Chương 8 : Hợp đồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liễu Tịch ngồi đợi hợp đồng được đem đến, lâu đến nỗi tâm trạng có chút nhàm chán, bực bội cáu gắt vài câu. " Lâu thế, cái công ty này làm ăn kiểu gì vậy không biết". Đang liếc ngang liếc dọc từng ngóc ngách trong căn phòng, thì từ bên ngoài Trang Bảo Hân và Lâm Chi gõ cửa bước vào, rất tự nhiên đi đến ngồi đối diện cô. Cả hai quanh thân đều toát ra hương thơm, không hề nồng nặc mà lại thoang thoảng mùi của thảo mộc, khiến người ta không khỏi dễ chịu lại tăng thêm vài phần hảo cảm.

Liễu Tịch còn đang nghi hoặc, hai cô nàng này đột nhiên lại tự tìm đến cô, không biết là để tiếp tục gây chuyện hay làm gì, đầu óc cô như bắt được tần sóng mà trở nên phiền muộn.

Trang Bảo Hân nhẹ nhàng kéo ghế cho Lâm Chi, rồi tự mình kéo ghế phía bên cạnh ra ngồi xuống. Khuôn mặt của nàng khi đối diện với Liễu Tịch, làm cô cảm nhận được ngay cái ánh mắt phấn khích ấy của nàng ta.

" Nè nè, diễn xuất của cô tốt thật đấy, không như tôi tưởng tượng, tôi ngồi xem mà còn thấy rung động. Lúc nào có thời gian, tôi nhờ cô chỉ giáo được không??". Trang Bảo Hân từ cảm thấy ngứa mắt khi Liễu Tịch ở bên ngoài phòng thử vai không bày ra bất cứ cảm xúc lo lắng gì. Làm nàng còn nghĩ là cô được cái khuôn mặt xinh đẹp nên kiêu ngạo, ai ngờ cô lại có thể xuất sắc như vậy.

Lâm Chi an tĩnh ngồi bên cạnh thấy Trang Bảo Hân có chút thất thố, liền vỗ vỗ nhẹ vào mu bàn tay của nàng. Trang Bảo Hân như cún con ngoan ngoãn quay đầu, hai ánh mắt trao cho nhau đều tràn ngập tình ý, đến cả Liễu Tịch đối diện cũng chịu không nổi mà cau mày.

Các người có cần tôi nhường cho căn phòng này hay không a!? Tôi già rồi, không còn răng để gặm cẩu lương đâu, đừng phát nữa.

Liễu Tịch liếc mắt nhìn đôi tình lữ, nở nụ cười như có như không, nhẹ nhàng đáp lời." Trang tiểu thư quá khen rồi".

" Cô khiêm tốn quá rồi đấy, tôi còn không bằng một phần….. à không, một nửa của cô nữa". Trang Bảo Hân nói với giọng điệu có chút ngưỡng mộ, cũng có chút bất mãn khi Liễu Tịch không chịu nhận lời khen của nàng.

" Được Trang tiểu thư đánh giá cao là phúc phận của tôi rồi". Liễu Tịch thấy Trang Bảo Hân có lòng khen thì cô cũng nên có lòng nhận. Cô cười nhẹ, người hơi dựa vào ghế, suy nghĩ có chút bay bổng. Không biết làm sao lại vô tình bày ra vẻ mặt có phần hơi ngông nghênh, quả thật nhìn rất khó ưa.

Đó chỉ là bề ngoài thôi, bên trong Liễu Tịch còn đang bận ngắm nghía đôi tình lữ đáng yêu này. Từ tận đáy lòng dâng lên sự cảm thán, thậm chí là gào thét.

Sao hai người bọn họ đẹp đôi vậy trời! Càng nhìn càng thích mắt.

" Vậy thì từ giờ chúng ta là bằng hữu?". Lâm Chi từ trước im lặng cho hai người nói chuyện đến giờ cũng lên tiếng. Thanh âm của nàng phát ra mềm mại, nhẹ nhàng như gió xuân, cộng thêm khuôn mặt xuất thủy phù dung khiến Liễu Tịch cũng có chút ngưỡng mộ.

" Không tệ/ Cũng được đấy". Liễu Tịch và Trang Bảo Hân không hẹn mà đồng thanh đáp. Hai người như tìm được đồng đội cùng chí hướng, quay qua nhìn nhau rồi cười phá lên. Ngay sau đó là một trận nói chuyện vui vẻ.

Liễu Tịch trước khi đi thử vai còn dự tính sẽ phải nhặt cả đống đối thủ không đội trời chung, không ngờ lại ngoài ý muốn thu thập thêm hai vị bằng hữu tốt cho mình. Tâm trạng bỗng trở nên vô cùng vui vẻ.

Trang Bảo Hân cùng Lâm Chi trao đổi cách liên lạc với cô rồi dắt tay nhau đi trước. Liễu Tịch lại một lần nữa một mình ngồi đếm lá cây trong phòng. Cánh cửa vừa mới đóng lại không lâu liền mở ra, có hai người một nam một nữ bước vào. Liễu Tịch thở ra một hơi dài, ở trong lòng than trời than đất.

Các người ăn xong một bữa cơm rồi mới đến gặp tôi hay gì!? Hành động lề mề như vậy mà cũng có thể tồn tại ở đây sao?

Từ trên thân của hai người đều là mang theo mùi tiền, khí tràng toả ra cũng nặng nề, không hề đem lại cho người đối diện sự dễ chịu như hai cô nàng kia. Người đàn ông to béo đến kéo ghế ngồi xuống ngay chỗ Trang Bảo Hân vừa ngồi, vừa vặn để cô nhìn được hết khuôn mặt của lão. Tuy cảm thấy mình có hơi thất lễ, nhưng từ hình dáng đến hành động, khiến cô ngay lập tức liên tưởng đến Trư Bát Giới. Giống đến mức trong giây phút nào đó, cô còn tưởng là người từ trong phim chui ra, càng nhìn càng thấy buồn cười.

"Chào cô Liễu Tịch, đây là hợp đồng, cô hãy đọc qua, có gì bất mãn hay muốn thêm điều khoản gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ bàn bạc và xem xét độ hợp lý để chỉnh sửa". Cô gái vừa nói chuyện với cô có một khuôn mặt cũng khá khẩm, nhìn hơi giống mấy con yêu quái xinh đẹp hay đi dụ dỗ người khác trong Tây Du Ký. Không biết tốt đẹp cỡ nào, chỉ thấy cô ta còn chẳng thèm nhìn thẳng vào mắt cô khi nói chuyện, cất giọng nói liến thoắng như robot bộ lặp rồi nở nụ cười jack cắm type C đầy sự giả tạo.

Ha, Sao cô ta không làm diễn viên nhỉ ?? Kỹ năng diễn xuất của cô ta chắc là bằng một phần mười cô rồi đó nha, bất quá chỉ nên đóng vai phản diện thôi. Miệng thì nở nụ cười nhưng trong đáy mắt tràn ngập sự khinh thường, rõ ràng cô còn chưa thèm động vào một sợi tóc, hay giật đi bát cơm nào của cô ta. Vậy mà lại bày ra cái vẻ mặt ấy, thật là khó ưa.

Cô ta còn đang bận ngồi giảng cho Liễu Tịch ích lợi khi hợp tác với quý công ty, không đợi cô ta nói xong cô liền đưa tay lấy hợp đồng trên bàn mở ra xem.

Cô đã ngông thì tôi càng ngông hơn, xem ai hơn ai nào.

Lật qua lật lại được vài trang, cảm thấy phúc lợi cũng ổn, quy cách làm việc khá tốt, coi như là bù trừ cho màn xuất hiện không mấy thiện cảm vừa rồi. Liễu Tịch đang tập trung xem bản hợp đồng, nhưng dòng suy nghĩ của cô nhanh chóng bị cắt đứt bởi một ánh mắt soi mói kì lạ cứ chăm chăm hướng cô nhìn tới. Cô lập tức ngẩng đầu lên thì bắt gặp gã quản lý đầu hói đang si mê nhìn cô, trong mắt tràn đầy dâm ý.

Liễu Tịch thở dài có chút bất lực. Công ty này không có ai bình thường hay sao? Lại còn đưa hai con người bất ổn này ra đây gặp cô. Ông trời có phải đang ghen tị với con người xinh đẹp như cô không a, bày ra toàn loại thử thách quái thai gì thế này không biết.

Thật khó chịu, ông ta đang rèn dũa sức chịu đựng của cô đấy. Hôm nay cô mặc đồ thể thao kín đáo từ chân lên đầu mà đã bị nhìn như thế này rồi, nếu ăn diện một tí không biết bị nhìn cho thành cái dạng gì đây.

" Hợp đồng rất tốt! tôi không thấy có vấn đề gì hết". Liễu Tịch bất động thanh sắc, cất giọng nói to mang theo luồng khí lạnh làm lão quản lý giật mình sực tỉnh.

" Xin lỗi cô, thất lễ quá, thất lễ quá, tôi chỉ đang nghĩ chuyện công việc thôi ". Ông ta như mèo dẫm phải đuôi mà gấp rút xin lỗi cô. Lão chưa từng phải xin lỗi ai bao giờ, ở đây liền có thể một tay che trời, làm cái gì cũng không ai dám phản lại. Đặc biệt thú vui đê tiện của lão là dụ dỗ những cô gái non mềm như Liễu Tịch. Như bình thường thì lão đã ra tay rồi, nhưng hôm nay cấp trên lại nhắc nhở lão phải tiếp đãi thật cẩn thận, không được làm cô phật ý nên lão không thể làm gì được cô, thật bực bội.

Ông ta cười nói với Liễu Tịch rồi quay sang cô thư ký, lớn tiếng sai bảo. " Đưa bút cho cô ấy ký đi, còn đứng đó làm cảnh à". Sau khi bị lão vô duyên vô cớ quát tháo, cô ta dường như cũng đã quá quen rồi nên chỉ hơi tỏ vẻ khó chịu một chút rồi đưa bút cho Liễu Tịch.

" Hợp đồng đây, mời cô". Ông ta nhanh như chớp trở mặt, mới vừa xong còn quát mắng người ta bây giờ mặt đã niềm nở như hoa. Đó là điều tất nhiên, ai lại muốn bỏ lỡ một kho bạc như Liễu Tịch chứ, nhan sắc lẫn tài năng đều không thể chê vào đâu được.

Liễu Tịch đặt bút, thanh thoát vẽ ra những nét đẹp đẽ, xong xuôi ông ta cầm lên bản hợp đồng, vui vẻ lật đi lật lại nhìn chữ ký của cô khuôn mặt rất hài lòng đứng dậy. " Hợp tác vui vẻ ". Ông ta đưa tay ra, Liễu Tịch tuy không muốn nhưng cũng đành đáp trả, bàn tay mập mạp, thô ráp còn nhớp nháp mồ hôi, tiếp xúc với bàn tay nhỏ nhắn, mềm mềm của Liễu Tịch quả là một trời một vực. Không những thế, ông ta còn tranh thủ sờ nắn tay cô thêm một chút mới chịu buông ra. Nếu ở nơi vắng vẻ nào đó, có lẽ bây giờ lão cũng không khác là bao mấy tên bắt cóc cô hôm trước. Liễu Tịch tự nhủ với lòng không được nổi điên, nhẫn nhịn mới làm được việc lớn. Khoé môi cong cong của cô muốn trào ra hung khí, cục tức trào lên đến họng lại phải nén xuống.

Từ bên ngoài, thư ký đưa vào một cô gái khác, lão quản lý nhanh mồm nhanh mép giới thiệu." Đây là quản lý của cô, tên là Bối Vy hai người làm quen nhau đi, tôi đi ra đây có chút việc". Nói rồi có người gọi ông ta ra ngoài, thư ký cũng đi theo cùng.Bây giờ trong phòng chỉ có mỗi hai người các cô, Liễu Tịch cái gì cũng không dám động, ngại ngùng mở lời trước.

" Bối Vy tên rất đẹp, giờ hai ta chung một thuyền rồi, mong cô giúp đỡ nhiều hơn ". Cô đưa tay ra tỏ ý muốn hợp tác vui vẻ nhưng cô gái ấy ngoài hừ lạnh ra thì cũng không có biểu hiện gì thêm, có vẻ là không muốn cùng cô hợp tác rồi.

Sao cô khổ vậy a, ba con người này chẳng ai bình thường nổi. Lần đầu tiên có người từ chối bắt tay cô a, bầu không khí nặng nề này là sao đây hả?

Cả hai người đứng đó năm phút cũng không ai mở miệng nói chuyện, làm Liễu Tịch xưa nay phóng khoáng hoạt bát cũng phải tém tém lại. Sao thời gian hôm nay trôi lâu thế nhỉ? Liễu Tịch chưa bao giờ mong hai người kia xuất hiện đến vậy. Được một lúc vị cứu tinh cuối cùng cũng đã tới.

Ông ta chạy tới chỗ hai người, nhưng cái bụng nhão rúng rính toàn mỡ là mỡ của ông ta theo chuyển động cứ bay qua bên này rồi lại bay qua bên kia, cùng cái bộ mặt thống khổ của ông ta làm Liễu Tịch cố lắm mới không cười thành tiếng. Bối Vy thì nhịn đến mức mặt đỏ như quả cà chua, phải quay đi chỗ khác để giữ thể diện là một con người lạnh lùng.

" Hai người…làm quen xong rồi à. Ngày kia .....cô bắt đầu đến……. công ty làm việc ". Khoảng cách cũng không xa mà Liễu Tịch nhìn còn tưởng ông ta thi chạy marathon mới về. Còn đang đứng thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại giọng nói thì đứt quãng. Cô tưởng tượng, nếu mà có đại dịch xác sống xảy ra, ông ta có lẽ sẽ là người ngủm đầu tiên, chứ người đã như vậy, cái nết còn không ra gì thì ai độ nổi cho lão.

" Được rồi, tôi xin phép về". Liễu Tịch xin phép ra về còn lịch sự cúi đầu chào. 

Công ty rộng gì mà rộng gớm, cô đi muốn gãy cả chân mới ra đến cửa chính. Xây to như vậy làm gì chứ, khiến bổn cô nương đây thật tốn sức. Có khi nào, vì công ty quá lớn, đi quá mỏi chân nên cô nghỉ luôn ở nhà cũng không chừng.

Bên ngoài công ty đang đậu một chiếc xe Lotus Evija phiên bản xám khói giới hạn, trên thế giới duy chỉ có mười chiếc được bán ra, đủ để Liễu Tịch biết đây không phải là nhân vật tầm thường. Bao quanh chiếc xe là khoảng chừng năm tên vệ sĩ và vòng ngoài cùng là những cô gái đang hò hét điếc hết cả tai. Liễu Tịch cũng chẳng thèm tò mò người trong xe là ai mà ghê gớm đến vậy, dù có tầm cỡ thế nào thì cũng không bằng nổi lão đại nhà cô, mất công hóng hớt làm gì cho tốn sức.

Rất nhanh sau đó, một người đàn ông từ trong xe bước ra, toả sáng như ánh mặt trời chói chang. Bầu không khí quanh đó càng lúc càng nhiệt, nóng muốn chết.













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net