Chương 3: Thanh mai trúc mã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Phương Thanh Vũ một thanh bạch y xuất trần phất phiêu trong gió, thần sắc thanh khiết, không nhiễm bụi trần bước vào Nguyệt Vân Lâu, tự nhiên không khí ái mụi xung quanh không có nữa phần liên quan tới nàng, ai nhìn tới cũng nghĩ nàng là Quan Thế Âm Bồ Tát vừa đáp xuống từ chín tầng mây, tay cầm thuỳ dương liễu vẫy nước Cam Lộ, thanh tẩy mọi tội lỗi chốn phong hoa, phổ độ chúng sinh.

Diêu Mama nhìn Đông Phương Thanh Vũ một bộ thanh tâm quả dục, khóe môi giật giật: "A di đà phật, tiểu tức phụ tới đây tìm phu quân?"

Đông Phương Thanh Vũ trắng mắt liếc Diêu Mama, không được tự nhiên nói: "Ta ghé xem một chút liền đi"

Diêu Mama sắc mặt càng khó coi, xem ra tiểu nương tử này là đi bắt gian, nếu để nàng bước vào chẳng phải chính là tự mình đạp đổ chén cơm hay sao? Lại nói nàng ta mỹ hơn cả át chủ bài của Nguyệt Vân Lâu, một khi nàng ta bước vào chỉ sợ thế gia công tử mối ruột của bà liền xách dép chạy theo nàng, nghĩ vậy Diêu Mama không khí khách đưa tay chặn lại: "Nơi này để nữ tử vào thực không thích hợp, cô nương thứ lỗi"

Đông Phương Thanh Vũ không lập tức trả lời bà ta, từ trong ngực áo lấy ra một lệnh bài đưa tới trước mặt Diêu Mama.

Diêu Mama nhìn thoáng qua lệnh bài trên tay Đông Phương Thanh Vũ, trong lòng cả kinh, lập tức đưa mắt ra hiệu cho mấy nam đinh đang cản đường Đông Phương Thanh Vũ, ý nói để nàng đi vào.

Một đường này Đông Phương Thanh Vũ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, đem từng gian phòng của Nguyệt Vân Lâu mở tung, mặt nàng đã sớm trăm hoa đua nở, từ trắng chuyển hồng, từ hồng chuyển đen sau khi chứng kiến một loạt hình ảnh chọc người mù mắt của các nam thanh nữ tú. Đông Phương Thanh Vũ cho rằng bao nhiêu thẹn thùng mà nử tử nên có trong cuộc đời đều đã bị nàng dùng hết trong một lần. Sắc mặt nàng đông cứng, trong lòng thề rằng Lâm Vân Hề nếu để nàng tóm được nhất định phải trả giá.

Đông Phương Thanh Vũ đứng trước gian phòng lớn nhất của Nguyệt Vân Lâu, bên trong không một tiếng động, mọi nghi ngoặc đều được nàng truyền vào một cước đá bay cánh cửa.

Nhưng khi nhìn đến một màn trước mắt, Đông Phương Thanh Vũ sợ đến á khẩu, trước mắt nàng chẳng phải ai khác lại là Đông Cung Thái Tử y phục không chỉnh tề ngồi trên ghế, trên đùi hắn là một nữ tử một thân tố y, lưng eo mảnh khảnh đưa lưng về phía nàng, đầu nàng ta đang vùi vào cổ Thái Tử.

Chính là Tề Thịnh cũng không đỡ được người bước vào lại Đông Phương Thanh Vũ, hắn đã sớm bị mồ hôi mẹ mồ hôi con làm ướt lưng áo, lúc này nữ tử trên đùi hắn lại dùng sức nhéo mạnh vào lưng eo khiến hắn không khỏi hít một ngụm khí lạnh, ý của nàng chính là giục hắn lập tức trục khách.

Tề Thịnh hơi cong khóe môi, nhìn không ra hắn đang cười hay đang khóc: "Đông Phương cô nương đến thanh lâu bắt gian phu quân?"

Đông Phương cô nương? Vậy mà là nàng ta. Đại não Lâm Vân Hề như vừa tiếp nhận một thông tin khủng bố khiến toàn thân nhất thời bất động. Mười chín năm nhân sinh của Lâm Vân Hề đã nghe qua vô số truyền kỳ về Đông Phương tiểu thư đến phát ngán, gì mà nàng chính là tiên nữ hạ phàm, phổ độ chúng sinh, thật là lố bịch. Không nghĩ đến lần đầu gặp mặt đối phương chính là một màn đánh tới gà bay chó sủa. Càng bất ngờ hơn là nam nhân kia vậy mà nhận thức Đông Phương Thanh Vũ, xem thái độ mười phần tuân phục của nàng ta, sợ rằng lai lịch của nam nhân này không tầm thường. Lâm Vân Hề thầm than thân trách phận, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, bây giờ lại vớ phải một đại phiền toái.

"Công tử" Đông Phương không được tự nhiên thi lễ.

Tề Thịnh làm như không có việc gì đáp: "Đông Phương cô nương thứ lỗi hôm nay bổn công tử không thể tiếp ngươi, lại nói Y Y tiểu nương tử da mặt mỏng như vậy lại bị ngươi làm cho hoảng sợ đến bực này, ngươi bảo ta làm sao dỗ dành mỹ nhân đây" vừa nói hắn vừa thương hoa tiếc ngọc xoa lưng nữ tử ngồi trong lòng hắn.

Đông Phương Thanh Vũ biết rõ nàng không thể đụng tới Thái Tử: "Làm phiền công tử, tại hạ cáo từ", chỉ là ánh mắt nàng vô pháp từ trên người nử tử khi rời đi, nắm tay trong ống tay áo siết chặt, bất đắc dĩ rời khỏi phòng.

Nghe được âm thanh cửa đóng lại, Lâm Vân Hề cùng Tề Thịnh đồng thời thở ra một tiếng, nàng dứt khoát từ trên người Tề Thịnh trèo xuống, một đường đi thẳng về phía tủ mở ra, chỉ thấy bên trong là một mỹ nữ tay chân bị trói, miệng bị nhét một miếng vải, nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Vân Hề.

Lâm Vân Hề vươn tay khiêu cằm nàng ta đối mặt với nàng, cười nhàn nhạt nói: "Liễu cô nương nghe danh đã lâu bất quá cũng không đẹp bằng ta"

Liễu Y Y nhìn nữ tử có đôi mắt đẹp, đuôi mắt hơi khiêu, khoé mắt lại mang một vẽ tuỳ hứng, làm nàng lộ ra mười phần dáng vẻ câu nhân.

Đích thị là một con hồ ly tinh câu hồn đoạt phách!

Lâm Vân Hề mày đẹp khẽ nhíu, "Liễu cô nương đừng trừng mắt nhìn ta như vậy, bổn cô nương không có sở thích cùng người khác tranh giành nam nhân" nói đoạn nàng lại hứng thú nhìn Liễu Y Y, "Liễu cô nương nếu ấm ức, lần sau ta nhất định sẽ tiếp đãi chu đáo hơn".

Nghe tới đây Liễu Y Y liền ra sức giãy dụa, tốt xấu gì nàng cũng là hoa khôi đầu bài của Nguyệt Vân Lâu. Chính là lúc nãy Diêu Mama nói với nàng rằng có một nam tử trẻ tuổi vừa ra tay đã trả tám trăm lượng bạc, còn bảo nàng phải chu đáo tiếp đãi hắn. Liễu Y Y lúc đó còn mơ mộng rằng chỉ cần nàng nắm được trái tim của nam nhân kia thì ngày bước khỏi chốn phong hoa tuyết nguyệt này không còn xa. Nào ngờ vừa gặp là đã thấy hắn dắt theo một nữ tử, nàng còn chưa hiểu chuyện gì đã bị nàng ta kề dao lên cổ buộc nàng tráo đổi y phục với nàng ta, y phục còn chưa mặc tốt đã bị nàng ta không nói hai lời trói lại, quăng vô tủ. Bây giờ nàng ta mở miệng lại nói không thích cùng nàng tranh giành nam nhân, lại còn muốn có thêm lần sau, hỏi thử xem nàng làm sao nuốt xuống cục tức này!

Lâm Vân Hề không tiếp tục trêu chọc Liễu Y Y, nàng đến trước mặt Tề Thịnh, chấp tay cảm tạ: "Hôm nay công tử ra tay tương trợ, ngày sau có duyên chắc chắn sẽ đáp lại"

Tề Thịnh nhìn nàng một bộ muốn rời đi, gấp giọng hỏi: "Cho hỏi quý danh của cô nương"

Lúc này Lâm Vân Hề đã tiêu sái đi đến bên cửa sổ, nàng quay đầu nhìn hắn, khoé mắt cong cong: "Ta và công tử bất quá chỉ là bèo nước gặp nhau, chuyện đó quan trọng sao?", dứt lời nàng liền đạp gió phóng ra ngoài cửa sổ, rất nhanh thân ảnh này đã chìm vào trong bầu trời đêm.

***

Thừa Tướng phủ,


Đã là gần giờ Hợi mà Lâm Vân Hề còn chưa chịu hồi phủ, Tiểu Hoa như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, nàng  gấp đến độ không ngừng đi tới  lui trong phòng, tiểu thư muộn như vậy vẫn chưa hồi phủ sợ là đã gặp chuyện.

"Cạch"

Âm thanh mái ngói bị giở lên nhất thời đánh tan dòng suy nghĩ của Tiểu Hoa, nàng mừng rỡ ngẩng đầu lên nhìn người đang chật vật từ nóc nhà lẻn vào phòng.

Lâm Vân Hề vừa đáp xuống đã bị Tiểu Hoa ríu rít vây quanh, miệng hỏi không ngừng: "Tiểu thư sao hồi phủ trễ vậy, bị phát hiện sao, hay trên đường gặp thích khách, người có bị thương ở đâu không?" vừa nói Tiểu Hoa liền xoay nàng một vòng xem xét từ trên xuống dưới.

"Ai da!"

Lâm Vân Hề bị Tiểu Hoa vô ý chạm trúng vết thương trên cánh tay, đau đớn lại một lần nữa ập đến khiến nàng không khỏi kinh hô một tiếng.

Tiểu Hoa nhìn cánh tay nàng đang không ngừng chảy máu, sợ đến nổi đôi mắt lập tức đỏ bừng: "Tiểu thư, người bị thương!", còn không đợi Lâm Vân Hề đáp lời, Tiểu Hoa đã chạy lại tủ lấy ra một thùng gỗ rồi đến bên người Lâm Vân Hề, đè lấy vai ép nàng ngồi xuống bên giường, sau đó đem ống tay áo vén lên, một loại động tác thành thục chứng tỏ Tiểu Hoa đã làm qua chuyện này vô số lần.

Lân Vân Hề mặc cho Tiểu Hoa vén tay áo mình lên, cánh tay nõn nà xinh đẹp lập tức lộ ra dưới ánh đèn, bên trên cánh tay xuất hiện một vết cắt rất sâu, mà da thịt trắng nõn của Lâm Vân Hề lại làm cho vết thương càng thêm bắt mắt.

Tiểu Hoa đau lòng tiểu thư nàng nhà sinh đến mỹ vô cùng, vậy mà khắp người toàn là vết thương lớn bé, nàng đau lòng đến độ mắt đã sớm bị phủ bởi một tầng hơi nước, cẩn thận đem thuốc bột rắc lên vết thương, đau lòng nói: "Tiểu thư cố nhịn một chút"

Lâm Vân Hề thấy Tiểu Hoa một bộ sắp khóc đến nơi, mặc dù thuốc bộ rắc lên tạo cảm giác như kim chích vô cùng đau đớn, nàng vẫn bình thản mềm giọng nói: "Ngươi xem, ta từ nhỏ đã tập võ đến sức đầu mẻ trán, một chút thương tổn này có đáng là gì"

"Nhưng mà..."

"Cốc Cốc"

Tiểu Hoa còn muốn nói gì đó thì đột nhiên có người gỏ cửa, nàng kinh hãi nhìn Lâm Vân Hề, mà Lâm Vân Hề cũng đồng dạng giống nàng thập phần kinh hãi.

Là lão gia!

"Vân Hề, đã trễ nhưng vậy vẫn chưa ngủ?" âm thanh nam nhân trung niên bên ngoài cửa vọng vào.

Tiểu Hoa tay chân luống cuống đem thuốc men bỏ ngược vào hộp, không biết làm sao hỏi: "Tiểu thư, làm sao bây giờ"

"Mau lấy trung y tới cho ta!"

"Trung y ở đâu?"

"Ngươi hầu hạ ta hay ta hầu hạ ngươi!"

"Đây đây"

"Còn không mau thu thập chỗ này!"

Hai người chủ tớ một đáp một hỏi, chạy loạn cả lên, phải gần một nén nhang Lâm Vân Hề mới có thể tiến lên mở cửa, những lúc khó xử thế này chỉ cần một nụ cười tự tin: "Cha..."

Lâm Duẫn nhìn nàng đầu tóc rối xù,quần áo xột xệ, ngay cả dép cũng chẳng thèm mang, nào có nữa phần bộ dáng tiểu thư khuê các, hắn trợn mắt nói: "Con nhìn xem làm gì có nữ nhi nào bừa bộn như con, chẳng khác nào vừa mới đi ăn trộm về"

Vâng, nữ nhi chính là đi ăn trộm,  nội tâm nói vậy nhưng ngoài mặt Lâm Vân Hề vẫn nai ra như tiểu nữ nhi ngây thơ vô số tội, nàng vươn tay nắm góc áo Lâm Duẫn không ngừng đung đưa, làm nũng nói: "Cha nhìn cha xem làm gì có phụ thân nào nói nữ nhi mình như vậy, chính là vừa rồi trong phòng có chuột lẻn vào"

Mặc cho Lâm Duẫn bên ngoài hô mưa gọi như thế nào, về nhà nhìn bộ dáng làm như tiểu cẩu của nữ nhi liền vô pháp chóng đỡ, hắn ba phần bất lực, bảy phần như ba: "Đã đuổi nó đi chưa, hay là để cha vào xem"

"Ấy ấy, nữ nhi đã đuổi nó rồi, người mau về phòng ngủ đi sáng mai còn đi tảo triều"

Lâm Vân Hề sống chết chặn ở cửa, nếu để cha biết nàng nữa đêm nữa hôm đi ăn trộm bị người ta chém đổ máu khẳng định sẽ bị ông đánh chết tươi tại chỗ.

"Được rồi, cha đi ngủ đây"

"Phụ thân anh minh!"

Tiễn Lâm Duẫn về biệt viện, Lâm Vân Hề lập tức đóng cửa lại, trán đã sớm rịn một tầm mồ hồi mỏng, nàng thở ra một hơi rồi quay lại giường ngồi xuống, có điều suy tư hỏi Tiểu Hoa: "Tiểu Hoa, ngươi biết gì về Nhị thiên kim nhà Đại Tướng Quân?"

Tiểu Hoa mờ mịt hỏi: "Ý tiểu thư chính là thanh mai trúc mã của người?"

Lâm Vân Hề trắng mắt liếc nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái gì thanh mai trúc mã, mắt ngươi mù sao?"

Còn không phải! Xưa nay ai nhắc đến Đông Phương tiểu thư nhà Tướng Quân đều phải kéo theo Lâm tiểu thư nhà Thừa Tướng, tên các nàng trong miệng dân chúng Kinh Thành nhất định phải đi cùng với nhau, đây là luật bất thành danh! Đông Phương Thanh Vũ tính tình ổn trọng dịu dàng, đối nhân xử thế ôn hòa, trên người toát ra một loại khí chất bất phàm tựa tiên nhân. Trái lại, Lâm Vân Hề tự cao tự đại, mắt để trên đầu, không xem ai ra gì, gặp người liền chữi, đích thị là một cái ác ma chuyển thế. Hai người các nàng chính là một lửa một nước, một người ôn nhu như nước, một người kiêu ngạo như lửa.

Tiểu Hoa bĩu môi nói: "Cả Kinh Thành này ai cũng công nhận chỉ có tiểu thư người là cố chấp", bất quá nàng cũng không tiếp tục bất bình, bởi vì nghe đến tên Đông Phương Thanh Vũ liền khiến Tiểu Hoa trong lòng rạo rực, hai tay chóng cằm, ánh mắt lấp lánh kể: "Đông Phương tiểu thư nhà Đại Tướng Quân đích thị là tiên nữ hạ phạm, không chỉ mỹ mạo thiên tiên mà còn tài hoa hơn người. Tiểu thư người chính là không biết, tiểu thư nhà người ta mười sáu tuổi đã đổ trạng nguyên, trong vòng ba năm đã nhậm chức Hình Bộ Thị Lang, bất kỳ vụ án lớn nhỏ trong triều đình qua tay nàng đều không kẻ nào có thể thoát tội, người xem làm gì có ai hoàn hảo như Đông Phương tiểu thư kia chứ"

Lâm Vân Hề nội tâm khinh bỉ: "Có ta"

Nếu không phải Tiểu Hoa theo nàng từ nhỏ, Lâm Vân Hề đã cho rằng nàng chính là mật thám do Đông Phương Thanh Vũ cài vào.

—— đường phân cách hoa lệ——

Đông Phương tiểu thư: tức phụ bị ta bắt gian tại trận!

Lâm tiểu thư: nàng đuổi ta làm gì !


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net