Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta lần đầu tiên gặp Thập Ngũ là khi đang ngây ngốc trong sân viện. Hắn một thân vân đạm phong khinh, được nha hoàn trong phủ dẫn vào đông viện, nơi ở của Lưu Trầm Ngư, xem ra là được mời tới để trị bệnh cho phu quân nàng. Thập Ngũ ở trong đó rất lâu mới đi ra, mặt mày tươi tỉnh tràn đầy sức sống hơn năm phần. Chuyện tiếp theo đó, chính là mấy ngày sau, ta liền bị “ thỉnh” đến cái nơi khủng bố này. Xét về tình về lý, Thập Ngũ chắc chắn có quan hệ trong chuyện này.

Lưu Lạc Nhạn ta chính là loại người cố chấp, một khi đã muốn làm rõ điều gì đó, nhất định phải tường tận nhất thanh nhị sở.Huống hồ, là liên quan đến ta.

Ta đẩy cửa bước vào căn phòng, tiếng gỗ mục vang lên đặc biệt rợn người. Điều đầu tiên ta trông thấy là một người bị treo lơ lửng giữa gian phòng. Hai tay hắn bị trói bởi một tấm vải, tấm vải buộc vào vào xà ngang. Người bị treo kia còn ai khác ngoài Thập Ngũ?

Tiểu quỷ kia thế mà thật sự đưa ta đến chỗ Thập Ngũ.

Thập Ngũ thấy ta thì bày ra biểu cảm không thể tin nổi, hắn nói “ Lưu nhị tiểu thư? Là ngươi thật sao?”

Ta nhanh chóng thay đổi  biểu cảm thành một kẻ điên điên khùng khùng như cũ “ Đúng đúng nha. A Lạc là nhị tiểu thư đó! Lợi hại không?”

“không ngờ ngươi tìm được ta… Mau mau đưa ta xuống dưới với. Chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này.” Thập Ngũ xem ra là gấp muốn chết.

Nhưng mà, như vậy lại càng đúng ý ta.

“ Không được nha! A Lạc còn chưa chơi chán.” Ta cười một cái. Khom người phủi bụi trên mặt đất rồi ngồi xuống. “ A Lạc còn muốn chơi nữa. Bình thường đều không ai muốn chơi với A Lạc.”

“ Tổ tông của ta ơi, nơi này có quỷ đấy, còn là một con quỷ đạo hạnh rất cao! Ngươi không sợ chết nhưng ta sợ đó!”

Ta bĩu môi. “ Ca ca nhát gan quá đi nha! Hay là vậy đi, A Lạc đố ca ca vài câu, ca ca trả lời được thì A Lạc thả ca ca xuống, như vậy có được không?”

“ Được được, mau đố đi.” Thập Ngũ thật không còn cách nào khác, đành thuận theo. Người ta thường nói, muốn giao lưu với kẻ đầu óc không bình thường, bản thân cũng phải không bình thường.

“Câu đầu tiên” Hai tay ta chống cằm, vui vẻ hỏi thẳng “ Ca ca đến chỗ đại tỷ là làm gì nha?”

Thập Ngũ cứng đờ, không nghĩ tới ta sẽ hỏi như thế. Ta quanh năm sống đã quen nhìn sắc mặt kẻ khác, đọc được trong mắt hắn, hắn đang suy xét nên trả lời thế nào, nhanh chóng liền đưa ra quyết định, đối với một kẻ si ngốc, cần gì phải đề phòng đúng chứ?

“ Chẩn bệnh! Hứa công tử mắc bệnh lạ, ta được mời tới để chẩn bệnh cho y.”

“ Hết rồi?” Ta nghiêng đầu chớp chớp đôi mắt. Muốn bao nhiêu ngây thơ có bấy nhiêu ngây thơ.

“ Hết.. hết rồi.”

Ta thong thả đứng dậy, phủi bụi trên vạt áo “ Ca ca nói dối A Lạc, A Lạc không thích ca ca nữa. A Lạc tìm người khác chơi đố vậy.”

Ta chấp tay sau lưng nhảy chân sáo rời đi.

“ Khoan đã!”

Ta quay đầu lại nhìn, nở một nụ cười ý vị thâm trường. Thập Ngũ nhìn ta lạnh lẽo im lặng một lúc lâu.

“ Vốn nghe thiên hạ nói là, Lưu nhị tiểu thư sau cơn bệnh nặng, liền thành kẻ ngốc, thần trí như trẻ con 3 4 tuổi…” Thập Ngũ nhíu mày một cái “ Toàn gạt người.”

“ Nói, hay là không?” Ta nhẹ nhàng hỏi hắn, rất chậm rãi và từ tốn.

“ Nói.” Thập Ngũ hít sâu một hơi. “ Chuyện vốn dĩ chẳng vẻ vang gì… Ta thật sự là được mời đến chẩn bệnh cho Hứa công tử, phát hiện hắn không phải bị bệnh mà là bị nguyền rủa, loại nguyền rủa này xuất phát từ oan hồn. Ta nói cho Lưu đại tiểu thư biết, nàng ta suy tư chốc lát, rồi đưa ta một túi bạc, nhờ ta nói với bên ngoài, Hứa công tử là bị khắc tuổi, do..do ngươi khắc mà thành ra như vậy. Ta lúc ấy đang gặp khó khăn, ma xui quỷ khiến nên…đã đồng ý.”

Thập Ngũ cẩn thận đánh giá sắc mặt ta. Còn ta từ đầu đến cuối đều im lặng, mặt không biểu tình.

“ Quả nhiên là như vậy” Ta thở dài một hơi, nâng mắt nhìn xung quanh “ Nữ quỷ sau khi trói ngươi lại biến đâu mất rồi?”

“ Ta không biết! Lúc nãy đột nhiên ả nhìn ra ngoài cửa rồi liền biến mất, sau đấy ngươi bước vào… Cứ như, ả tránh mặt ngươi vậy. Biểu hiện như thế, nên lúc ngươi bước vào, ta còn thấy kinh khủng hơn là nhìn thấy ả!”

Ta nhớ lại nét mặt của Thập Ngũ lúc đó, mọi thứ đều được lý giải. Nhưng tại sao nữ quỷ lại muốn tránh mặt ta?

“ Mau thả ta xuống đi! Tiểu thư.. à không tiểu tổ tông à, ta biết ta làm chuyện có lỗi với ngươi, ta hứa ta sẽ không nói với ai về ngày hôm nay, ngươi muốn gì, ta đều đáp ứng.” Giống như cảm ứng cái gì đó, Thập Ngũ lại trở nên đặc biệt kích động.

Ta biết bây giờ cũng không phải lúc luận tội đòi nợ, nhanh chóng đi tới tháo dây trói cho Thập Ngũ. Hắn được giải thoát, càng khẩn trương kéo tay ta chạy ra ngoài. Song ngay khoảng khắc ấy, như có một sức mạnh vô hình khiến tay hắn văng ra. Thập Ngũ ôm cái tay bị đánh văng mà lùi về sau, hắn nhìn ta với ánh mắt sợ hãi tột độ. Không, nói đúng hơn là nhìn ra phía sau lưng ta.

Ta chưa bao giờ cảm thấy lạnh như lúc này, khí lạnh thổi từ đằng sau, lông tơ toàn thân dựng cả lên. Ta cảm nhận được, có ai đó đang đứng đằng sau lưng mình.

“ Không được chạm vào nàng.“

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net