Chương 17: Điểm Vinh Dự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Tiểu Tứ hưng phấn mà nói: "Là cái gì?"


Lăng Lam cười nói: "Dù một vạn năm đã trôi qua, các phương thức lưu chuyển tập tin đã phát triển cũng như phổ biến, nhưng ta tin chắc chắn không phải loại sách nào cũng được phổ biến rộng rãi.... Ngươi hãy lên mạng xem một chút có người nào có nhu cầu như vậy không thử xem."


Tiểu Tứ có chút không vui, cho dù có nhu cầu thì sao, khẳng định cũng sẽ không nhiều, nhiều nhất cũng chỉ giúp nó kiếm chút tiền tiêu vặt mà thôi. Nó muốn mua dược tề ( thuốc ) để cấp cho Lăng Lam cơ, càng nhiều càng tốt, chút tiền nhỏ ấy thì làm sao đủ để kẻ rang được.


Lăng Lam tức giận mà điểm vào trán Tiểu Tứ một cái nói: "Đừng xem thường những thứ nhỏ nhặt đó, chúng ta phải tích tiểu thì mới thành đại được. Nếu không được thì chúng ta cứ tích trước một chút, sau này lại nghĩ cách khác để kiếm tiền. Dù sao nếu không có vốn thì chúng ta cũng đừng nghĩ có thể làm gì."



Tiểu Tứ rốt cuộc cũng rõ ràng, nó bỗng nhiên cảm thấy mình đang mang trọng trách vô cùng nặng nề. Nó đặt tay lên ngực mình nói: "Cậu hãy yêu tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi." Nhìn bộ dạng vừa tự tin vừa bán manh của nó mà Lăng Lam cười thầm trong lòng, lúc này cậu càng cảm thấy may mắn vì có Tiểu Tứ bên cạnh, nó là người duy nhất có thể giúp cậu làm việc.


Hai người thảo luận một phen, rồi quyết định đem những việc trên thế giới giả thuyết ( mạng ) giao cho Tiểu Tứ phụ trách. Mọi việc đều lấy an toàn làm đầu, cố gắng kiếm được chút tiền qua ngày. Nói thật, bọn họ cũng không quá nóng lòng để kiếm tiền, dù sao nếu bây giờ có tiền mua dược tề cho Lăng Lam thì cũng chẳng có ai có thể sử dụng. Tiểu Tứ chỉ là một nhân vật ảo, mà Lăng Lam bây giờ vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh, ngoài trừ bò thì cũng chỉ có thể bò thôi chả thể làm được gì.



Lăng Lam đem những việc kế tiếp giao cho Tiểu Tứ xong rồi cũng không quan tâm nữa, nhanh chóng đi vào giấc ngủ, để lại Tiểu Tứ đang hưng phấn vạn phần lao đầu vào thế giới ảo, dựa theo cách nói của Lăng Lam chính ra "từ từ chuẩn bị tài chính."



Lăng Lam là một người hoàn toàn buông tay, sau khi giao mọi thứ cho Tiểu Tứ thì hoàn toàn không quan tâm gì nữa, cũng chẳng hỏi Tiểu Tứ của công việc, điều này khiến cho Tiểu Tứ cảm thấy vô cùng cảm động, nó cảm thấy ký chủ rất rất tin tưởng mình, điều này khiến nó càng muốn cố gắng để cung cấp những thứ tốt nhất cho chủ công của mình.


Thời gian gần đây Tiểu Tứ đang "phát hành" lậu bộ truyện Tam Quốc Diễn Nghĩa trên thế giới mạng, bộ truyện rất được nhiều người yêu chuộng khiến cho Tiểu Tứ mỗi ngày đều đăng lên đó hơn một vạn chữ, sau đó nó cũng trực tiếp bị mê muội luôn, điều đó được biểu hiện trực tiếp ngay trên cách xưng hô với Lăng Lam, từ ký chủ trở thành chủ công. Mỗi lần Lăng Lam nghe thấy cách gọi này đều cảm thấy hỗn loạn, vì sao đứa nhỏ này lại thích chơi cosplay như vậy chứ???


Không thể không nói Tiểu Tứ thật sự rất thuần khiết, nó căn bản không biết Lăng Lam sở dĩ không dò hỏi là bởi vì cậu căn bản không đem việc này để ở trong lòng. Đối với Lăng Lam mà nói thì kiếm được tiền cũng tốt, mà không kiếm được cũng không sao, dù sao Tiểu Tứ cũng rất thích làm việc, mà công việc "đăng truyện" này cũng không phải là chuyện sai trái gì nên cậu cũng chẳng quan tâm, chỉ cần nhìn thấy Tiểu Tứ mỗi ngày đều cố gắng phấn đấu, mười phần nhiệt tình, không còn ủ rũ cô đơn như trước thì cậu đã thỏa mãn.


Trên thực tế, Lăng Lam để Tiểu Tứ làm việc này chính là bốc lột sức lao động của trẻ nhỏ, mà đứa trẻ đáng thương ấy cứ không biết gì, đã bị lừa rồi còn đi kiếm tiền giúp cho người khác.



------ ------ ------ ------ ------ -------



Thời gian nhanh chóng trôi qua, Lăng Lam rốt cuộc trở thành một đứa trẻ có thể chạy khắp nơi trong nhà. Trong khoảng thời gian này cậu lại tiếp tục nhận thêm một đợt tiêm thuốc từ quân bộ nữa, vẫn tiếp tục hấp thụ mười liều thuốc, mà những người được phái tới cũng vẫn là những người trước. Có lẽ trong lòng bọn họ đã chuẩn bị trước nên lần tiêm này bọn họ đã bình tĩnh hơn nhiều, thậm chí cậu còn cảm thấy, bọn họ đối với việc cậu hấp thụ mười liều thuốc là một chuyện vô cùng bình thường, cũng chẳng có kỳ quái gì. Không thể không nói, người của bộ quả nhiên có thần tinh cực kỳ kiên cường và dẻo dai, khả năng tiếp thu của bọn họ cũng tỷ lệ thuận theo đó, siêu cường.


Vào lúc Lăng Lam được mười sáu tháng tuổi, cuộc sống của cậu vẫn khởi đầu như cũ bằng việc tạo hình cơ thể, cố gắng hoàn thành chín động tác trước thời hạn được giao. Đúng ra cậu cũng đã thuộc chín động tác này rồi, nhưng vẫn còn một số chỗ không đúng nên cậu đang tiếp tục cố gắng để hoàn thiện những động tác của mình, cố gắng biến nó trở thành một bản năng tự nhiên của mình.



Lúc cậu hoàn thành chín động tác của mình, bỗng nhiên cậu cảm thấy cả người nóng bừng lên, một cảm giác thoải mái lan ra khắp cơ thể. Đây là cảm giác mà trước đây cậu chưa từng thể nghiệm. Tuy rằng trước kia mỗi khi luyện xong 9 thức cậu cũng có cảm giác thoải mái nhưng nó lại không thoải mái như lúc này,



Lăng Lam thoải mái nằm ở trên giường, cậu còn chưa kịp cảm nhận sự thay đổi của cơ thể thì bỗng phát hiện ý thức của mình đã bị không gian học tập kéo đi.



Phải biết rằng trước đây đều là cậu chủ động đi vào, chưa từng bị cưỡng chế kéo vào như vậy.


Không chờ Lăng Lam kháng nghị học tập không gian bá đạo, cậu liền nhìn thấy mình đang đứng đối diện với một người đàn ông lãnh khốc.



Lăng Lam cả kinh, khuôn mặt lập tức nghiêm lại nói: "Xin chào, Nhất hào đạo sư!" Tuyệt đối không thể để cho người đàn ông này phát hiện cậu khó chịu được, trực giác của cậu báo cho cậu rằng nếu lỡ chọc giận người này thì chắc chắn cậu không chết thì cũng bị lột một tầng da.


"Đầu tiên, chúc mừng cậu đã hoàn thành xong giai đoạn sơ cấp của quá trình luyện thể thuật." Nhất hào biểu tình vẫn vô cảm, giọng nói lạnh băng giống như trước.



Nhưng không hiểu sao Lăng Lam vẫn cảm thấy tâm tình của Nhất hào đang rất tốt.



"Cậu có thể nhận phần thưởng của mình." Nhất hào tiếp tục nói.


Lăng Lam có chút kích động, không biết nhất hào đạo sư sẽ cho cậu phần thưởng gì?


Lúc này, một giọng nói lanh lãnh máy móc vang lên bên tai Lăng Lam:


"Khen thưởng: Một: cách thời gian quy định còn thừa 49 ngày, tương đương nhận được 49 điểm vinh dự. Hai: Thành tích thí nghiệm: Hoàn mỹ, khen thưởng 100 điểm vinh dự. Hai hạng mục tương đương 149 điểm, mời ký chủ chú ý kiểm tra và nhận."


Lúc này đang đứng đối diện với Nhất hào, Lăng Lam mới phát thanh âm máy móc này không phát ra từ Nhất hào, nó giống như là thanh âm được mặc định trong hệ thống không gian.


Lăng Lam cười khổ, cậu lúc này mới nhận ra giọng nói của Nhất hào tuy rất lạnh, nhưng lại rất trong, nó tuyệt đối không thể nào là giọng nói máy móc, đáng tiếc ngay từ lần gặp mặt cậu đã không nhận ra điểm này, khiến cho cậu hiểu sai cho đến ngày hôm nay.


Giọng nói của Nhất hào đạo sư lại vang lên lần nữa: "Hiện tại vì cậu đã có thể sử dụng điểm vinh dự của mình nên không gian học tập quyết định mở thêm những chương trình học mới. Cậu có thể yêu cầu học bất cứ thứ gì mà mình thích, đương nhiên những thứ đó cần phải có điểm vinh dự thì mới có thể mở được, ngoài ra, cậu còn có thể lợi dụng điểm vinh dự ấy để du ngoạn, vui chơi. Cách lợi dụng điểm vinh dự này tùy do cậu quyết định."


"Lợi dụng? Như vậy có phải điểm vinh dự này rất khó lấy không?" Lăng Lam bình tĩnh hỏi lại, cậu rất rõ ràng, câu nói này của Nhất hào có một thâm ý gì đó, thậm chí đây có thể là một loại khảo nghiệm, điều này khiến cho cậu không dám lơi lỏng.


Đáng tiếc vấn đề này không được Nhất hào trả lời, anh ta chỉ bảo trì trầm mặc, nhưng Lăng Lam vẫn cảm giác được trong mắt của người đối diện có hiện lên một chút ý cười. Có lẽ cậu đã đoán đúng, điểm vinh dự thật sự rất quý giá. Có lẽ phần thưởng lần này chính là cái bẫy khiến cho người khác hiểu lầm điểm vinh dự này rất dễ lấy, khiến cho người sử dụng cứ sử dụng nó một cách hoang phí.


Trước mặt Lăng Lam đột nhiên xuất hiện một màn hình lớn, bên trong có rất nhiều hạng mục, xem ra đây chính là những thứ có thể dùng điểm vinh dự để đổi.


"Nhất định phải lựa chọn bây giờ sao?" Lăng Lam chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp. Nếu biết điểm vinh dự quan trọng như thế nào thì cậu sẽ không lỗ mãng lãng phí món quà trân quý này.


Nhất hào nói: "Nhất định phải đổi, đây là quy định đầu tiên của chương trình học." Nhất hào đánh vỡ những ý nghĩ tính toán của cậu, "Quá trình tuyển chọn môn học phải diễn ra trong vòng mười phút, nếu không hệ thống sẽ tự động lựa chọn cho cậu."


Lăng Lam nghe xong lời này, trong lòng vừa động, cậu tựa hồ cảm giác được cái gì, vì thế cũng không tiếp tục lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng mở cửa sổ môn học ra.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net