Chap 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vó ngựa dồn dập

Cảnh quốc trời ngả về chiều, Bính Đình không đi đường rừng mà chọn đường quang mà đi, dù phải đi chậm hơn chút nàng mới có thể tới thành Diên Trung. Nàng chọn một khách điếm tương đối sạch sẽ, mướn một sương phòng, ném tay nải lên bàn rồi thả lưng xuống giường. Xương cốt nàng rệu rã, thì ra cưỡi ngựa quãng đường dài như thế mỏi mệt.

Mặc dù Tô An có cưỡi ngựa nhanh cỡ nào cũng không thể đuổi kịp Bính Đình trên đường, nàng một mực lo sợ nàng ấy xảy ra chuyện dọc đường. Con đường rừng này nàng đi còn sợ, đừng nói nữ nhi chân yếu tay mềm như nàng ấy. Tô An biết sau lưng mình hai hộ vệ Nam Cung Kiện sắp đặt, một tên đã sớm đốt pháo báo hiệu vị trí của nàng.

Thúc chân vào ngựa, Tô An lại tăng tốc độ của mình, Đạp Tuyết lâu rồi không được chạy xa liền chạy hăng say quên ngày đêm. Những tán lá rừng đôi khi lại va vào tay nàng, rướm máu, mặc dù nàng mặc y phục đắt tiền, vải gấm thêu hoa nhưng vẫn không chịu nổi những cú quật vào tay, vào lưng đau điếng. Ban đêm là khi nàng bị va quẹt nhiều nhất, Đạp Tuyết tuy có thể né nhưng trong bóng đêm Đạp Tuyết không thể nào tránh hoàn toàn.

Lúc đi đường ở ngã rẽ Tô An đã chọn đi đường rừng, vì như thế sẽ đi nhanh hơn đường giao thương đông đúc giữa hai nước. Nhưng nàng vạn nhất không nghĩ Bính Đình đi đường giao thương, vì thế nàng không thể nào đuổi kịp, ngay cả hình bóng còn chẳng thấy đâu. Trong lòng lúc này chỉ lo sợ Bính Đình xảy ra chuyện, nàng biết, nàng ấy từng là một người qua tay nhiều người nam nhân. Nhưng nàng muốn có nàng ấy, vốn dĩ từ lúc ở Thạnh Khương nàng ấy đã là người của nàng, nàng cũng đã là người của nàng ấy.

Nàng nhớ lại ngày tháng điên cuồng rong ruổi trên yên ngựa cứu sống mạng sống Huân Nhi, cảm thấy hôm nay lại lặp lại điều này, chỉ khác điều rằng nàng đi cứu mạng Bính Đình. Dưới gốc bồ đề già ở Thạnh Khương quốc hai nàng đã từng thề ước. Tô An vĩnh viễn không quên được ngày hôm đó, nàng ấy quỳ dưới chân Lý ma ma xin cho nàng ở lại, mặc dù nàng ăn bám, mặc dù nàng là người chẳng có một chút ngân lượng, một chút tương lai.

Nàng ấy đã đặt cược vào nàng, tất cả nữ nhân ở nhà đều đặt cược vào nàng. Ai trong số họ nàng đều không muốn chịu tổn thương, nhưng người tổn thương họ nhiều nhất lại là nàng. Giờ đây Bính Đình sống chết thế nào, nàng thậm chí còn không biết.

Trời trên cao vằng vặc sáng, càng đi sâu vào Cảnh quốc Tô An càng thấy lạnh, áo choàng của nàng không có nên cho dù y phục có dày cỡ nào nàng cũng không chịu được cơn lạnh rùng mình, thấu xương. Đôi khi Tô An khẽ rùng mình, lông tơ dựng đứng, có đêm quá lạnh nàng dừng lại đốt củi sưởi ấm cho hết đêm, đêm nào chịu được nàng liền đi liên tục cả đêm. Y phục rách bên cánh tay càng làm gió lùa vào mỗi khi nàng thúc ngựa, Tô An xé lớp vải dưới chân cột lại quanh tay ngăn gió không luồn vào.

Phải mất hơn chín ngày liên tục vừa đi vừa nghỉ ở rừng nàng mới có thể tới thành Diên Trung của Cảnh quốc, khi thấy bảng đề "Diên Trung thành" Tô An liền thấy muốn nổ tung. Cuối cùng cũng đã đến, nàng dắt ngựa đi vào bên trong thành, trước mua cho mình một bộ y phục mới có thể che nàng khỏi gió lạnh. Sau đi dò hỏi tung tích của Bính Đình, trời không phụ lòng người, Tô An gặp Bính Đình ở thành Nam.

Bính Đình lấy ngân lượng của mình mua một căn nhà nhỏ ngoại thành, sau đó lân la làm quen với các tẩu tẩu, tỷ muội ở gần bên nhà, xin được một công việc đơn giản. Sáng sớm nàng liền đi bán đậu hủ tươi, trong vòng ba ngày liền thành thục, lúc đó cũng là lúc Tô An tìm thấy nàng.

Tô An đứng trước sạp hàng của nàng, vẫn là áo vải rẻ tiền như khi hai người ở Thạnh Khương quốc, nói với nàng:

- Nàng làm gì ở đây?

Bính Đình không để ý nàng, chỉ lo tiếp vị khách sau lưng nàng, đem giấy gói lại ba miếng đậu hủ rồi nhận ngân lượng. Tô An đứng nhích sang một bên cho người khác mua hàng, chỉ chăm chăm nhìn nàng như kẻ điên. Lão bản thấy nàng như thế liền chống gậy đi từ nhà đi ra, mắng:

- Có mua không? Không mua thì cút! Nhìn gì mà nhìn?

- Ta mua – Tô An lấy hai miếng đậu hủ trên sạp, đưa tiền rồi đi ra bậc thềm cách đó ba bước ngồi xuống ăn sống ngấu nghiến. Cũng đã từ lâu rồi nàng không ăn gì ngoại trừ trái cây rừng, một ít lương khô mua được ở các hộ trong rừng và uống nước suối.

Nhớ khi nàng vẫn còn là ăn mày, nàng cũng thường ăn đậu hủ như thế vì nó rất rẻ. Bính Đình liếc mắt nhìn nàng một chút, tâm tư dao động, nàng ấy đây rồi. Nàng thử lòng nàng ấy và nhận ra nàng ấy thật sự quan tâm nàng. Và điều lấn cấn trong lòng nàng lúc này là, liệu nàng ấy có muốn thú nàng không? Nàng dù từng là kỹ nữ nhưng nàng cũng là nữ nhân, nàng muốn yêu và mong mỏi được yêu, nàng cũng muốn danh chính ngôn thuận. Sâu trong lòng nàng luôn mong mỏi người đó là Tô An.

Bính Đình bán hết cho khi đến hết chợ sáng, nàng nhận được hai mươi xu rồi mua ít rau củ, về nhà. Tô An lẽo đẽo theo sau lưng nàng, thấy nàng mua ít cà rốt, một con cá và ít nấm, một chút rau. Liền hỏi:

- Nàng định sống như vậy sao?

- Chứ ngài muốn thế nào? Tô lão gia?- Bính Đình mua vài quả lê, bỏ vào giỏ.

- Về với ta- Tô An đi lại gần nàng, trả tiền mấy quả lê mà nàng mua.

Không nói gì, Bính Đình đi về nhà nhỏ của nàng. Căn nhà mới ở được vài hôm nên bốc mùi ẩm thấp, hôi thối, nàng mở cửa để gió bên ngoài lùa vào bên trong phòng. Lau sơ qua chiếc bàn giữa nhà, đun miếng nước sôi nấu một ấm trà nóng cho Tô An.

- Tô lão gia, mời dùng- Bính Đình rót trà ra chén, mỉa mai nói.

Quan sát một lượt khắp nhà, Tô An thấy nàng bày biện hơi bừa bộn một chút, mạng nhện vẫn còn giăng ở hai bên góc nhà. Nàng nâng chén trà lên nhấp một ngụm, chỉ là trà đen bình thường mà ngày xưa nàng hay uống.

- Về với ta, Bính Đình. – Hơi nóng của trà len lỏi vào cổ họng khô khốc của nàng, cũng đã mấy ngày rồi nàng chưa được uống thứ gì ấm nóng như vậy.

Bính Đình mang một chiếc rổ mây để ra bàn giữa nhà, vừa lặt rau vừa nói:

- Thiếp về để gả cho Nam Cung Kiện sao?

Tô An suýt chút nữa sặc trà, nàng ho một tiếng:

- Ai nói nàng thế?

- Công chúa của Tô gia- Bính Đình ném cọng rau xuống rổ, bực dọc lẫn hờn tủi.

- Về với ta, ta rước nàng về nhà. –Tô An lại nói.

- Thiếp không về.

Hai người cứ thế chơi kéo co mãi không ngừng, Bính Đình thì một mực muốn ở lại Cảnh quốc sống đạm bạc qua ngày, còn nàng thì một mực muốn nàng ấy cùng nàng quay trở về. Hai bên cùng nắm một đầu sợ dây, người kéo qua, kẻ kéo lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net