Chương 5: Các chủ lộ diện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Vân Hề từng giả danh làm đệ nhất vũ cơ của Kinh Thành, nên đối với vũ khúc chưa từng nghe qua cũng không làm khó được nàng. Động tác nàng thanh thoát phất lên vải lụa đỏ, vũ đạo hoà theo nhịp điệu nhẹ nhàng của tiếng đàn cầm ngân vang, tựa như náo nhiệt xung quanh không liên quan đến nàng. Mọi người bên dưới bị khung cảnh mỹ lệ trước mắt làm cho nhất thời không dám thở mạnh, chỉ sợ rằng một động tác nhỏ sẽ vô thức phá đi cảnh đẹp ảo mộng.

Ngồi bên dưới, Đông Phương Thanh Vũ nhìn vải lụa đỏ được Lâm Vân Hề vung lên rồi xoay quanh người nàng, như một đoá lửa rực rỡ bay lên bầu trời, mỹ đến không diễn tả được, trong lòng vô cùng thưởng thức, trên mặt vẫn là một vẻ ôn thuận lạnh lùng.

Nữ tử váy đỏ xoay một vòng rồi lại một vòng, sau đó tuỳ ý ngã lên đùi Đông Phương Thanh Vũ, bàn tay vươn ra đoạt lấy bầu rượu trên bàn, cánh tay câu lấy cổ Đông Phương Thanh Vũ để thân thể thiếp sát nàng ấy hơn. Dưới động tác câu cổ, tay áo Lâm Vân Hề theo đó trượt xuống lộ ra da thịt trắng nõn tựa như bạch ngọc thượng hạng, đích thị là hồ linh tinh câu hồn đoạt phách.

Mà đám thế gia công tử nhìn một màn này không khỏi vụng trộm nuột một ngụm nước bọt, miệng khô lưỡi đắng, muốn nhìn thêm chút nữa đã bị ánh mắt lạnh lùng của Đông Phương Thanh Vũ bắn tới, làm cả đám sợ đến mức rụt đầu vào cổ, nhìn thêm chút nữa khẳng định sẽ bị nàng làm cho đông lạnh!

Đông Phương Thanh Vũ cũng không ngờ Lâm Vân Hề sẽ ngã vào lòng mình, thân thể nhất thời có chút cứng đờ, mắt phượng khó hiểu cuối đầu nhìn người trong lòng, muốn mở miệng nói gì đó thì đột nhiên cằm đã bị ngón tay thon dài tinh xảo của người kia khiêu lấy, đôi môi đỏ mọng của Lâm Vân Hề theo đó dán sát bên tai Đông Phương Thanh Vũ, hơi thở như lan: "Có mỹ nhân trong lòng, đương nhiên phải thưởng chút rượu đúng không Thị Lang đại nhân?"

Mỗi một câu nói, đôi môi nàng như có như không cách lớp mạn che mặt lướt qua vành tai Đông Phương Thanh Vũ.

Dưới động tác ái muội của Lâm Vân Hề, thân thể Đông Phương Thanh Vũ chấn động không nhỏ, đại não trống rỗng, quên mất bản thân muốn đẩy ngã Lâm Vân Hề đang làm càn thêm người mình ra.

Lâm Vân Hề đem bầu rượu đưa đến bên môi Đông Phương Thanh Vũ bồi tới, không biết do nàng cố tình hay cố ý, rượu không trút vào miệng lại trút vào mũi của Đông Phương Thanh Vũ, khiến nàng nhịn không được ôm ngực ho khan.

Nhân lúc Đông Phương Thanh Vũ sơ ý, Lâm Vân Hề liền bật dậy khỏi người nàng, trong nháy mắt đã phi thân, phóng ra khỏi thuyền, chỉ bỏ lại một câu: "Ngươi cứ ở đó ho tiếp đi, bổn cô nương cáo từ"

Tầm mắt Đông Phương Thanh Vũ cuối cùng chỉ còn thân ảnh màu đỏ nhoáng lên một cái, sau đó biến mất trong màn đêm.

Quả nhiên như thiên hạ lời đồn, hồng y nữ tặc thủ đoạn không ai bằng.

***

Rời khỏi thị phường một đoạn, Lâm Vân Hề chạy vào con hẻm nhỏ để tránh sự chú ý, nàng thực sự sợ bản thân sẽ bị Đông Phương Thanh Vũ đuổi theo một lần nữa. Nàng đọc qua vô số bản thoại, chẳng phải cô nương nào cũng thích cảm giác được người theo đuổi hay sao, vậy sao đến lượt nàng được người kia "theo đuổi" thì hận đến không thể bỏ xứ mà đi.

Mãi mê suy nghĩ, Lâm Vân Hê đột nhiên cảm nhận được sát ý phía sau, trong lòng ẩn ẩn sinh bất an, tay siết chặt chuôi kiếm, xoay người xem kẻ tìm đến là ai.

Xung quanh nàng sớm đã bị hơn mười hắc y nhân vây lấy.

Nhìn thấy kẻ cầm đầu, sắc mặt Lâm Vân Hề hơi trầm xuống, trấn tỉnh lại tinh thần, nhếch môi nói: "Để đích thân Lâu Chủ Tử Huyết Lâu đến tìm, tại hạ thật vinh dự a"

Bác Văn mắt lạnh nhìn Lâm Vân Hề, sát khí càng thêm mãnh liệt, cơ hồ nghiến răng nghiên lợi nói: "Dám xen vào phá hỏng chuyện của Tử Huyết Lâu, còn đả thương đệ tử của ta, đương nhiên phải để chính tay bổn lâu chủ xử lý ngươi"

"Mời!" Lâm Vân Hề phun ra một chữ, mũi chân chạm nhẹ, tung chiêu về phía Bác Văn.

Bác Văn thân thủ nhanh nhẹn, nghiêng người tránh đi chiêu thức của Lâm Vân Hề, bắt đầu cùng nàng giao thủ.

Cả hai tiếp nhau hơn trăm chiêu, Bác Văn nhận thức rằng không thể xem thường nữ tử trước mắt, tuy thực lực nàng kém hắn một bật, như kiếm pháp quái dị không thuộc môn phái nào, tất cả chiêu thức tưởng chừng vô nghĩa nhưng khi hợp lại thì vô pháp tìm ra lỗ hỏng để phá giải.

Thấy tình hình bất lợi, Bác Văn cũng không muốn cùng nàng lưỡng bại câu thương, hắn hét lên một tiếng ra hiệu cho thủ hạ trợ lực: "Ai giết được nàng, hôm nay ta thưởng lớn"

Thủ hạ nghe vậy, đao đang sẳn sàng trên tay liền liên thủ đánh về phía Lâm Vân Hề.

Lâm Vân Hề hiểu rõ thủ hạ của Bác Văn đều là nhất đẳng cao thủ của Tử Huyết Lâu, trong lòng tính toán không thể liều chết cùng bọn chúng, nàng đành ra sức phòng thủ sau đó tìm cơ hội thích hợp trốn thoát.

Thủ hạ vây ngày càng đông khiến Lâm Vân Hề rơi vào thế yếu, một tên thấy nàng lơ là cảnh giác liền từ phía sau một khích chém tới.

Lâm Vân Hề dường như có thể cảm nhận được nguy hiểm cận kề, hơi nghiêng đầu đã thấy kiếm đối phương chỉ cách mình ba tất.

Xem ra hôm nay phải nằm lại đây thật rồi, hồng y nữ tặc vang danh lừng lẫy lại chết ở trong hẻm thật mất mặt.

Còn đang tự trách số phận không cho nàng chết một cách vinh quang, cả người Lâm Vân Hề đã rơi vào một cái ôm ấm áp, tiếp theo truyền đến tai nàng là tiếng xé rách của vải vóc cùng da thịt. Cùng lúc đó nàng cơ hồ cảm nhận thân thể người đang ôm mình hơi run lên.

Lâm Vân Hề ngẩng đầu nhìn đối phương, nàng vô pháp đoán được Đông Phương Thanh Vũ vậy mà chạy đến đây đỡ cho mình một kiếm. Nhìn gương mặt tựa như tranh của nữ tử trước mắt đau đến toát mồ hôi, xem ra đối phương vì mình mà bị thương không nhẹ.

Trong lòng Lâm Vân Hề tư vị hỗn tạp, nhất thời quên cả phản ứng.

"Đừng ngây người ở đó, mau lùi về sau" Đông Phương Thanh Vũ hơi thở hơi gấp, vừa nói vừa mang Lâm Vân Hề tránh ra sau lưng mình.

Ý thức Lâm Vân Hề một lần nữa được âm thanh khẩn trương của Đông Phương Thanh Vũ kéo về thực tại, nàng thoát khỏi vòng tay của đối phương, giọng nói có chút trách cứ: "Tại sao lại tới đây?"

Đông Phương Thanh Vũ cũng không trả lời câu hỏi của Lâm Vân Hề, mà vươn tay nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng lùi về sau, giữa khoảnh cách thật xa mới đám thủ hạ của Bác Văn, thấp giọng nhắc nhở: "Ta xem bọn người này rõ ràng là người trong giang hồ, tiếp tục giao thủ cùng chúng không phải là cách", Đông Phương Thanh Vũ đảo mắt đánh giá cục diện xung quanh, nghiêm túc nói: "Trước phòng thủ sau đó tìm cách rời khỏi đây"

Lâm Vân Hề và Đông Phương Thanh Vũ sóng vai cùng nhau. Một xanh một đỏ liên thủ cùng nhau như lửa với nước dung hoà vô cùng đẹp mắt.

Đông Phương Thanh Vũ kiếm pháp tuyệt xảo, mỗi một đường kiếm đều thanh thoát nhẹ nhàng mặc cho xung quanh bị vây lấy không một ke hở nhưng Đông Phương Thanh Vũ vẫn linh hoạt tránh được sát chiêu, sau đó xoay vòng dùng chân đá vào các nguyệt đạo quan trọng để đối phương không còn sức phản kháng, nàng tận lực không để bất kỳ ai mất mạng.

Nhưng theo thời gian, động tác Đông Phương Thanh Vũ bắt đầu chậm chạp, vết thương trên lưng bởi vì hoạt động liên tục mà bị nứt ra, đau đớn truyền đến làm nàng đau đến xuất hồ môi lạnh, công kích cũng vì thế mà không chính xác được.

Một thân áo xanh nhuộm đầy máu, máu tươi không ngừng lan rộng khắp lưng áo, tạo thành một dòng nước từ lưng chảy xuống, từ giọt từ giọt nhĩu xuống, tạo nên một mảnh đỏ sẫm trên mặt đất.

Lâm Vân Hề thấy động tác Đông Phương Thanh Vũ ngày càng chậm lại, trong lòng cả kinh, nàng ý thức được người kia sắp không trụ được nổi. Thân thủ tiến đến bên cạnh Đông Phương Thanh Vũ, vòng tay ôm lấy eo nàng, xoay người đem nàng ấy tránh ra sau lưng mình.

Lâm Vân Hề châm chú nhìn Đông Phương Thanh Vũ, phát hiện thần sắc nàng ngày càng tệ, suy nghĩ một chút, trên mặt hiện lên một chủ trương: "Chẳng phải ngươi là người của triều đình sao, mau gọi viện binh tới"

Đông Phương Thanh Vũ nén đau đớn gật đầu một cái, tay luồn vào ngực áo lấy ra pháo sáng, sau đó liền bóp còi.

Ánh sáng rực rỡ tựa như pháo hoa, chiếu sáng một vùng trời nơi các nàng đang đứng.

Rất nhanh liền có âm thanh vó ngựa truyền đến.

Bác Văn xem tình hình trước mắt không ổn, thần sắc hiện ra một tia bối rối, tức giận nói: "Nàng là người của triều đình, lập tức rút khỏi đây!"

Lợi dụng tình huống xung quanh đang hỗn loạn, Lâm Vân Hề đỡ lấy cánh tay Đông Phương Thanh Vũ choàng qua cổ mình, tay còn lại vòng qua ôm lấy eo nàng, để toàn bộ sức nặng của Đông Phương Thanh Vũ tựa vào người mình, mũi chân đạp đất, phi thân biến mất trong đêm.

***

Tướng Quân Phủ,

Lâm Vân Hề đỡ Đông Phương Thanh Vũ ngồi xuống giường, từ trên cao nhìn xuống Đông Phương Thanh Vũ, vân đạm phong kinh ra lệnh: "Cởi ra"

Thần sắc Đông Phương Thanh Vũ có chút cứng đờ, ngẩng đầu nhìn nàng, mờ mịt hỏi: "Ân?", sau đó dường như hiểu được Lâm Vân Hề muốn làm gì, khoé môi mang theo ý cười nhợt nhạt: "Không nghĩ tới Hồng y cô nương không chỉ là đạo tặc, mà còn là hái hoa tặc"

Không biết sao hô hấp Lâm Vân Hề có chút gấp, tầm mắt nhìn Đông Phương Thanh Vũ không được tự nhiên chuyển sang hướng khác, làm bộ thản nhiên nói: "Ngươi không cởi làm sao ta giúp ngươi trị thương?", nói tới đây còn bồi thêm một câu: "Nếu ngươi không cởi, bổn cô nương không chỉ cướp đồ, mà còn cướp sắc cho ngươi xem"

Nghe nàng nói vậy, Đông Phương Thanh Vũ tay giữ vạt áo càng chặt, đáy mắt long lanh ánh nước, bộ dáng không khác gì dân nữ bị ép gả: "Vậy thì đành nghe theo cô nương"

Mãi vẫn thấy tầm mắt Lâm Vân Hề trên người mình chưa chịu rời đi, nội tâm Đông Phương Thanh Vũ tràn nhập bối rối, nàng chưa từng trước mặt người khác lộ ra thân thể, thậm chí mỗi lần tắm rửa cũng không để hạ nhân hầu hạ, nàng cũng không rõ tại sao nàng không giống những tiểu thư nhà quyền quý khác luôn muốn nha hoàn hầu hạ tắm rửa thay y phục. Nên mặc cho biết rõ Lâm Vân Hề là nữ tử, nàng cũng không thể thản nhiên cởi bỏ y phục trước mặt nàng ấy, Đông Phương Thanh Vũ cảm thấy khó xử, ho nhẹ một tiếng, sau đó nhìn về phía tủ nói: "Lấy giúp ta dược liệu trong tủ, ngăn thứ hai"

Thấy Lâm Vân Hề đã đi đến tủ thuốc, Đông Phương Thanh Vũ khẩn trương xoay người hướng vào giường, đưa lưng ra ngoài, bắt đầu cởi bỏ y phục. Ngoại bào cùng trung y theo bờ vai trắng tuyết một đường trượt xuống cánh tay, chỉ lại cái yếm màu trắng, để lộ ra tấm lưng xinh đẹp, đường cong tinh tế ưu nhã, chỉ là trên tấm lưng nhẵn nhụi lại xuất hiện thêm một vết đao chém rất sâu.

Áo yếm được giải khai, Đông Phương Thanh Vũ xấu hổ tức khắc nằm sấp xuống giường.

Lâm Vân Hề trở lại giường đã thấy Đông Phương Thanh Vũ ngoan ngoãn nằm sấp ở đó, thoạt nhìn vô cùng bình thường, nhưng vành tai cơ hồ ẩn ẩn hồng sắc, chứng tỏ chủ nhân nó đang ngượng ngùng. Thấy thế Lâm Vân Hề không khỏi buồn cười, đều là nữ tử với nhau có gì mà ngại, Đông Phương tiểu thư oanh oanh liệt liệt vậy mà da mặt cũng thật mỏng quá a.

Tầm mắt Lâm Vân Hề rơi xuống đạo vết thương dài từ vai trái đến ngang hông của Đông Phương Thanh Vũ, thần sắc không khỏi lạnh xuống, người của Tử Huyết Lâu ra tay nặng như vậy, xem ra thực sự muốn lấy mạng nàng, nếu hôm nay không có Đông Phương Thanh Vũ đứng ra đỡ cho nàng một đao này, sợ rằng nàng đã với xuống hoàng tuyền ăn bánh xuống trà cùng Diêm U.

"Tại sao phải đỡ một đao này cho ta?"

Trong lòng Lâm Vân Hề nhất thời không thể nói rõ là tư vị gì, hai người các nàng căn bản chỉ làm bèo nước gặp nhau, nói đúng hơn là cùng đối phương có chút xích mích, tội gì nàng ta phải vì mình bị thương, nàng thực không thể nào giải lý được suy nghĩ của Đông Thương Thanh Vũ.

Kỳ thật, một khắc khi nhìn thấy thủ hạ của Bác Văn lao tới tấn công Lâm Vân Hề, Đông Phương Thanh Vũ cũng không hiểu tại sao nội tâm lại dâng lên cảm xúc muốn bảo vệ nàng ấy, đại não còn chưa kịp nghĩ thì thân thể đã nhanh hơn một bước ôm Lâm Vân Hề vào lòng, liều mạng che chở nàng ấy.

"Ta cũng không biết, chỉ là lúc đó muốn bảo vệ ngươi" Đông Phương Thanh Vũ thành thật nói.

Lúc này Lâm Vân Hề đang cẩn trọng rắc bột thuốc lên vết thương trên lưng Đông Phương Thanh Vũ, nghe nàng ấy nói vậy, cảm xúc đầu tiên là không thể tin được, động tác rắc thuốc cũng theo đó đình trệ làm thuốc trong lọ theo quán tính trút mạnh lên vết thương.

Một lượng thuốc bột lớn tiếp xúc lên vết thương tạo ra cảm xác vô cùng đau đớn, tựa nhiên có người dùng kim đâm vào thẳng vào vết thương hở.

Đông Phương Thanh Vũ đau đến nhíu mày, nếu không phải thuốc này được lấy ra từ tủ thuốc của nhà nàng, nàng chắc chắn tin rằng Lâm Vân Hề đang hạ độc vì tư thù.

"Tướng Quân phủ lớn như vậy, không nghĩ tới lại xài thuốc dỏm", Lâm Vân Hề nhìn Đông Phương Thanh Vũ đau đến thân thể run lên, có chút không đành lòng, nhưng miệng vẫn không quên khịa người.

Đông Phương Thanh Vũ nghe vậy cũng không tức giận, ôn thuận giải thích: "Đông Phương gia xuất thân là võ tướng, thương tổn ngoài da đều không để vào mắt, huống chi trên chiến trường ngươi sống ta chết, căn bản không có tâm trí để ý những thứ này"

"Đến lúc vết thương hoại tử, nhớ đừng tìm thuốc tốt để trị" Lâm Vân Hề hừ lạnh.

Mặc dù cái miệng hơi hỗn nhưng cái tâm Lâm Vân Hề cũng còn chút thiện lương, lực đạo trên tay giảm bớt vài phần giúp Đông Phương Thanh Vũ thoa dược liệu lên vết thương, thấy thân thể người kia có chút căng thẳng, nàng nhẹ giọng nói: "Thả lỏng một chút, ta xoa giúp ngươi liền hết đau"

Đông Phương Thanh Vũ nghe Lâm Vân Hề nói, vành tai càng đỏ đến lợi hại, nhưng mà cũng ngoan ngoãn thả lõng thắt lưng đang căng chặt.

Đầu ngón tay Lâm Vân Hề ấm áp nhẹ nhàng lướt qua vết thương, cảm giác tê dại cùng khó chịu lan tràn, hòa lẫn vào nhau bao trùm lấy vết thương, khiến cho Đông Phương Thanh Vũ nhất thời quên đi đau đớn. Nàng có thể cảm giác được rõ ràng dấu vết ngón tay Lâm Vân Hề trên từng đoạn vết cắt, nhưng lại kỳ diệu ở chỗ ngón tay người kia lướt đến đâu, đau đớn trên lưng liền bị thổi bay.

"Vết thương trên cánh tay của ngươi đã khỏi chưa?", Đông Phương Thanh Vũ nhớ lại lần đó nàng vô ý chém Lâm Vân Hề một nhát, cảm thấy vô cùng áy náy nên đè đặt hỏi.

Lâm Vân Hề nghe nàng hỏi thăm thương thế của mình thì nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhờ phúc Thị Lang đại nhân, nếu không chỉ sợ cánh tay của tại hạ phải huỷ đi"

***

Thừa Tướng Phủ,

Lúc Lâm Vân Hề trở về phủ đã là canh ba, nàng nằm trên giường trằn trọc, lăn trái lăn phải, vô pháp chìm vào giấc ngủ. Ngắm mắt lại, trong đầu lại nhớ hình ảnh Đông Phương Thanh Vũ vì mình đỡ một đao, nghĩ đến nàng ta nói rằng muốn bảo vệ mình, trong lòng dâng lên cảm xúc là lạ.

Nghĩ vậy, Lâm Vân Hề ra sức lắc đầu, đánh bay suy nghĩ trong đầu, một lần nữa ép bản thân chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là chưa đến một chén trà, Lâm Vân Hề đã ngồi phắt dậy, bước xuống giường, một lần nữa lẻn ra khỏi phủ.

Lâm Vân Hề một đường đi đến Phượng Minh Các, đứng dưới toà các bảy tầng to lớn vô cùng xa hoa, nàng đạp đất phóng lên mái hiên tầng ba, sau đó mở cửa sổ ra, nhảy vào bên trong.

Bên trong tầng ba là vô số lọ thuốc được sắp xếp trên nhiều kệ khác nhau, Lâm Vân Hề đi đến kệ thuốc nằm ở trung tâm, sau đó vươn lấy xuống một lọ thuốc. Dường như cảm thấy không đủ, nàng lại tiện tay lấy thêm ba bốn lọ khác nhau.

Lúc này Tử Yên đang ngủ dưới lầu, bỗng nghe thấy tiếng bước chân qua lại trên tầng ba, sắc mặt ngưng trọng, đứng dậy lấy ngoại bào khoác vào, mở cửa bước ra ngoài. Vừa vặn bắt gặp Đường thủ quỹ đang mang theo mười thủ hạ đi tới, nàng đè nén âm thanh hỏi: "Đường thúc cũng phát hiện ra bất thường"

Đường thúc thần sắc nghiêm trọng gật đầu: "Ta dắt theo thủ hạ lên đó xem xét"

Một đoàn người nối đuôi nhau tiến lên tầng ba Phượng Minh Các, tận lực bước từng bước nhỏ, ngay cả thở cũng không giám, chỉ sợ đả thảo kinh xà. Phải biết rằng thiết kế bên trong Phương Minh Các dày đặt cạm bậy, chỉ cần đi sai một bước liền mất mạng như chơi, số người biết được ví trí các cạm bẫy cũng chỉ có ba người là Các chủ Phượng Minh Các, Tử Yên và Đường thúc. Hôm nay lại phát hiện có người vậy mà có thể bình an vô sự lẻn vào bên trong tầng ba khiến cho người của Phượng Minh Các không khỏi có chút bất an.

Nhìn cánh cửa đóng chặt phía trước, Đường thúc nhíu chặt mày, giọng nói già nua quyết tâm nói: "Để ta"

"Không được để ta"

Tử Yến thấy Đường thúc dù sao cũng đã ngoài ngũ tuần, lỡ có chuyện gì xảy ra nàng biết ăn nói làm sao với Các chủ, vì thế lập tức ngăn hắn lại.

Đường thúc hiểu rõ tính nết Tử Yên, nếu nàng đã hạ quyết tâm khó có thể lây chuyển được nàng, hắn sâu sắc nhìn nàng, khẩn thiết nói: "Vậy cùng nhau mở cửa"

Hai người đồng tâm hiệp lực đặt tay lên cửa, dùng sức đạp tung cửa.

"Rầm"

"Là kẻ nào to gan đột nhập Phượng Minh Các!"

Cửa vừa sập xuống, âm thanh như hổ gầm của Tử Yên liền vang dội một góc trời.

Chỉ là khi nhìn thấy người bên trong, Tử Yên cùng Đường thúc, lẫn một đám thủ hạ đều dại ra.

Vẫn là Đường thúc lấy lại tinh thần nhanh nhất, ánh mắt nghi hoặc nhìn Lâm Vân Hề vòng tay đang ôm đầy lọ lớn nhỏ trong người, mờ mịt gọi một tiếng: "Các chủ?".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net