Chap 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân muội


Lần này Tô An không được cùng Huân Nhi về Cảnh quốc mà là Tô Huệ cùng Huân Nhi đi, dưới sự bảo vệ của hạ nhân Nam Cung Kiện. Hai người cho dù có gấp rút đi cũng cả nửa tháng hơn mới đặt chân được tới Cảnh Quốc. Cảnh Điềm vương vẫn như trước tấp nập, Huân Nhi không biết như thế nào được vào trong liền bảo với hai lính canh cửa rằng:

- Ta chính là Huân Nhi, Cảnh Huân. Ta không gây phiền cho Cảnh gia, chỉ muốn thắp hương cho thân mẫu một lần.

Hạ nhân vào trong bẩm báo, Cảnh Điềm vương một thân ưu nhã nâng chén trà lên nhấp một ngụm, bảo rằng: - Cho vào, ta còn tưởng đã chết.

Huân Nhi cùng Tô Huệ bước vào trong đại sảnh của Cảnh Điềm gia, nàng nhìn sơ lượt qua một chút cũng không thấy nơi này quen thuộc chỗ nào. Cảnh Điềm vương khẽ nhíu mày nhìn rõ nữ nhi trước mặt của mình. Nàng đã sớm gả đi, mái tóc đã búi kiểu phu nhân, y phục nàng sang trọng cao quý tuyệt nhiên không sống khổ sở.

- Tiểu nữ bái kiến vương gia- Huân Nhi theo lễ chào hỏi của người Nam quốc chào Cảnh Điềm vương. Người cao cao tại thượng kia vốn là phụ thân nàng, người đáng lẽ ra phải cho nàng ấm êm chứ không phải lưu lạc đến tận Phú Lang Sa. Nàng ngay cả hận cũng chẳng buồn hận, chỉ nói rằng:

- Nay tiểu nữ đến đây không phải để mang xui xẻo đến cho Cảnh Điềm vương gia, tiểu nữ chỉ muốn trước bài vị mẫu thân thắp nàng một nén nhang.- Huân Nhi nói, giọng nàng nhàn nhạt nhưng chẳng vui chẳng buồn.

Bên cạnh Huân Nhi là Tô Huệ, vốn Tô Huệ luôn sợ Huân Nhi quay về đây sẽ bị ức hiếp nên nàng đích thân đi cùng. Nay thấy Huân Nhi có vẻ buồn bã, Tô Huệ liền lo lắng quan sát sắc mặt của nàng. Nàng không biết Huân Nhi về Cảnh Điềm gia là đúng hay sai, nãy giờ quan sát thái độ của Cảnh Điềm nàng không thấy ánh mắt đó là ánh mắt của phụ thân dành cho nhi tử. Ánh mắt sáng như diều hâu ấy chỉ hờ hững nhìn, như một người khách vãng lai, như là sơ ngộ một người.

- Thỉnh vương gia cho phép, nhân tiện đó, Nam quốc Trữ Kiện vương có gửi một ít lễ vật- Tô Huệ cho người mang đồ vào, là ngọc gấm, vải vóc, phấn son mà Nam Cung Kiện cho Hiếu Tuyên chuẩn bị. Chỉ sợ người tính tình cổ quái như Cảnh Điềm sẽ làm khó không cho Huân Nhi vào trong thắp nhang cho mẫu thân.

Cảnh Điềm nghe ra hai nữ nhân trước mặt có liên hệ với Nam Cung Kiện liền thấy hòa hoãn hơn, cũng không ép các nàng làm gì, sai hạ nhân dẫn các nàng vào từ đường. Bài vị của Kiều phu nhân nằm ở ngoài bìa bên phải, Huân Nhi bần thần, nàng nói khẽ:

- Tỷ tỷ, muội thấy, muội đã không kịp nhìn nàng lần cuối là lỗi của muội. Muội vẫn nhớ nàng lén lút thăm muội, nhớ nàng vẫn gửi ngân lượng đều đặn cho muội, vẫn nhớ tới nữ hài tên Huân là muội. Vậy mà yên bề gia thất rồi muội vẫn không kiếm tìm nàng, giờ thì nàng đã mất rồi. –Huân Nhi ôm lấy bả vai Tô Huệ, cũng không khóc, chỉ thấy lòng mình như vỡ vụn.

- Không phải lỗi của muội, do số trời- Tô Huệ vuốt lưng của Huân Nhi, ổn định tâm tình của nàng. Nàng vốn không biết mẫu thân là gì, tình mẫu tử là như thế nào, cho dù không có với nàng vẫn ổn. Tô Huệ vốn chỉ cảm nhận được nỗi đau của Huân Nhi qua ánh mắt, qua lời nói của nàng ấy, chỉ biết an ủi bằng lời.

Hai người đốt nhang xong liền có một phu nhân bồng theo một đứa trẻ mới sinh đưa đến chỗ hai nàng, bộ dạng như chỉ vừa sinh hai ba tháng. Huân Nhi ngạc nhiên hỏi: - Đây là..?

- Đây là thân muội của ngươi, Cảnh Nhiễm Tâm.- Vị phu nhân kia dỗ dành cho hài tử nhỏ, bộ dạng âu yếm từ ái nói.

- Đây.. đây là do nàng cố sinh nên mới mất?- Huân Nhi hỏi, nàng run run đưa tay lên chạm mặt tiểu hài, cảm nhận được hơi ấm của nàng, tiểu hài mở to đôi mắt nhìn nàng. Đôi môi đào nhỏ nhắn rất đáng yêu.

- Phải, Kiều phu nhân sinh xong băng huyết mà mất, Cảnh Nhiễm Tâm liền do ta nuôi dưỡng.- Vị phu nhân đó nói, nàng lén phu quân bế tiểu hài đến cho Cảnh Huân xem. Vốn dĩ nàng có biết Cảnh Huân, chỉ là lúc đó Cảnh Huân mới sinh còn quá nhỏ chẳng nhận thức được nàng.

Cảnh Huân sinh ngay thời điểm Cảnh Minh lên ngôi, bao nhiêu u ám Cảnh Điềm đều đem đổ hết cho nàng, nàng hại thái tử Cảnh Điềm không lên ngôi vương được, nàng hại Cảnh Điềm phạm lỗi, nàng là đồ xui xẻo. Tất cả đều đổ xuống đầu Huân Nhi và Kiều phu nhân, đến nổi Kiều phu nhân phải cho nữ hài của mình rời đi, sống cảnh xa rời nhi tử đầy đau đớn. Những lần Kiều phu nhân buồn liền tìm kiếm nàng tâm sự, nàng biết tình cảnh của hai mẫu tử nhà nàng, ấy vậy nên mới thương.

- Cảnh Nhiễm Tâm.. Cảnh Nhiễm Tâm.. Ta có thể bế nàng ấy một chút không?- Huân Nhi mong muốn được bế thân muội của mình, người thân của nàng trên thế gian này. Nhìn Cảnh Nhiễm Tâm nàng liền lo lắng không thôi, làm sao Nhiễm Tâm có thể sống trong Cảnh gia yên ổn khi mẫu thân đã mất. Nàng muốn mang Nhiễm Tâm đi, nhưng huyết nhục của Cảnh gia vốn không thể ly khai, chỉ có loại xui xẻo như nàng mới phải rời đi. Cảnh Huân thấy, phu nhân ấy cho dù nàng chỉ muốn bế một chút cũng do dự không dám cho.

Suy đi nghĩ lại một chút, vị phu nhân ấy mới chuyển đứa bé cho nàng. Ôm lấy thân muội vào lòng làm cho Huân Nhi thấy một loại xúc động muốn khóc, đây chính là muội muội của nàng, mà nàng cũng không bảo hộ được.

- Nhiễm Tâm, muội sẽ ghét tỷ chứ?- Huân Nhi rơi nước mắt, nàng vội giơ một tay lau đi sợ rớt xuống gương mặt xinh đẹp của Nhiễm Tâm. Tô Huệ ôm vai nàng an ủi, bảo rằng: - Nhiễm Tâm sẽ không ghét muội đâu, muội xem, Nhiễm Tâm là một tiểu cô nương hiểu chuyện.

Nhiễm Tâm ngoan ngoãn nằm trong vải bọc cứ chăm chú nhìn thân tỷ của mình, không khóc cũng không nháo. Huân Nhi âu yếm ôm chặt Nhiễm Tâm vào lòng, cứ khẽ lẩm bẩm vài tiếng trong miệng ngay cả Tô Huệ cũng không nghe được. Nhiễm Tâm liền khóc lên, tay nhỏ quơ quào trong không khí. Vị phu nhân đó thấy vậy liền giành bế lại đứa nhỏ, sợ kinh động đến Cảnh Điềm vương.

Sau khi hai người rời khỏi, Huân Nhi mới nói rằng: - Ban nãy muội chỉ bảo muội ấy từ nay phải sống một mình, bảo trọng sức khỏe, sống ngoan ngoãn, muội ấy liền khóc ré lên. Muội thấy thật thương.- Đôi mắt Huân Nhi phiếm hồng, nghĩ tới cảnh muội ấy không thân mẫu sống ở Cảnh Điềm gia một mình nàng liền thấy lo lắng, xót xa không thôi.

Nhiễm Tâm, muội ấy là một đứa trẻ đáng thương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net