Chương 4: Giọng nói trẻ con trong đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lần tu luyện này Lăng Lam bỗng nhiên cảm thấy vô cùng tốt, toàn thân thoải mái giống như được ngâm trong suối nước nóng khiến cho cậu muốn ngủ mãi chẳng muốn thức dậy. Đáng tiếc, không biết tên nào đó cứ không muốn buông tha cho cậu, ở bên tai cậu vẫn luôn nói không ngừng, tựa hồ vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Cậu đột nhiên lĩnh ngộ được thâm ý trong câu nói của Tôn Ngộ không mỗi khi bị Đường Tăng niệm kinh trách phạt.


Dường như có một con ruồi bọ, ong...... Thực xin lỗi, không phải một con, là một đống con ruồi bọ vây quanh người, ong ong ong...... Cứu mạng a!!!


Giờ phút này cũng muốn giống như Ngộ Không đem đám ruồi bọ này bắt lại, sau đó đem từng con từng con bóp chết.


Cậu nâng tay lên phẩy phẩy. Xôn xao —— toàn bộ thế giới im lặng trở lại.


Đương nhiên Lăng Lam chỉ có thể ngẫm thôi, bởi vì đám ruồi bọ này đang ở trong đầu cậu, và cậu không có biện pháp để bắt lấy chúng nó rồi tử hình ngay tại chỗ.


Rốt cuộc Lăng Lam cũng không chịu được loại âm thanh đang không ngừng quấy rầy này, cậu bị bắt buộc phải tỉnh lại, cậu vừa tức muốn hộc máu vừa điên cuồng hét ở trong lòng: "Nha, ngươi rốt cuộc là ai?"


Thanh âm nho nhỏ tựa hồ bị cậu sư tử hà đông "hét" làm cho sợ hãi, hồi lâu mới thật cẩn thận mà trả lời nói: "Tôi là cơ giáp học tập ở hành tinh Mộng Đa Lạp thuộc vương quốc robot số 444444444! Cũng sẽ là người đồng hành cùng bạn trong quá trình trưởng thành..."


Lăng Lam sửng sốt, chẳng lẽ chính mình chuyển thế đầu thai thế giới mới, mỗi đứa trẻ đều sẽ được trang bị loại học tập cơ này sao? Xem ra khoa học kỹ thuật ở nơi này rất lợi hại, không biết cùng với thế giới trước của cậu khác nhau bao nhiêu.


Tựa hồ cảm nhận được nghi vấn của Lăng Lam, giọng trẻ con lại lần nữa vang lên, trong lời nói tựa hồ thực khinh thường thế giới này: "Thế giới này sao có thể có được học tập cơ tiên tiến như tôi được? Hơn nữa, cậu quên rồi sao, vào thời khắc mà tinh thần thể của cậu hòa tan vào năng lượng của thế giới trước, là tôi đem cậu thu gom kéo trở về."


Lăng Lam đột nhiên nhớ tới thanh âm trẻ con mình nghe được sau khi "chết" đi đây sắc mặt thay đổi: "Đến cùng là có chuyện gì đang xảy ra?"


Giọng trẻ con lại lần nữa trả lời: "Thân thể kiếp trước không có biện pháp chịu dựng được sức mạnh tinh thần quá lớn của cậu nên mới khiến thân thể của cậu hỏng mất, dẫn đến hiện tượng "chết" đó. May mắn vào thời khắc cuối cùng, tôi đã đem tinh thần lực mà cậu phát ra gom về lại, mà vận khí của cậu cũng quá tốt, vừa lúc đó lỗ hỗng thời gian vạn năm mới xuất hiện một lần diễn ra, vậy nên tôi thừa cơ sử dụng chút năng lực còn lại của cậu đem tinh thần thể đó đến thế giới tương lai vạn năm sau."


"Nghĩa là sao?" Lăng Lam rất hiếu kì, vì cái gì vận khí cậu lại tốt như vậy?


Giọng trẻ con khinh bỉ nói: "Bởi vì tại tinh cầu mà cậu sinh sống trước kia thân thể của con người sinh ra là rất yếu đuối, dù tôi có mang tinh thần thể của cậu đầu thai lần nữa thì cũng sẽ khó thoát khỏi cái chết, thân thể thai nhi quá yếu, căn bản không thể duy trì được lượng tinh thần thể quá lớn của cậu."


Tựa hồ cảm giác chính mình chưa nói rõ ràng, giọng trẻ con bổ sung nói: "Dù có trở thành người lớn cũng không được, kết quả vẫn là khiến cho cậu chết sớm mà thôi."


Lăng Lam đánh cái rùng mình, cái loại đau đớn khi mà cơ thể toàn thân vỡ tan, sau đó từ từ khép lại, cảm giác đau đớn đớn đó cậu không bao giờ muốn nhớ lại nữa.


Nghĩ đến đây, Lăng Lam lo lắng hỏi: "Chẳng lẽ hiện tại thân thể của ta sẽ không có vấn đề gì sao?"


Giọng trẻ con đắc ý nói: "Đó là đương nhiên, vạn năm sau tinh thần lực đã thành công được phát hiện, trẻ con ở đây ngay từ trong bụng mẹ đã có thể trạng cường tráng, thậm chí có những đứa trẻ mới sinh mà thân thể đã có thể chịu đựng tinh thần lực cấp ba, bốn rồi đó. Cho nên chỉ cần dành ra chút tâm tư để chăm sóc thân thể thì cậu sẽ không bị "chết" nữa.


Nghe thấy câu nói này Lăng Lam mới yên tâm được một chút. Có thể sống sót liền tốt, cậu cũng không có yêu cầu cao hơn.


Bất quá, lời nói tiếp theo của giọng trẻ con đó lại khiến cho Lăng Lam tiếp tục lo lắng: "Bất quá, tôi cũng đang giúp cho cậu khống chế tinh thần lực chính mình, nếu không, dựa vào độ cường trạng của thân thể hiện tại cũng không cách nào chịu nỗi tinh thần lực của cậu đâu."


"Vậy, có thể có nguy hiểm hay không?" Giọng nói của cơ học tập này có phải còn hơi non nớt hay không? Có đáng tin không đây? Lăng Lam lo lắng.


"Tôi chỉ có thể khống chế tinh thần lực của cậu trong vòng hai năm, nếu cậu không nắm chặt thời gian, cố gắng đề cao độ dẻo dai, cùng cường tráng của tế bào vậy thì "chết" là một việc không thể tránh khỏi!"Giọng trẻ con tựa hồ có chút vui sướng khi người gặp họa, khiến cho Lăng Lam vừa cảm thấy nguy cơ của mình, cũng khiến cậu hận nó nghiến răng. Nếu đều xuyên qua thời không, vì sao tiểu gia hỏa này không chọn một cái thế giới hoàn hảo để ngăn chặn cái hậu hoạn này chứ???


Giọng trẻ con thực ủy khuất, nó nói: "Cửa ra của lỗ hổng thời không xuất hiện ở địa phương nào ai cũng không biết được. Tôi cũng đã nói cậu rất may mắn mà, nếu như bị đưa tới thế giới không bằng thế giới này thì cậu đã chết yểu rồi."


Lăng Lam nghe xong cảm giác thật không tốt, nói như thế nào thì chính mình có thể sống sót đều là nhờ công lao của gia hỏa này, chính mình sao lại có thể lấy oán trả ơn được.


Không đúng, Lăng Lam nghĩ đến mình trước ba tuổi, tuy rằng thân thể thật suy yếu, phải thường xuyên nằm trên giường vì bị bệnh, nhưng cũng không tới mức thân thể bị hỏng mất, thân thể của cậu là sau ba tuổi đột nhiên càng ngày càng yếu đi, chẳng lẽ...... Lăng Lam mặt lạnh lùng nói: "Ngươi có phải còn có chuyện gì không nói cho ta biết hay không?"


Giọng trẻ con cảm nhận được chân tướng bí mật mà nó vẫn luôn muốn che dấu đã bị ký chủ biết được, bất đắc dĩ chỉ có thể thành thật trả lời: "Tôi cũng không biết, chỉ là lúc tôi thức tỉnh thì đã bị mặc định cùng cậu rồi, tôi đã thí nghiệm tinh thần lực của cậu, tại thế giới kia của cậu, tinh thần lực của cậu lớn cao hơn người thường rất rất nhiều, đạt tới nhị cấp, đây có lẽ là nguyên nhân mà tôi bị trói buộc với cậu không thể rời đi được.... Đương nhiên, tôi thức tỉnh là tác nhân trực tiếp làm cho tinh thần lực của cậu tăng thêm một bậc, mà tinh thần lực cấp ba, thì thân thể của những người nơi đó không thể thừa nhận được."


Rốt cuộc tìm được lý do thật dẫn đến cái " chết" của mình, trong lòng Lăng Lam trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cậu không biết nên dùng bộ mặt gì đối đãi với giọng nói không ngừng bên tai đó.


Giọng trẻ con luống cuống, nó thương tâm nói: "Tôi không phải cố ý, đến tột cùng như thế nào gặp gỡ cậu, tôi cũng không biết rõ ràng. Tôi rõ ràng chỉ có thể tồn tại ở Mộng Đa tinh hệ mà." Cái tinh cầu nguyên thủy kia, nó đến tột cùng như thế nào lại xuất hiện ở đó, đến bây giờ nó còn không thể giải thích được.


Lăng Lam tự nhận mình là người không thể nhìn người khác khóc, vô luận là bản thân hay là người khác, cậu cũng đều không thể chịu đựng được. Tất cả đều bởi vì bệnh của cậu, cha mẹ cơ hồ mỗi ngày đều thương tâm mà khóc, cố tình tất cả những khung cảnh đó cậu đều xem hết trong mắt, trong lòng cũng rất rõ ràng, nhưng lại không có biện pháp đi an ủi bọn họ. Điều này làm cho Lăng Lam cực hận chính mình vô năng. Vì thế, một trong những điều cấm kỵ trong cuộc sống của Lăng Lam chính là khóc, dù có chuyển thế đổi kiếp thì khóc hay nhìn thấy người khác khóc đều là một trong những điều Lăng Lam kỵ nhất.


"Được, ta không trách ngươi, chỉ có thể nói này hết thảy đều là số mệnh." Lăng Lam đầu hàng, cũng không muốn nhắc tới nữa. Này tự xưng cơ giáp học tập cơ gia hỏa thượng một đời đích xác hại cậu một mạng, lại cũng còn cậu một mạng, nó không thiếu cậu cái gì.


Nghĩ đến cha mẹ kiếp trước đã có em trai chăm sóc, hơn nữa lại mất đi trói buộc là cậu, gia đình đó hẳn sẽ dễ sống hơn nhiều, cũng sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều, nghĩ như vậy Lăng Lam liền bình thường trở lại.


Có lẽ kiếp trước những đau nhức tra tấn mà thân thể mang lại khiến cho tâm của Lăng Lam trở nên kiên cường vô cùng, rất nhanh cậu liền bỏ qua những ràng buộc của kiếp trước, trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng không ít.

Tâm không còn tạp niệm cậu rất nhanh liền nhớ tới chính mình bị học tập cơ này kiên trì đánh thức, đến cùng là có chuyện gì đây? Không thể tưởng được hai người lải nhải dài dòng nửa ngày, thế nhưng lại không nghĩ đến vấn đề này. Lăng Lam hung hăng, chẳng lẽ sau khi biến thành trẻ con, năng lực tư duy của cậu cũng sẽ trở nên kém như vậy.


"Đúng rồi, ngươi vừa rồi đánh thức ta đến tột cùng là vì chuyện gì?" Lăng Lam hỏi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net