Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biết thì sao?

Hôm nay, cô ấy đã nhìn thấy nơi Tần Việt sống, cách âm rất tệ, thật sự không phải nơi tốt.

Nếu đi ra ngoài...

Tần Việt rất bài xích.

Thẩm Kiến Thanh nhớ lại chuyện xảy ra vào năm thứ 2 họ quen biết, có lẽ vậy, cô ấy đi công tác một tuần, vừa kịp bay về vào thứ 6, nghĩ rằng căn nhà hẳn sẽ bụi bặm sau nhiều ngày không có người ở, bèn hỏi Tần Việt qua WeChat: 【Buổi tối tìm khách sạn gần nhà em nhé?】

Phải qua 2-3 phút Tần Việt mới trả lời cô ấy: 【Tại sao?】

Cô ấy giải thích lý do, đồng thời nhấn mạnh sẽ tìm khách sạn có môi trường tốt một chút, không muốn bị Tần Việt từ chối thêm nữa.

【Bỏ tiền ra để mua vui sướng thì thôi.】

【Giảng viên Thẩm, tuần này chúng ta không gặp nữa.】

Trái không được, phải cũng không được.

Vậy không phải chỉ có thể khiến Tần Việt tới lúc trời tối, về lúc buổi đêm hay sao?

Đau đầu.

Thẩm Kiến Thanh bức bối vuốt tóc, Trần Vi bỗng nhiên dùng cùi chỏ đánh vào sườn trái của cô ấy, đau đến mức cô ấy thở dốc, lạnh mặt nói: "Cô làm cái gì thế?"

Trần Vi nheo mắt, đột nhiên kỳ quái, "Trước kia cô còn nói không thân với sư phụ Tần cơ mà, ồ, không thân mà biết nhà người ta ở đâu luôn?"

Một chân Thẩm Kiến Thanh kẹt trong khe nứt của viên gạch xanh ẩm ướt, muốn phân thây Trần Vi.

May thay cô nàng vẫn có bằng tiến sĩ, là giảng viên của viện 2, trình độ nắm bắt điểm mấu chốt, đỉnh.

"Bây giờ chủ đề trò chuyện của chúng ta là liệu tôi với Tần Việt có thân không à?" Thẩm Kiến Thanh cau mày nói.

Trần Vi lại lắc đầu, nghiêm túc trở lại, "Nhưng dạ dày là phải từ từ chăm sóc, không nóng vội được đâu."

Thẩm Kiến Thanh không nói gì, thầm nói Tần Việt chỉ có vấn đề về dạ dày thôi chắc? Toàn thân bất ổn thì có.

Phù——

Thẩm Kiến Thanh thở ra, lấy một tờ khăn giấy từ trong túi ra, sau đó co bắp chân lên, cúi người cẩn thận lau nước bẩn ở gót chân.

Trần Vi nghiêng người tựa vào cột đèn nói: "Trong bụng khó chịu, sợ là tối nay sự phụ Tần sẽ không thể ngủ ngon được đâu. Ơ kìa! Cô làm cái gì thế, biểu cảm sao tự dưng nghiêm trọng vậy?"

Trần Vi bị sắc mặt thay đổi đột ngột của Thẩm Kiến Thanh dọa một phen, mắt nhìn cô ấy bước đi xa rồi mới vội vàng đuổi theo nói: "Nửa đêm nửa hôm đi mua trà à?"

Thẩm Kiến Thanh vén tấm rèm cửa mềm ở cổng chợ trà, bước nhanh vào trong, "Không."

Trần Vi: "Vậy cô chạy đến đây làm gì?"

Thẩm Kiến Thanh im lặng, ngoặt vài lần, đi vào một cửa hàng trầm hương cổ kính khiêm tốn.

Nhà Trần Vi rất gần chợ trà, nhưng cô nàng đam mê cà phê nên chưa từng tới nơi này, lúc này bị lòng tò mò thôi thúc, cái gì cũng muốn xem, muốn sờ.

Cô nàng cảm giác mới chỉ 3-4 phút, bỗng một tiếng "ting" truyền tới từ bên cạnh, màn hình điện thoại của Thẩm Kiến Thanh hiện lên số tiền thành toán 18.000 tệ.

Trần Vi kinh ngạc, "Cô mua vàng đấy à?"

Ông chủ nhìn hóa đơn cười ngây ngô, "Trầm hương chỗ tôi còn hữu dụng hơn cả vàng, hương của nó có thể đi thẳng vào lá lách, dạ dày, ngửi lâu cũng giống như ăn đồ bổ vậy, rất bổ dưỡng."

"Hiểu rồi, hiểu rồi." Trần Vi cười môi liếc nhìn Thẩm Kiến Thanh đang cất điện thoạt ở bên cạnh, lặng lẽ cảm thán, chậc, biểu cảm trên mặt người có tiền lúc nào cũng tẻ nhạt hơn người bình thường, nhìn 18.000 tệ này đi, còn bình tĩnh hơn cả khi cô nàng mua bộ vest 1.800 tệ tuần trước.

Sự khác biệt thế giới khiến con người ta không kịp trở tay.

Trần Vi theo Thẩm Kiến Thanh ra ngoài, chịu đựng, lại nhịn không được, hỏi phú bà đang cúi đầu bấm điện thoại, "Cô mua thứ này là muốn bồi bổ cho ai vậy?"

Phú bà không thèm ngẩng đầu.

Trần Vi bèn tự hỏi tự đáp: "Có phải bồi bổ cho sư phụ Tần không? Về lá lách và dạ dày, bây giờ tôi phát hiện những bộ phận này của sư phụ Tần không tốt lắm."

Thẩm Kiến Thanh đặt xong đơn việc vặt, quay đầu qua, vẻ mặt lương thiện nói: "Mắt cô còn chưa mù mà sao đã biết xem bói rồi?"

Trần Vi nghe có chọn lọc, lập tức hăng hái, "Chậc chậc, các cô đúng là không thân thật, chậc chậc, chẳng thân, chậc..."

Đang nói dở, phù bà đột nhiên bước nhanh về phía trước, dừng lại trước mặt một cô gái đang xoa bụng đầy hưởng thụ, hỏi: "Các em đang uống gì thế?"

Cô gái sửng sốt, vội vàng cúi chào Thẩm Kiến Thanh, "Chào cô Thẩm, đây là nước đường ạ."

"Nóng không?" Thẩm Kiến Thanh hỏi.

Cô gái nói: "Dạ dạ, em uống nóng, nhưng mùa này có cả đá và nhiệt độ thường nữa."

Thẩm Kiến Thanh hỏi: "Mua ở đâu được?"

Cô gái nghiêng người chỉ về một phía, "Tiệm nước đường Mộc Tử ở ngay góc rẽ, không xa, có cần em dẫn cô đi không ạ?"

Thẩm Kiến Thanh mỉm cười nói: "Không cần đâu, các em chơi tiếp đi."

Cô gái gật đầu lia lịa, kéo em gái bỏ chạy.

Cách đó không xa, Trần Vi nghe thấy hai người thì thẩm: "Cô Thẩm vậy mà lại uống nước đường 12 tệ một cốc! Quá khó tin."

"Giải nhiệt, giải ngấy mùa hè, ai mà không thích uống chứ?"

"Ôi em không hiểu đâu, đợi khi nào em đỗ vào trường chị, nghe cô Thẩm giảng một buổi là biết ngay thôi, tay trái cầm mic, ngón trỏ và ngón giữa tay phải cầm phấn, nghiêng người tựa vào bàn, trời đất ơi, vòng eo đó siêu đẹp, khí chất siêu sang, hoàn toàn không giống kiểu người sẽ uống thứ đồ vừa rẻ tiền, vừa nhiều calo đâu."

"Thật hả, thật hả? Vậy năm sau em nhất định sẽ thi đỗ vào trường của chị!"

"Ừ, không chỉ hơi khó thôi đâu."

"..."

Trần Vi nghe xong liền lấy tay trái sờ sờ eo mình...

Hơi tròn trịa.

Trần Vi tràn đầy tội lỗi đi đến bên cạnh Thẩm Kiến Thanh, ngõn tay gõ gõ lên mặt bàn, vòng vo hỏi: "Vừa rồi là sinh viên của cô hả?"

Thẩm Kiến Thanh nhập tiền thanh toán, động tác rất nhanh nhẹn, "Bí thư đoàn lớp viễn thám 8, kỳ trước tôi dạy lớp bọn họ môn điện số."

"Nghỉ hè mà vẫn tản bộ ở gần trường, có vẻ như là người ở đây á."

"Chắc vậy."

"Quan hệ thầy trò của các cô hòa hợp thật đấy, chẳng như tôi, lên lớp là cô, tan học là ai kia."

"..."

Thẩm Kiến Thanh rời mắt khỏi điện thoại, ngẩng đầu lườm Trần Vi một cái.

Trần Vi giả mù, thuận tay lấy một chiếc ống hút ra từ trong ống, nhéo vài cái, thấy thời cơ đã đến.

"Chắc cô không muốn uống nước đường đâu nhỉ, cũng là cho sư phụ Tần hở?" Trần Vi ra vẻ vô cùng thản nhiên mà hỏi.

Thẩm Kiến Thanh cười nhanh một tiếng, cất điện thoại, quay người, "Tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao Thái Văn Các cung kính với tôi, nhưng với cô lại chẳng kiêng nể gì rồi, hoàn toàn không biết tôn sư trọng đạo."

"Lẽ nào không phải vì tôi quá bình dị dễ gần sao?" Trần Vi tự tin hỏi ngược lại.

Thẩm Kiến Thanh: "Quá, quá lắm mồm."

Trần Vi: "..."

Mua xong nước đường rồi đi ra ngoài, Trần Vi nhìn thấy Thẩm Kiến Thanh không những không có ý định quay lại khu tập thể cán bộ mà còn liên tục lấy điện thoại ra xem, không khỏi hiếu kỳ hỏi cô ấy, "Cô xem cái gì thế?"

Thẩm Kiến Thanh nghiêng người, không để cô nàng nhìn thấy màn hình, "Không có gì."

Trần Vi khó nói bĩu môi, quay đầu, bị một ban nhạc trẻ đang hát rong trên quảng trường thu hút.

Sắc đêm sâu thẳm, ánh trăng khuyết đổ xuống, tiếng yêu triền miên kéo dài vô tận trong lời ca được truyền khắp mọi miền đất nước qua live Douyin, rót vào tai tất cả những ai đã có đôi có cặp.

Trong đó có Tần Việt đang đeo tai nghe trên tàu điện ngầm.

Chỉ là có rất nhiều người nghe một lần rồi bỏ qua, nhưng Tần Việt lại nhảy vào NetEase, lặp lại bài hát này, nghe từ đầu đến tận cuối quãng đường.

"Tôi cuối cùng cũng nhìn thấy bóng người xuất hiện trong những tia sáng rực rỡ,

Chờ người hiểu được tất cả những điều này, mười ngón đan chặt vào nhau,

Vượt qua thời gian, chẳng còn cách biệt, tay trong tay bước qua ngày mới [1]."

[1] Sẽ có một ngày em xuất hiện bên cạnh tôi – Lăng Kính. Bản dịch tham khảo từ video vietsub của kênh YouTube November Rain.

Trong căn hộ, Quan Hướng Thần trông mòn con mắt đợi Tần Việt vừa nghe thấy tiếng cửa mở đã ngay lập tức lao ra khỏi phòng mình, hét lớn: "Đợi mình!"

Quan Hướng Thành chen trước Tần Việt, đi vào cửa, ôm nửa quả dưa hấu nói: "Đợi cậu ăn dưa hấu cả một buổi tối, cậu có chuyện gì vậy, đi xem mắt cùng cô Thẩm thật đấy à?"

"Sếp của chị ấy giới thiệu, khó từ chối." Tần Việt đỡ tường cởi giày, "Đi cho có thôi."

Quan Hướng Thần lấy một cái thìa ở trong bếp, đưa cho Tần Việt, "Kể cả đi cho có thì cậu cũng đâu cần bám theo để tự ngược đâu, mắt không thấy, tim không phiền, có biết không hả?"

"Biết." Tần Việt rửa tay, cầm thìa xoáy một vòng trên trái dưa, lại trở cho Hướng Thần, "Mình không ăn nổi, cậu ăn đi."

Quan Hướng Thần "ờ" một tiếng, múc miếng dưa Tần Việt đã xắn ra, đưa vào miệng, cảm thán nói: "Ngọt dữ!"

Tần Việt bật cười, bật ngọn đèn sáng rực trên bàn, bắt đầu sửa điện thoại.

Trong phòng yên tĩnh, trong nháy mắt chỉ còn lại tiếng Quan Hướng Thần nhai dưa hấu "rộp rộp".

Qua 10 giây, Tần Việt bỗng lên tiếng, "Hôm nay đi ra ngoài cùng Thẩm Kiến Thanh không phải là để đi xem mắt cùng chị ấy."

Không thể phủ nhận, mọi hành động nhỏ nhặt của cô trong buổi tiệc đều liên quan đến buổi xem mắt của Thẩm Kiến Thanh, nhưng mục đích căn bản của cô khi xuất hiện tại đó không phải cố ý tự đâm xuyên tim mình.

Cô muốn nhân cơ hội này gặp gỡ Kha Lương Bình, tự giới thiệu chính mình với ông, để chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh năm tới.

Tần Việt nói ngắn gọn và đúng trọng tâm cho Quan Hướng Thần nghe chuyện buổi chiều Kha Lương Bình gọi điện cho Thẩm Kiến Thanh, người sau thút thít không thôi, "Quả nhiên có quan hệ thì sẽ dễ dàng hơn, trước đây mình còn tưởng, người từ hai thế giới muốn gặp nhau về cơ bản là không có khả năng, mà cậu thì lại được, sư đại học và viện trưởng viện nghiên cứu trực tiếp chủ động tìm đến cậu."

"Bé Việt à, cậu cũng coi như là đánh vào nội bộ quân địch rồi nhỉ?" Quan Hướng Thần chống cằm hỏi.

Trần Việt bị lời nói của cô nàng chọc cười, gật đầu, nói: "Chắc vậy."

"Chị em của mình trâu bò thật!" Quan Hướng Thân giơ ngón cái với Tần Việt, nhanh chóng nói: "Vậy ông ấy nói sao? Vượt qua thì sẽ nhận cậu hả?"

Tần Việt đặt tuốc nơ vít xuống, đổi sang một chiếc nhíp nhọn, "Không, ông ấy nói đã chán nghe mấy lời ba hoa chích chòe rồi, bảo mình chứng minh bằng hành động cụ thể."

"Cậu định chứng minh thế nào?"

"Mình sẽ sắp xếp các dự án đã làm trong những năm qua, in hết ra, ngoài ra, năm tới mình lấy được bằng tốt nghiệp rồi mới được đăng ký thi nghiên cứu sinh vòng sơ khảo, vậy nên vòng hai sẽ là chuyện của tháng 3, tháng 4 năm sau nữa, có lẽ mình có thể nộp đơn xin cấp hai bằng sáng chế trước khi thi vòng hai, một là bằng sáng chế phát minh, hai là bằng sáng chế giải pháp hữu ích."

Quan Hướng Thần há mồm trợn mắt, "Trong nhà máy cậu bao nhiêu việc như thế mà mấy năm nay vẫn luôn chuẩn bị cho kỳ thi, cậu lấy đâu ra sức lực mỗi ngày để suy xét những thứ này thế??"

Tần Việt nói: "Đã thích ứng với nhịp điều rồi thì sẽ không có chuyện không đủ sức lực."

"Trâu bò, trâu bò, trâu bò, vẫn là trâu bò." Quan Hướng Thần phục sát đất, "Ông ấy cứ thế đồng ý hả?"

Tần Việt lắc đầu, "Ông còn bảo mình nói lý do vì sao nhất quyết muốn thi để trở thành nghiên cứu sinh của ông ấy."

Chính là ở cửa nhà vệ sinh.

Khi Thẩm Kiến Thanh cầm thuốc mỡ vội vàng tìm tới, cô vừa mới nói xong.

————

Buổi tiệc tối này, ngoài chú ý Thẩm Kiến Thanh, Tần Việt còn quan sát Kha Lương Bình.

Tần suất đi vệ sinh của ông rất cao.

Vì vậy sau khi Thẩm Kiến Thanh đi mua thuốc, cô ngay lập tức giữ thái độ thăm dò, đi đến nhà vệ sinh gần phòng riêng nhất đợi, không ngờ lại đợi được Kha Lương Bình thật.

Từ mục đích đến hoàn cảnh cá nhân, cô ngắn gọn và súc tích, đúng mực vừa phải, không vì tình huống trước mắt không được tốt mà giấu giếm.

Kha Lương Bình rất thích điểm này ở cô, thêm vào đó có Trần Vi nói tốt cho trước đó, ông gần như không hề đắn đo mà chỉ đường cho cô—— Chứng minh bằng hành động cụ thể, sau đó hỏi cô, "Tại sao cô lại nhất quyết muốn làm nghiên cứu sinh của tôi?"

Cô nói: "Tôi ngưỡng mộ cô Thẩm, muốn thực hiện các dự án với cô ấy trong tương lai."

"Các cô thân thiết như vậy, cô hoàn toàn có thể làm nghiên cứu sinh của em ấy, cũng tránh được làm khó tôi."

"Cô Thẩm vẫn chưa đủ khả năng dẫn dắt tiến sĩ, nhưng tôi muốn học, tôi muốn có cùng tầm nhìn và chiều sâu khi thảo luận các vấn đề với cô ấy."

Kha Lương Bình dường như đã cảm động trước những lời này của cô, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu rồi mới đột nhiên cười lớn, nói: "Sao tự nhiên tôi lại không phân rõ được cô là may mắn của tôi, hay là may mắn của Tiểu Thẩm vậy nhỉ?"

"Là của em ấy nhỉ?" Kha Lương Bình hỏi.

Tần Việt nói: "Vâng."

————

Quan Hướng Thần cũng muốn nói "vâng".

Cô bạn thân này của cô nàng thật sự rất giỏi, siêu giỏi!

Cô nàng cũng rất muốn yêu một người như vậy.

Yêu thật lâu, sẵn lòng tan xương nát thịt vì cô nàng.

Bỏ đi, vẫn nên gả bé Việt đi đã, cô thiếu người thương hơn cô nàng.

Trong không gian nhỏ bé, sự im ắng bỗng chốc bắt đầu lan tỏa.

Quan Hướng Thần nuốt mấy miếng dưa xuống bụng, không thể chịu nổi bầu không khí này, giơ chân đá đá chân ghế Tần Việt, kiếm chuyện, "Sao cậu không hỏi vì sao mình không có mặt ở nhà máy?"

Tần Việt nói: "Có người đổi ca cho cậu."

"Thôi được, lại là một câu hỏi không chút hồi hộp." Quan Hướng Thần ôm dưa cảm khái, "Chẳng biết từ bao giờ, mọi người xung quanh lần lượt lập gia đình, có con, thành ra nhiều việc vặt vãnh, không xử lý được là lại phải đổi ca, xin nghỉ, bận sứt đầu mẻ trán."

"Hình như chỉ có hai người chúng ta là vẫn luôn cô đơn lẻ bóng nhỉ?" Quan Hướng Thần cao giọng hỏi, nhưng lập tức lại trầm xuống, "Cậu cũng sắp thoát độc thân rồi, xem ra sau này chỉ có mình là cô đơn đến già, đớn."

"Cạch." Tần Việt đặt nhíp xuống, bắt đầu lắp ráp điện thoại, "Mình và Thẩm Kiến Thanh sẽ không nhanh vậy đâu."

Quan Hướng Thần nghi hoặc, "Tại sao? Cậu vẫn chưa nói chuyện 21 năm của cậu với cô ấy hả?"

"Chưa."

"Mắc gì không nói, cây đao thâm tình, nhát nào cũng chí mạng, cậu mà mở lời, đảm bảo cô Thẩm của cậu sẽ cảm động rơi nước mắt."

Tần Việt đặt đầu dò, ấn nhẹ vào chốt khóa, "Nếu một người không quen biết cậu đột nhiên chạy tới nói với cậu, cậu chính là hai bước ngoặt vô cùng quan trọng trong cuộc đời người đó, là người mà người đó đã thích rất nhiều năm, cả cuộc đời này của người đó, bắt buộc phải là cậu, cậu sẽ nghĩ thế nào?"

Quan Hướng Thần không cần phải suy nghĩ, "Chắc chắn sẽ lập tức né người đó thật xa, tốt nhất là cả đời này khỏi gặp luôn! Hơi rén nha, à, ý mình không phải vậy, chẳng phải cậu và ai kia có quen biết sao, tình huống không giống, không giống."

Quan Hướng Thần chột dạ cúi gằm điên cuồng cạp dưa.

Tần Việt không để bụng những lời của Quan Hướng Thần, cô nhẹ nhàng ấn nút nguồn, nhìn hình ảnh mở máy chạy trên màn hình, nói: "Bọn mình cũng chỉ bắt đầu quen biết dạo gần đây thôi."'

Quan Hướng Thần "ồ" một tiếng, như hiểu như không.

Rất nhanh, điện thoại kết nối với internet thành công, hệ thống nhắc nhở có một tin nhắn mới.

Tần Việt đưa tay bấm mở WeChat.

Đầu ngón tay vừa mới chạm đến màn hình thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, vừa gấp gáp vừa nặng nề, khiến cả cô và Quan Hướng Thần giật mình.

Ở đây họ không có người quen, chủ nhà cũng chưa bao giờ tới đây, chắc chắn chỉ có người lạ tới gõ cửa.

10 rưỡi tối.

Biểu cảm Quan Hướng Thần tối sầm, cô nàng lập tức bật dậy, đè vai Tần Việt đang định nói chuyện xuống, hỏi vọng ra ngoài, "Ai đấy?"

Người bên ngoài nói: "Chạy việc vặt UU."

Quan Hướng Thần cúi đầu dùng ánh mắt hỏi Tần Việt xem cô có thuê người chạy việc vặt không.

Tần Việt lắc đầu.

Quan Hướng Thần liền càng thêm cảnh giác, cô nàng nhanh chóng cầm chiếc tuốc nơ vít lên, vừa đi ra cửa, vừa nói, "Anh có nhầm không, chúng tôi không gọi chạy việc vặt."

Chạy việc vặt: "Không thể nào."

Giọng nói bên ngoài trầm xuống, dường như người chạy việc đang kiểm tra lại địa chỉ.

Vài giây sau, giọng nói lại vang lên, "Chính là chỗ này mà, đồ giao cho cô Tần Việt, người đặt là giảng viên Thẩm."

"Hả?" Quan Hướng Thần lảo đảo, vô tình ấn khóa cửa.

Cánh cửa hé mở, anh trai chạy việc mặc đồng phục nhìn chiếc tuốc nơ vít trong tay Quan Hướng Thần, rồi nhìn biểu cảm lạnh lùng của cô nàng, sợ hãi nhảy ra sau một buốc lớn rồi mới dám xách chiếc túi trong tay lên, nói: "Chạy việc vặt thật mà. Giảng viên Thẩm nói điện thoại của cô bị hỏng, không nghe điện thoại được, bảo tôi trực tiếp lên gõ cửa."

Quan Hướng Thần phản ứng 2 giây, chợt "haha" hai tiếng, giấu tuốc nơ vít ra sau lưng, nhiệt tình chào hỏi, "Ôi, hiểu lầm cả thôi, anh đừng sợ nha. Anh đến từ đâu vậy?"

Anh trai chạy việc: "Chợ trà."

"Má ơi, vậy không phải chạy hết nửa thành phố sao?"

"Đúng đấy, xa lắm."

"Phí chạy việc chắc đắt lắm hả?"

"À, chuyện này, giảng viên Thẩm còn gấp hơn."

Quan Hướng Thần rít lên, rất đau đớn.

Anh trai chạy việc tranh thủ cô nàng im lặng, nhanh chóng đưa đồ, nói: "Cô mau ký nhận đi, đơn này chạy được 40 phút rồi đấy."

"Không phải tôi, anh đợi xíu ha." Quan Hướng Thanh giải thích, chuẩn bị đi gọi Tần Việt, kết quả mới quay đầu được một nửa thì cô đã đưa tay nhận lấy chiếc túi, nói: "Hình như tôi chưa nhận được mã xác nhận."

Anh trai chạy việc: "Ừ, ừ, đúng đó. Không phải điện thoại của cô bị hỏng sao, vì thế nên khi cô Thẩm đặt đơn đã để số điện thoại của mình, đợi cô kiểm tra hàng xong, tôi sẽ gọi cho giảng viên Thẩm."

Tần Việt: "Được, đợi một chút."

Tần Việt bảo Quan Hướng Thần cầm túi giúp, lấy ra một cốc nước đường vẫn còn rất nóng và một chiếc hộp gấm.

Nước đường được đậy rất kín, không văng một giọt nào, còn hộp gấm...

Trên đó có một ổ khóa.

Hẳn là do Thẩm Kiến Thanh khóa lại.

Tần Việt ngẩng đầu nói: "Không có vấn đề gì cả, vất vả rồi. Cảm ơn."

"Cô khách sáo quá rồi." Anh trai chạy việc gọi điện cho Thẩm Kiến Thanh ngay trước mặt Tần Việt, nói: "Cô ơi, đồ đã được giao tới rồi, mời cô đọc mã xác nhận."

Giọng nói hơi trầm của Thẩm Kiến Thanh truyền ra từ trong ống nghe, "Cho tôi nói vài câu với người nhận."

"À, được." Anh trai chạy việc mở loa ngoài, đưa tới trước mặt Tần Việt nói: "Phiền cô xác nhận danh tính giúp tôi với."

Tần Việt giơ tay vén lọn tóc dài rủ xuống ra sau tai, nói vào mic, "Giảng viên Thẩm, tôi đây."

Thẩm Kiến Thanh bình tĩnh "ừ" một tiếng, "Mã xác nhận là 7391."

"Được rồi." Anh trai chạy việc nhanh nhẹn nhập mã xác nhận đơn hàng rồi quay người rời đi.

Đi được vài bước, anh ta chợt nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng ngoảnh lại, nói: "Khoan đã!"

Động tác đóng cửa của Tần Việt khựng lại.

Anh trai chạy việc nhanh chân quay lại, lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy note màu xanh gập nhỏ bằng đồng xu một tệ, nói: "Giảng viên Thẩm kia viết cho cô đó, nhỏ quá, tôi sợ rớt nên cứ cất trong túi áo, không ngờ xém quên đưa cho cô."

Tần Việt đưa tay nhận lấy, cảm ơn lần nữa.

Tần Việt đứng ở cửa đợi một lát.

Sau khi chắc chắn tình huống này sẽ không xảy ra nữa, cô đóng cửa lại, quay trở lại ngồi xuống bàn, mở tờ giấy note ra.

Cô đã nhìn thấy những tờ giấy note có màu sắc này trong túi Thẩm Kiến Thanh rất nhiều lần, dường như là vật bất ly thân của cô ấy quanh năm.

Khi mở tờ giấy ra, hương nước hoa quen thuộc chậm rãi lan tỏa, cô đã hoàn toàn chắc chắn.

Viết gì đây?

Tần Việt tập trung ánh nhìn, giây tiếp theo, nụ cười liền nở bwfg trên khóe môi.

Tần Việt ngồi dưới ngọn đèn, nụ cười này rất rạng rỡ, Quan Hướng Thần không nhịn được hỏi: "Cô Thẩm viết gì cho cậu vậy, cười vui thế?"

Tần Việt nói: "Không có gì."

Quan Hướng Thần cạn lời, "Cậu giấu đi, xem có nở ra hoa được không."

Tần Việt nói: "Không được." Nhưng có thể che giấu ánh mặt trời trong đêm tôi.

Cô cúi đầu nhìn một tờ giấy nhỏ bé, đọc đi đọc lại những dòng chữ trên đó.

【Mua ly nhỏ cho em rồi đó, không được phép

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net