Chương 3: Chuẩn bị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Cảnh Nghi cũng tìm Tô đại tướng quân để bàn bạc kế sách. Hai người  nói chuyện một lúc rất lâu.

"Quả là điện hạ sáng suốt, tại sao chúng ta lại không nghĩ ra được chứ." Hắn cười lớn, không ngớt mồm khen ngợi Trần Cảnh Nghi.

Tô đại tướng quân là một đại thần trong triều, trong tay nắm giữ vạn binh, suốt cả cuộc đời ông một lòng vì An Nam quốc, ông lâu nay đã không ưa gì bọn người Mãn man rợ, nay có thể nghe được một kế sách hay thì cũng không thể ngồi yên một chỗ. Chỉ có thể đánh bọn chúng hồn xiêu phách lạc thì An Nam quốc mới có ngày bình yên.

"Ngày mai ta sẽ triệu tập các chư vị thống lĩnh để bàn bạc kĩ lưỡng hơn" .Trần Cảnh Nghi tay nâng chén trà uống rồi nói tiếp :

" Ngài giúp ta thông tri một tiếng với họ, ta cáo từ trước ". Nói xong cô cũng đứng dậy rời đi.

Suốt mấy chục năm nay, bờ cõi nước Nam mấy năm nay không người bị quấy nhiễu, phía bắc thì đối diện với sự đe dọa của Đại Yến quốc, phía tây thì bị bọn người Mãn khiêu khích. Phụ hoàng nhiều năm nay đều đau đầu không thôi. Hôm nay thì không sao nhưng ngày mai lại không biết như thế nào. Càng tiêu diệt bọn chúng sớm thì dân chúng An Nam sẽ không còn khổ nữa. Nghĩ nghĩ một hồi lại nhức đầu. Không thể phủ nhận, Trần Cảnh Nghi mở được thế cờ bí trong lòng cô nhiều năm qua, tâm tình cũng trở nên tốt hơn nhiều, nàng quyết định uống một bầu rượu. Mọi chuyện cứ để hôm sau lại tính.

____________________________

Sáng ngày hôm sau giờ tỵ, các tướng lĩnh đã có mặt đầy đủ trong lều họp, Trần Cảnh Nghi phổ biến kế hoạch cho họ đến gần chiều mới xong. Nàng không hoàn toàn làm theo lời An Nhiên, chỉ xem nó là tính chất tham khảo, dù sao An Nhiên cũng là một nữ tử ngoại tộc, nàng không có quyền đem hết tất cả sinh mạng của binh lính ngoài kia đặt cược vào người ngoại tộc được. Lỡ đâu An Nhiên là gian tế thì sao? Trần Cảnh Nghi không thể nào xác định được việc mình làm là đúng hay sai, thế nhưng nếu An Nhiên trung thành với nàng, nàng chắc chắn sẽ trọng dụng nàng ta.

Trần Cảnh Nghi mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần, Cả ngày hôm nay nàng cũng chưa có gì bỏ bụng, thế nhưng nàng không đói, chỉ cần có thể khiến cho tộc người Mãn hung vạn kiếp bất phục thì Trần Cảnh Nghi liền cảm thấy sự mệt nhọc của mình chẳng đáng là bao.

" Tử Vệ, bổn cung có việc giao phó cho ngươi."

Nàng vừa nói xong bỗng nhiên có một hắc y nhân xuất hiện đứng trước mặt Trần Cảnh Nghi.

Nàng nhẹ nhàng phân phó công việc cho hắn, chẳng mấy chốc hắn liền rời đi.

Tử vệ là thuộc hạ trung thành của công chúa điện hạ. Không phải là trung thần của hoàng phái, hắn chính là thuộc hạ của một mình ngũ công chúa Trần Cảnh Nghi.

Câu chuyện bắt đầu khi ngũ công chúa Trần Cảnh Nghi năm mười bốn tuổi được Chiêu Minh hoàng đế cho phép xuất cung ra ngoài dạo chơi, khi đi ngang một hiệu bánh nàng liền thấy một cậu nhóc tầm mười tuổi bị đánh tơi bời, nếu không muốn nói hắn bị đánh sắp chết. Người hắn chằn chịt vết thương cũ mới, mặc dù bị đánh thế nhưng hắn không đỡ, chỉ nằm cuộn tròn ôm một thứ gì đó, xem chừng thứ đó rất quan trọng với hắn. Ngũ công chúa lúc đó cảm thấy thương xót hắn, liền cho hạ nhân đi hỏi thăm thì mới biết là do đứa nhỏ đó ăn cắp bánh của cửa hiệu, bị người ta phát hiện nên mới bị đánh người không ra người, quỷ không ra quỷ như vậy. Thấy chuyện bất bình Trần Cảnh Nghi cũng không chịu nổi, bất quá cũng chỉ là mấy cái bánh bao, tại sao lại đánh người như muốn mạng như vậy. Thấy vậy ngũ công chúa Trần Cảnh Nghi cho người đưa cho chủ hiệu bánh một thỏi bạc, bảo hắn là đền bù tiền bánh của tên nhóc đó. Tên chủ hiệu bánh thấy khách nhân sộp như vậy cũng dừng roi, bắt đầu nịnh hót Trần Cảnh Nghi.

Tên nhóc nãy giờ vẫn còn nằm đó, hắn biết rằng bản thân đã được cứu, cố gắng ngước lên nhìn xem ân nhân cứu mạng mình là ai. Hắn ngạc nhiên khi thấy ân nhân là một cô bé xem chừng cũng không lớn hơn hắn bao nhiêu. Nếu không nhờ ơn nàng, thì có lẽ hôm nay mẫu thân và muội muội hắn chắc chắn không có gì ăn. Trần Cảnh nghi cảm giác được ánh mắt của hắn liền cho người đỡ hắn dậy.

" Ngươi tên gì ? " Trần Cảnh Nghi nhướng mày hỏi.

Cậu nhóc khó khăn lắm mới mở miệng được : " Tử...Vệ "

" Sau này đừng ăn cắp đồ nữa, đây ta cho người vài đồng bạc, cố gắng tìm một công việc tốt mà làm đi ". Nói xong, Trần Cảnh Nghi cho hạ nhân đem một túi tiền đưa cho cậu nhóc.

Cậu nhóc không có nhận, chỉ lẳng lặng nhìn Trần Cảnh Nghi thật lâu, khó khăn mở miệng nói : " Ta muốn đi theo ân nhân. "

Cũng không biết Trần Cảnh Nghi nghĩ gì, nàng khẽ gật đầu, sau đó xắp sếp lão sư dạy võ cho hắn, chỉ nói với hắn rằng:

" Nếu ngươi muốn bảo vệ được ta, thì phải học tập chăm chỉ lên, để một ngày nào đó ta có thể trọng dụng ngươi."

Thế là Tử vệ đã thành trái đắc lực của nàng bốn năm nay, hắn giúp nàng việc chiêu mộ những người từ cõi chết trở về, lên kế hoạch luyện binh, hoạt động ngầm dưới trướng của công chúa. Binh đoàn của nàng có khoảng ba ngàn người, một con số không quá nhiều, thế nhưng đây là át chủ bài của nàng. Ai biết được một ngày nào đó nàng bị người khác tính kế, thế nên nàng phải chuẩn bị một con đường sống khác cho mình.

Ở An Nam quốc, việc nuôi binh là một hành động được coi là mưu đồ phản nghịch, mọi binh đoàn đều nằm trong tay hoàng gia. Trần Cảnh Nghi dưới mí mắt phụ hoàng dám nuôi binh, nếu bị phát hiện, nàng sẽ chết không toàn thây.

Thế nhưng nàng không sợ, ở chiến trường bao năm nay hôi tanh mùi máu, nàng làm gì còn sợ vương quyền, chỉ là thế sự khó lường, tự tính cho mình một đường lui mới là kế hay.

____________________________

Chiêu Minh hoàng đế trị vì năm thứ mười sáu, phía tây bắc xuất hiện đại dịch, khiến cho người dân trong thành chết như rạ, các binh lính ngoài biên cương cũng không tránh khỏi, người nhiễm bệnh thường xuất hiện các triệu trứng như ói mửa, sốt cao, các lang y có tiếng nhất cũng bó tay.

Tin tức này liền truyền đến tai của bọn người Mãn hung.

" Báo cáo đại vương, thuộc hạ đã cho người đi điều tra, quả thật là bọn người An Nam đều bị nhiễm dịch bệnh." Tên thuộc hạ sau khi đi cho người đi do thám về liền chạy thục mạng chạy về báo cáo với A Hãn vương.

A Hãn Lạp là xưng là Tề vương, một mình đem quân đi đánh chiếm lãnh thổ An Nam, con người hắn nổi tiếng tàn bạo, hắn từng giết vô số phụ nữ, trẻ em sau đó đem máu họ đi tắm, bởi hắn tin rằng tắm máu phụ nữ đồng trinh sẽ khiến cho cơ thể hắn trở nên cường tráng.

" Ha Ha Ha, đến ông trời cũng đứng về phía ta, lão Phán, ngươi nói xem chúng ta nên làm gì? " A Hãn Lạp vui vẻ đập bàn, sau đó quay sang người nam nhân bên cạnh hỏi.

Lão Phán trong miệng A Hãn Lạp là Phán Thục Ân, cũng chính là vị mưu sĩ mà người Mãn bọn họ tốn rất nhiều tiền bạc của cải để thỉnh về.

Hắn khẽ cười với A Hãn Lạp rồi nói: " Dịch bệnh quả nhiên tới đúng lúc, nếu như là sự thật, chúng ta liền có thể đẩy nhanh kế hoạch. "

A Hãn Lạp nghe hắn nói xong cũng không chần chừ nữa, liền sai người chuẩn bị hành trang rạng sáng hôm sau bắt đầu dẫn quân đi xâm lược.

____________________________

Trong doanh trại phía tây của An Nam quốc đang phải đối mặt với một trận đại dịch, người người nằm la liệt, lang y không đủ để chữa trị, hiện giờ ở đây không khác gì một trại tị nạn.

" Bẩm báo Tô tướng quân, có chuyện lớn rồi, người Mãn hung đang kéo quân đến đây!" Tên lính kia thở hổn hển, hắn là một trong những binh sĩ may mắn chưa nhiễm bệnh, hôm nay hắn đi do thám tình hình bên địch thì phát hiện người Mãn đang dẫn quân từ phía tây tới, không lâu nữa thôi hắn sẽ đến tường thành.

" Cái gì? " Tô đại tướng quân cũng gấp đến mức không thở nổi, hắn nhanh nhẹn đi tìm Trần Cảnh Nghi bàn bạc.

Ở lều công chúa, An Nhiên đang phải hầu hạ công chúa điện hạ, nàng ta vừa thư thả đọc sách thì Liên nhi từ bên ngoài đi vào:

" Bẩm công chúa, Tô đại tướng quân muốn diện kiến người. "

Trần Cảnh Nghi lười biếng liếc nhìn Liên Nhi, như đang suy nghĩ gì đó liền bảo :

" Cho hắn vào đi. "

Tô đại tướng quân được lệnh tiến vào lều liền hành lễ với Trần Cảnh Nghi.

" Ngài tìm ta có việc gì không? " Trần Cảnh Nghi mở miệng nói trước.

" Tâu, tin tức đại dịch truyền đi quá nhanh, người Mãn đang kéo theo ba vạn binh tiến đến thành Tây An, thần đến đây là muốn xin ý kiến của điện hạ. "

Thang Lang quân thực chất đóng quân ở thành Tây An, cũng là biên giới giao giữa lãnh thổ nước Nam và tộc người Mãn. Thế Nhưng thành Tây An dường như không có dân cư sinh sống, bởi vì điều kiện nơi đây khắc nghiệt, không trồng trọt mua bán được, hơn thế nữa lại còn gần bộ tộc ăn thịt người nên cũng không ai ngu ngốc lập nghiệp ở nơi này.

Trần Cảnh Nghi nhìn An Nhiên xem thái độ của nàng hiện tại như nào, dường như An nhiên cảm nhận được ánh mắt của Trần Cảnh Nghi liền nhẹ nhàng khẽ gật đầu với nàng. Thấy vậy Trần Cảnh Nghi liền nói:

" ngài cứ theo kế hoạch mà làm. "

Nói xong trần Cảnh Nghi cũng khép sách lại, bắt đầu thu dọn.

____________________________

Sau khi nhận lệnh, Tô đại tướng quân chỉ huy cho toàn bộ sinh sĩ gom hết tất cả lương thực và vàng bạc châu báu đều đem đi, chỉ để lại kho rượu ở đó. Binh đoàn Thanh Lang quân không đánh mà chạy về thành Trường Sơn cố thủ.

Rạng sáng hôm sau, người Mãn hung hăng tiến về thành Tây An thì phát hiện chỉ còn lại thành trì bị bỏ hoang. Không đánh mà thắng, A Hãn Vương cười ha hả mà nói:

"Ha ha, coi kìa bọn người An Nam kia như rùa rụt cổ, nghe tin chúng ta đến bọn chúng liền chạy trốn, hừ, đúng là một lũ nhát gan. "

Bọn thuộc hạ bên cạnh thấy thế liền vuốt mông ngựa, bảo:

" Đại vương nói chí phải, chỉ cần nghe danh đại vương bọn chúng đương nhiên phải sợ rồi. "

Bọn người Mãn vẫn đang còn đắc chí vì chiếm được tường thành một cách dễ dàng như vậy. Nhưng chỉ có Phán Thục Ân cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy liền quay sang nói với A Hãn Lạp:

" Ta thấy chuyện này không bình thường, ngươi nên phòng bị một chút. "

A Hãn Lạp còn đang rất đắc chí trong lòng thế nên hắn không thèm để ý đến lời của Phán Thục Ân, vậy mà còn gắt lên với Phán Thục Ân rằng:

" Làm sao? Ngươi coi thường năng lực của bổn vương? "

A Hãn Lạp cực kì khó chịu với Phán Thục Ân, thực chất tên này không phải do hắn thỉnh về, hắn là người mà tộc trưởng coi trọng, liền được đề cử làm mưu sĩ cho đoàn đội của Tề vương. Từ khi hắn đến đây, bọn thuộc hạ liền coi hắn như thần, mọi thứ đều răm rắp nghe lời, thế nên A Hãn Lạp rất chướng mắt hắn. Xuất phát từ lòng đố kị, A Hãn Lai quyết định không để tâm đến lời Phán Thục Ân.

A Hãn Lạp cùng đám thuộc hạ tiến vào thành Tây An, Tiếng vó ngựa lộc cộc như đang thể hiện niềm vinh quang của chiến thắng đến bất ngờ này.

-----------------------------------------------

" Bẩm đại vương, trong kho trừ rượu ra, bọn thuộc hạ chẳng tìm thấy bất cứ lương thực vàng bạc châu báu gì cả. "

" Hừ, bọn rùa rụt cổ, ngươi đem hết rượu trong kho ra, rồi đem số lương thực dữ trữ mang theo để chiêu đãi các huynh đệ trong đoàn đi . " A Hãn Lạp cũng không vì không có lương thực mà buồn rầu, thứ bọn chúng quan tâm nhất là lãnh thổ của người An Nam, nay đã chiếm được một tường thành, mai lại chiếm thêm hai ba cái tường thành nữa, nghĩ thôi cũng đủ khiến hắn sướng run người.

Tâm tình không tệ hắn liền cảm thấy rượu này không tồi, bèn nổi hứng cho người đem rượu ngon chiêu đãi đám thuộc hạ, hắn quyết định mở tiệc chiêu đãi mười ngày chín đêm.

Trong mười ngày chín đêm đó bọn hắn ăn chơi trác táng, rượu chè be bét, dâm loạn khắp nơi.

" Bẩm đại vương, lương thực dự trữ chỉ cầm cự dược ba ngày, nếu đợi quân tiếp viện đem lương thực nhanh nhất cũng phải tám ngày, e rằng chúng ta không cầm cự nổi. " Tên thuộc hạ vừa thở hổn hển vừa nói.

A Hãn Vương nghe xong liền tức giận, mắng chửi:

" Một lũ vô dụng! ".

người Mãn là tộc người cường tráng, ăn thịt quanh năm, thế nên gia súc, gia cầm không đủ cho bọn chúng ăn, vì vậy mới có việc ăn thịt người xảy ra.

" Các ngươi mau nghĩ cách đi nếu không ta chém đầu ngươi. " A Hãn Lạp cáu gắt nói.

Tên thuộc hạ sợ hãi mà cáo lui, hắn đâu còn cách nào khác, mở tiệc trong mười ngày chín đêm nay đám binh lính kia ăn uống hao phí, đáng lẽ lương thực có thể cầm cự gần hơn một tháng, thế mà bây giờ chưa đến nửa tháng đã muốn hết sạch.

Cùng lúc đó ở trong kinh thành, tin tức thanh lang quân bỏ thành tháo chạy về thành Trường Sơn đã truyền đến tai thánh thượng. Hắn cũng không ngờ đường đường là đại tướng quân của một đại quốc, Tô đại tướng quân lại chấp nhận bỏ thành trì mà tháo chạy về thành Trường Sơn. Trong trí nhớ của thánh thượng, Tô đại tướng quân là người công chính liêm minh, cả đời thù hận người Mãn hung, thế vậy mà...

Hắn cũng chỉ ngao ngán lắc đầu, còn nữ nhi của hắn nữa, không lẽ nàng cũng đồng tình? hắn đau đầu cực điểm, giương mắt nhìn đám đại thần đang bàn tán sôi nổi. Hắn đương nhiên biết quan văn, quan võ chưa bao giờ ưa gì nhau. Hôm qua, hắn liền nhận được một đống tấu chương lên án việc Tô đại tướng quân bỏ thành trì chạy về thành Trường Sơn cố thủ, mong hắn sẽ đưa ra mức phạt anh minh cho Tô đại tướng.

Hắn rất tức giận, Tô đại tướng quân cả đời ở ngoài biên cương, gìn giữ an bình cho An Nam quốc, nay chỉ vì một mất đi một thành trì, bọn bá quan trong triều đã mưu đồ hạ bệ hắn xuống, trong mắt bọn họ chỉ có quyền lợi, vì lợi ích của mình mà bất chấp tất cả. Bây giờ nếu hạ lệnh đoạt đi tước vị của Tô đại tướng quân, e rằng triều đại này sẽ gặp một trận gió tanh mưa bão. Hắn cũng không biết làm sao để vừa lòng các vị bá quan trong triều.

" Bãi triều ".

-------------------------------------------------------------

Thành Trường Sơn.

Dạo gần đây Trần Cảnh Nghi chưa có ngày nào ngủ yên, ngày nào cũng phải họp từ sáng đến tối. Thân thể nàng đã chịu đến cực hạn rồi, nàng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi trên bàn.

An Nhiên vừa vào liền thấy Trần Cảnh Nghi ngủ gật, nàng ta tựa hồ rất mệt mỏi, An Nhiên không đành lòng đánh thức nàng ấy, gần đây vì chuyện quốc gia khiến nàng ấy hầu như không được nghỉ ngơi. Thấy vậy An Nhiên tìm một chiếc áo choàng dày một chút nhẹ nhàng khoác lên người Trần Cảnh Nghi.

Lúc ngủ Trần Cảnh Nghi không có phong thái của một nàng công chúa cao cao tại thượng, ngược lại nhìn nàng có chút đáng yêu. Lông mi của nàng dài và cong, chiếc mũi nhỏ nhắn là đặc điểm của gần như mọi cô gái Châu Á. Mặc dù không trang điểm thế nhưng da nàng rất mịn mà láng. An nhiên không nhịn được mà thầm cảm thán, tạo hóa tại sao có thể thiên vị như vậy. Mãi ngắm nhìn Trần Cảnh Nghi ngủ mà An Nhiên không hề phát hiện người kia đã thức giấc.

" Người đang làm gì vậy? ".

An Nhiên như có tật giật mình liền giật bắn người, nàng mất phương hướng mà ngã xuống. Trần Cảnh Nghi nhanh tay kéo nàng về phía mình để nàng không phải ngã xuống đất. Không biết có phải do lực kéo quá mjanh hay không mà An Nhiên nằm trọn trong lòng Trần Cảnh Nghi, tư thế của hai người hiện giờ rất ái muội.

Vẫn là hương lài thoang thoảng đó, An Nhiên rất thích mùi hương trên người công chúa điện hạ, mùi hương khiến nàng cảm giác dễ chịu, An Nhiên trộm ngửi thêm, dường như rất luyến tiếc buông ra.

" Ngươi nặng quá ". Vẫn là công chúa điện lên tiếng trước.

An Nhiên cảm giác mình thất thố liền vội vàng đứng lên.

" Xin lỗi " An Nhiên ngưỡng ngùng xin lỗi Trần Cảnh Nghi.

Trần Cảnh nghi trộm cười trong lòng, nhìn nàng ta giống như vừa bị bắt quả tang làm việc xấu xong.

" Ngươi đến đúng lúc lắm, ta có chuyện muốn nói với ngươi ".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net