chẳng phải quái vật ăn thịt người, đã vậy so với Bằng Khiết kia không phải ôn nhu hơn rất nhiều sao? Mang theo tâm trạng có chút hờn dỗi nhưng không thể bộc lộ, Diệp Manh càng nghĩ càng tức, nhìn mặt Liễu Tịch liền muốn bắt nạt cô nhóc một trận nhớ đời.

Hai người ngồi bàn luận sớm chốc đã gần một tiếng đồng hồ trôi qua. Liễu Tịch cùng Diệp Manh nói đủ thứ liên quan đến kịch bản, nào là chiều sâu của cốt truyện và tâm lí nhân vật. Đảm nhận vai diễn này thì phải học thêm những điều gì, vai diễn nào khó để nhập hồn vào nhân vật nhất. Cứ thế, Diệp Manh tận tình hướng dẫn cho Liễu Tịch từng li từng tí. Còn về phần Liễu Tịch, cô cứ như một tiểu hài tử ngoan ngoãn chăm chú ngồi nghe cô giáo giảng bài.

Bộ dáng, giọng nói lẫn nét mặt của Diệp Manh lúc tập trung giảng cho Liễu Tịch nghe trông vô cùng ôn nhu. Lâu lâu nàng lại ngẩng đầu lên nhìn cô, lập tức cô như bị hút vào đôi mắt sâu thâm thúy ấy. Hàng mi dày, như bức rèm rũ xuống che dĩ ánh mắt tĩnh lặng bốc chốc lại loé lên sự thích thú khi phân tích nhân vật nàng thích. Đôi môi đỏ mấp máy, từng câu từng chữ nói ra như một giai điệu du dương, dịu êm rót vào tai Liễu Tịch. Mọi biểu cảm của Diệp Manh dù lớn hay nhỏ đều được Liễu Tịch cẩn thận lưu vào đáy mắt. Người nào không cẩn thận,  sẩy chân một cái, liền có thể chìm sâu rồi ngạt chết bởi vẻ đẹp này mất.

" Chốt lại em chọn bộ nào?" Diệp Manh nói xong, ngước lên hỏi Liễu Tịch.

Liễu Tịch như mèo bị giẫm phải đuôi, giật mình lúng túng thu lại ánh mắt. Diệp Manh không khỏi cau mày, nghi ngờ hỏi." Mặt tôi có dính gì sao? Tôi nói em có nghe vào đầu không vậy?". Nàng tiến lại gần Liễu Tịch, hai khuôn mặt kề sát cách nhau chưa đến một gang tay khiến cô mặt đỏ tai hồng. Liễu Tịch thuận thế nhích về phía sau, tránh thoát khỏi Diệp Manh, cô gãi đầu biện hộ ." Em rất chăm chú nghe Diệp tổng giảng đó nha".

Diệp Manh không có ý định bỏ qua cho Liễu Tịch, nàng cầm một quyển kịch bản bất kỳ lên bắt đầu quá trình tra hỏi." Thế em nhớ được bao nhiêu về nhân vật tướng quân trong đây, nói tôi nghe hết đi". Diệp Manh toả ra toàn cường khí, cách hành xử nghiêm khắc, khác xa thường ngày làm cho Liễu Tịch có chút chưa kịp thích ứng.

Nhưng cô rất nhanh đã phản ứng kịp, hít sâu một hơi, câu chữ bắt đầu sắp xếp một cách có trật tự trong đầu, cô bắt đầu nói." Vị tướng quân này có tham vọng nhưng không phải tham vọng địa vị hay vinh hoa phú quý. Chỉ đơn giản là người muốn trở về với núi non, có một cuộc sống an ổn thanh nhàn, sáng ngắm hoa, chiều thưởng rượu, tận hưởng nửa đời còn lại. Nhưng vì đất nước còn đang thời chiến, người vì lo lắng cho sự an nguy của bách tính nên đành gạt bỏ hoài bão của mình sang một bên. Những đêm ở doanh trại ngoài trận mạc, sau khi nghĩ xong chiến lược người liền ngồi một mình ngắm trăng, nghĩ về thế trận, lại nghĩ về cuộc sống của mình mà cất tiếng ca than thở. Cuối cùng vì đại cục, người đã dẫn một đạo quân làm mồi nhử, đánh lạc hướng quân địch giúp đột phá điểm trọng yếu của kẻ thù, thành công giúp đất nước thoát khỏi binh đao khói lửa, nhưng cũng vì thế mà đã bỏ mạng nơi chiến trường, đến cùng vẫn không thể thực hiện được ước nguyện. Qua tất cả những điều đó, chứng tỏ vị tướng quân này có tấm lòng trượng nghĩa, là một vị tướng tài ba, hơn hết còn có một tấm lòng rộng lượng, bao dung. Diễn viên đảm nhận vai diễn này cần phải nắm bắt thật tốt cảm xúc vừa nuối tiếc lại vừa kiên cường của người. Ngoài ra còn phải đủ khả năng thể hiện được hào khí, sự hi sinh vì đại cục và tấm lòng đức độ của ông ấy nữa. Hết rồi ạ". Liễu Tịch nói một tràng dài lưu loát, không vấp lấy một chữ.

Diệp Manh ngồi yên lặng nghe, ánh mắt cũng bớt sắc bén đi vài phần, lại thêm vài phần tán thưởng." Còn thiếu một vài ý. Không sao, như vậy cũng đủ chứng tỏ em có nghe tôi nói. Nhưng lần sau không được mất tập trung như vậy nữa, nhớ chưa?". Diệp Manh ôn nhu khuyên bảo Liễu Tịch. Nàng đặc biệt không thích người không nghiêm túc trong công việc, đã không làm thì thôi nhưng một khi đã làm là phải đặt toàn tâm mình vào việc. Những ai có thái độ thiếu tập trung hoặc thờ ơ đều bị nàng giáo huấn cho một trận, Liễu Tịch cũng sẽ không phải là ngoại lệ. Càng là người thân thích, lại càng không thể dung túng.

" Dạ, em nhớ rồi, em xin lỗi Diệp tổng". Liễu Tịch bị Diệp Manh chỉnh còn có chút ngỡ ngàng, khuôn mặt cũng giảm đi một nửa vui vẻ, như cún con cụp đuôi.

" Thế em thích bộ nào?" Diệp Manh thu liễm lại nét cương nghị trên khuôn mặt, lại cười nói câu người như lúc đầu. Chỉ lên chồng kịch bản đang để tán loạn trên mặt bàn.

Liễu Tịch lật đi lật lại một hồi, liền từ trong đó rút ra một bộ." Em thấy bộ này ổn nè". Là thể loại tiên hiệp, cô cũng muốn thử sức với phim cổ trang xem sao.

Diệp Manh gật đầu." Tôi cũng thấy vậy, chốt bộ này ha".

" Dạ".

Mọi chuyện đã xử lý xong xuôi ổn thoả. Diệp Manh bây giờ phải đi về xử lý công việc còn đang chất đống, mặc dù muốn ở bên Liễu Tịch thêm một chút, nhưng thời gian không cho phép.

Liễu Tịch cùng Diệp Manh đồng thời đứng dậy. Bỗng nhiên trời đất trước mắt Liễu Tịch đột nhiên tối sầm, đầu choáng váng như bị ai đó dùng búa đập một cái thật mạnh, chân đứng không vững. Trong lúc cô nghĩ cô sẽ có một màn ôm hôn thắm thiết nồng nàn với đất mẹ thì đôi tay ấm áp kia vòng qua lưng, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.

Diệp Manh không khỏi lo lắng, mày cũng chau thành một đoàn, gấp gáp hỏi thăm. " Em sao vậy?".

Liễu Tịch sau khi bị choáng cũng đã dần thanh tỉnh, day day hai bên thái dương, trả lời Diệp Manh." Em không sao, chắc là do đứng lên đột ngột thôi". Nói hết câu, cô mới nhận ra mình đang ở trong vòng tay Diệp Manh.

Phải làm sao đây a, được người mình hâm mộ ôm vào lòng? Cô vừa lưu luyến không muốn thoát ra nhưng cũng vừa ngại ngùng. Nàng đã cao hơn cô, còn đi thêm đôi boot thành ra đã cao hơn hẳn một cái đầu. Bất quá ở trong lòng nàng vừa thơm lại vừa ấm áp, khiến cô chẳng muốn rời đi tẹo nào.

Cô đúng là dê già bại hoại aaaa.

Diệp Manh cũng tinh ý, cẩn thận để Liễu Tịch ngồi lại ghế, chính mình tiến tới rót một ly nước ấm cho cô. " Em không có việc gì gấp thì ngồi đây nghỉ chút đi, tôi có việc bận phải đi trước". Diệp Manh nói xong, tay không kìm được đưa lên vuốt tóc Liễu Tịch trong thoáng chốc, rồi đi ra ngoài.

" Chúc Diệp tổng sớm xong việc, đừng bỏ bữa nha". Liễu Tịch lớn tiếng nhắc nhở. Bởi vì Diệp Manh nổi tiếng là người vì công việc, nàng có thể ngồi cả ngày ở bàn làm việc mà không thèm ăn uống, quản lý phải hối thúc mới ăn được một chút. Nhưng như vậy rất tổn hại đến sức khoẻ a, không thể không nhắc nhở.

" Ừm, chào em". Nàng nở một nụ cười dịu êm, còn pha chút nét thanh thuần của thiếu nữ. Nếu Diệp Manh mà muốn đi đóng phim thanh xuân vườn trường, chỉ sợ các tiểu hoa đán phải giơ tay xin hàng mất.

Liễu Tịch đợi Diệp Manh đóng cửa phòng mới dám thể hiện ra bản chất thật sự. "Oaaaaa, Diệp tổng ngầu quá đi mất". Cô ôm mặt nhỏ giọng gào thét, trong lòng nai tơ đã chạy loạn cả lên, tim đập mạnh như hồi trống múa lân.

Ở bên ngoài, Diệp Manh đi được vài bước cũng không chịu nổi nên phải đứng trầm ngâm một lúc để lấy lại khuôn mặt bình tĩnh. Nàng chống tay lên tường, tay còn lại che đi khuôn mặt phiếm hồng, thầm trách yêu trong lòng. "Em ấy thơm thật, lại còn trắng trắng mềm mềm như thỏ con nữa. Ai! Chỉ mới như vậy mà mình đã….. tất cả là tại em, cái đồ đáng ghét".

Nguyên ngày hôm đó, cả một văn phòng thư ký, à không…. phải là cả công ty bỗng dưng rối loạn. Không biết làm sao, hôm nay Diệp tổng cứ như uống nhầm thuốc, sau khi từ Tinh Quang ảnh thị quay về tổng bộ, thấy nàng cứ cười mãi không dừng, lâu lâu ngó vào trong phòng còn thấy nàng lấy tay che mặt, hai má tự nhiên ửng hồng. Khiến mọi người không kìm được mà bàn tán xôn xao, rằng ai là người mà có thể khiến Diệp tổng lúc nào cũng mặt lạnh nghiêm túc biến hoá được thành dạng này. Chuyện sáng nay, nàng biết, trời biết đất biết, duy chỉ có mọi người trong công ty là mơ hồ, chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra với lão bản của bọn họ.

------- Tiểu kịch bên lề--------

" Diệp tổng, chị ngầu quá đi mất". Liễu Tịch đỏ mặt, bẽn lẽn tán thưởng Diệp Manh, còn nhón chân lên hôn chụt vào má của nàng.

Vừa được khen lại còn được hôn, Diệp Manh kiêu ngạo ngửa mặt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net