Chương 43: Trải qua Cái Chết!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lăng Lam vốn tưởng mình sống trong khu rừng này từ hai đến ba năm thì mới có thể hoàn thiện kỹ năng săn bắt của mình, khiến nó trở thành thói quen thì mới được, nhưng sự thật đã chứng minh, con người luôn là giống loài cực kỳ thông minh, đặc biệt là những người có khả năng công kích và phòng thủ, khả năng thích ứng với những hoàn cảnh xấu lại càng nhanh hơn bình thường. Chỉ một tháng sau khi đến đây, cậu đã có thể hành động tự do trong khu rừng rậm nguyên thủy này.


Lăng Lam vốn không phải người lỗ mãng cho nên sau khi Nhất hào đạo sư biến mất, mỗi một bước cậu đi đều thập phần dè dặt cẩn thận. Dù sao chưa bao giờ tiếp xúc qua rừng rậm nguyên thủy, cậu đối với nơi này căn bản không biết gì, hơn nữa cậu tin chắc ở nơi rừng rậm nguyên thủy này khẳng định rất đáng sợ, lúc đầu cậu cũng chẳng dám đi săn gì suy nghĩ duy nhất chỉ là làm cách nào sống sót qua ngày thứ hai.


Trên thực tế, cậu vẫn suy nghĩ mọi chuyện quá dễ dàng, sự đáng sợ của rừng rậm nguyên thủy đã vượt quá cả sức tưởng tượng của cậu, chưa chờ đến tối cậu đã bị một con rắn ẩn núp trong bụi cỏ cắn bị thương. Đây là cậu lần đầu tiên cậu cảm nhận được cái chết là gì, mà theo cách nói của thế giới tiểu thuyết trong kiếp trước thì đây chính là "mở đầu" cho cái chết.


Kỳ thực lần chết "đầu tiên" của Lăng Lam cũng không thoải mái chút nào, thậm chí có chút khủng bố, máu chảy đầm đìa, khiến người xem không dám ăn cơm, vô cùng khủng bố.


Đời này kiếp này Lăng Lam tuyệt đối không muốn nếm thử kiểu chết ấy nữa. Này, cái cảm giác đau đớn kịch liệt ấy còn đáng sợ hơn nhiều so loại đau đớn của bệnh tật ở kiếp trước, đau hơn cả nỗi đau đi vào cốt tủy khi ngâm nước thuốc, bởi vì cảm giác độc phát khi bị rắn cắn này không chỉ đau mà còn cảm giác ngứa, ngứa lan ra khắp cơ thể.... Cảm giác mà hẳn cuộc đời cậu sẽ không bao giờ quên được.


Lăng Lam đau vẻn vẹn ba ngày mà cũng ngứa vẻn vẹn ba ngày, cậu tận mắt nhìn máu mình chảy ra từ những vết lỡ loét trên cơ thể, từng chút từng chút một, trong lòng bỗng nhiên có cảm thấy khoái cảm lạ lùng. Sau đó cơ thể bắt vỡ ra, tán thành những mạch nhỏ chỉ còn giơ khúc xương trụi lũi, lúc này cô mới mất đi một hơi cuối cùng.


Cậu vốn tưởng mình rốt cục được giải thoát rồi, có thể rời đi cái khu rừng đáng sợ này có thể trở lại đời thật thì.... mở mắt ra, vẫn là nơi mà Nhất hào đã thả cậu lại. Lúc này Lăng Lam mới hiểu được sự biến ảo của cái không gian học tập này, không đơn giản giống cậu nghĩ, chống đỡ một thời gian là trở về.


Nó có thể là một nhiệm vụ, nếu không hoàn thành thì mãi mãi không thể trở về được.


Dù không có cách nào có thể quên cảm giác đáng sợ ở lần chết "đầu tiên" nhưng để có thể trở về hiện thực, cậu không thể không cổ vũ chính mình, đánh lại tinh thần, tiếp tục hướng về chỗ sâu nhất trong rừng để thám hiểm, hoàn thành nhiệm vụ này. Lăng Lam vẫn chưa quên lời nói của Nhất hào, ý tứ rất rõ ràng, học đi săn là như thế nào.


Nhưng lúc Lăng Lam thành công đánh chết những loại động vật yếu hơn mình thì không gian học tập lại không có chút động tĩnh nào muốn đá cậu ra ngoài. Lúc này cậu chỉ biết nhiệm vụ đi săn này bắt cậu phải đấu với những loại mãnh thú mạnh hơn cậu mới được.








Vì vậy cậu bắt đầu khiêu chiến với khu rừng này, một đường gặp qua vô số hiểm cảnh, có khi mắn may tránh được, đương nhiên chủ yếu vẫn là tử vong.


Có khi cậu bị thực nhân nghĩ ( kiến ăn thịt ) cắn nuốt trở thành một đống xương khô, cũng có lúc bị lừa bởi vẻ ngoài dễ thương của một loài động vật lừa rồi trở thành bữa ăn của chúng. Đôi khi do uống phải nước độc hay không cẩn thận bị muỗi cắn cô cũng bi ai bỏ mình.


Bất quá vô số lần chết đi sống lại cũng không phải đồ bỏ, cậu dần dần học được cách làm thế nào để sống trong khu rừng đáng sợ này, cậu học được cách tổng kết kinh nghiệm, cũng học cách vứt đi những yếu đuối cùng thiện tâm, chỉ để lại bình tĩnh và nhẫn tâm. Từ đó tất cả sinh vật trong khu rừng này đối với cậu chỉ còn 2 loại, một là đồ ăn và hai cũng là đồ ăn, chỉ khác ở chỗ ăn dễ hay ăn khó.



Cứ như vậy Lăng Lam từ cảm giác thấp thỏm, lo lắng hãi hùng lúc đầu đến bây giờ đã bình tĩnh tự nhiên, đối mặt với bất luận nguy hiểm gì đều không sợ hãi, hạ bút thành văn, tiêu diệt toàn bộ. Bây giờ toàn bộ khu rừng nguyên thủy giống như sân sau nhà cậu vậy, tất cả sinh vật cũng như những nơi nguy hiểm cậu đều rõ như lòng bàn tay.



Lần này lựa chọn tiêu diệt vương của đầm lầy là do cậu suy nghĩ cặn kẽ mới hạ quyết định. Tuy ở đây là đầm lầy sẽ nguy hiểm hơn so với những nơi khác nhưng như vậy thì sao, nó có lợi cho vua đầm lầy nhưng cũng cũng chưa chắc gây bất lợi cho cậu.


Cứ như vậy bắt đầu Lăng Lam mai phục, thử vài lần đều thất bại, kết quả chủ yếu cuối cùng vẫn là cậu trở thành một phần của vương đầm lầy, chỉ đôi khi may mắn lắm mới chạy thoát được vài lần. Bất quá mỗi một lần thất bại đều là một lần kinh nghiệm, từ từ Lăng Lam bắt đầu nắm giữ thói quen của vua đầm lầy, tuy mỗi ngày đều nhìn nó bò ra bò vào nhưng vẫn nhịn xuống giám sát một tuần rồi mới xuất thủ.


Lăng Lam còn nhớ bị Nhất hào quở trách lúc trước, nói cậu không hiểu hư hư thực thực, liên tiếp đánh lén và không phải là đánh lén. Lăng Lam, tuyệt đối không phạm một lỗi hai lần.


Mà ngày nay Lăng Lam lại phát hiện được một cơ hội rất khó xuất hiện, có lẽ một tuần liền Lăng Lam không ra tay nên nó nghĩ rằng mình đã ăn hết loài sinh vật không có măt trước đây. Hơn nữa thứ nó săn lần này chính là món khoái khẩu của nó, thịt tuyệt đối ngon lành, khiến tâm tình nó cực kỳ vui vẻ, luôn luôn cảnh giác cũng lơi lỏng quên phòng bị....


Vì thế Lăng Lam quyết đoán xuất thủ, lưu loát, nhất kích tất sát. Lần thành công này cũng chứng minh Lăng Lam thật sự đã nắm giữ được làm cách nào để che giấu sát ý, bắt được con mồi.


Vua của vùng đầm lầy chết, Lăng Lam nhắm mắt tinh tế nghiệm lại cảm giác thành công vừa rồi, không có kích động, không có hưng phấn, chỉ có bình tĩnh cùng chuyên chú, Lăng Lam đã nhận điểm khác biệt vừa rồi, cũng biết bản thân trước kia quá để ý kết quả cho nên không thể duy trì cái trạng thái lòng yên tĩnh như băng, một khi như sát khí sẽ tràn ra.


Lăng Lam nở nụ cười, cậu nắm chặt tay mình, có lẽ cậu có thể trở về rồi, rời đi cái địa phương quỷ quái này. Tuy rằng giờ phút này Lăng Lam đã không sợ khu rừng nguyên thủy này nữa nhưng cậu vẫn không thích nơi này, quá tịch mịch, không có người cùng cậu nói chuyện, cũng không có ai có thể cho cậu ấm áp, cậu sắp bị loại cảm xúc tên là cô độc áp cho suy sụp rồi, may mắn lực nhẫn nại của cậu siêu cường, bằng không không chết cũng đã phát điên rồi.


Đúng lúc này, Lăng Lam cảm thấy phía sau có chút dị thường, cậu không có xoay người chỉ thay đổi vị trí cơ thể để chuẩn bị vừa phòng thủ vừa phản kích.


"Làm không tồi!" Phía sau truyền đến một thanh âm quen thuộc, thanh âm này khiến Lăng Lam vừa kích động vừa phẩn hận, phẩn hận mười phần.


Cậu không cần suy nghĩ, trực tiếp xoay người búng thân lên cao, nương theo cổ lực này, cậu xoay chân quyết đoán đánh về phía người sau lưng...


Nha, Nhất hào chết tiết! Bà đây muốn đánh chết ngươi! Trải qua hết tất thảy dày vò, Lăng Lam rốt cuộc không thể tỏ ra lạnh nhạt nữa.


Nhất hào đạo sư mặt không biểu cảm, nhìn Lăng Lam công kích tới, động cũng không động, chỉ vươn hai ngón tay, trực tiếp chặn lại cái chân nhỏ của Lăng Lam.


"Oành!" Một tiếng vang nhỏ vang lên lúc hai người tiếp cận nhau, Lăng Lam bỗng cảm thấy một cổ năng lực mạnh mẽ đánh úp về phía mình, cả người cậu bị bay ngược ra ngoài. Lúc này, cái chân vừa đá chết vua đầm lầy kia giờ bỗng chết lặng không thể cử động nữa.



Lăng Lam ở trên không trung uốn người, không chế thân thể của mình để đáp xuống vị trí lúc nãy, trên đầu của vua đầm lầy.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net