Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng nhau dùng xong thiện, trời cũng chạng vạng trong khi Thiên Băng đi tắm thì Duệ Dung đem giấy bút ra viết kinh thư dù biết con số một ngàn không hề ít nhưng vẫn phải cố hoàn thành ngay trong nay mai. Khi viết được mười mấy lần kinh thư rồi thì Thiên Băng cũng tắm rửa xong bước vào phòng lại thấy Duệ Dung cặm cụi ngồi ghi gì đó, lại gần mới biết nàng chép kinh thư nhưng lại là viết rất nhiều lần mới nghi ngờ hỏi "Sao lại ngươi lại chép kinh thư nhiều như vậy? Không phải ngươi chép phạt đó chứ?" , "Đúng vậy, chỉ là một ít việc nhỏ thôi." Duệ Dung trả lời nàng nhưng không hề ngẩng đầu lên, Thiên Băng càng nghi ngờ hơn "Ngươi làm gì tới bị chép phạt không phải do Diệp Trân Linh bắt ngươi chép đó chứ?" trong giọng nói có chút giận dữ, Duệ Dung thoáng cứng người khi nghe cái tên đó dừng lại động tác trên tay sau mới thở dài mới kể mọi chuyện cho Thiên Băng nghe xong, lại nói "Ta muốn tự phạt chính mình thôi, không phải tại nàng ấy, ta làm nàng thất vọng rồi!" nói dứt lời ngẩng đầu lên nhìn Thiên Băng với ánh mắt khổ sở. 

"Ngươi ngốc, ta không trách ngươi, đây đưa ta vài trang ta chép cho ngươi." Thiên Băng có ý định lấy giấy chép thì bị Duệ Dung chặn lại "Không được nàng chép như vậy sẽ mỏi tay, ta sẽ đau lòng nàng biết không? Nàng cứ việc ngồi đọc sách hoặc nghỉ ngơi sớm là được rồi" Thiên Băng nói thế nào cũng bị nàng ngăn lại đành phải lấy sách ra đi lại giường ngồi tựa vào cạnh giường đọc. Duệ Dung ngồi ghi đến canh ba, mới vươn vai một cái chép cũng sắp hoàn thành rồi, quay đầu lại thì thấy Thiên Băng đã ngủ gục trên tay cầm cuốn sách để cạnh bên. Duệ Dung thấy vậy mới đi lại sửa tư thế nằm cho nàng, lại đắp chăn phủ lên người nàng, Thiên Băng tự nhiên bị sửa tư thế, hơi hơi hé mắt mở ra, Duệ Dung thấy nàng giật mình tỉnh liền ngồi xuống mép giường nắm tay nàng vỗ vỗ "Nàng tiếp tục ngủ đi không có chuyện gì đâu" ,mở mắt thấy là Duệ Dung nàng mới yên tâm sau lại nhỏ giọng nói "Ngươi cũng nghỉ ngơi đi đã trễ rồi" . Duệ Dung nhìn lại sắp giấy kia rồi quay sang nàng nói "Một chút nữa xong rồi, nàng ngủ lại đi", Thiên Băng gật nhẹ đầu sau đó nặng nề nhắm mắt lại. Duệ Dung thấy nàng thở đều đều mới yên tâm đi lại bàn ngồi chép tiếp tới canh tư nàng cũng hoàn thành, giờ mới thấy cái lưng của mình nhức mỏi, sau mới tiến lại giường thoát y phục nằm xuống cạnh Thiên Băng. 

Thiên Băng cảm nhận có người nằm cạnh bên ngửi thấy mùi quen thuộc kia, mới nhích lại gần ôm lấy người kia, gục đầu vào hõm vai của Duệ Dung tiếp tục ngủ an giấc đến tận sáng. Khi tỉnh lại nàng đưa tay gờ xung quanh thấy trống trải chỉ còn nhàn nhạt mùi hương người kia, nàng giật mình thức dậy mới biết người kia đi rồi trong lòng lại thấy mất mát. Cửa lại đột nhiên mở ra, thân ảnh nàng tìm kiếm lại xuất hiện "Tỉnh?" , Thiên Băng nở nụ cười gật đầu. Duệ Dung bưng điểm tâm vào để trên bàn sau mới ra ngoài lấy thau nước nóng vào giúp nàng rửa mặt, lại thay nàng chải tóc, tóc nàng vừa mượt vừa dài, sờ vào như lụa lại có hương thơm bồ kết phảng phất. Thiên Băng rất thích cảm giác này, được tận hưởng sự ôn nhu của Duệ Dung lòng nàng như nở hoa, dùng xong điểm tâm thì Duệ Dung phải trở về tẩm cung thực hiện lệnh cấm túc của mình, trước đi lưu luyến, ôm người nữ nhân mà mình yêu thật chặt sau phải ngậm ngùi ly khai.

 Nàng về tẩm cung tắm rửa thay lại y phục, xong thì sắp xếp công việc duy trì ba tháng không để hạ nhân của mình đi ra ngoài quy phạm lệnh cấm túc. Ba tháng nhàm chán trôi qua thật chậm, đây bây giờ là mùa Đông ba tháng cũng đã qua xuân, trong đêm giao thừa khắp hoàng cung đều treo đèn lồng đỏ, tẩm cung của Duệ Dung cũng không ngoại lệ. Đêm đó, nàng đắn đo quyết định sẽ đón giao thừa với Thiên Băng, vì nàng biết trong mấy ngày này cũng sẽ không ai kiếm nàng đâu, nàng thay y phục mới lại đem bộ y phục mới nàng mới được phủ Nội vụ đem tới nói là đến năm mới nên Hoàng thượng ban tặng nên nàng lại lén đưa ít bạc cho người đem dặn dò may thêm một bộ y phục trắng đặt theo kích cỡ của Thiên Băng mà may hôm nay thì có người đến giao cho nàng, nàng cất y phục gọn gàng vào giỏ với mấy món điểm tâm và một bình rượu ngon theo lâu rồi nàng cũng không uống, đem theo cũng như chúc mừng năm mới luôn vậy.

 Đến trước cửa phòng Thiên Băng nàng gõ vài cái rồi gọi nhỏ "Băng nhi, là ta đây!" , nàng mở cửa ngay sau tiếng nói, Duệ Dung tiến tới ôm lấy nàng "Băng nhi ta rất nhớ nàng" tham lam hít thở hương thơm trên người Thiên Băng, Thiên Băng như có chút không tin sau mới chậm rãi ôm lấy Duệ Dung "Ta cũng rất nhớ ngươi, ngươi tới là tốt rồi!". Duệ Dung vào phòng bày đồ ăn lấy rượu ra, sau mới đưa Thiên Băng bộ y phục mới "Này là ta sai người mai cho nàng, nàng mặc thử xem có hợp không?" , Thiên Băng tiếp nhận bộ y phục nhìn nhìn Duệ Dung, làm Duệ Dung chột dạ "Sao vậy, nàng không thích sao?" , Thiên Băng lắc đầu "Không có ta rất thích, đồ Dung nhi đưa món nào ta cũng thích" nở nụ cười hạnh phúc với Duệ Dung.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net