Chương 27: Ý nghĩa "Thật sự" của cuộc thi là gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chưa chạy được bao lâu thì bầu trời đang nắng ấm bỗng thay đổi, mây đen bắt đầu kéo tới, sấm sét đánh xuống ầm ầm. Tề Long chạy ở đằng trước nhịn không được lẩm bẩm: "Vì sao mà xui xẻo như vậy, đến phiên chúng ta thì trời lại mưa, mọi người nhanh một chút, nếu như gặp mưa thì chạy càng khó khăn đó, thành tích nhất định sẽ bị ảnh hưởng."


Tề Long nói xong liền muốn tăng tốc thì nghe thấy giọng nói của Hàn Kế Quân ở phía sau: "A Long, đừng tăng tốc, giữ nguyên tốc độ hiện tại."


Tề Long sửng sốt, hắn không hiểu vì sao Kế Quân lại muốn ngăn mình, nếu chạy dưới trời mưa thì thể lực sẽ bị tiêu hao rất nhiều, còn khiến cho tốc độ bị chậm lại nữa. Phải biết là mục kiểm tra này được tính điểm dựa trên thời gian hoàn thành chặng đường, lúc này mà không tranh thủ chạy nhanh thì còn chờ tới khi nào?


Tuy rằng trong lòng Tề Long rất buồn bực, bất quá hắn lại có một ưu điểm rất lớn, đó chính là tự biết mình biết người, hắn biết nếu so sánh về trí thông minh thì Hàn Kế Quân hơn mình tớ mấy cái đầu, thông minh tới mức hắn cũng đó kỳ và hận. Nhưng chả sao cả, Hàn Kế Quân vẫn trở thành người bạn thân nhất của hắn, vì vậy, nếu bạn tốt đã lên tiếng nhắc nhở thì nhất định là hắn ta đã phát hiện ra vấn đề gì mà hắn chưa nhận ra, vả lại dựa theo những kinh nghiệm trước đây thì nghe lời Hàn Kế Quân không bao giờ sai, mà hắn cũng tuyệt đối tín nhiệm anh em của mình.


Vì thế, Tề Long quyết đoán từ bỏ ý nghĩ của mình, vẫn giữ nguyên tốc độ cũ chạy về phía trước. Không thể không nói, tất cả những đứa trẻ nằm trong tổ này đều không phải người háo thắng, trừ Lạc Lãng. Bất Lạc Lãng cao ngạo thì cao ngạo nhưng cũng là đứa trẻ thông minh, Hàn Kế Quân nhắc nhở Tề Long cậu cũng nghe thấy, cho nên cậu cũng không tăng tốc, vẫn chạy theo sát Tề Long như cũ.


Lạc Lãng đối với Hàn Kế Quân rất bội phục, chỉ là đáng tiếc, Hàn Kế Quân lại trở thành bạn tốt của thằng ngốc Tề Lăng, điều này khiến mỗi khi nhớ lại Lạc Lãng lại hận bóp cổ tay không ngừng, hối hận chính mình ra tay quá chậm, không có thể kết giao cùng Hàn Kế Quân, nếu không thằng nhóc Tề Long kia làm gì có cơ hội.


Mà những đứa trẻ trong tổ cũng biết Hàn Kế Quân rất thông minh, nên cũng giữ nguyên tốc độ, cố gắng theo sát đội ngũ, đảm bảo chính mình không bị tụt lại quá xa. Những đứa trẻ có tư cách tham gia khảo nghiệm ở học viện đồng quân của trung tâm Doha đều không phải đồ ngốc, Tề Long cùng Lạc Lãng đánh lộn đã làm cho bọn họ biết, thể thực cùng sức lực của hai người này mạnh hơn bọn họ rất nhiều, nếu như hai người mạnh hơn học còn không sợ đến trể thì họ sợ làm gì.


Hàn Kế Quân chạy nhanh hơn hai bước, sóng vai chạy với Lăng Lam, hắn nhỏ giọng hỏi: "Lăng Lam cậu thấy thế nào?" Hàn Kế Quân cứ có cảm giác như Lăng Lam khẳng định đã phát hiện ra cái gì, đây là trực giác của người thông minh.


"Không phải cậu cũng phát hiện rồi sao?" Lăng Lam dùng bị thương mà liếc nhìn Hàn Kế Quân một cái, nha, lúc này mới gọi là thiên phú trời cho nha. Chỉ mới sáu tuổi tuổi mà đã có thể nhạy bén phát hiện vấn đề rồi, thật sự quá đả thương người khác mà.


Phải biết rằng cậu có thể nhìn ra vấn đề đều là vì bản thân đã sống qua hai đời, hơn nữa còn có những khảo hạch của không gian học tập áp bách bao năm mới đúc kết ra được những kinh nghiệm xương máu và quý giá đó. Đặc biệt là trong một năm này, Lăng Lam không chỉ phải luyện tập thể thuật mà còn bị Nhất hào dùng đủ loại biện pháp cùng thủ đoạn để tra tấn. Điều này hình thành trong cậu một phản xạ, chỉ cần là có chuyện gì thay đổi hay việc gì đó lặp lại thì cậu nhất định phải suy nghĩ sâu xa thêm mấy phần để tránh tai họa bất ngờ ập tới.


Hàn Kế Quân không phát hiện trái tim nhỏ bé của Lăng Lam đang nhỏ máu, khuôn mặt nghiêm túc tiếp tục nói: "Ừm, cho dù chúng ta có tăng tốc độ hay không tăng tốc, thì chuyện gì tới cũng sẽ tới, có lẽ các giám khảo muốn xem biểu hiện hỗn loạn của chúng ta."


"Từ lúc ban đầu giám khảo chưa từng nói lộ trình cụ thể cho chúng ta, như vậy bài kiểm tra này không có điểm kết thúc sao? Tôi rất hoài nghi về vấn đề này." Lăng Lam nhanh chóng nói suy nghĩ của mình, Hàn Kế Quân thông minh nên Lăng Lam cũng không dấu diếm.


Cuối cùng không cần giả ngu nữa, quả nhiên ở chúng một chỗ với yêu nghiệt thì bản thân cũng không quá yêu nghiệt. Lăng Lam cảm động khóc trong lòng, sáu năm qua cậu sống thật rất không dễ dàng.


Câu nói của Lăng Lam làm Hàn Kế Quân suy tư, hắn nghĩ nghĩ mới nói: "Có lẽ ngay từ lúc chúng ta tiến vào sân thể dục thì cuộc kiểm tra cũng đã bắt đầu rồi."


"Vì sao lại nói như thế nào?"


"Nơi này thật sự là sân thể dục sao?" Lời nhắc nhở của Hàn Kế Quân làm Lăng Lam chấn động, cậu nhớ lại khi mình bước vào cánh cửa kia, hình như nó không giống cửa vào của một sân vận động lắm.





"Cứ vậy xem sao đã." Lăng Lam cùng Hàn Kế Quân ăn ý mà liếc nhìn nhau một cái, cơ hồ đồng thời nói ra quyết định mình. Nếu đã tiến vào thì cũng chỉ có thể vừa đi vừa xem xét.


Không chạy bao lâu, mưa bắt đầu to lên, nước mưa rơi tầm tã khiến cho Lăng Lam cùng chín người còn lại ướt như chuột lột, mưa nặng hạt che luôn tầm mắt của bọn họ, con đường dưới chân cũng trở nên lầy lội, nước mưa làm quần áo dính sát vào trên người khiến cho cảm giác khó chịu càng tăng lên. Lúc này, sau khi đã chạy hơn ngàn mét, mọi người đều bắt đầu thấy mệt, nhất là hai bé gái duy nhất trong đội bắt đầu thở hổn hển.



"Đây là nước thật, không phải là hình ảnh ảo." Lăng Lam cảm nhận cảm giác cơ thể truyền đến não bộ, xem ra cảnh tượng ảo này có sử dụng công cụ thực, như vậy trong phạm vi mà bọn họ đang chạy hẳn có rất nhiều vòi nước đây...


Nếu đã biết chính mình đi vào một thế giới ảo, Lăng Lam liền làm lơ những khung cảnh mình đã thấy, trong đầu bắt đầu vẽ nên bố cục thật sự ở đây.


Phải nói cảnh ảo này thật sự rất phù hợp với khung cảnh của sân thể dục, bởi vì đường chạy của sân thể dục chính là một cái vòng lớn, mọi người ở trong đó vòng dù có chạy vô số vòng cũng không hoài nghi chính mình đang ở trong một phòng cách biệt.


Nhóm người của Lăng Lam lại chạy thêm mấy ngàn mét, cảm giác như đã chạy vô số vòng, nhưng lại không có một vị giám khảo nào báo còn bao nhiêu vòng. Việc không biết chính xác lộ trình làn cho mấy đứa trẻ bắt đầu lo lắng, cùng mệt mỏi, đặc biệt là hai cô bé, tốc độ trực tiếp chậm lại, rớt xuống sau cùng.


Là anh của hai cô bé, Lạc Lãng và Hàn Kế Quân lại đối tình huống này làm nhìn như không thấy, vẫn như duy trì tốc độ cũ chạy về phía trước.


Lăng Lam thấy thế mày nhăn lại, chẳng lẽ không giúp một chút sao?


Hàn Kế Quân tựa hồ nhìn thấy sự chần chờ của Lăng Lam vội giải thích: "Muốn trở thành một quân nhân đủ tư cách, nhất thiết phải dựa vào năng lực của chính mình, bây giờ giúp hai người bọn họ thì sao, trên chiến trường, là không thể dựa vào người khác mà sống sót."


Lời nói của Hàn Kế Quân tựa hồ rất có đạo lý, Lăng Lan cũng không phải thánh mẫu, cậu cũng không thể giúp được. Cậu vừa định bỏ mặc thì một ý niệm lại hiện lên tâm trí làm cậu chấn động.


Cuộc thi này thật sự chỉ bởi vì khảo hạch sức chịu đựng và tốc độ sao? Nếu đơn thuần chỉ như vậy thì chỉ cần sử dụng cả sân thể dục là được rồi, vì sao cần phải sử dụng đến máy tạo ảo giác trân quý như vậy? Hơn nữa còn phân ra nhiều tổ nữa chứ.


Nhớ tới những cuộc thi Maraton ở kiếp trước, tất cả đều là mấy chục ngàn người cùng chạy một lượt, mà Lăng Lam quan sát độ rộng của đường đua, không quá 50m, như vậy cho dù có 500 hay 1000 người thì vẫn có thể chạy dư sức, vậy vì sao giám khảo không để một lượt nhiều người chạy để đỡ mất thời gian.


Xem ra bài kiểm tra này còn có ý nghĩa nào khác, đến tột cùng nó là gì? Lăng Lam đã tìm ra được mấu chốt của vấn đề, bây giờ chỉ cần cố gắng tìm đáp án thì việc vượt qua thử thách này chỉ còn vấn đề thời gian thôi.


Những lời nói của giám khảo lúc ấy có ám chỉ gì? Tiểu Tứ cảm ứng được suy nghĩ của Lăng Lam nên nhanh chóng phát lại lời nói của giám khảo lúc nãy.


Ặc, trừ bỏ những thông tin muốn người khác biết, còn lại chẳng khai thác được gì, quả nhiên, không hổ là đội ngũ tinh anh của quân đội.


Quân đội? Trong đầu Lăng Lam linh quang chợt lóe, nó ngay lập tức bị cậu bắt được: Nếu giám khảo của bọn họ đều đến từ quân đội, đây không phải cũng là một loại ám chỉ ư. Hơn nữa, mười người một tổ, đây chính là đơn vị nhỏ nhất của một đội ngũ trong quân đội.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net