Chương 19: Bàn Tay Vàng thực cấp lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Kiếp trước Lăng Lan đã nằm trên giường bệnh hơn hai mươi bốn năm, vì để có thể nhận được trợ giúp của quốc gia – miễn phí tiền viện phí, cậu đã sớm học được cách xem mặt đoán ý người, chỉ cần giả vờ đáng yêu, rồi hùa theo các thầy thuốc, ý tá là được. Phải biết rằng danh sách những người được miễn viện phí là rất quý trọng, còn có rất nhiều người cần " xuất " quý giá này, cậu cần phải khiến cho những bác sĩ ở đây ưa thích cậu, yêu quý cậu. Như vậy họ mới có thể luyến tiếc mà nói giúp cho cậu để cậu có thể tiếp tục ở lại đó trị liệu.


Nhưng vị Nhất hào đại sư này lại khác, đây là một vị cường giả có thần kinh bách chiến siêu cấp, vậy thì một nhân vật nhỏ như Lăng Lam làm sao có thể từ trong ánh mắt anh ta tìm được cái gì, Lăng Lam càng nhìn càng nản lòng. Thậm chí cậu còn không cảm giác được bất kỳ cái gì ngoài trừ việc mình đang đối mặt vội một người rất đáng sợ.


Đang lúc cậu muốn thay đổi ý kiến của mình thì giọng nói của không gian học tập vang lên. "Thời gian kết thúc, lựa chọn đổi 10 điểm vinh dự lấy chương trình Thỏ Thiên Đặng và Thiết Bì Thuật được xác nhận, giao dịch thành công."


Lăng Lan nháy mắt liền thanh tỉnh, hóa ra mới đó mà 10 phút đã trôi qua.


Kết cục cũng đã được định đoạt, lúc này cậu mới đem rối rắm trong lòng buông xuống. Nếu ông trời đã giúp cậu lựa chọn, thì cho dù mất hết số điểm vinh dự còn lại cậu cũng sẽ không hối hận gì nữa. Không thể không nói, Lăng Lam là một chàng trai thông minh cũng như là người đã nhìn thấu sự đời, có lẽ vì đã trải qua hơn 24 năm bệnh tật khiến cho cậu học được cách buông tay với những thứ vô duyên với mình.


Hệ thống không gian tiếp tục công bố: "Lựa chọn đổi lần đầu thành công, hoàn thành nhiệm vụ đổi lần đầu, điểm vinh dự khen thưởng +1. Còn lại 130 điểm vinh dự, số điểm được lưu lại cho lần tiếp theo."


Trong lòng Lăng Lam cực kỳ vui mừng, quả nhiên cậu đã đúng, điểm vinh dự này có thể tích lại. Mấy chữ " lợi dụng " chính là chỉ độ trân quý của loại điểm vinh dự này. Nếu như trong vòng 10 phút mà cậu vẫn chưa có quyết định của mình thì không gian học tập cũng sẽ cưỡng chế chọn cho cậu một mục bất kỳ, và phương thức này cũng sẽ chỉ được áp dụng một lần duy nhất.


Lời nói của Nhất hào quả nhiên có ẩn chứa thâm ý, tuy rằng những thứ trong học tập không gian có giá từ 1 đến mấy vạn điểm vinh dự, nhưng với số điểm 130 trên tay, Lăng Lam cũng có thể đối được rất nhiều thứ. Như vậy ở đây xuất hiện một vấn đề, nếu như hệ thống tự động chọn cho cậu một môn học có giá trị điểm vinh dự là 50 điểm thì số điểm vinh dự còn lại được tính như thế nào?


Mà những điều mà Nhất hào nói lại không hề nhắc tới vấn đề này. Dựa theo kinh nghiệm của lần gặp trước, Lăng Lam cảm thấy ở đây nhất đinh có một cái hố nào đó đang chờ cậu nhảy xuống. Có lẽ việc cưỡng bách người dùng phải đưa ra lựa chọn trong thời gian ngắn cũng là một bài học, kỳ thật là nó đang dạy cho người dùng phải đổi điểm vinh dự như thế nào, không nên quá hoang phí, cũng không nên quá chần chờ trong việc ra quyết định, cuối cùng hy vọng người dùng có thể áp dụng điều cơ bản này trong cuộc sống.


Đương nhiên Lăng Lam biết rất rõ những thâm ý trong không gian học tập sẽ không đơn giản như vậy, chắc chắn nó vẫn còn thâm ý gì. Bất quá Lăng Lam cũng không nghĩ muốn tốn nhiều tâm tư vào nó. Cậu không phải kiểu người nhất định phải một hai phải lý giải được mọi chuyện, làm rõ ràng mọi thứ.


Cho nên cậu lựa chọn đổi kỹ năng phù hợp với bản thân nhất, phù hợp với số tuổi hiện tại cũng như phù hợp với hệ phòng ngự chặt mình. Chỉ cần như vậy Lăng Lam cũng đã rất vừa lòng. Dù sao cậu cũng không cho rằng bản thân là nhân vật chính của bộ truyện nào đó, muốn gì được nấy, cậu chỉ là một người bình thường.



Nhất hào đạo sư đối biểu hiện lần này của Lăng Lam rất vừa lòng, cũng không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp gọi Cửu hào ra, chỉ đạo cho Lăng Lan học Thỏ Thiên Đặng và Thiết Bì Thuật, cùng với bước thứ hai của giai đoạn thể thuật, luyện thể cửu thức.


Cửu thức mà ban đầu Lăng Lam học chính là nền tảng cho việc luyện thể cửu thức này, và có thể nói thể cửu thức này khó hơn gấp trăm lần so với cửu thức lúc trước. Chỉ cần xem việc Lăng Lam cố gắng luyện tập thức đầu tiên trong vòng một tháng mà không là có thể hiểu được nó khó tới độ nào. Cho dù là tư thế tay đưa lên cũng không thể làm chính xác.


Lăng Lam cảm giác bi ai không thôi, đây nhất định là một nhiệm vụ không thể khả thi rồi. Chiếu theo thời gian quy định của không gian học tập là năm năm thì đây vẫn là nhiệm vụ khó khả thi. May mắn là tâm tính của Lăng Lam rất tốt, tuy rằng cậu cảm thấy đây là một nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành, nhưng cũng không nóng vội, mỗi ngày cậu đều cố gắng luyện tập từng chút một với hy vọng khi tới thời hạn quy định cậu sẽ làm sai không quá bết bát. Từ sự kiện được khen thưởng điểm vinh dự do hoàn thành sớm so với tiến độ thì cậu đoán nếu không hoàn thành nhất định là bị trừng phạt, mà tỷ lệ hoàn thành mục tiêu càng cao thì khả năng bị trừng phạt sẽ càng nhỏ.


Thời gian trôi qua rất nhanh, lần tiêm dược tề thứ ba cũng đã tới. Cũng giống như hai lần trước, vẫn là những vị quân y cũ và cũng vẫn là mười liều thuốc. Lăng Lam cho rằng những chuyện tiếp theo cũng sẽ giống như hai lần trước, nằm trên giường nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục luyện tập.


Nhưng lần này thì khác, Lăng Lam không nghĩ tới khi quân bộ vừa rời đi, Lam Lạc Phượng liền đem cậu bế lên, đi ra ngoài. Sau khi vượt qua vài cái cơ quan cùng mật thất, rốt cục cũng dừng lại.


Đây là một căn phòng nhỏ, bên trong gần như không có thứ gì, chỉ có một chiếc thùng gỗ nhỏ đặt ở giữa căn phòng và một chiếc giường đơn nhỏ dựa vào vách tường. Ngoài trừ hai thứ này thì không có bất kỳ thứ gì khác.


Lam Lạc Phượng vừa vào cửa liền hỏi người trong phòng: "Đều chuẩn bị tốt hết chưa?"


" Đã xong phu nhân! " Trong phòng còn có một người phụ nữ trung niên đang đứng, Lăng Lam biết bà, bà chính là vợ của quản gia Lăng Tần là Lăng Nam Nhất.


Lam Lạc Phượng đi đến thùng gỗ trước, Lăng Lam lúc này mới thấy được thùng nội trang phân biệt không nhiều lắm một nửa còn nhiều hắc nước biếc, còn tản mát ra một cổ nồng đậm dược hương vị.


Lăng Lam trong lòng kinh ngạc, phải biết rằng trong khoảng thời gian này những thứ thuốc mà cậu nhìn thấy không phải thuốc viên thì cũng là thuốc tiêm, không có bất cứ hương vị nào mà cái hương vị quen thuộc hiện tại làm cậu có loại ảo giác trở lại kiếp trước. Phải biết rằng lúc ấy cậu không uống ít loại này hàm chứa thảo dược vị trung dược, bất quá...... Lăng Lam cái trán tràn đầy hắc tuyến, nhiều như vậy nước thuốc, chẳng lẽ là cho cậu uống?


Lăng Lam trong lòng ngoài lạnh cũng chỉ có lạnh, nhìn hành động của lão mẹ cùng Lăng Nam Nhất thì thùng nước này chính là để cho cậu dùng, nhìn độ lớn của thùng gỗ kia, Lăng Lam không tiếng động đem nó so sánh với thân thể bé nhỏ của mình.


Trời ơi, cái này có còn muốn người khác sống hay không? Uống thứ đó cậu nhất định sẽ trở thành đứa trẻ đầu tiên trong lịch sử vì uống quá nhiều nước mà chết mất.



Lão mẹ của Lăng Lam cũng không độc ác như cậu tưởng, chỉ nghe Lam Lạc Phượng nói: "Độ ấm của nước đã được chưa? Những thứ cần cho Lam nhi tắm đã chuẩn bị hết chưa."


Thật tốt, nguyên lai là dùng để tắm chứ không phải để uống. Lăng Lam rơi lệ đầy mặt, kích động mà ôm chặt lão mẹ nhà mình, rốt cuộc mạng nhỏ được bảo vệ rồi.


"Phu nhân yên tâm, tôi đã kiểm tra rất kỹ càng, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì không tót xảy ra." Lăng Nam Nhất quyết đoán đáp, Lăng Lam chính là hy vọng Lăng gia, bà cũng không dám có chút sơ hở nào.


Lam Lạc Phượng cũng không chần chờ nữa, chỉ vài bai động tác đã cởi hết áo quần của Lăng Lam rồi đặt cậu vào trong thùng nước.


Lăng Lam cảm giác giống như được ngâm trong suối nước nóng, cả người rất thoải máu, một cổ nhiệt lưu thấm vào trong cơ thể và một cảm giác không ngôn ngữ nào có thể diễn tả cũng theo hướng đó đi vào cơ thể. Vừa đau, vừa ngứa. Cảm giác khó chịu ấu khiến cho một người không sợ đau như Lăng Lam cũng không nhịn được mà rên rỉ.


Lam Lạc Phượng thấy thế vô cùng khẩn trương, vội nhìn về phía Lăng Nam Nhất để biết tình hình hiện tại của Lăng Lam.


Lăng Nam Nhất an ủi nói: "Phu nhân, loại tình huống này cũng rất bình thường, tiểu thiếu gia sẽ không có việc gì."


Thời gian dài, Lăng Lam cũng thích ứng được với cảm giác kỳ lạ này, đau đớn từ cơ thể cũng bắt đầu kịch liệt hơn, cậu có cảm giác mình đang phải chịu lại loại đua đớn giống như kiếp trước, khi các tế bào như bị xé rách ra.


Bất quá loại này đau nhức ngược lại làm cho tâm tình Lăng Lam bình tĩnh hơn, cái cảm giác đau đớn ấy đã thâm nhập vào cốt tủy qua trong suốt 24 năm trước, giờ cậu cũng có thể chịu đựng được.


"Ủa? Đây là thứ gì?" Lăng Lam nghe thấy tiếng Tiểu Tứ kinh hô trong đầu.


"Như thế nào?" Tuy rằng cậu đang cảm thấy rất đau nhưng nếu có người ở bên cạnh nói chuyện thì dễ dàng xem nhẹ những đau nhức trên cơ thể này, đây là những kinh nghiệm mà Lăng Lam có được trong kiếp trước, cậu rất thích khi cùng Tiểu Tứ huyên thuyên tám chuyện.


"Năng lượng này rất kỳ quái, nó thế nhưng có thể tăng độ dẻo cũng như độ cường của các tế bào trên cơ thể." Tiểu Tứ rất hiếu kì, thùng nước thuốc là do thứ gì nấu thành? Thế nhưng dữ liệu của nó lại không có một chút tin tức gì về thứ này.


"Hẳn là bí phương tổ truyền của Lăng gia, giúp tăng cường độ cường tráng của cơ thể." Lăng Lam cũng không cảm thấy kỳ quái, Lăng gia tuy nói lớn không lớn nhưng nhỏ cũng không phải nhỏ, dù sao thì Lăng gia cũng đã là một gia tộc truyền lại từ mấy ngàn năm. Mà Lăng Tiêu lại là dòng chính nên việc có những bí phương này cũng không quá kỳ quái.


"Chủ công, thế giới này của người thật quá kỳ diệu. Trời ơi, xem tôi phát hiện ra thứ gì đây, thứ nước đó thế nhưng có 96% là dùng thảo dược nấu ra đó......" Tiểu Tứ kinh ngạc cảm thán nói, không nghĩ tới này lại có nước thuốc thần kỳ như vậy, không hề thấy có chút gì liên quan đến những công nghệ cao, quả nhiên là quá thần kỳ.


Lăng Lam tức khắc hãn, nước thuốc không dùng thảo dược nấu ra thi dùng thứ gì?


"Còn có 4% là cái gì? Thành phần nước thuốc sao mà quen thuộc thế nhỉ.....A....Độc?? Ùm, hẳn là độc của xà, cái gì nữa đây? Bò cạp? Rết, còn có....nhện!!!" Thanh âm Tiểu Tứ càng ngày càng nâng lên, cuối cùng trở thành một tiếng thét chói tai đầy sợ hãi.


Không có biện pháp, đã hơn một năm trôi qua, Tiểu Tứ cũng đã nắm được khá nhiều chủng loại động vật tồn tại ở thế giới này, tuy đối với những con vật khác nó cũng không sợ hãi, những chỉ có những động vật nhiều chân thì không cách nào tiếp thu được, theo cách nói về thẩm mỹ của Tiểu Tứ thì nó không thể nào nhìn thấy những thứ xấu xí tới mức diệt thiên tuyệt địa như vậy được.


Lăng Lam làm lơ cảm với tâm trạng đang điên loạn của Tiểu Tứ, cậu cảm thán thật sâu, không nghĩ tới cậu cái thể cảm nhận được cảm giác trở thành vai chính trong tiểu thuyết.


Ùm, xuyên qua đến tương lai cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, mà xuyên qua có một vị đại thần làm việc dùm khiến cho cậu cũng cần phải nỗ lực không ngừng.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net