Chương 11: Mấy phần dịu dàng cùng đáng yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Ninh Thành bốn giờ sáng, thênh thang lại yên tĩnh. Bầu trời vẫn đang bị vùi trong một mảng xanh sẫm, những kiến trúc sắt thép hai bên đường, không có một ngọn đèn nào đang sáng, cả con đường, chỉ có chiếc xe việt đã đỏ rực đang lướt đi.

"Vẫn ổn chứ? Nếu muốn nôn thì đằng sau có thùng rác." Một tay Lạp Lệ Sa nắm lấy vô lăng, trở tay muốn đưa tay ra ghế sau tìm kiếm thùng rác.

Bàn tay đang đưa ra của Lạp Lệ Sa khựng lại, chạm vào bắp tay của Phác Thái Anh, lập tức buông ra: "Không cần, tôi đỡ hơn nhiều rồi."

Âm thanh của Phác Thái Anh vẫn có vẻ yếu ớt khó giấu.

Lạp Lệ Sa thu tay về, nhíu mày, muốn nói lại thôi, hạ cửa xe xuống, đạp chân ga, lái xe càng thêm vững vàng.

Không tới bốn rưỡi, hai người tới được Bệnh viện Số 1 Thành phố Ninh Thành. Đèn điện ở bệnh viện sáng trưng, dường như tách biệt thành hai thế giới với vẻ yên tĩnh trong thành phố. Người qua người lại trên đại sảnh nơi cấp cứu, trước cửa thanh toán, hàng người cao cao thấp thấp xếp thành một hàng nhỏ. Phác Thái Anh theo Lạp Lệ Sa xuống xe, vừa định đi vào đại sảnh nơi cấp cứu, liền nghe thấy tiếng còi xe cứu thương vang lên, di chuyển tốc độ nhanh từ lối cấp cứu tới trước cửa.

Cửa xe sau mở ra, nhân viên y tế mặc áo trắng nhảy xuống, đỡ người đàn ông máu me khắp người, không rõ mặt mũi đang nằm trên cáng cứu thương xuống xe.

Phác Thái Anh không kịp phòng bị, bước chân khựng lại.

Lạp Lệ Sa giơ tay che mắt cho cô, đỡ lấy vai cô, nói: "Đừng nhìn, đi bên này."

Trên tay Lạp Lệ Sa, có hương nước hoa rất nhạt rất nhạt, dọc theo xoang mũi, chui vào trong tim Phác Thái Anh. Trong giây phút ấy Phác Thái Anh run rẩy, nhưng giây tiếp theo, l*иg ngực dường như phác tác cơn đau giống như vùng bụng.

Không nên đi theo chị ấy tới bệnh viện mới đúng.

Phác Thái Anh cảm thấy tội lỗi.

Cô lặng lẽ giãn khoảng cách với Lạp Lệ Sa, ra sức ngăn chặn việc tiếp xúc cơ thể không cần thiết có thể tiếp tục phát sinh giữa bản thân và Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa tìm kiếm bóng dáng y tá hướng dẫn trong khung cảnh hỗn loạn ở đại sảnh, không hề phát hiện chuyện kia.

Trước tiên phải kiểm tra nhiệt độ và huyết áp, sau đó tới phòng cấp cứu đợi bác sĩ khám bệnh, rồi lên tầng hai lấy máu, lấy kết quả kiểm tra, Lạp Lệ Sa vẫn đi theo Phác Thái Anh, vô cùng liền lạc. Dường như Lạp Lệ Sa rất quen thuộc với cấu tạo của bệnh viện này, cả đường đều đi rất chuẩn xác.

Xuống tới tầng một chuẩn bị tìm y tá truyền dịch, một bác sĩ nam đi lướt qua hai người, đột nhiên gọi Lạp Lệ Sa: "Cô Lạp?"

Lạp Lệ Sa dừng chân, biểu cảm thoáng biến đổi.

Phác Thái Anh thấy dáng vẻ bọn họ dường như thân quen, không muốn gây ra hiểu lầm không cần thiết, chủ động nói: "Hôm nay làm phiền cô quá rồi, những việc còn lại, một mình tôi có thể tự làm."

Lạp Lệ Sa nghiêng đầu nhìn cô, đáy mắt lướt qua một tia không vui, "Cô Tiểu Phác, có phải cô dỡ cối xay để gϊếŧ lừa cũng hơi nhanh rồi không?"

Phác Thái Anh: "..."

"Tới phòng truyền dịch đợi tôi, lát nữa tôi sẽ tới đó." Lạp Lệ Sa đưa giấy truyền dịch cho Phác Thái Anh, căn dặn rất tự nhiên.

Phác Thái Anh vẫn muốn khước từ, nhưng Lạp Lệ Sa đã quay người cùng bác sĩ nam kia đi xa.

Phác Thái Anh nắm lấy tờ giấy truyền dịch, nhíu mày lại, chỉ đành làm theo.

Lạp Lệ Sa nói một lúc, xác thực chỉ là một lúc. Phác Thái Anh vừa mới lấy ven xong, đang ngồi trên ghế truyền dịch, Lạp Lệ Sa đã quay lại.

Trên tay Lạp Lệ Sa mang theo một chiếc chăn mỏng, vừa đi vừa xoa mũi, giống như đang nhịn hắt xì hơi.

"Lạnh không? Che vai lại sẽ đỡ hơn chút." Lạp Lệ Sa đưa chăn mỏng cho Phác Thái Anh, ngồi xuống bên ghế trống cạnh cô.

Không biết có phải máy điều hòa trong phòng truyền dịch mở quá thấp hay là sau khi sốt cao cơ thể trở nên yết ớt hay không, quả thật Phác Thái Anh có chút lạnh.

"Cảm ơn." Cô không từ chối, ngừng lại giây lát, hỏi: "Cô lấy ở đâu thế?"

Đôi môi đỏ của Lạp Lệ Sa động đậy, giống như muốn trả lời, nhưng lại rất cảnh giác nhìn những người đang ngồi xung quanh. Cô ấy nhích lại gần Phác Thái Anh một chút, Phác Thái Anh tưởng rằng Lạp Lệ Sa muốn nói điều gì không tiện để người khác nghe thấy, quên mất việc giữ khoảng cách với Lạp Lệ Sa, vô thức cũng nhích mặt lại gần.

Lạp Lệ Sa đè giọng xuống, thốt lên bên tai Phác Thái Anh: "Tôi... biến ra từ túi thần kì của tôi."

Phác Thái Anh: "..."

Cái quái quỷ gì thế? Cô nhíu mày nhìn Lạp Lệ Sa, có chút phiền muôn lại không nhịn được cười.

"Vô vị." Biểu cảm của Phác Thái Anh căng lại, ngồi thẳng người, nhắm mắt không muốn để ý tới Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa khẽ cười một tiếng.

"Tôi..." Cô ấy dường như còn muốn nói gì đó, đột nhiên điện thoại vang lên. Phác Thái Anh mở mắt liếc nhìn xác nhận, xác thực là điện thoại của Lạp Lệ Sa.

Có lẽ là sợ làm ồn tới những người bệnh đang ngủ khác trong phòng truyền dịch, Lạp Lệ Sa nhanh chóng nghe điện thoại, vừa nhỏ tiếng trả lời vừa đi ra ngoài phòng truyền dịch. Một giây trước khi Lạp Lệ Sa ra khỏi cửa phòng truyền dịch, Phác Thái Anh thấp thoáng nghe thấy cô ấy nói: "Tôi không đi nữa, có chút chuyện."

Không đi đâu? Phác Thái Anh giơ tay nhìn đồng hồ, vừa đúng năm giờ. Sớm như vậy lại có ai gọi điện thoại tới?

Ánh mắt cô rơi trên mái tóc xoăn dài của Lạp Lệ Sa trước cửa, bất cẩn, ánh mắt liếc tới giá để sách báo bên cửa. Trên giá để sách báo, dường như có một cuốn tạp chí du lịch, trên bầu trời xanh, chiếc máy bay màu trắng chiếm nửa lớn trang bìa.

Đột nhiên Phác Thái Anh phản ứng ra.

Hôm nay đã là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Quốc khánh.

Lúc trước ở văn phòng, dường như cô nghe thấy giáo viên khác hỏi Lạp Lệ Sa có sắp xếp gì cho kỳ nghỉ Quốc khánh, lúc đó hình như Lạp Lệ Sa nói Quốc khánh sẽ đi chơi cùng bạn, hôm nay xuất phát, đặt vé máy bay chuyến sớm nhất.

Vậy hiện tại...

Phác Thái Anh bắt đầu mất tự nhiên.

Lạp Lệ Sa nghe điện thoại xong quay lại, không nhắc tới chuyện gì, ngồi xuống cạnh cô, nói rõ vấn đề ban nãy không được giải thích đứng đắn: "Chăn là tôi mua ở máy bán hàng tự động bên ngoài."

Phác Thái Anh ngây ra, bây giờ máy bán hàng tự động bán đầy đủ cả những thứ này sao?

Dường như Lạp Lệ Sa nhìn ra nghi vấn của cô, độ cong trên khóe môi càng ngày càng cao, cười tới nỗi Phác Thái Anh không thể hiểu nổi.

"Cô cười gì thế?"

Lạp Lệ Sa hắng giọng, nói: "Cô nhìn kĩ nó đi."

Phác Thái Anh cúi đầu đánh giá chiếc chăn mỏng trên người, lúc này mới phát hiện điều kì lạ. Không nói tới việc chiếc chăn này nhỏ một cách lạ lùng, hình như còn có một hình thù giống như chiếc mũ.

Ánh mắt cô nhìn về phía Lạp Lệ Sa mang theo nghi vấn, Lạp Lệ Sa tự nhiên giải đáp nghi hoặc cho cô: "Tôi mua ở máy bán hàng tự động cho mẹ và bé, chiếc chăn này là chăn quấn cho trẻ sơ sinh."

Phác Thái Anh: "..."

Hình như đầu óc người này không giống người bình thường. Cô đè chút buồn cười bên môi xuống, khách sáo nói với Lạp Lệ Sa: "Bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cô."

Lạp Lệ Sa không để tâm: "Có thể quy thành tiền cơm không?"

Phác Thái Anh nghiêng mắt: "Ừm?"

Đôi môi đỏ của Lạp Lệ Sa cong cong: "Tôi cảm thấy bữa cơm lần trước cô nấu cho Dư Tinh Sai và Tịch Dư Đình rất ngon."

Phác Thái Anh còn không hiểu ám thị của Lạp Lệ Sa thì đúng là đồ ngốc. Cô im lặng, không đáp được cũng không đáp không được, chuyển chủ đề: "Phải một hai tiếng nữa mới truyền dịch xong, cô có chuyện thì có thể đi trước đi, tôi truyền xong bắt xe quay về là được."

Lạp Lệ Sa nói: "Tôi không có việc gì."

Phác Thái Anh nhíu mày, chần chừ rất lâu, cuối cũng vẫn hỏi ra: "Không phải cô có chuyến bay à?"

Lần này tới lượt Lạp Lệ Sa ngạc nhiên: "Sao cô biết?"

Phác Thái Anh không nhìn Lạp Lệ Sa, ánh mắt nhìn lên hoa văn của chiếc chăn trên người: "Lúc cô nghe điện thoại, tôi nghe được một chút, nên đoán thế."

Cũng không biết Lạp Lệ Sa có tin hay không, nhưng không nghiên cứu sâu. Cô ấy dựa lưng vào ghế, nhàn nhạt nói: "Không đi nữa."

"Không sao chứ?"

"Không sao. Mấy người bạn đi chung với nhau, thêm tôi cũng không nhiều, thiếu tôi cũng không ít." Lạp Lệ Sa ngáp một cái, lười biếng hỏi ngược lại: "Huống hồ, hiện tại còn chuyện gì quan trọng hơn việc ngủ bù của tôi à?"

Nói xong, Lạp Lệ Sa ôm lấy hai vai, nhắm mắt lại, dáng vẻ thật sự rất muốn đi ngủ.

Cho người ta leo cây còn nói năng như thể cây ngay chết đứng như thế, xét theo lý trí, Phác Thái Anh cảm thấy nên trách móc cô ấy, xét theo cảm xúc... Cô nhìn hàng lông mi cong dài của Lạp Lệ Sa, không cách nào cảm thấy không thích một cách thật lòng.

Cô kìm nén, ngồi sang bên phải của chiếc ghế, cách Lạp Lệ Sa xa một chút, sau đó nhấc chăn lên, một nửa đắp lên tay trái của mình, một nửa đắp lên tay phải của Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa lặng lẽ cong môi lên.

Bảy giờ sáng, sắc trời sáng tỏ, người trong phòng truyền dịch tới rồi lại đi, Phác Thái Anh truyền dịch xong, cuối cùng cũng hạ sốt. Lạp Lệ Sa đưa cô về kí túc xá, sau đó hai người ai về phòng nấy ngủ bù.

Một giấc ngủ này, kéo dài một mạch tới mười hai giờ trưa.

Lạp Lệ Sa hơi đói, muốn gọi đồ ăn ngoài theo thói quen, lại nhớ tới chuyện gì đó, vén tóc lên, xuống giường ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng khách yên lặng, cửa phòng Phác Thái Anh vẫn đang đóng, Lạp Lệ Sa đi vào nhà bếp, nồi niêu bát đũa đặt bên bồn rửa đã khô, giày đặt trước cửa, lúc bọn họ vào thế nào, hiện tại vẫn như thế.

Lạp Lệ Sa đoán Phác Thái Anh vẫn chưa dậy.

Không phải Phác Thái Anh lại sốt lại rồi đấy chứ? Có phải đã tới giờ uống thuốc rồi không? Lạp Lệ Sa không nhịn được nhíu mày.

Cô ấy đi tới trước phòng ngủ của Phác Thái Anh, lịch sự gõ cửa phòng.

Sau loạt tiếng gõ cửa hai tiếng nhanh, một tiếng chậm qua đi, trong phòng từ đầu tới cuối vẫn yên lặng.

Lạp Lệ Sa không yên tâm, lại gõ thêm một lượt.

Vẫn không có hồi đáp.

Hết cách, cô ấy chỉ đành nắm lấy tay nắm cửa thăm dò, khẽ vặn xuống.

Bất ngờ thay, Phác Thái Anh không khóa trong, cửa mở ra.

Nhịp tim Lạp Lệ Sa kì quái rung lên một cái, chần chừ giây lát, mở cửa vào phòng.

Trong phòng ngủ, ánh sáng sáng sủa, rèm cửa trắng khẽ phấp phới dưới cửa gió của điều hòa. Chiếc giường lớn màu gỗ nguyên bản, Phác Thái Anh ngủ rất trầm.

Đại khái có lẽ thật sự mệt mỏi, ánh sáng chiếu qua cửa kính cùng rèm cửa, thấp thoáng chiếu lên đôi vai đang lộ ra ngoài chiếc chăn điều hòa của Phác Thái Anh, không hề có cảm giác.

Phác Thái Anh nghiêng người, nửa mặt vùi vào trong gối, khẽ nhíu mày, miệng nhỏ hé ra, cả người tản đi cảm giác xa cách từ chối người khác từ ngàn dặm xa xôi thường ngày, hiện lên mấy phần dịu dàng cùng đáng yêu.

Trái tim Lạp Lệ Sa vô thức rung động.

Cô ấy di chuyển tầm mắt, đắn đo liệu có phải chưa được sự cho phép của Phác Thái Anh đã vào trong thế này rất mất lịch sự hay không, ánh mắt bất cẩn liếc qua giá sách bên cửa sổ, có hai cuốn sách không ăn nhập với những quyển sách tiếng Trung nhạt màu bên cạnh, cuốn sách dựng đứng, gáy sách in chữ tiếng Anh lọt vào mắt Lạp Lệ Sa.

"The Price Of Salt..."

"Fingersmith..." Lạp Lệ Sa đọc lên hai cái tên này trong vô thức, ngay sau đó, đột nhiên ánh mắt khựng lại.

Cô ấy choáng váng nhìn lại hai quyển sách tiếng Anh kia một lượt, vấn đề làm phiền bản thân nửa tháng nay, dường như cuối cùng thật sự đã có đáp án.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net