Chương 8: Không phải muốn từ chối đúng không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Thanh Nguyên vừa về đến nhà thì mau chóng thu dọn đồ đạc lên đường về quê, bây giờ cũng đã muộn rồi, còn không nhanh chỉ sợ vừa về tới nhà đã bị mẹ mắng cho to đầu. Đã lâu rồi cô ấy chưa về quê thăm nhà, cũng không biết nên mang theo cái gì, vậy nên chỉ qua quýt thu dọn một số thứ cần thiết bỏ vào vali.

Không có gì nhiều, vài ba bộ quần áo và vật dụng cá nhân thôi. Một người một túi khẩn trương lên đường.

Xuống lầu, lên xe, nổ máy, nhưng không vội lái đi ngay, cô ấy thẫn thờ nhìn vô lăng một lúc, cắn môi rồi sờ sờ khuôn mặt ửng hồng của mình một chút cho hạ nhiệt. Sau đó, cô ấy quay lên nhà, lấy thứ gì đó từ trong tủ quần áo ra, cho vào túi xách rồi mới trở lại xe một lần nữa.

Sau khi nổ máy lần nữa, cô ấy lái xe ra ngoài không chút do dự.

Về tới nhà ba mẹ thì cũng tối muộn. Tiết trời đầu đông, đêm dài ngày ngắn, với lại hôm nay cô ấy cũng thức dậy hơi muộn, còn phải chạy về nhà thu dọn đồ đạc, bởi vậy lúc trời tối mịt mới đến nơi.

Vừa kịp bữa tối giao thừa.

Sau khi vào nhà, Từ Thanh Nguyên mang hành lí vào trong phòng thu xếp, tiếng mẹ Từ từ bên ngoài truyền đến: “Thanh Nguyên, mẹ đã thay ga trải giường và chăn bông cho con rồi đó.”

Từ Thanh Nguyên "Dạ." một tiếng xem như đáp lại lời mẹ.

"Con cất đồ xong thì ra đây ăn tối đấy."

“Con biết rồi.” Từ Thanh Nguyên lấy quần áo trong vali ra, cất vào ngăn tủ, đem đồ trong túi nhét vào dưới gối. Cô ấy vỗ gối hai lần để che giấu lương tâm cắn rứt, thường thì khi cô ở nhà, ba mẹ cô sẽ không tự tiện vào phòng ngủ của con gái.

Để ở đấy hẳn là rất an toàn.

Nhưng mang thứ này theo, cô không khỏi nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, cảm giác người kia tiến vào vẫn còn rất rõ ràng, trong đầu lướt qua một chút hứng thú. Từ Thanh Nguyên rất nhanh cảm thấy bụng dưới bắt đầu nhộn nhạo, thứ chất lỏng kia lại muốn rỉ ra.

Không được, cô ấy không thể nghĩ về nó mãi, nếu không thì cô ấy sẽ khó có thể chịu nổi hết tối nay mất.

Dù có muốn thì cũng phải đợi đến đêm cơ.

Từ Thanh Nguyên đi ra ngoài và đóng cửa phòng ngủ lại. Trong phòng khách, TV đang chiếu tiết mục gì đó có vẻ thú vị, ba mẹ cô đang gói sủi cảo.

Cô ấy vừa đi ra khỏi phòng thì đã nhanh chóng đi rửa tay.

Từ Thanh Nguyên sau khi rửa tay sạch sẽ thì ngồi xuống cùng mẹ Từ làm sủi cảo. Bên kia ba Từ cũng hai tay thoăn thoát trải vỏ bánh, thêm nhân rồi ép miệng bánh lại.

“Năm nay con bận lắm sao, đến tối giao thừa mới về, công việc gì mà lại quan trọng như vậy?” Quả nhiên, mẹ cô ấy lại bắt đầu cằn nhằn.

Từ Thanh Nguyên dạ dạ vâng vâng mấy tiếng, không có phản bác lại.

"Mẹ thật không biết tại sao con cứ quần quật vất vả làm việc vậy để làm gì. Mẹ đã già rồi, con thì cứ không muốn yêu đương, cũng chẳng đoái hoài tới việc thành gia lập thất, suốt ngày chỉ biết bận rộn với công việc".

"Mẹ..." Từ Thanh Nguyên kêu một tiếng kéo dài nũng nịu.

"Còn chưa tính sổ con, cả một năm trời mà mẹ gọi điện cho con được có mấy cuộc, mới nói qua loa có mấy câu thì con đã vội vàng cúp máy."

Dù bị mẹ cằn nhằn suốt ngày nhưng phải nói, Từ Thanh Nguyên có chút vui vẻ, không phải ai cũng có thể hiểu được cái thú của không khí gia đình hòa thuận ấm áp như vậy. Cả nhà không ngừng trò chuyện, tâm sự chuyện mình, chuyện người, có dặn dò, có hỏi han, cũng có cự nự, nhưng chung quy cô ấy vẫn bản thân hạnh phúc biết nhường nào.

Đột nhiên điện thoại di động của Từ Thanh Nguyên sáng lên. Với tư cách là một seller đẳng cấp, trả lời tin nhắn trong vòng vài giây là phẩm chất bắt buộc phải có, cho dù sau này đã trở thành giám đốc kinh doanh, cô ấy vẫn duy trì thói quen này.

Cô ấy quẹt qua mở khóa điện thoại, tay nhanh hơn não, còn chưa kịp phản ứng thì cô ấy đã bấm vào tin nhắn chưa đọc.

Là tin nhắn từ Lâm Dương, chỉ có một câu và một bức ảnh.

Tấm ảnh được gửi đến là một bàn tay đang cầm một chiếc sủi cảo, trên tay có dính một ít bột mì. Người miền Bắc có thói quen làm sủi cảo vào dịp Tết Nguyên đán, trong khoảng thời gian này, hầu hết các gia đình đều sẽ quây quần bên nhau mà gói sủi cảo, tất nhiên nhà Lâm Dương cũng không ngoại lệ.

Bàn tay cô trắng nõn, da thịt căng bóng mềm mại, nhưng chiếc sủi cảo mà cô đang cầm thì lại vô cùng xấu xí.

Tin nhắn đi kèm là: "Tối hôm qua tôi vận động quá sức, bây giờ mệt mỏi ghê, gói một cái sủi cảo cũng làm không nổi luôn á. Cái tôi làm nhìn gớm ói quá đi, nhưng biết sao bây giờ, tôi gói không có nổi. Hay là cô đền cho tôi cái sủi cảo khác đi ha? Không đền sủi cảo thì đền bánh bao cũng được?"

Từ Thanh Nguyên trong lòng thầm mắng mỏ người kia, không có bản lĩnh, yếu yếu mà còn bày đặt ra gió rồi giờ than mệt, thật không biết xấu hổ.

Nghĩ vậy, cô ấy không khỏi nghĩ đến cảnh xuân sắc tối qua.

Rất nhanh, bên kia lại gửi đến một tin nhắn khác, "Kỹ thuật của tôi cũng tốt quá ha, tối hôm qua cô có cảm thấy sướng không vậy?"

Từ Thanh Nguyên mặt đỏ bừng bừng, cái con người mất nết này nói gì vậy trời. Nhưng mà cô ấy còn chưa kịp đáp lại những lời vô liêm sỉ đó thì một tin nhắn khác lại được gửi đến.

"Tối hôm qua cô rên to quá trời quá đất, vậy chắc là không phải muốn từ chối đúng không?"

_______

Nguyên Nguyên lén lút đem cái gì về nhà ba mẹ thì chắc mấy pà cũng đoán được rồi ha 🤡


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net